Khương Vu tìm được chủ nhiệm lớp của Lâm Hiếu Thành, nói mục đích đến. Sau khi hiểu biết tình huống trong nhà Lâm Hiếu Thành cùng một loạt chuyện xảy ra ở cổng trường buổi sáng, chủ nhiệm lớp lập tức mang Khương Vu đến trung tâm tin học của trường, cũng chính là nơi có thể xuất video theo dõi.
Có chủ nhiệm lớp giúp đỡ, toàn bộ quá trình lấy bằng chứng rất thuận lợi.
Trước khi Khương Vu đi, chủ nhiệm lớp còn nghiêm túc nói: “Luật sư Khương, Lâm Hiếu Thành là học sinh của tôi. Tôi là giáo viên của em ấy. Nếu có chỗ nào cần trường học ra mặt, cô cứ việc lên tiếng.”
Khương Vu thay mặt cậu bé và phụ huynh cảm tạ, sau đó mới rời khỏi trường học, chạy đến bệnh viện.
Lâm Hiếu Thành lên xe cứu thương đã tỉnh lại, nhưng Hứa Quế Chi vẫn kiên trì đến bệnh viện làm kiểm tra mới yên tâm. Lúc Khương Vu đến, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Hứa Quế Chi và bác sĩ.
- Bác sĩ, có khi nào từ giờ về sau thằng bé cứ bị như vậy không?
Bác sĩ sờ sau gáy Lâm Hiếu Thành một lúc, rồi hỏi: “Chỗ này đau không?”
- Dạ không đau. - Lâm Hiếu Thành lắc đầu.
Bác sĩ lại ấn sang chỗ khác: “Còn chỗ này?”
- Cũng không đau. – Cậu đáp lời.
Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi nói với Hứa Quế Chi: “Hẳn chỉ là vết thương ngoài da, miệng vết thương lành rất tốt. Tôi nghĩ nguyên nhân té xỉu chủ yếu vẫn là do tinh thần bị kích thích. Cứ để thằng bé cố gắng giữ cảm xúc ổn định, chờ ba tháng sau lại kiểm tra não bộ lần nữa.”
Hứa Quế Chi cảm ơn bác sĩ rồi mang Lâm Hiếu Thành ra ngoài.
Khương Vu đứng ngay cửa. Lúc Lâm Hiếu Thành đi ngang, hai người thè lưỡi nhìn nhau, xem như trong lòng hiểu rõ nhưng không nói.
Khương Vu đưa hai mẹ con đến Hoa Sách. Sở luật Hoa Sách có một phòng nghỉ chuẩn bị riêng cho trẻ con. Giao Lâm Hiếu Thành cho đồng nghiệp xong, Khương Vu lại mang Hứa Quế Chi trở lại văn phòng mình.
- Đồ tôi bảo chị chuẩn bị, có mang theo hết sao? – Khương Vu hỏi.
Vốn mục đích gặp nhau hôm nay của hai người chính là trình đơn khởi tố dân sự cho tòa án, nhắc đến tố tụng ly hôn. Nào ngờ vừa gặp mặt, còn chưa nói được câu nào đã có điện thoại. Xảy ra chuyện như vậy, hai người chỉ có thể lập tức chạy đến trường học.
Hứa Quế Chi yên lặng lấy hết đồ từ túi ra. Hai bản đơn khởi tố dân sự Khương Vu đã chuẩn bị tốt, chứng minh thư, giấy khai sinh của cậu bé, chứng minh tài sản, còn có…
Giấy hôn thú.
Bàn tay cầm quyển sổ đỏ của Hứa Quế Chi hơi run rẩy, cô nhẹ mở nó ra. Trong ảnh là cô của mười mấy năm trước cười rất tươi sáng, ánh mắt ngập tràn khao khát và chờ mong với cuộc sống hôn nhân trong tương lai. Kết quả có ai ngờ tờ giấy hôn thú đỏ tươi này cuối cùng lại trở thành bùa đòi mạng của cô và con trai. Cô đã ngập tràn mong đợi, tươi cười nhảy vào một cái hố lửa.
Khương Vu không có thời gian suy ngẫm cho sự cảm khái tự đáy lòng Hứa Quế Chi. Cô mở miệng hỏi: “Hồ sơ khám bệnh của chị và thằng bé có không?”
Hứa Quế Chi hoàn hồn, sau đó gật gật đầu: “Tôi cũng có mang đến đây.”
Khương Vu nhận lấy, đặt cùng chỗ với giấy giám định thương tật của hai người, rồi gõ gõ đánh đánh trên bàn phím một lúc. Chỉ lát sau, một bản công văn đã được đưa đến tay Hứa Quế Chi.
Khương Vu vừa sắp xếp lại những chứng cứ trong tay vừa trả lời vấn đề của Hứa Quế Chi: “Đúng vậy. Tôi cảm thấy lấy tính cách của anh Lâm, hẳn anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Tố tụng ly hôn là một quá trình rất lâu dài, tôi nghĩ chị sẽ cần đến nó. Lệnh bảo hộ thân thể có thể được đưa ra trong sáu tháng trước, trong hoặc sau khi tố tụng. Hôm nay chúng ta cùng làm luôn, như vậy sau này anh Lâm có hành động ít nhất cũng sẽ bận tâm trước.”
Hứa Quế Chi không hiểu những điều này, nhưng cô ta tin tưởng Khương Vu. Không đợi đối phương nói thêm gì, cô ta đã ký tên dưới văn bản.
Trưa hôm đó, Khương Vu liền dẫn Hứa Quế Chi và Lâm Hiếu Thành đến phân khu tòa án nơi bọn họ sinh sống, trình hết tất cả những tư liệu cần thiết cho quá trình lập án để tòa thẩm tra. Sau đó, cô lại đưa đơn xin cùng những chứng cứ liên quan để xin lệnh bảo hộ thân thể cho Hứa Quế Chi và con trai.
Chứng cứ của Khương Vu rất đầy đủ. Ảnh chụp vết thương của mẹ con Hứa Quế Chi, hồ sơ khám bệnh và giấy giám định thương tật do bệnh viện cung cấp, ghi chép mấy lần gọi cảnh sát, lời khai của hàng xóm gần nhà, thầy cô trong trường học, nhân viên an ninh nơi Hứa Quế Chi làm việc, cùng với video và hình ảnh Lâm Phong gây chuyện ở nhà họ Hứa, cổng trường và cổng nhà xưởng nơi Hứa Quế Chi bày quán hàng ngày.
Nhân viên tòa án thấy Khương Vu bày nhiều thứ như vậy, lần lượt xem kĩ từng cái, sau đó sắc mặt trầm trọng.
Ra khỏi tòa án, Khương Vu mời Hứa Quế Chi và con trai cùng ăn bữa cơm. Hứa Quế Chi vẫn luôn lo lắng bồn chồn, nhưng cậu bé thì đã không còn vẻ ủ dột khi nằm viện lúc trước, trên mặt cười nhiều, nói cũng nhiều hơn.
Như vậy mới đúng.
Khương Vu nghĩ vậy, đồng thời cũng đẩy những món ăn cậu bé hay gắp, rõ ràng rất thích đến trước mặt cậu.
- Thành Thành, thích thì ăn nhiều một chút. Ăn nhiều, dinh dưỡng tốt thì mới mau lớn lên. – Khương Vu cười nói.
- Vâng. – Lâm Hiếu Thành cười gật đầu.
Hứa Quế Chi yên lặng ăn cơm. Cô ta cảm giác được con trai rất thích Khương Vu, không chỉ thích thôi mà có cả tín nhiệm nữa. Vị luật sư Khương này lúc ở bên cạnh con không hề làm ra vẻ. Cô vốn trẻ tuổi, trông như một người chị dịu dàng. Mấy hôm nay gặp nhau nhiều, con trai còn sẽ tự nhiên mà nói giỡn với luật sư Khương, nhưng bản thân Hứa Quế Chi lại có hơi sợ. Cảm giác này nói là sợ có lẽ cũng không đúng, chỉ là mỗi khi nhìn đến luật sư Khương, cô ta sẽ cảm thấy tự xấu hổ, dường như mình đã sống uổng phí suốt mấy năm nay.
- Không hợp khẩu vị sao?
Giọng Khương Vu vang lên, Hứa Quế Chi lập tức hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không, không. Tôi chưa từng ăn món ngon như vậy, để luật sư Khương tốn kém rồi.”
Khương Vu cho rằng cô ta đang lo lắng chuyện ly hôn với Lâm Phong, bèn an ủi: “Những chuyện khác chị không cần lo lắng, tôi sẽ giúp chị nghĩ cách. Chị chỉ cần chăm sóc tốt cho thằng bé là được.”
Hứa Quế Chi biết Khương Vu hiểu lầm, bất đắc dĩ cười nói: “Trước kia rất sợ, bây giờ bất chấp rồi, tôi lại không để ý nhiều vậy. Vừa rồi tôi cũng không phải suy nghĩ chuyện đó.”
- À, vậy sao?
Khương Vu cũng không phải kiểu thích đọc suy nghĩ của người khác. Cô chỉ lễ phép đáp lại theo thói quen để cuộc nói chuyện không bị tẻ nhạt. Tuy nhiên Hứa Quế Chi lại thẳng thắn, cô ta ngẩng đầu nhìn Khương Vu, trong mắt đầy ngưỡng mộ.
- Thật ra tôi đang nghĩ không biết luật sư Khương có con không? – Hứa Quế Chi nói.
Khương Vu sửng sốt, không ngờ Hứa Quế Chi lại hỏi như vậy. Cô lắc đầu theo bản năng.
Hứa Quế Chi hiểu rõ, cười nói: “Tôi nghĩ luật sư Khương tương lai sẽ là một người mẹ tốt, đứa bé nào có thể làm con cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Những lời này của Hứa Quế Chi khiến Khương Vu sững sờ thật lâu vẫn chưa hồi thần.
***
Khương Vu gần đây rất bận, mải chạy trước chạy sau vì chuyện của cậu bé. Thẩm Mộ muốn làm món ngon cho đối phương ăn, nào ngờ mua một đống đồ rồi, đang xách về nhà lại đột nhiên nhận được điện thoại của vợ, nói là tối không về ăn cơm.
Thẩm Mộ lẻ loi xách túi lớn túi nhỏ vào nhà.
- Vương Bảo Xuyến khổ thủ Hàn Diêu* aaa~~~
*Tích Vương Bảo Xuyến mười tám năm chờ chồng là Tiết Nhân Quý tòng quân về ở hang động cũ tên Cổ Hàn Diêu.
Nhìn nồi không bếp lạnh trong nhà, Thẩm Mộ cũng chẳng còn hứng thú nấu cơm. Cô lầm bầm xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi cất vào tủ lạnh, sau đó liền ngã ra sô pha, ôm gối hình gấu Khương Vu vừa mua không lâu mà ngẩn người.
Chưa đến chín giờ, Khương Vu đã trở lại.
Thẩm Mộ biết cô vất vả, bưng trà đổ nước, hầu hạ ân cần.
Khương Vu liếc qua phòng bếp cùng bàn ăn liền nhận thấy tất cả đồ đạc đều còn nguyên dạng, không hề có dấu vết chạm qua. Cô hiếu kì hỏi:
- Chị cũng ăn bên ngoài à?
- À, cái đó… Đúng!
Âm cuối còn chưa nói xong đã bị tiếng bụng réo ọt ọt bao phủ.
Thẩm Mộ luôn có thể ngụy biện ba hoa: “Em xem, không chỉ lòng chị nhớ em mà dạ dày cũng vậy.”
Khương Vu bị chọc cười, nhưng chẳng bao lâu đã thấy mũi cay cay, cổ họng cũng nghèn nghẹn. Cô nghĩ, đây chắc hẳn chính là nhà. Bất luận gặp được chuyện gì bên ngoài, tâm trạng có như thế nào đi nữa thì khi trở lại góc nhỏ thuộc về cô và Thẩm Mộ này, người trước mặt luôn có cách làm cô vui vẻ.
Không ngờ cũng có ngày cô lại thích những lời ngon tiếng ngọt đó, thích đến không thể tự kiềm chế?! Nếu là trước kia, đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Thẩm Mộ. – Ánh mắt Khương Vu mềm dịu.
- Dạ, vợ có gì sai bảo? – Thẩm Mộ nghiêm túc nói.
- Em có nói em yêu chị chưa?
Câu này của Khương Vu vừa nói ra, Thẩm Mộ chỉ cảm thấy mình quên cả thở, trái tim đánh rơi một nhịp.
Thẩm Mộ nhớ rất rõ, Khương Vu chưa từng nói yêu cô. Từ khi hai người quen biết, đến kết hôn, lại cùng nhau đi tới hôm nay, Khương Vu thật sự chưa từng nói một chữ yêu nào. Thẩm Mộ vốn cho rằng mình không cần. Ngôn ngữ rất nông cạn, ba chữ ‘em yêu chị’ này cũng không quan trọng như vậy. Chỉ cần cô có thể cảm nhận tấm lòng Khương Vu là được rồi.
Nhưng hiện tại, giờ phút này, khi Khương Vu ôm cô, hôn cô, dùng ngữ điệu êm dịu, quyến rũ thỏ thẻ bên tai cô tiếng yêu, Thẩm Mộ cảm thấy trái tim đang hừng hực lửa nóng trong lồng ngực mình bị lấp đầy bởi hạnh phúc, như có được toàn bộ vũ trụ.
- Lặp lại lần nữa.
- Em yêu chị.
- Lặp lại lần nữa.
- Em yêu chị.
- Lần nữa.
- Em yêu chị, Thẩm Mộ. Em yêu chị.
Thẩm Mộ cảm thấy đã đến độ này thì còn cơm nước gì nữa. Cô đã bị món ăn tinh thần mang tên tình yêu này làm no căng triệt để rồi. Giờ khắc này, cô chỉ muốn lôi kéo Khương Vu làm chuyện xấu hổ.
- A, từ từ, chị ăn cơm trước đã.
- Cơm là cái gì, nào có ăn ngon bằng em.
Khương Vu hối hận. Xem ra những lời âu yếm này chỉ thích hợp biểu đạt vào ban ngày. Nếu là buổi tối, em yêu chị hẳn như một câu thần chú. Không thấy mắt Thẩm Mộ đã muốn xanh luôn rồi sao?
- Ấy, Thẩm Mộ, chị từ từ, đừng kéo hư quần áo em.
***
Tòa án ra quyết định đối với đơn xin bảo hộ thân thể của Hứa Quế Chi chỉ trong bốn mươi tám tiếng, lập án gần như cũng cùng thời gian. Trong vòng một ngày, Lâm Phong nhận được hai văn kiện, một là đơn khởi tố ly hôn, một là quyết định bảo hộ thân thể cho Hứa Quế Chi.
Trong quyết định nêu rõ, cấm Lâm Phong dùng bạo lực uy hiếp Hứa Quế Chi, con trai và người nhà. Cấm theo dõi, quấy rầy. Cấm hoạt động trong bán kính hai trăm mét cách trường học của Lâm Hiếu Thành, nơi Hứa Quế Chi buôn bán và chỗ ở của cha mẹ cô…
Lâm Phong xem xong liền xé nát, vo cục mớ văn bản. Nhưng dù vậy, lửa giận trong lòng gã cũng không hề nguôi ngoai.
Lệnh bảo hộ này không chỉ đưa đến tay hai đương sự mà còn được gửi bản sao tới cơ quan công an khu vực, cũng cung cấp cho trường học, Tổ Dân Phố,… vân vân theo yêu cầu.
Khương Vu đoán không sai, Lâm Phong quả nhiên vẫn chưa hết hy vọng. Trong mắt gã, Hứa Quế Chi như cây tầm gửi phải dựa vào gã mà sống sót, là con rối gã muốn làm gì thì làm mà không dám phản kháng. Gã chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị người phụ nữ vẫn luôn xem thường kia đá văng. Gã tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Thấy Hứa Quế Chi không ngoan ngoãn nghe lời, Lâm Phong nghĩ, xem ra nói chuyện đơn thuần đã không đủ để giải quyết vấn đề. Gã phải dùng thủ đoạn càng kịch liệt để uy hiếp đối phương mới được.
_____________
Hai ngày nay ăn cưới nên chắc ra chương hơi chập chờn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT