Trợ lý Tiểu Lưu cảm thấy chị sếp mình nhất định là đang yêu đương. Chứng cứ ngoại trừ chiếc nhẫn không biết xuất hiện trên ngón áp út từ khi nào thì còn có vẻ thất thần, suy nghĩ mông lung của Thẩm Mộ trong mấy buổi hoạt động cuối năm.
Cơ mà trợ lý Tiểu Lưu nghĩ, nói không chừng sếp là đơn phương yêu thầm, bởi vì cô vẫn thường thấy sếp nhắn tin, gọi điện xong, mỗi cách hơn nửa giờ sẽ nhìn di động một cái theo bản năng, nhưng chiếc điện thoại tư nhân kia chỉ yên lặng nằm đó, số lần có hồi âm chỉ tính trên đầu ngón tay.
Mấy ngày cuối cùng của năm, lịch trình tuy nhiều, trợ lý Tiểu Lưu phải đi theo Thẩm Mộ liên tục tham gia đủ loại tiệc rượu, lễ mời, nhưng dù bận rộn như vậy, cô vẫn từ đôi câu vài lời Thẩm Mộ vô tình lộ ra mà biết được, hình như sếp sắp tỏ tình. Chị đang chuẩn bị một bất ngờ lớn, an bài ngay ngày đầu năm mới, vẫn còn vài tiếng nữa.
- Tôi thấy thiết kế và ảnh thật rồi, đẹp lắm.
- Màu sắc và họa tiết cố gắng tươi sáng một chút. Còn cái vòng hoa kia nữa, nhất định phải chọn những đóa đang nở đẹp nhất.
- Không cần người phục vụ. Bố trí xong, tôi không muốn bị quấy rầy.
Trợ lý Tiểu Lưu nhớ lại những đoạn ngắn cùng loại nghe được suốt mấy hôm nay, cảm thấy có thể được sếp thích sẽ là một chuyện rất hạnh phúc. Nếu người sếp thích cũng đối xử tốt với mình thì hay quá.
- Minh Di.
Thẩm Mộ nhìn đồng hồ, không còn sớm. Nên gặp đã gặp, nên nói đã nói, cô không định tiếp tục nán lại nữa, bèn chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Kết quả nha đầu Lưu Minh Di này không biết suy nghĩ cái gì, mắt nhìn mình còn miệng thì cười đến kì quái.
- Minh Di? - Thẩm Mộ lại gọi tiếng nữa.
Lần này, Lưu Minh Di mới kịp phản ứng: "A, sếp."
Thẩm Mộ vươn tay làm một động tác, ý bảo trợ lý Tiểu Lưu đưa cái áo khoác nâu nhạt thiết kế riêng kia qua.
Trợ lý Tiểu Lưu đứng dậy lấy áo. Lúc sắp đi, Thẩm Mộ chỉnh lại mép váy một chút để tiện hành động, sau đó làm khẩu hình chào tạm biệt với trợ lý Tiểu Lưu.
Trợ lý Tiểu Lưu nhẹ nắm nắm tay, làm thế phấn đấu: "Sếp, cố lên."
Thẩm Mộ ngạc nhiên, tuy không hiểu đối phương đang nói gì nhưng vẫn huơ tay đáp lại, nói tiếng "Được".
Thẩm Mộ trực tiếp xách váy, vòng qua đám đông, lách người mấy cái đã biến mất khỏi tầm mắt trợ lý Tiểu Lưu. Cô không khỏi cảm khái, khó trách, cô nói sếp trước giờ thích đồ thiết kế độc đáo, màu sắc khoa trương hôm nay sao lại ăn mặc... mộc mạc như vậy. Thì ra đã sớm có ý định về trước.
Người của Thiên Duyệt tham gia tiệc rượu đương nhiên không chỉ có một mình Thẩm Mộ. Cô đi rồi, người khác tự khắc phải tập trung tinh thần.
Trợ lý Tiểu Lưu khi đi theo trưởng phòng Từ tiếp đãi mọi người còn có thể nhín thời gian nhớ đến bóng dáng Thẩm Mộ khi nãy. Rõ ràng mặc lễ phục ôm sát, không thể bước quá dài nhưng trợ lý Tiểu Lưu vẫn nhìn ra được mấy phần phơi phới từ động tác của chị.
Yêu đương thật tốt nha.
Trợ lý Tiểu Lưu cũng bắt đầu chờ mong mùa xuân.
***
Dù chuồn sớm khỏi tiệc rượu nhưng Thẩm Mộ về đến nhà cũng đã gần nửa đêm.
Đèn trong nhà vẫn còn mở, Thẩm Mộ nhìn thoáng qua phòng khách, không thấy bóng dáng Khương Vu. Tốt, xem ra cô ngàn dò vạn dặn vẫn có chút hiệu quả. Tuy sô pha trong nhà vừa mềm vừa lớn nhưng cô vẫn không hy vọng Khương Vu cứ nằm đó ngủ, lâu dần sẽ sinh tật.
Phòng khách không có ai, Thẩm Mộ xoay người bước vào phòng ngủ. Đèn phòng ngủ cũng mở, Khương Vu đang ngã người nơi đầu giường, tư thế khá kì quái, trên chăn còn có một quyển sách đang xem dở. Nhìn dáng vẻ có lẽ là em vừa đọc sách vừa chờ cô trở về, kết quả ngủ lúc nào không hay.
Thời gian này bận quá, Thẩm Mộ thấy có phần áy náy. Cô hôn lên trán Khương Vu, cảm thấy tim nhìn như muốn tan chảy.
Tự cảm động một lúc, Thẩm Mộ lại cẩn thận đỡ Khương Vu xoay người nằm ngay ngắn rồi mới đắp chăn đàng hoàng. Ánh mắt cô vô tình quét ngang bộ quần áo Khương Vu chuẩn bị để hôm sau thay, đã được ủi thắng thớm, xếp đặt chỉnh tề. Một món đồ lót Thẩm Mộ cho là màu sắc quá mức nhợt nhạt được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Loại quần áo bên người như đồ lót này, luôn có mấy món là đặc biệt ưa thích, thường hay được lôi ra mặc. Thẩm Mộ nghĩ món Khương Vu thiên vị nhất hẳn là cái áo vàng nhạt, có hình con bướm được thêu tay ở hạ sườn bên trái mà hôm đó cô giặt, dù sao cô cũng thấy Khương Vu mặc nó nhiều nhất. Nhưng nếu nhớ không lầm thì hình như sau tối hôm đó, cô không thấy Khương Vu động đến nó nữa.
Đồ đi đâu rồi?
Thẩm Mộ hoàn toàn không thể khống chế được lòng hiếu kì đang lan tràn. Bất chấp mỏi mệt, cô kéo ngăn tủ đựng nội y của Khương Vu ra. Chỉ thấy bên trong có rất nhiều đồ xếp ngay ngắn, phân loại cụ thể, chỉ không có món cô muốn tìm.
Thẩm Mộ cố thật nhẹ tay, mở hết cánh tủ quần áo chiếm cả mặt tường ra xem xét, cuối cùng tìm được một cái hộp bị đè dưới góc. Mở nắp, cái áo lót vàng nhạt kia đang ở bên trong. Lại xốc ngăn khác, quần lót hồng phấn đầy nữ tính cũng nằm đó.
Thậm Mộ giận mà cười. Cô chỉ giúp Khương Vu giặt hai món quần áo thôi. Thế nào? Em đây là định ém luôn, cả đời này không đụng tới nữa hay sao?
Đây là cái tật gì vậy?!
Không thể chiều hư!
Thẩm Mộ còn mặc trên người chiếc váy lễ phục màu đen lúc rời khỏi tiệc rượu, cổ áo khoét sâu, thân ôm sát, miễn luôn động tác xắn tay áo khi chuẩn bị làm việc.
Cô cũng không tin, chẳng lẽ chỉ cần là quần áo cô từng giặt qua, Khương Vu sẽ xếp xó hết sao?
***
Sáng hôm sau, Khương Vu mở mắt. Quyển sách hôm qua cô đọc đã khép lại đặt bên gối đầu, vị trí bên cạnh trống rỗng. Khương Vu vươn tay sờ thử, lại là lạnh.
Chẳng lẽ cả đêm Thẩm Mộ đều không về?!
Cô đứng bật dậy, mở cửa phòng ngủ.
Nếu nói mở mắt ra không thấy Thẩm Mộ chỉ làm cô kinh hãi thì trong nháy mắt mở cửa, cả người cô ngay lập tức hóa đá, trái tim cũng lỡ đôi nhịp.
Trong phòng khách rộng rãi, treo đầy quần áo riêng tư nhất, cá nhân nhất của cô. Vươn tay sờ thử còn thấy âm ẩm, như vừa giặt tối qua.
Lần này trí nhớ Khương Vu rất tốt. Chuyện điên cuồng như nửa đêm ngủ không được xổ hết quần áo ra giặt thế này, cô làm không được.
Cái người có thể làm loại chuyện này giờ đang ẹo trên sô pha, lễ phục còn chưa thay, mơ màng ngẩng đầu như vừa bị tiếng mở cửa đánh thức, còn dụi dụi mắt với cô.
- Đây... đây là chuyện gì xảy ra? - Khương Vu lắp bắp.
Thẩm Mộ nhìn thành quả lao động gần cả đêm của mình, vô cùng vừa lòng: "Tiễn cũ đón mới, ngày đầu năm, quang cảnh mới, không khí mới. Quần áo sao? Đương nhiên cũng phải sạch sẽ xinh đẹp."
Tin chị nói hươu nói vượn mới là lạ!
Khương Vu mặc kệ Thẩm Mộ, bước đến dọn dẹp bãi chiến trường. Dọn một lúc, cô cảm thấy không quá thích hợp. Đồ này có món là của cô, có món hình như không phải. Lúc mới kết hôn, quần áo của cô và Thẩm Mộ rất dễ phân biệt, chỉ cần nhìn kiểu dáng, nhìn màu sắc là được. Kiểu dáng táo bạo, màu sắc sặc sỡ thì chắc chắn là đồ của Thẩm Mộ. Nhưng giờ không biết có phải tên kia đổi tính hay không mà quần áo khoa trương không còn nhiều lắm, lại có thêm hai ba món trông na ná nhau, chỉ khác mấy chi tiết nhỏ ở cổ áo, khuy áo, hoa văn in chìm này kia. Vậy cô làm sao mà nhớ rõ cho được.
Ngoại từ mấy món thường mặc, rất nhiều quần áo Khương Vu thật sự phân biệt không ra.
Của mình. Của Thẩm Mộ. Của mình? Của Thẩm Mộ?
Khương Vu đau đầu, mỗi món cầm lên cô đều thật sự nghiêm túc nhớ lại nửa ngày, nhưng cuối cùng không thể không bỏ cuộc.
- Chị gom đám này lại giặt chung hết sao? - Khương Vu nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Mộ ngồi trên sô pha, đã tẩy trang, xõa tóc, tay vỗ vỗ gối đầu, bộ lễ phục đen ôm sát khiến dáng người cô thoạt nhìn trông càng thướt tha.
- Không, chị đều tự tay giặt từng món, chẳng qua treo lên nhìn hơi loạn thôi.
Khương Vu dở khóc dở cười: "Nửa đêm về nhà không ngủ mà đi làm ba chuyện này. Chị không sao đó chớ?"
Thẩm Mộ cũng không phản bác, chỉ tiện tay ném ra một cái hộp. Cái hộp này, Khương Vu thấy khá quen mắt, không phải...
Khương Vu vội buông quần áo đang ôm xuống sô pha, chụp lấy cái hộp giấu ra sau lưng.
Thẩm Mộ nhìn, cảm thấy thú vị: "Cái eo của em che không hết."
Được rồi, Khương Vu không giấu nữa, cô thử mở miệng dò hỏi: "Chỉ vì vậy?"
Thẩm Mộ vung tay: "Đồ lót tất cả đều ở đây, chờ chị rảnh, chị định lôi hết đồ trong tủ quần áo ra giặt rồi phơi luôn."
Khương Vu cạn lời: "Giờ đang là mùa đông, trong phòng đều là quần áo ướt, chị không thấy lạnh à?"
Thẩm Mộ suy nghĩ một lúc, đến khi Khương Vu cho rằng chị lại định bày trò gì thì Thẩm Mộ đột nhiên cười, như mặt băng nứt ra, gió xuân tràn tới, ngay cả Khương Vu cũng không khỏi xem đến mê mẩn.
Thẩm Mộ cười nói: "Cũng đúng ha, vậy chờ đến mùa xuân đi. Sợ là trong khoảng thời gian này, em chỉ có thể mặc đồ chị đã giặt qua. Tương lai còn rất dài, rồi sẽ quen thôi."
Khương Vu quay đầu, ngăn bản thân động lòng vì sắc đẹp, ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Em có thể mua mới."
Thẩm Mộ nghe vậy lại càng hứng thú: "Được nha, ngay hôm nay luôn đi, chị đi với em."
Ánh mắt kia nhiệt tình mà thẳng thắn, Khương Vu nghĩ Thẩm Mộ là thật sự có ý định đó.
Cô cảm thấy mình quá kì quái. Trước giờ cô theo chủ nghĩa cá nhân. Nội y cực kì riêng tư treo đầy phòng khách, bình thường mà nói thì trong trường hợp này, Khương Vu có nổi điên xốc luôn nóc nhà lên cũng không có gì lạ, nhưng lúc này cô chẳng thể nào tức giận được.
Nhìn Thẩm Mộ có phần tiều tụy, không được tinh thần như ngày thường, nhìn chị đã tẩy trang nhưng quần áo còn chưa thay, cả người không được tự nhiên, không hiểu vì sao Khương Vu đột nhiên thấy đau lòng.
- Chị có mệt không? Ngủ một lát nhé? - Khương Vu bước đến trước mặt Thẩm Mộ.
Một người ngồi, một người đứng. Thẩm Mộ nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Khương Vu: "Vậy lát nữa em đi còn dẫn chị theo không?"
Ngày đầu năm mới, thật ra Khương Vu cũng không có dự định đi ra ngoài, nhưng Thẩm Mộ lại ôm eo cô lắc nhẹ: "A Vu, chờ tí nữa chị ngủ dậy. Ngay hôm nay, chúng ta ra ngoài một chút được không? Chị còn chưa được cùng em đi dạo phố, mua quần áo, làm những chuyện mà các cặp yêu nhau bình thường, thậm chí bạn bè hay làm bao giờ."
Giọng Thẩm Mộ rõ ràng, dễ chịu, lúc này lời chị nói còn mang mấy phần làm nũng. Mấy câu nói ra trực tiếp khiến Khương Vu gỡ hết phòng bị, mềm lòng.
Có lẽ ngày đầu năm mới không muốn làm bạn đời của mình thất vọng, cũng có lẽ là hai người cùng nhau đi trên đường phố náo nhiệt, cảm nhận một chút không khí năm mới cũng không tồi. Tóm lại, Khương Vu gật đầu rồi, nhưng mà...
- Hôm nay chị không có chuyện gì sao? - Khương Vu hỏi.
Có, nhưng đều xếp qua một bên được.
Thẩm Mộ cười gật gật đầu.
Khương Vu vuốt ve gương mặt chị, nghiêm túc nói: "Nếu vậy, bây giờ chị về phòng nằm ngủ, chúng ta ăn trưa xong lại đi. Chị muốn ăn gì? Em biết làm không nhiều lắm, mì sợi được không?"
Thẩm Mộ cười thật ngọt: "Đương nhiên."
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT