Khương Vu âm thầm thở dài, bởi vì cô biết, sở dĩ Thái Vân nhượng bộ nhanh chóng vậy là vì cô ta là một người mẹ, nguyện ý hy sinh tất cả vì con mình.
Trong hiện thực có quá nhiều những trường hợp giống vậy. Nhưng thường đánh đổi hết thảy đến cuối cùng kết quả cũng không được như ý.
Nuôi nấng một đứa trẻ cần trả giá quá nhiều thời gian, tiền bạc và tinh lực, nhiều đến mức có thể làm sụp đổ cả đời người phụ nữ.
Nhưng đây là ý nguyện của người ủy thác, Khương Vu nhất định sẽ cố gắng tranh thủ. Cô tiến đến bên tai Thái Vân, nói: "Tôi định làm thế này..."
Khi mọi người tập trung trở lại phòng hòa giải, không khí trong phòng trầm lắng hơn lúc đầu nhiều.
Khương Vu đứng dậy phá vỡ sự im lặng:
- Thân chủ của tôi đồng ý hòa giải, điều kiện là đối phương từ bỏ quyền nuôi nấng.
Những lời này khiến mọi người bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì cũng hợp tình hợp lí.
Khương Vu tiếp tục nói: "Mặt khác, trong 41.7% cổ phần công ty truyền thông Quang Điện đang thuộc danh nghĩa của anh Tưởng, chúng tôi hy vọng anh Tưởng trả cho thân chủ tôi 18%, quy đổi ra tiền mặt theo bảy phần giá thị trường. Những yêu cầu khác chúng tôi có thể từ bỏ."
Tưởng Chí Hồng và luật sư nhìn nhau. Luật sư của gã gật đầu thật nhẹ, gần như không thể thấy, sau đó nói: "Chúng tôi cần thời gian suy xét."
Bọn họ đi một lúc, nhưng rất nhanh đã quay lại. Trên mặt Tưởng Chí Hồng cuối cùng cũng không còn vẻ kênh kiệu trước kia. Mà được sự đồng ý của gã, luật sư tỏ ý chấp nhận đề nghị của Khương Vu, chỉ bổ sung một điều là yêu cầu Thái Vân phải bảo đảm quyền thăm hỏi cơ bản của cha đứa bé là Tưởng Chí Hồng. Thái Vân chấp nhận.
Tiếp theo chính là lúc hai vị luật sư trổ tài. Bọn họ cùng nhau soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn phù hợp, xuất phát từ ích lợi của thân chủ mỗi bên.
Lại thêm một cuộc hòa giải thành công, ít nhất nhân viên công tác của tòa án cho là vậy. Cuối cùng nội dung thỏa thuận thông qua tòa án thẩm định, đưa ra thư hòa giải ly hôn cho đương sự hai bên. Thái Vân và Tưởng Chí Hồng ký tên, bút sa gà chết, xem như đã hoàn toàn giải trừ quan hệ hôn nhân. Mọi người lúc này mới rời khỏi tòa án Tây Thành.
18% cổ phần quy đổi ra tiền mặt là một con số không nhỏ, Tưởng Chí Hồng nhất thời không gom được nhiều tiền mặt như vậy, cho nên trong thỏa thuận cũng viết rõ có thể dùng bất động sản do mình đứng tên thay thế.
Những gì sau đó đều rất thuận lợi. Bận rộn mấy ngày, Thái Vân cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục sang tên những bất động sản thuộc danh nghĩa Tưởng Chí Hồng. Hai người ngoại trừ con trai thì không còn liên quan gì nữa.
Mặt trời dần khuất bóng. Tất cả tựa như ánh hoàng hôn này, rồi cũng kết thúc.
Hôm nay hẳn là lần cuối cùng Thái Vân đến gặp luật sư ủy thác vì chuyện ly hôn. Mà Khương Vu tiễn Thái Vân đến cửa Hoa Sách cũng trả hết tất cả các chứng cứ, video, ghi âm, thư cảnh cáo lại cho cô ta.
Thái Vân cầm túi hồ sơ căng phồng trên tay, cười với Khương Vu: "Mới hôm qua tôi còn thấy không cam lòng, nghĩ không chừng mấy thứ này về sau vẫn còn tác dụng."
Khương Vu ngẩng đầu nhìn trời, tháng mười hai rét đậm, có từng hạt trắng tinh sinh ra từ bàn tay tạo hóa bay xuống.
Tuyết rơi rồi.
Khương Vu lại nhìn về phía Thái Vân, cười hỏi: "Còn bây giờ?"
Thái Vân nắm chặt cổ áo, đồng thời vươn tay. Những bông tuyết rơi thật khẽ, vừa chạm đầu ngón tay cô liền hóa thành hư không.
- Bây giờ? Rất bình tĩnh. Vốn tưởng kết thúc cuộc hôn nhân mười năm, tôi sẽ có rất nhiều cảm xúc, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận. Nhưng không ngờ, tôi không cảm thấy bi thương, cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ như tảng đá đè nặng trong lòng, hôm nay cuối cùng cũng rơi xuống, thật kiên định. - Thái Vân khẽ nắm chặt tay rồi mở ra, tựa như thứ gì đó vừa vụt qua đã bỏ lỡ. Gió, tuyết đều tan biến trong cái nắm tay ấy. - Tôi nhớ năm đó khi lựa chọn kết hôn với Tưởng Chí Hồng thì cũng từng yêu nhau. Đi đến hôm nay, anh ta có sai, nhưng tôi cũng không phải hoàn toàn vô tội. Hôn nhân nếu một bên hoàn toàn dựa vào bên kia thì nhất định sẽ không lâu dài.
Khương Vu cùng Thái Vân sóng vai đứng cạnh nhau ven đường, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay múa trên bầu trời. Đã đến giờ, cả thành phố đột nhiên bừng ánh đèn, huy hoàng xán lạn, ngay cả tuyết cũng như được mạ lên vô vàn màu sắc.
- Sau này chị có tính toán gì không? - Khương Vu hỏi.
- Tôi muốn mang con trai đi chơi một chút, bước ra khỏi thế giới chỉ có bốn bức tường kia. Nói không chừng tầm mắt mở mang rồi, trong lòng cũng thoáng đãng theo. - Thái Vân cười nhẹ.
Khương Vu vươn tay, cười nói: "Vậy tôi chúc hai người đi chơi vui vẻ."
Thái Vân thấy Khương Vu lúc này khác hẳn với vẻ nghiêm túc quạnh quẽ thường ngày. Đôi mắt hoa đào kia long lanh uyển chuyển, quyến rũ động lòng người. Thái Vân có thể cảm nhận được sự chân thành, bèn bắt lấy bàn tay Khương Vu đưa ra, gật mấy cái rồi lại buông: "Luật sư Khương, cảm ơn cô."
Khương Vu lại đút tay vào túi, tư thế rất ngầu nhưng nụ cười lại ấm áp: "Là chuyện tôi nên làm."
Tiễn Thái Vân đi xong, Khương Vu một mình đạp lên lớp tuyết mỏng đầu mùa của thành phố Kinh Nguyên đi về nhà. Thẩm Mộ hôm nay có hẹn gặp khách, không thể đến đón cô.
Mở cửa nhà, nhìn thấy bên trong tối đen, tâm trạng Khương Vu đột nhiên hơi chùng xuống. Cô ăn qua loa ít cơm rồi dựa vào sô pha trong phòng khách, định chờ Thẩm Mộ về. Không ngờ chờ một chốc đã ngủ luôn trên sô pha.
Cô nằm mơ, mơ thấy người hòa giải cho Thái Vân và Tưởng Chí Hồng mấy hôm trước. Nhưng lần này, người ngồi hai bên cô ta lại biến thành Thẩm Mộ và Khương Vu cô.
- Căn cứ lưu trình thụ lí, chúng ta tiến hành hòa giải một lần trước khi mở phiên tòa.
Hòa giải?
Hòa giải cái gì cơ?
- Khương Vu, tôi muốn ly hôn với cô.
Ly hôn?!
Trong tiềm thức Khương Vu biết mình đang mơ, nhưng bộ dáng Thẩm Mộ lúc này thật sự quá nghiêm túc, khiến cô nhất thời không kịp phản ứng.
- Cô ăn cơm tôi nấu.
- Em cũng nấu mì cho chị ăn mà. - Dù chỉ có một lần.
- Dùng giường tôi mua.
- Nhưng... nhưng em có mua ga trải giường. - Dù trải cũng là chị trải.
- Còn ngủ tôi.
- ?
Cái này Khương Vu không phục. Hai người bọn cô nhìn thế nào cũng thấy là cô nằm dưới thiệt thòi hơn chút chứ?
- Tôi muốn ly hôn với cô! - Trong mộng, Thẩm Mộ hét lớn.
Khương Vu chỉ cảm thấy trong đầu "bùm" một tiếng, đột nhiên mở mắt.
Qua một lúc lâu, cảm giác tê dại trên người rút đi, Khương Vu mới hoàn hồn. Cô nhớ rõ mình nằm trên sô pha chờ Thẩm Mộ về, nhưng lúc này, bốn phía cùng trần nhà là giấy dán tường màu vàng sáng in hoa văn chìm quen thuộc.
Cô đang ở trong phòng của mình và Thẩm Mộ.
Bên cạnh có tiếng hít thở chậm rãi truyền đến, Khương Vu nghiêng người nhìn qua, liền thấy Thẩm Mộ nằm đó, tư thế ngủ vô cùng ngay ngắn.
Người này hôm qua đã kéo cô vào phòng ngủ kiểu gì vậy?
Khương Vu chọt chọt cánh tay Thẩm Mộ. Người nhìn thì rất gầy, không biết sức lực ở đâu ra.
Hẳn là do gần đây công việc nhiều quá ảnh hưởng nên mấy hôm nay Khương Vu cứ hay có mấy giấc mộng kì kì quái quái. Trong mộng cô còn đánh hổ, bắn điêu. So ra, hôm nay mơ vậy đã xem như bình thường.
Trời mới hừng đông, trong phòng còn hơi tối. Khương Vu tỉnh dậy lúc này rồi rất khó ngủ lại, nên cô quyết định đứng lên.
Cũng không biết hôm qua Thẩm Mộ về lúc nào. Khương Vu không gọi, để chị ngủ, còn mình thì nhẹ tay nhẹ chân mò vào phòng khách, rót ly nước bình tĩnh một chút.
Màn phòng khách kéo kín, bên trên thêu nhiều hoa văn phức tạp. Khương Vu vươn tay kéo nó ra hai bên, nhìn ra bên ngoài. Mây giăng đầy xám xịt, mặt trời vừa ló dạng nơi chân trời, vẫn chưa hoàn toàn dâng lên. Cảnh sắc lúc này thật sự không đẹp đẽ gì, nhưng tâm trạng Khương Vu vẫn không tệ. Cô vươn tay, duỗi người, ánh mắt từ cơ thể chuyển qua bên phải cửa sổ sát đất thì lơ đãng quét ngang sào phơi quần áo.
Cup A, màu vàng nhạt, còn thêu hình con bướm rất xinh.
Ừm, áo lót này khá đẹp, còn hơi quen nữa.
Lại nhìn sang bên cạnh. Quần lót màu hồng phấn, hai bên còn cột nơ be bé, trông tinh xảo, nghịch ngợm, vừa nhìn đã thấy nữ tính đáng yêu.
Ừm, cũng đẹp, cũng quen.
Từ từ...
- Này không phải đồ hôm qua mình mới thay sao?
Khương Vu cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng, vội vàng chạy ra túm hết đồ lót của mình đang treo trên sào xuống, hận không thể lập tức giấu đi. Cái ly thiếu chút nữa đã bị cô tiện tay quăng ra đất.
Sao được, sao lại ở đây được? Khương Vu lúc này tràn ngập hoài nghi với bản thân. Cô vọt vào phòng tắm, thấy mấy cái túi giặt bình thường cô để phân loại quần áo dơ vẫn đang bày biện ngay ngắn ở đó, như chưa có ai từng động tới.
Chẳng lẽ là bị mất trí nhớ?
Cô nhớ rõ ràng hôm qua trở về thấy mệt quá, đi tắm rồi thay đồ ngủ xong đã đặt quần áo lót vào túi riêng, định hôm nay lại giặt.
Chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác, tất cả những điều đó đều là do cô tưởng tượng ra? Mà sự thật tựa như việc Thẩm Mộ bế cô lên giường, cô cũng quên mất thật ra hôm qua mình đã ráng đi giặt quần áo xong mới ngủ?
Hay là, Thẩm Mộ âm thầm mua đồ giống mình?
Khương Vu lật qua lật lại bộ đồ lót trên tay xem thật kĩ. Không thể không thừa nhận, dáng người Thẩm Mộ thật sự có da có thịt hơn cô một chút, mặc cup này sợ là sẽ bị siết chết.
- Xong rồi, xong rồi.
Khương Vu bực bội cào tóc. Trí nhớ cô đã kém đến độ này rồi sao?
Luật sư tinh anh bình thường khí phách hăng hái, lúc này đầu bù tóc rối, mặt ủ mày chau đứng trước cửa sổ.
- Ha. - Tiếng ngáp từ phía sau Khương Vu truyền đến
Thẩm Mộ không biết đã dậy từ bao giờ, đang gãi đầu đi ra phòng khách. Cô nhìn thấy Khương Vu đang cầm ly nước, trực tiếp vươn tay đòi lấy.
Động tác Khương Vu cứng đờ, nhưng vẫn đặt ly vào tay chị.
Uống nước xong, hết khát, Thẩm Mộ lúc này mới chỉ chỉ đồng chí Khương Vu trông có vẻ kì quái.
- Em ôm đám đó làm gì? Khô rồi sao?
Vẻ mặt Khương Vu không mấy tự nhiên: "Này... này là chuyện gì?"
Thẩm Mộ rất tỉnh: "À, chị thấy để đó, tiện tay giặt luôn."
Lời này tự nhiên như gấp cái chăn, ủi cái áo.
Nhưng...
- Nhưng đây là đồ lót của em mà! - Khương Vu biết được chân tướng liền đỏ lựng cả tai.
Quá đáng yêu, Thẩm Mộ cợt nhã thò lại gần hôn chụt một phát: "Vậy thì sao, em là vợ của chị mà."
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT