LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 159

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Cô Trương chuồn rồi.

Cô nói cô đột nhiên đau bụng, sau đó nhanh tay xách túi, cầm áo khoác, vọt ra cửa chính.

Khương Vu nghiến răng nghiến lợi nhìn theo, thật sự rất muốn túm người lại, ấn vào nhà vệ sinh. Không phải nói đau bụng sao? Được, giải quyết ngay tại đây cho mình xem!

Nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ có thể xoay vòng trong đầu Khương Vu thôi. Dù sao cũng còn một bạn nhỏ vừa bị đả kích tinh thần ngồi đối diện, chờ cô giải thích rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.

- Trước giờ, người giúp tôi thật ra là chị sao? – Đường Phỉ khó khăn mở miệng.

Chuyện giấu giếm lâu năm bị vạch trần, cũng chỉ còn một đường là thẳng thắn.

- Vì sao? – Đường Phỉ lẩm bẩm.

- Chắc vì lương tâm khó an đi. – Khương Vu nói thẳng. – Chị từng tìm hiểu tình huống nhà em, nghĩ bất luận thế nào cũng nên để em tiếp tục đi học.

- Chị cũng từng nghĩ tôi vô tội đúng không?

- Không chỉ nghĩ, chị tin năm đó em nhất định có ý tốt. Nhưng mà xin lỗi Đường Phỉ, chị không chứng minh được. Chị chỉ tìm được một đoạn video...

Mà chính video đó đã trở thành mấu chốt khiến Đường Phỉ thua kiện.

Đường Phỉ không đáp. Thật ra lúc thụ lí ủy thác của cha mẹ Phương Huyên thì cô cũng đã buông bỏ chuyện năm đó. Chẳng qua bây giờ chính tai nghe Khương Vu nói lên suy nghĩ cùng cảm nhận của bản thân, cảm xúc của cô vẫn khó tránh khỏi dao dộng.

Một lúc lâu sau, Đường Phỉ mới cất lời: “Vậy những bức thư mấy năm nay tôi gửi...”

Khương Vu hít sâu. Thật ra nói với Đường Phỉ những chuyện này, cô cũng có hơi lo lắng: “Những bưc thư đó... đều ở chỗ chị. Nếu em muốn lấy lại...”

Đường Phỉ không tiếp lời Khương Vu mà tự nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng người giúp đỡ mình là một cụ ông học thức uyên bác, còn từng tưởng tượng ra vẻ ngoài của ông ấy. Ông hẳn có một mái tóc hoa râm, tuổi cỡ ông nội tôi. Tôi nghĩ chờ đến khi học thành tài, bất luận thế nào cũng phải đến gặp ông một lần. Tôi muốn nhìn ông thật kĩ, cũng hy vọng ông quan sát rõ mình. Tôi hy vọng ông biết tôi thật sự đã rất nỗ lực, cũng mong ông không thấy thất vọng vì quyết định giúp đỡ tôi năm xưa.”

Khương Vu nghe những lời thật lòng của Đường Phỉ, đột nhiên cảm thấy áy náy.

Đường Phỉ chưa từng làm ai thất vọng. Ngược lại là chính cô, cô khác hoàn toàn so với người giúp đỡ trong tưởng tượng của Đường Phỉ. Điều đó hẳn đã làm em thất vọng.

- Thật xin lỗi, Đường Phỉ. – Khương Vu vô cùng thành khẩn.

Đường Phỉ lại lắc đầu: “Là tôi nên nói với chị một tiếng cảm ơn. Dù là trước kia hay bây giờ, chị đều giúp tôi hiểu ra rất nhiều.”

Nhìn cô nàng thông minh, giỏi giang trước mắt, Khương Vu đột nhiên không thể nhớ ra lần đầu gặp đối phương nhiều năm trước, khi đó cô bé này trông thế nào.

Thời gian tựa bánh xe vĩnh viễn không quay đầu, luôn lăn về phía trước, chưa từng lui lại.

Đường Phỉ từng nhìn chằm chằm Khương Vu rất nhiều lần, tìm tòi, phẫn hận, bất mãn. Mà hiện giờ khi một lần nữa đối diện với Khương Vu, trong mắt cô đã không có những cảm xúc tiêu cực ấy mà chỉ còn sự ngưỡng mộ cùng biết ơn. Cô khẽ nhún vai, để bản thân bày một tư thế thả lỏng, sau đó nói với Khương Vu: “Thật ra như vậy cũng tốt, bởi vì tôi có cơ hội chính miệng hỏi ra một câu trong lòng tôi vẫn luôn ấp ủ.”

Đường Phỉ hít sâu một hơi: “Tôi không có làm chị thất vọng đúng không?”

Vô vàn cảm xúc nảy lên trong lòng Khương Vu. Mấy năm nay, sự bảo hộ của cô đối với Đường Phỉ chưa bao giờ là giả. Cô đã đặt rất nhiều tinh lực và kỳ vọng vào em. Đường Phỉ là bạn nhỏ, là em gái, cũng là học trò của cô. Bây giờ cuối cùng cô đã có thể chính miệng nói với Đường Phỉ một câu: “Em vẫn luôn làm rất tốt, khiến người ta tự hào.”

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai mỉm cười. Tất cả chuyện quá khứ đều theo gió bay xa. Những gông xiềng nặng nề quấn chặt hai người bao nhiêu năm, giờ cuối cùng đã có thể buông xuống.

Nương bàn ăn được cô Trương trả tiền, Khương Vu cùng Đường Phỉ có thể hòa bình tán gẫu đôi câu một cách hiếm thấy.

Nhà hàng này có không khí rất lãng mạn, giá cả đắt đỏ, lại không thích hợp một mình đến dùng cơm. Khương Vu lúc này mới nhớ ra mà hỏi Đường Phỉ: “Em hẹn ai à? Có phải quấy rầy đến mọi người không?”

Phản ứng của Đường Phỉ khiến người ta khá ngạc nhiên. Chỉ thấy cô thoạt tiên là hơi đỏ mặt, sau đó lắc đầu nói: “Không, không có. Anh ấy... Tôi bảo ảnh đi về trước rồi.”

Là người từng trải, Khương Vu sao có thể không rõ, bèn cười nói: “Bạn trai à?”

Đường Phỉ cũng không giấu giếm mà chỉ nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: “Còn chưa phải.”

Đề tài bạn trai cuối cùng kết thúc bởi vụ ủy thác của Thẩm Tĩnh Tuệ. Khương Vu cũng không vì Thẩm Tĩnh Tuệ là thân chủ cũ của mình mà hỏi Đường Phỉ bất kì chi tiết nào trong vụ kiện, ngược lại là Đường Phỉ chủ động nhắc đến.

- Lại nói, Thẩm Tĩnh Tuệ còn phải cảm ơn chị.

- Cảm ơn chị? – Khương Vu sửng sốt.

Đường Phỉ gật đầu, vẻ mặt có phần nghiêm trọng: “Thật ra tình huống bây giờ rất bất lợi với cô ta. Mà thứ có thể cung cấp trợ giúp thiết thực nhất lúc này chính là tờ cam đoan khi trước chị giúp cô ta yêu cầu Phùng Thiệu ký tên kia.”

Trong giấy cam đoan ấy viết rõ, nếu Phùng Thiệu lại phát sinh hành vi tình dục không chính đáng với người khác, như vậy gã phải từ bỏ ba chỗ bất động sản thuộc danh nghĩa hai người, cũng phân chia số cổ phiếu và tiền tiết kiệm cùng nắm giữ với tỉ lệ Thẩm Tĩnh Tuệ chiếm tám, Phùng Thiệu hai. Có thể nói rằng bản cam đoan ấy chỉ để lại cho Phùng Thiệu một chút phí tổn đủ để duy trì sinh hoạt, không hơn.

Bản cam đoan đó được viết sau khi tòa án hòa giải. Nội dung cụ thể, rõ ràng, đủ tôn trọng quyền tự do thân thể của Phùng Thiệu nhưng lại chèn ép tỉ lệ phân chia tài sản của hai người rất hà khắc. Một khi nó có hiệu lực, Phùng Thiệu phải bị tổn thất kinh tế cực lớn. Đó vốn là do Khương Vu căn cứ vào tinh thần nghề nghiệp của mình mà yêu cầu bên bị hứa hẹn, không ngờ cuối cùng lại trở thành khúc gỗ cứu mạng Thẩm Tĩnh Tuệ.

Đời người là vậy, khiến người ta thổn thức không thôi.

Nhớ đến Thẩm Tĩnh Tuệ điềm đạm như cúc ngồi trong phòng tiếp khách của mình lúc trước, Khương Vu không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này thế nào.

Chờ đến khi Khương Vu tạm biệt Đường Phỉ về đến nhà thì đã mười giờ tối. Thẩm Mộ cùng bé con đã về từ sớm. Chơi mấy tiếng đồng hồ, cô nhóc vốn kiên trì phải đợi Khương Vu về cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngủ gật. Thẩm Mộ vừa ôm em về giường trong phòng ngủ, trở ra đã nghe tiếng Khương Vu dùng chìa khóa mở cửa.

Cho cô vợ về trễ một cái ôm xong, Thẩm Mộ lại thuận miệng hỏi: “Dạo này cô Trương thế nào em?”

Khương Vu nghe Thẩm Mộ nhắc đến Trương Tích, vẫn không nhịn được mà liếc mắt lên trần nhà một cái: “Tên kia, gây chuyện xong liền bỏ chạy.”

A? Đây là có chuyện nha! Thẩm Mộ thích nhất là nghe luật sư Khương kể chuyện. Cô chờ Khương Vu đổi giày xong, lập tức dẫn người vào phòng khách.

- Nào, nói thử xem, tối nay gặp phải chuyện gì?

Khương Vu sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể một loạt nội dung từ khi mình và Trương Tích vô tình gặp Đường Phỉ, lộ chuyện giúp đỡ thế nào, sau đó lại nói đến thân chủ cũ Thẩm Tĩnh Tuệ ra sao.

Thẩm Mộ nghe nửa đoạn trước còn kinh ngạc, nhưng khi đến chuyện Phùng Thiệu cùng Thẩm Tĩnh Tuệ lại trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

- Thật ra để bạn nhỏ của em biết chân tướng cũng tốt. Như cô Trương nói đấy, em ấy còn trẻ, không nên để chuyện quá khứ vướng bận trong lòng mãi. Em cũng thế. Qua lâu vậy rồi, em ấy đã trưởng thành rất tốt, giờ em cũng nên buông xuống. – Thẩm Mộ nắm tay Khương Vu, vừa vuốt ve vừa an ủi.

Khương Vu gật đầu. Những đạo lí đó cô cũng hiểu: “Trước kia không nói là không biết phải mở lời thế nào. Có lẽ như bây giờ là tốt nhất. Đúng rồi...”

Khương Vu chuyển chủ đề, Thẩm Mộ cũng tập trung tinh thần nghe đối phương nói tiếp: “Chuyện của Thẩm Tĩnh Tuệ, hình như chị không quá bất ngờ ha.”

Thẩm Mộ cười trào phúng: “Có gì mà bất ngờ cơ chứ. Có một số chuyện hoặc là không lần nào, hoặc là vô số lần. Phùng Thiệu sau khi bị Thiên Duyệt chấm dứt hợp đồng, vì chuyện ngoại tình mà danh dự mất hết. Danh tiếng của ngôi sao một khi bị ảnh hưởng thì sẽ bị đối xử chênh lệch đến độ nào, em không tưởng tượng được đâu. Cả Phùng Thiệu và Thẩm Tĩnh Tuệ đều nghĩ cái giới này quá đơn giản rồi. Hai vợ chồng cùng mở phòng làm việc? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.”

Khương Vu là không quan tâm những sóng gió trong giới giải trí, nhưng cả Thiên Duyệt của Thẩm Mộ đều kiếm cơm trong cái giới này, đương nhiên phải thật cẩn thận.

Phùng Thiệu rời khỏi Thiên Duyệt, mà kẻ thứ ba trong hôn nhân của gã là Lục Viện cũng vậy. Quá trình Thiên Duyệt chấm dứt hợp đồng với hai người họ cũng không thể nói là hòa bình mà vẫn chất chứa nhiều oán hận, đương nhiên phải liên tục chú ý đến họ để phòng ngừa một số sự kiện đột phát. Vì thế mà có thể nói Thẩm Mộ hiểu rất rõ tình huống của Lục Viện cùng vợ chồng Thẩm Tĩnh Tuệ.

Ban đầu khi mới rời khỏi Thiên Duyệt, hai người kia cũng ngọt ngào được một thời gian. Khi đó Thẩm Tĩnh Tuệ tuy đang mang thai nhưng tháng vẫn chưa lớn, còn có thể miễn cưỡng cùng Phùng Thiệu đi tham dự không ít hoạt động để tranh thủ tài nguyên. Nhưng theo thời gian, Thẩm Tĩnh Tuệ dù sao cũng phải lui về sau màn chờ lâm bồn. Cái thế vợ chồng đằm thắm khó khăn lắm mới dựng nên không thể không theo đó mà khựng lại.

Chính như những gì Thẩm Mộ vừa nói. Từ đỉnh cao rớt xuống thung lũng, sự chênh lệch đó là điều người ta khó có thể tưởng tượng, mà loại người như Phùng Thiệu lại càng khó chấp nhận. Sau khi bị người khác lên mặt mấy lần, Phùng Thiệu đã không cách nào gánh vác nổi áp lực nặng nề đó nữa. Mà cách ứng đối gã nghĩ ra dưới áp lực lại khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

Phùng Thiệu... lại ngoại tình. Lần này gã tìm đến một nữ đại gia góa chồng.

Tiền tài cùng thế lực. Phùng Thiệu lại một lần nữa nếm đến ngon ngọt, làm sao còn nhớ được điểm tốt của vợ mình nữa đây. Ngược lại, gã chỉ cho rằng người khởi tố ly hôn, quấy đến dư luận xôn xao, khiến gã ngã khỏi mây trời chính là Thẩm Tĩnh Tuệ.

Một chút hối hận vì từng ngoại tình của Phùng Thiệu đã bị mài mòn đến gần như biến mất theo thời gian. Mà trái ngược với nó, sự oán niệm lại dây dưa âm ỉ cả đời. Vì thế, lần này là Phùng Thiệu đề nghị ly hôn.

Khương Vu nghe xong, chau mày: “Con của họ còn nhỏ, nếu ly hôn...”

Thẩm Mộ bèn giải thích: “Phùng Thiệu chắc chắn biết bây giờ khởi tố ly hôn là không thể nào xong ngay được. Đứa con vừa tròn một tuổi, thoát khỏi điều kiện pháp luật không cho phép nhà trai ly hôn, gã lập tức lộ ra bộ mặt này. Nhưng làm vậy cũng chỉ được bề ngoài thôi. Một bên là muốn lấy lòng đại gia, một bên tạo áp lực cho Thẩm Tĩnh Tuệ. Dù sao có ly hôn được hay không, hẳn là gã cũng không để bụng. Chị nghe nói hai người kia đã ở riêng lâu rồi, con gái cũng là Thẩm Tĩnh Tuệ nuôi dưỡng. Phùng Thiệu dù vẫn còn đang trong hôn nhân nhưng cũng chẳng khác gì độc thân.”

Tố tụng ly hôn nhưng không định ly hôn, vậy chỉ đơn thuần là muốn chọc cho đối phương phải ghê tởm. Khương Vu nghĩ đến bộ mặt Phùng Thiệu khi khóc lóc cầu xin Thẩm Tĩnh Tuệ tha thứ ở tòa án khi trước, thật sự phản cảm đến cực điểm.

Thẩm Mộ quan sát sắc mặt Khương Vu, sau đó véo véo tay đối phương. Lúc trước không nhắc đến chuyện này là vì biết rõ luật sư Khương của cô nghe xong đương nhiên sẽ phản ứng như vậy. Cho dù đã gặp rất nhiều mặt tối tăm, uẩn khúc nhưng Khương Vu vĩnh viễn không cách nào ngoảnh mặt làm ngơ những chuyện thế này được.

Thẩm Mộ ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Thật ra như vậy chưa hẳn đã xấu.”

Khương Vu sửng sốt, nghiêng người nhìn Thẩm Mộ.

Chỉ nghe Thẩm Mộ tiếp tục: “Chị nghĩ lần này, Thẩm Tĩnh Tuệ hẳn đã có thể triệt để hết hy vọng.”

Nghĩ đến Thẩm Tĩnh Tuệ, Khương Vu không khỏi thổn thức. Cô đã từng thấy cô ta vì tình yêu mà chấp mê bất ngộ, nhưng tất cả vẫn còn đường cứu vãn, cô ta còn có con gái. Phụ nữ tuy yếu đuối nhưng một khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Cuộc sống của cô ta đã có trụ cột mới, sẽ không dễ dàng ngã gục như vậy. Cô ta rồi cũng sẽ có thể rời khỏi tên cặn bã Phùng Thiệu, nghênh đón cuộc sống hoàn toàn mới cho mình.

_____________

Thẩm tổng: Vợ quá nhiều fan, làm sao bây giờ? Online chờ đáp án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play