Khi Thẩm Mộ và Khương Vu bước vào nhà hàng thì Phó Tư Dao đã chờ sẵn ở đó, gọi trước một chai vang đỏ, tự rót tự uống.
Thẩm Mộ nắm tay Khương Vu cùng bước qua. Đầu tiên cô kéo ghế cho vợ, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.
Phó Tư Dao cô đơn lẻ bóng đã đáng thương rồi, giờ còn bị hai người kia đập ân ái vào mặt, chỉ có thể buồn bực lắc ly rượu trong tay. Một vòng, hai vòng, ba vòng, cuối cùng uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Mộ biết bạn tốt ghen tị điều gì, trực tiếp quàng vai Khương Vu, mặt gần sát mặt, cười mịt mờ nói lời cảm ơn: "Đa tạ Phó tổng ra tay tương trợ."
- Được rồi. - Phó Tư Dao xua tay. - Hôm nay hai người mời là được.
- Không thành vấn đề. - Thẩm Mộ nhận lời rất thoải mái, sau lại quay sang thân mật hỏi Khương Vu. - Đúng không, bà xã.
Khương Vu giờ cũng đã hiểu cách đôi bạn này chơi với nhau, gặp mặt không chọt đối phương đôi câu hẳn sẽ khó chịu khắp người. Cô cũng chỉ cười cười, không nói lời nào, yên lặng nhường sân khấu lại cho hai diễn viên trước mắt.
Đùa giỡn xong, Thẩm Mộ kêu nhân viên phục vụ đến gọi món. Trong khi chờ đồ ăn lên, hai người câu được câu không trò chuyện với nhau.
- Không ngờ Đằng Hoa và Bằng Trình lại có thể nói chuyện. – Thẩm Mộ cười nói.
Đằng Hoa, Bằng Trình là hai doanh nghiệp địa ốc nổi tiếng ở thành phố Kinh Nguyên. Đồng ngành là oan gia, trước giờ vẫn vậy. Nào ngờ khi Thẩm Mộ còn đang phải đau đầu vì thái độ hết sức bao che cho đứa con út của tập đoàn Bằng Trình thì Phó Tư Dao lại nói mình có cách.
Phó Tư Dao giải thích: “Trên thương trường, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích lâu dài. Nghiêm túc mà nói thì cũng nhờ bên mày nắm chứng cứ vô cùng xác thực, Trình Chí Kiến muốn chống chế cũng không được. Chuyện đã đến nước này, nên biết cân nhắc thiệt hơn. Trong ba trai, một gái nhà họ Trình, anh cả có thiên phú kinh thương nhất, là người nối nghiệp được nội bộ rất xem trọng. Anh thứ không có dã tâm gì, rất thân thiết với anh trai, vui vẻ thỏa mãn với cái đã có. Con gái lại thanh quý, liên hôn với giới chính trị, tình cảm hai vợ chồng rất tốt, nghe nói cha chồng cô ta rất có khả năng tiến thêm bước nữa. Ba người này chỉ hơn kém nhau hai tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên tình cảm sẽ thân thiết hơn đứa út sinh sau đẻ muộn kém tới tám tuổi kia. Quan hệ của tao với hai người con trai thường thường thôi, nhưng cô con gái thì vẫn có thể nói được mấy câu.”
Thẩm Mộ cùng Khương Vu hiểu ngay.
Cha chồng của cô con gái nhà họ Trình rất có thể sẽ tiến thêm bước nữa, nhưng nếu lúc này đột nhiên rộ lên chuyện dèm pha nhà thông gia thì bước tiến ấy nói không chừng sẽ biến thành bước lùi.
Mụn mủ bị đâm thủng thật ra không đáng sợ. Đáng sợ chính là mụn mủ này bị che kín, thối rữa từ bên trong.
Có thành ngữ gọi là đại nghĩa diệt thân. Bốn chữ ấy thật ra cũng chỉ là một kiểu cân nhắc giữa hy sinh và bảo toàn.
- Người đã bị đưa vào rồi, tiếp theo hai người tính sao đây? – Phó Tư Dao tò mò hỏi.
Thẩm Mộ quay đầu nhìn cô vợ cạnh bên, cũng đang chờ mong câu trả lời.
Đồ ăn đã được dọn lên. Khương Vu cầm dao nĩa trong tay, thong thả cắt bít tết. Thịt cắt xong được Khương Vu chia một nửa sang đĩa Thẩm Mộ, sau đó cô mới từ từ mở miệng: “Không có tính toán gì hết, chờ trước đã.”
Phó Tư Dao âm thầm tặc lưỡi. Vậy còn nói không có tính toán? Theo cô thấy thì cái không tính toán ấy mới là quyết định thâm nhất.
Phó Tư Dao cúi đầu ăn cơm, nhưng Thẩm Mộ lại lo lắng mà cau mày. Cô biết ý của Khương Vu chính là muốn nhốt Trình Chí Kiến trong tù, không buông tha gã dễ dàng, nhưng…
- Nếu nhà họ Trình muốn kéo người ra trước thì sao đây? – Cô hỏi.
Bít tết hôm nay rất ngon miệng, Khương Vu đặt một miếng vào miệng. Thịt bò đẫm nước sốt, hương vị nồng đượm, chỉ cắn một cái đã khiến người ta cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Còn lời Thẩm Mộ, Khương Vu cũng không đáp mà chỉ hơi mỉm cười.
Vô số lần đối đầu với luật sư Khương đột nhiên nảy lên trong lòng Thẩm Mộ. Cô nhìn Phó Tư Dao, cảm thấy cúi đầu lo ăn như bạn tốt đúng là một lựa chọn không tồi.
Điều Thẩm Mộ lo lắng không phải không có lí. Mới hai ngày trôi qua, nhà họ Trình cũng đã bắt đầu động tay, muốn vớt Trình Chí Kiến ra.
Thẩm Mộ thật sự không thấy Khương Vu có động tác gì. Kết quả khi cô còn đang lo lắng không biết cuối cùng nhà họ Trình có làm được hay không thì dư luận trên mạng mới bình tĩnh đôi chút vì Trình Chí Kiến bị bắt lại nổ tung một lần nữa.
Có truyền thông tiết lộ thông tin, nói nhà họ Trình muốn lén đón Trình Chí Kiến về nhà.
Vậy sao được!
Gã là tội phạm cưỡng hiếp mà, dựa vào đâu mà có thể công khai được thả như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản do gã biết đầu thai, do gã có tập đoàn Bằng Trình làm chỗ dựa, do gã là giai cấp đặc quyền hay sao?
Dân chúng đặc biệt nhạy cảm với sự bất bình đẳng giữa mình và giai cấp đặc quyền. Chỉ cần có người gợi ý một chút là tất cả sẽ chủ động đi theo hướng đã chỉ.
Một đợt dư luận bùng lên, cuối cùng khiến Bằng Trình và phía Chính phủ không thể không đứng ra tỏ thái độ. Một bên nói sẽ chấp pháp công bằng, tuyệt đối không xuất hiện bất kì hành vi trái pháp luật nào. Một bên nói nhà họ Trình sẽ không bao che Trình Chí Kiến mà vẫn tôn trọng pháp luật, kiên nhẫn chờ đợi phán quyết của tòa án.
Hừ, vậy còn được.
Cư dân mạng được đến đáp án mình mong chờ, nhưng cũng vì vậy mà đề cao cảnh giác, vẫn cật lực lưu tâm đến vụ án của Trình Chí Kiến.
Nhà họ Trình tuy sản nghiệp lớn, quan hệ rộng nhưng dưới vô số cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, bọn họ cũng không dám có động tác gì. Dù sao cũng đã quyết định cắt thịt, từ bỏ Trình Chí Kiến rồi, nếu sau lưng còn lợi dụng một ít thủ đoạn hòng kéo người ra thì thật sự mất nhiều hơn được.
Nhà họ Trình an tĩnh, Trình Chí Kiến lại bắt đầu sốt ruột. Nơi quỷ quái này, gã không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Khi mẹ Trình đến thăm, Trình Chí Kiến khóc phải gọi là thảm thiết vô cùng, giọng cũng khàn đi, xin mẹ Trình cứu gã, gã không muốn ở lại đó.
Trình Chí Kiến chuyện gì vô dụng chứ phỏng đoán tâm tư cha mẹ phải gọi là thuần thục vô cùng. Gã biết rõ mẹ từ nhỏ đã thương mình, anh chị đều phải xếp sau. Bây giờ gã trưng vẻ đáng thương, lại rơi hai giọt nước mắt, mẹ chắc chắn chịu không nổi.
Quả nhiên, mẹ Trình liên tục đảm bảo nhất định cứu gã ra khỏi đấy, cũng thật sự chạy đôn đáo khắp nơi vì mục tiêu ấy. Nhưng Trình Chí Kiến có nghĩ kiểu gì cũng không ngờ tình trạng bạo lực mạng mà trước kia Phương Huyên phải chịu giờ lại ập xuống đầu nhà họ Trình.
Mà chuyện khiến gã càng không ngờ chính là mình khóc lóc kể lể đương nhiên khiến mẹ đau lòng, nhưng trên gã còn có hai người anh, một người chị, các anh chị còn đã lập gia đình, có con cái. Những người đó cộng lại chẳng lẽ còn không nặng bằng một tên Trình Chí Kiến sao? Mẹ Trình bị ép dưới tình thế khó xử, cuối cùng ngã bệnh. Mà chuyện đón Trình Chí Kiến ra cũng theo đó mà dở dang.
Trình Chí Kiến chờ rồi lại chờ, vẫn không chờ được mẹ và người nhà đến đón.
Không chờ được người nhà, vậy chờ ra tòa đi. Trình Chí Kiến cũng không tin mình rõ ràng chưa làm gì Phương Huyên, không hôn cũng chẳng sờ, cùng lắm là ôm vài cái thôi, sao tội cưỡng hiếp đã rớt xuống đầu rồi? Gã không nhận, cũng không phục. Gã cảm thấy chỉ cần ra tòa thì đương nhiên sẽ được phán vô tội phóng thích.
Nhưng người nhà họ Trình không tới, ngày mở phiên tòa cũng xa xa không hẹn. Trình Chí Kiến vẫn cứ bị nhốt như vậy.
Một ngày, hai ngày, một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng,…
Nháy mắt hè cũng đã sang.
Trình Chí Kiến thật sự bị giam suốt hai tháng. Gã còn nghe được từ chỗ luật sư bào chữa của mình rằng tất cả đều là Thiên Duyệt giở trò quỷ. Nghe nói suốt hai tháng nay bọn họ vẫn không ngừng đệ trình chứng cứ theo từng đợt. Chỉ cần chứng cứ mới vẫn còn xuất hiện thì quá trình điều tra sẽ không chính thức kết thúc để đến giai đoạn tố tụng.
- Vậy giờ sao? Tôi còn phải ở lại chỗ quỷ quái này nữa hả? Rốt cuộc bọn chúng muốn gì! – Hai mắt Trình Chí Kiến đỏ ngầu, trông như một con thú dữ.
Thật ra luật sư cũng rất bất đắc dĩ. Vụ kiện của Trình Chí Kiến không phức tạp, ban đầu anh ta vẫn rất tự tin. Chỉ là nếu vụ án này cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì Trình Chí Kiến không cách nào thoát thân đã đành, anh ta làm luật sư cũng bị mắc kẹt trong vũng bùn.
- Nếu không thì vầy đi. – Luật sư trầm ngâm trong chốc lát rồi đưa ra một chủ ý. – Tích cực bồi thường cho người bị hại, nếu được đối phương tha thứ, thông cảm thì cũng có cơ hội tranh thủ giảm án. Tình huống hiện tại là Phương Huyên đã không còn, nhưng cha mẹ cô ta vẫn khỏe mạnh. Hơn nữa tôi nghe nói cha cô ta bị trúng gió sau khi con gái mất không lâu. Tuy miễn cưỡng vẫn có thể sinh hoạt nhưng nửa người trái hành động không tiện vẫn ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của ông ta, bây giờ còn đang tạm dừng công tác mà ở nhà tu dưỡng. Tôi nghĩ lúc này nhà họ Phương hẳn đang cần tiền.
Lời này của luật sư vừa nói ra, Trình Chí Kiến lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tiền sao? Đơn giản.”
Thứ nhà họ Trình không thiếu nhất chính là tiền. Nếu có thể ra ngoài, gã quăng đi một núi vàng cũng không tiếc.
Được đương sự cho phép, luật sư lại mang quyết định ấy đến nhà họ Trình.
Mẹ Trình bị bệnh đã lâu. Không có con trai út ngày ngày ầm ĩ bên người, trông bà có phần tiều tụy. Nhưng nghe xong tính toán của luật sư, bà gật đầu liên tục, hận không thể lập tức cho người đi làm.
Luật sư cẩn thận quan sát sắc mặt anh cả họ Trình. Phải biết rằng người nắm quyền ở tập đoàn Bằng Trình bây giờ chính là anh Trình này.
- Anh xem… - Luật sư thử thăm dò hỏi ý kiến.
Đối phương im lặng một lúc rồi vẫn gật đầu. Anh ta muốn giữ thể diện cho Bằng Trình, cũng từng trách đứa em trai này quá vô tích sự, nhưng giờ đã có cách hòa giải, thử xem cũng không sao.
Luật sư cho rằng mình đã phân tích rất thỏa đáng. Nhà họ Phương mất con gái, cha lại trúng gió, hai vợ chồng hẳn là rất dễ thuyết phục mới đúng. Dù sao bọn họ cũng đã từng có giao dịch, không phải sao? Nhưng nào ngờ khi anh ta đến lại bị sập cửa vào mặt.
Ban đầu đối phương cửa cũng không mở ra cho vị luật sư bên họ Trình này, càng đừng nói đến chuyện ngồi xuống thương lượng. Nhìn cửa chính và vách tường bị tạt sơn đến độ nhìn không ra, luật sư còn tưởng rằng hai vợ chồng già nhầm anh ta với người đến gây chuyện, vì thế còn bám riết kêu cửa không ngừng.
- Bác trai, bác gái, cháu là luật sư của anh Trình Chí Kiến. Hôm nay cháu thay mặt thân chủ đến thăm hai người. Hai người đừng sợ, cháu không phải mấy kẻ không nói đạo lí kia. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện. Anh Trình bảo đảm chỉ cần hai người yêu cầu thì cháu nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn.
Cánh cửa trước sau vẫn khép chặt cuối cùng cũng hé mở. Trước khi đến, luật sư đã xem qua ảnh của cha mẹ Phương Huyên, cũng xem màn phỏng vấn vợ chồng họ của phóng viên truyền thông khi Phương Huyên vừa xảy ra chuyện. Lúc này, anh ta thật sự không dám nhận đứng trước mắt là người mình muốn tìm.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bọn họ trông như già đi hai mươi tuổi.
Sững sờ một lúc lâu, luật sư mới hồi thần toan cất tiếng nói chuyện, nhưng lại bị đối phương giành trước.
- Yêu cầu gì cũng thỏa mãn cho bọn tôi sao? – Vẻ mặt ba Phương trông có phần dữ tợn. Nửa mặt trái hoàn toàn không cử động nhưng nửa bên phải lại mang nụ cười trào phúng.
Luật sư cố gắng gật đầu.
- Vậy anh bảo hắn trả con gái lại cho tôi.
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT