Không ai biết điện thoại của Phương Huyên ở đâu. Mà nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, sợ là đối phương cũng phải quay về tay trắng. Nhưng ổ cứng chứa video theo dõi trong phòng, trợ lý Tiểu Lưu bất luận thế nào cũng không thể để họ mang đi.
Hai bên đều cho là mình đúng, muốn thuyết phục đối phương chỉ dựa vào nói đạo lí suông là mơ mộng hão huyền. Cách duy nhất để giải quyết vấn đề trước mắt cũng chỉ có cứng rắn ra tay đoạt lấy.
Bên Thiên Duyệt người đông thế mạnh. Mắt thấy không mang được đồ ra khỏi cửa, gã trẻ tuổi xa lạ trong ba người đối phương chó cùng rứt giậu, nhân lúc hỗn loạn trốn vào phòng tắm, khóa cửa rồi tựa lưng chặn lại. Gã vội lấy ổ cứng ra, đập hết những thiết bị còn lại lên đến khi nát nhừ. Sợ chưa đảm bảo, gã còn chuẩn bị ném ổ cứng vào nước. Lần này bọn họ đến cũng không nhất thiết phải mang hết đi, chỉ cần không để đám dữ liệu này lọt vào tay người khác thì gã vẫn xem như hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ tiếc, còn chưa kịp ra tay thì người bên ngoài đã phá được cửa. Ổ cứng bị bên Thiên Duyệt lấy đi. Mà điện thoại của Phương Huyên trước sau vẫn không tìm thấy.
Trợ lý Tiểu Lưu thật sự muốn dùng danh nghĩa xâm nhập gia cư bất hợp pháp và phá hoại tài sản của người khác mà đưa đám người này đến đồn công an. Nhưng người ta trước nhất là cha mẹ của chủ nhà, vào bằng chìa khóa, thứ hai là căn hộ này tuy thuộc sở hữu của Thiên Duyệt nhưng rất nhiều đồ bên trong không phải. Cho nên trợ lý Tiểu Lưu dù giận đến bốc khói nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia nghênh ngang rời đi từ cửa chính.
Nhìn một đống hỗn độn trên sàn phòng tắm, trợ lý Tiểu Lưu thở dài, cuối cùng vẫn cho người gom lại rồi mang về Thiên Duyệt.
Một cái ổ cứng bị đập đến biến dạng, còn ngấm nước lúc này đang đặt trước mặt Thẩm Mộ cùng Khương Vu.
Không cần hỏi hai người cũng biết, trợ lý Tiểu Lưu đi chuyến này sợ là đã gặp rất nhiều trắc trở.
Trợ lý Tiểu Lưu nói với vẻ trào phúng: “Hai ông bà già kia không hổ là phần tử trí thức, hiểu nhiều, biết trong nhà Phương Huyên lúc sinh thời có video theo dõi. Người vừa mới qua đời đã muốn âm thầm tiêu hủy những đồ bất lợi cho mình. Nếu để thứ này lọt ra ngoài, bọn họ làm sao mà trưng ra bộ mặt thương tiếc con gái dối trá trước công chúng được nữa.”
Đối với người từng tiếp xúc trực tiếp với cha mẹ Phương Huyên là trợ lý Tiểu Lưu, Thẩm Mộ cùng Khương Vu đều hiểu trong lòng cô nàng nhất định đang tích tụ rất nhiều bất mãn và không vui. Cho nên hai cô không ai ngắt lời mà chỉ im lặng chờ cô nàng trút hết sự bất mãn ấy ra.
Xổ một tràng trút giận xong, trợ lý Tiểu Lưu lại lo lắng hỏi: “Thẩm tổng, ổ cứng này có phải vô dụng rồi không?”
Thẩm Mộ cũng phát rầu: “Đưa cho bộ phận kỹ thuật xem đi. Nói không chừng chỉ nhìn hơi thảm thôi chứ không ảnh hưởng đến chức năng bình thường.”
Trợ lý Tiểu Lưu nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, vội ôm hết đi tìm bộ phận kỹ thuật. Nhưng chẳng lâu sau, cô đã xụ mặt ôm đồ quay lại.
Thẩm Mộ cùng Khương Vu đều nhìn trợ lý Tiểu Lưu, chờ nghe đáp án. Cuối cùng chỉ thấy cô lắc đầu: “Bọn họ không chuyên làm cái này, nếu muốn sửa chắc phải tốn thời gian rất lâu.”
Thời gian đúng là một trở ngại lớn. Thẩm Mộ cũng chỉ có thể thở dài, xem ra thần may mắn cũng không đứng về phía các cô.
Thẩm Mộ đang định nói mấy câu an ủi cô vợ nhà mình cùng trợ lý thì luật sư Khương từ đầu vẫn luôn im lặng đột nhiên cầm lấy ổ cứng.
- Có lẽ… em biết một người, có thể nhờ anh ta xem thử. – Khương Vu nói.
Thẩm Mộ tò mò: “Ai?”
Đúng vậy. Ai?
Sao tui không biết vợ tui còn quen người tài ba như vậy?
Khương Vu sờ sờ chóp mũi: “Trương Tích biết một sư huynh khoa Máy tính. Tốt nghiệp xong hai người vẫn giữ liên lạc, quan hệ khá tốt. Nghe nói vị sư huynh kia ở… à… phương diện nào đó, rất lợi hại.”
Thẩm Mộ cảm khái. Cô thấy là cô Trương Tích lợi hại mới phải. Ngành Khảo cổ, ngành Máy tính,… biết bao nhiêu sư huynh có thể giúp được trong những lúc mấu chốt. Cô Trương đúng là quan hệ rộng rãi, bạn bè trải khắp các ngành nghề.
Không kịp trêu chọc, Thẩm Mộ đã vắt áo khoác của mình và Khương Vu trên tay: “Chúng ta đi một chuyến thôi. Chuyện này không nên chậm trễ.”
Khương Vu gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi ngồi lên xe Thẩm Mộ. Hai người cùng nhau đến đại học A.
***
Một buổi sáng đầy nắng tươi đẹp, cô Trương Tích mặc áo ngủ, đầu tổ quạ ra mở cửa cho Khương Vu và Thẩm Mộ.
Trương Tích còn mơ màng, thoạt tiên chỉ nhìn thấy Khương Vu.
Đòi nợ, đóng cửa.
Trương Tích vừa định sập cửa nhốt đồng chí Khương Vu ở ngoài như thường lệ thì một bóng người khác đã xuất hiện, chắn trước mặt Khương Vu.
Rồi, chủ nhân nhà tên đòi nợ cũng tới.
Trương Tích lập tức đổi sang vẻ mặt thân thiện, mỉm cười mời cả hai vào phòng.
Khương Vu cùng Trương Tích quen biết nhiều năm, tự nhiên ngồi thẳng xuống sô pha nhà người ta: “Thế quái nào mà mỗi lần đến tìm buổi sáng thì cậu đều không có lớp?”
Trương Tích trợn mắt liếc Khương Vu một cái. Nào có ai bóc phốt bạn trước mặt vợ như vậy? Cô còn muốn để lại cho người yêu của bạn một ấn tượng tích cực cơ mà.
Còn tại sao mà buổi sáng Trương Tích không bận lên lớp, đương nhiên là vì… cô dậy không nổi.
Có điều nguyên nhân này thật sự không có mặt mũi nói ra, Trương Tích bèn tìm cớ đánh trống lảng: “Cậu chỉ nhìn đến sáng mình rảnh rỗi, đâu thấy được tiết tối mình đạp ánh trăng mà về."
Pha trò đôi câu xong, không khí lại trở nên nặng nề.
Cô Trương Tích cũng không phải hoàn toàn làm lơ chuyện bên ngoài. Chính cô vốn đã rất hay chú ý tin tức giải trí, lại thêm trong đại học đều là những cô cậu trẻ tuổi, đặc biệt hứng thú với các kiểu scandal, thị phi. Gần đây Thiên Duyệt gặp phải nguy cơ dư luận, trong lòng Trương Tích cũng biết rõ. Dù sao chuyện liên quan đến mạng người, ngay cả cô Trương bình thường khá thoải mái bây giờ cũng thận trọng, không dám tùy tiện mở miệng.
Hai người Thẩm Mộ cũng không muốn úp mở với Trương Tích, trực tiếp thẳng thắn mục đích đến.
Khương Vu lấy từ trong túi ra ổ cứng đã bị đập hỏng: “Trương Tích, hôm nay tụi mình đến là có chuyện muốn nhờ cậu giúp. Mình nhớ lúc còn đi học, cậu có quan hệ không tồi với một sư huynh khoa Máy tính. Cậu thử nhờ anh ta giúp tụi mình nhìn thử xem liệu có khôi phục được dữ liệu trong ổ cứng này không?”
Trương Tích rất thông minh, vừa nghe đã đoán ra ngay thứ trong này nhất định có liên quan đến chuyện Phương Huyên. Cô nhận lấy ổ cứng, quan sát một chút rồi hỏi: “Trong này có chứng cứ liên quan vụ kiện sao?”
Thẩm Mộ thắng thắn thừa nhận. Cô gật đầu nói với Trương Tích: “Nhờ em.”
Trương Tích lại quay về giường phòng ngủ lấy điện thoại, tìm kiếm trong danh bạ một lúc rồi gọi đi một cuộc, nói ngắn gọn sơ lược mọi chuyện. Đối phương cũng thoải mái, trực tiếp bảo Trương Tích dẫn người đến, anh ta có thể thử một lần, nhưng không dám chắc sẽ giải quyết được vấn đề.
Ngắt điện thoại, Thẩm Mộ cùng Khương Vu đang ăn mặc chỉnh tề, có thể đi ngay. Trương Tích nhìn hai người rồi nhìn lại mình, sau đó quăng ra một câu: “Chờ mình hai phút.” Rồi chui tọt vào phòng rửa mặt.
Cô Trương rửa mặt, chải đầu, thay một bộ đồ chỉn chu có thể gặp người xong mới bước từ phòng ngủ ra. Trong nháy mắt đẩy cửa, cô thấy bạn tốt Khương Vu của mình đang tựa vào vai Thẩm Mộ. Hai người tắm trong ánh mặt trời, trông như được mạ một tầng hào quang.
Trương Tích cũng không dám qua quấy rầy. Từ sau khi Khương Vu chính thức giới thiệu mình với Thẩm Mộ, mỗi cách mấy tháng các cô sẽ gặp nhau ăn một bữa cơm. Nhưng rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà hai người kia đã khắng khít đến vậy?
- Chuẩn bị xong rồi sao? – Cuối cùng vẫn là Khương Vu phát hiện bạn tốt đang thất thần mà lên tiếng phá vỡ sự trầm tư.
- À. – Trương Tích lấy lại tinh thần, cười cười. – Xong rồi, chúng ta xuất phát thôi.
Sư huynh kia làm bảo mật cơ sở dữ liệu ở một công ty Internet. Khi bọn họ đến nơi thì vừa vặn là buổi trưa, sư huynh gặp xong liền mang các cô đến khu chung cư sau công ty.
- Mời vào.
Được rồi, trong nháy mắt cửa mở, ba người xem như thật sự biết được cái gì gọi là nhà của dân kỹ thuật.
Loạn thì không loạn nhưng cực kì đơn giản. Ngoại trừ nhu yếu phẩm sinh hoạt ra thì toàn bộ đều là các thiết bị điện tử đủ mọi kiểu dáng.
Nhận lấy ổ cứng Thẩm Mộ đưa qua, nhìn mức độ hư hao, sư huynh thoạt tiên là nhíu mày, sau đó cắm ổ vào thiết bị mày mò một lúc, mày nhăn càng chặt. Mãi một lúc lâu sau, sư huynh mới quay qua nhìn mọi người.
- Trong ổ cứng này, trống rỗng. – Sư huynh nói với vẻ nghi hoặc. – Ai lại đi đập một cái ổ cứng mới toanh thành như vậy làm gì?
- Trống rỗng? – Khương Vu cùng Thẩm Mộ đồng thanh. Hai người đều ngơ ngẩn. Đáp án này thật sự ngoài dự kiến. Phản ứng đầu tiên trong đầu cả hai đều là không thể nào. Nhưng người ngoài cuộc không hề liên quan trước mắt lại không có động cơ lừa các cô. Như vậy…
Thẩm Mộ cùng Khương Vu nhìn nhau. Chỉ một ánh mắt vô cùng đơn giản như vậy thôi, hai người đã kết luận suy nghĩ của đối phương nhất định cũng giống mình.
Ổ cứng này trống rỗng, như vậy chỉ có thể thuyết minh là Phương Huyên đã giấu ổ cứng thật sự đi. Nói không chừng cô đã sớm dự đoán được sau khi mình chết sẽ có người đến nhà lục lọi như vậy.
Rốt cuộc trong lúc chuẩn bị tự sát, trong đầu Phương Huyên đã suy nghĩ những gì?
Cô làm sao mà vừa không ôm bất kỳ hy vọng sống nào, lại vừa bình tĩnh suy xét tất cả những chuyện này rồi sắp xếp chu toàn mọi thứ?
Tự sát hẳn chưa bao giờ là quyết định nhất thời xúc động của Phương Huyên. Có lẽ cô đã sớm nghĩ đến hàng trăm, hàng ngàn lần. Chẳng qua lần này, cô mới buông hết thảy, thật sự biến nó thành hành động.
Vậy trước đó Phương Huyên đã kiên trì vượt qua vô số giây phút muốn tự mình kết thúc như thế nào?
Khương Vu biết mình không nên nghĩ tiếp nữa. Cô cảm thấy đáp án ấy sẽ càng tàn nhẫn hơn những gì mình từng tưởng tượng.
Im lặng. Im lặng kéo dài. Cuối cùng vẫn là sư huynh cất tiếng phá tan bầu không khí trầm lắng:
- Ổ cứng này… nếu không mọi người mang về đi? Còn xài được…
Khương Vu đón lấy đồ sư huynh đưa. Đây là thứ Phương Huyên để lại, một ổ cứng trống rỗng. Cô sẽ cất giữ cẩn thận, cũng như chiếc CD em đưa. Thời khắc nhắc nhở bản thân, vĩnh viễn đừng quên những việc này, những người này.
Tạm biệt sư huynh, rồi lại tạm biệt Trương Tích. Thẩm Mộ lái xe chở Khương Vu đến núi Bạch Vân.
Xe dừng ở lưng chừng sườn núi. Từ nơi đây, nhìn về hướng tây chính là nghĩa trang công cộng Tây Sơn của thành phố Kinh Nguyên.
Người thân của Khương Vu an táng ở đó. Phương Huyên cũng vậy.
- Minh Di nói trong số di vật và ở nhà Phương Huyên đều không tìm thấy điện thoại. Mà ổ cứng này… - Thẩm Mộ lấy đồ ra, đặt trên lòng bàn tay. – Một ổ cứng trống rỗng. Mọi chuyện sao lại khéo vậy được.
Khương Vu im lặng. Cô tiến về trước một bước, đứng bên lan can bao quanh đường núi. Gió núi gào thét thổi bay tóc mai, cũng thổi rối loạn nỗi lòng cô.
Một lúc lâu sau, Khương Vu mới khẽ cất giọng: “Chị nói xem, lúc đó Phương Huyên đã nghĩ gì?”
Thẩm Mộ trầm ngâm một lát: “Chị không biết.”
Khương Vu xoay người nhìn Thẩm Mộ, trong mắt là ánh sáng chiếu rọi: “Em ấy nhất định đã để đồ lại cho người tin tưởng nhất. Mà sở dĩ em ấy làm vậy là bởi vì chính nghĩa có đôi khi sẽ đến muộn, nhưng tuyệt đối không vắng mặt.”
Luật sư Khương vĩnh viễn cũng không biết cái gì gọi là đứng ngoài cuộc. Điều này khiến Thẩm Mộ vừa thương vừa hận, lại càng say mê chìm đắm. Cô bước đến trước mặt Khương Vu, ôm chặt người vào lòng ngay giữa đường núi trống trải.
_____________
Tác giả: Gom lại để xem một lượt cũng được. Thật ra tác giả viết giai đoạn này cũng rất đau khổ. Rất nhiều cục cưng đều cảm thấy hiện thực đã quá tàn khốc, hy vọng tiểu thuyết có thể ấm áp một chút. Tôi thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị này, nhưng xét đến hoàn cảnh và tính cách mình xây dựng cho Phương Huyên tiểu tỷ tỷ, cô ấy thật sự rất khó sống sót.
Gặp phải bạo lực mạng không hồi kết. Có một người đại diện luôn ép buộc mình đi vận dụng quy tắc ngầm. Một gia đình không thể dựa dẫm, không được an ủi và bảo vệ. Người mình thương thầm lại yêu nhau với một người chị khác mình cũng quý mến. Bản thân Phương Huyên lại là kiểu người không thể nào bày tỏ hết suy nghĩ trong lòng. Cô luôn chịu đựng, chịu đựng, mãi đến khi không cách nào chịu đựng nổi nữa.
Tác giả cũng rất đau khổ. Đây là nhân vật tôi xây dựng, xây dựng xong chính tôi cũng không biết nên cứu cô ấy kiểu gì.
Xin lỗi vì đã làm mọi người cảm thấy khổ sở. Cho các bạn một cái hun tành eo *moah*.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT