Khi Lâm Hướng Hoa tìm được Phương Huyên thì cô đang đứng một mình bên cửa sổ, thất thần nhìn ra ngoài.
Phương Huyên thật sự rất đẹp. Hôm nay cô mặc chiếc váy dạ hội màu vàng kim, trễ vai, tay phồng, thiết kế bó eo có thể phô bày hết đường cong lả lướt, làn váy đuôi cá khiến cô bước đi trông càng ưu nhã, thướt tha. Ly rượu đung đưa trong tay. Chỉ một bóng dáng thất thần nhìn ra cửa thôi mà ngay cả phụ nữ như Lâm Hướng Hoa cũng không khỏi động lòng.
Đây hẳn chính là nghệ sĩ có tiềm lực nhất mà cô ta từng dẫn dắt. Lâm Hướng Hoa thật sự hy vọng Phương Huyên có thể nổi tiếng, có thể vươn đến độ cao mà chính cô ta chưa từng với tới. Chẳng qua trước đó phải chịu khó chấp nhận một chút thiệt thòi.
- Phương Huyên. – Lâm Hướng Hoa cất giọng gọi.
Phương Huyên nghe có người gọi mình bèn quay lại. Thấy là Lâm Hướng Hoa, ánh mắt cô lập tức sáng lên: “Chị Lâm? Em đi được rồi sao?”
Lâm Hướng Hoa lắc đầu, kéo tay Phương Huyên mang cô đi đến góc: “Em qua đây với chị.”
- Chị Lâm, chị muốn dẫn em đi đâu?
Lâm Hướng Hoa lại không trả lời.
Hai người xuyên qua sàn nhảy cùng đám đông, người chung quanh cũng dần trở nên thưa thớt.
Phương Huyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, đi tiếp nữa cũng chỉ có vị Trình Chí Kiến vừa định sàm sỡ mình đứng đó.
Cuối cùng Phương Huyên ra sức giật tay khỏi Lâm Hướng Hoa: “Chị Lâm, rốt cuộc chị muốn dẫn em đi đâu?”
Bị Phương Huyên đẩy ra, Lâm Hướng Hoa không thể không dừng lại: “Phương Huyên, em nghe lời chị Lâm, đi kính vị sếp Trình kia một ly.”
Phương Huyên không có chút cảm tình với Trình Chí Kiến, nhiều lời một câu cô cũng không muốn chứ đừng nói đến chuyện kính rượu cho gã.
- Em không đi. – Phương Huyên thẳng thừng từ chối.
Không còn cách nào khác, Lâm Hướng Hoa đành phải hít sâu một hơi, nói: “Phương Huyên, chị nói thật cho em biết, mục tiêu chính của buổi tiệc rượu Thiên Duyệt tổ chức hôm nay là gã Trình Chí Kiến này. Hắn là tên ăn chơi trác táng, không có bản lĩnh gì. Nhà họ Trình sẽ không để hắn nhúng tay vào tập đoàn Bằng Trình, nhưng đồng thời cũng suy xét cho hắn mà trải một con đường khác để thử dấn thân vào giới giải trí. Không có công ty giải trí nào tự tin đến mức dám nói mình không nể mặt tập đoàn Bằng Trình. Nếu em thật sự đắc tội với người này, như vậy về sau sẽ rất khó khăn.”
Lời Lâm Hướng Hoa nói, Phương Huyên hiểu được. Nhưng cũng chính vì vậy mà sắc mặt cô càng trở nên khó coi.
Lâm Hướng Hoa trần thuật xong lại bắt đầu chính sách dụ dỗ, thuyết phục Phương Huyên.
- Phương Huyên, chỉ là qua kính một ly rượu thôi, không có gì nghiêm trọng hết. – Lâm Hướng Hoa khuyên nhủ.
Không có gì nghiêm trọng?
Phương Huyên cười khổ.
Hôm nay cô qua kính một ly, ngày mai chắc chắn lại bị réo tên trên báo. Loại chuyện này, Phương Huyên đã sớm chết lặng, nhưng cô vĩnh viễn cũng không quen được. Lời nói như dao, tuy luôn tự nhủ mình không nên để ý nhưng cô vẫn cảm nhận được con dao ấy cắm vào lòng, khiến cô vỡ vụn.
Phương Huyên chỉ thấy chân mình nặng như đổ chì, một bước cũng không nhấc nổi. Thật ra không chỉ vì nguyên nhân đó, cô còn đặc biệt ghét tên Trình Chí Kiến này, ghét cái ánh mắt gã nhìn mình, trần trụi, mang theo cảm giác xâm lược, ngang tàng, nhất định phải chiếm lấy.
Nghĩ vậy, tay Phương Huyên bắt đầu run rẩy, sau đó là cả người. Cô không muốn bị Lâm Hướng Hoa nhìn thấy. Bản tính không muốn làm phiền người khác nên cô chỉ có thể miễn cưỡng bản thân. Vì thế, Phương Huyên siết chặt hai tay, ép buộc mình bình tĩnh lại.
Lâm Hướng Hoa dường như không hề phát hiện Phương Huyên có gì bất thường, còn đẩy nhẹ từ sau lưng một cái: “Một ly rượu thôi, đi nào, kính xong chị đưa em về.”
Vẫn là một câu sau cùng ấy nói động Phương Huyên. Cô thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cuối cùng Phương Huyên cũng cất bước hướng về phía Trình Chí Kiến, mà Lâm Hướng Hoa đứng sau cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trình Chí Kiến vẫn luôn đứng ngoài đám đông, ở một góc người ta không dễ chú ý. Từ đầu đến cuối gã đều nhìn chằm chằm Phương Huyên. Sự bài xích, kháng cự của cô, Trình Chí Kiến thấy rõ hết. Nhưng càng như vậy, gã lại càng khát vọng Phương Huyên đi về phía mình với vẻ mặt cố gắng nhẫn nhịn. Điều đó khiến gã sướng rơn cả người.
Cuối cùng, Phương Huyên bước đến trước mặt gã.
- Trình tổng. – Phương Huyên gọi.
Trình Chí Kiến không nói nhiều, chỉ gật gật đầu với trợ lý. Trợ lý lập tức hiểu ý mà đưa lên chiếc mâm, trên đó có một ly chân cao chứa vang đỏ.
Trình Chí Kiến làm thế mời. Phương Huyên ngừng một chút, nhưng cuối cùng vẫn cầm ly trong tay.
Chuyện nên làm đã làm xong, trợ lý biết ý để thời gian cùng không gian lại cho hai người.
Phương Huyên nhấc ly rượu: “Trình tổng, tôi kính anh một ly.”
Lời này vừa khách sáo vừa cứng nhắc. Phương Huyên chỉ nhấp một ngụm nhỏ đã định buông ly.
Nhưng Trình Chí Kiến nào chịu bỏ qua: “Ấy, tiểu thư Phương Huyên như vậy có vẻ không được thành ý lắm nha.”
Nói đoạn, Trình Chí Kiến uống một hơi cạn sạch nửa ly vang đỏ trong tay, sau đó còn huơ huơ chiếc ly rỗng trước mặt Phương Huyên.
Phương Huyên không còn cách nào, đành phải uống sạch rượu trong ly. Vừa xong, cô lập tức xoay người định bỏ đi, nào ngờ dưới chân lảo đảo một cái, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Phương Huyên lắc đầu thật mạnh, muốn làm bản thân thanh tỉnh một chút, sau đó nâng mắt tìm bóng dáng người đại diện. Nhưng Lâm Hướng Hoa vừa rồi còn theo sát mình giờ đã chẳng thấy đâu.
Phương Huyên muốn tiến lên mấy bước tìm người. Cô không nghĩ mình lại dễ say như vậy. Kết quả chưa kịp né tránh thì Trình Chí Kiến đã bước đến đỡ vai.
- Ấy, tiểu thư Phương Huyên, cẩn thận chứ. Em say rồi, tôi mang em đi kiếm chỗ nào ngồi hít thở không khí một chút. – Giọng Trình Chí Kiến nghe thật quá gần, phảng phất như dán sát bên tai.
- Chị Lâm, Chị Lâm… - Phương Huyên cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực, dường như có thể ngã xuống bất kì lúc nào. Cô thử gọi Lâm Hướng Hoa hai tiếng. Chỉ tiếc giọng cô vừa yếu lại thều thào, vốn không thể truyền đi xa.
- Em tìm người đại diện sao? Vậy thật không khéo. Trợ lý của tôi vừa vặn có chuyện muốn nhờ chị ta rồi. – Trình Chí Kiến cười. Người đại diện của Phương Huyên đã sớm bị gã cho người dụ đi rồi nhưng lúc này vẫn trưng vẻ giả mù sa mưa, nói với Phương Huyên, - Tiểu thư Phương Huyên, đừng cậy mạnh, em xem em đứng cũng không vững rồi kìa.
Nói xong, Trình Chí Kiến mang Phương Huyên rút khỏi tiệc rượu, đi hướng thang máy.
***
- Đúng là đê tiện! – Nghe đến đó, Khương Vu không nhịn được nữa mà đứng bật dậy.
Giang Sam bước lên ấn người ngồi trở lại: “Chị khoan hẵng kích động.”
Khương Vu nôn nóng hỏi: “Phương Huyên thế nào? Em ấy…”
Giang Sam an ủi: “Phương Huyên ấy…”
***
Tiệc rượu được tổ chức ở Thịnh Thế Kinh Luân, trên sảnh tiệc chính là phòng khách sạn. Trình Chí Kiến đưa người lên thang máy, trong lòng giấu âm mưu gì đã không cần phải giải thích. Gã cho rằng Phương Huyên trúng thuốc, phỏng chừng chỉ có thể bủn rủn nghe theo. Nhưng nào ngờ ra khỏi thang máy, bước trên hành lang phòng khách sạn, Phương Huyên lại gom góp sức lực, điên cuồng mà giãy giụa vùng ra.
Trình Chí Kiến thật sự bất ngờ. Điều đó khiến gã nhất thời mất khống chế với Phương Huyên.
Cho dù không phát ra được tiếng quá lớn, Phương Huyên vẫn liều mạng mà kêu. Cô đập mạnh mỗi cánh cửa mình đi qua, chỉ tiếc cuối cùng chỉ có một phòng mở, trong đó còn là một cô gái trẻ tuổi.
Nhìn đến Phương Huyên, đối phương đầu tiên là sửng sốt, sau đó Trình Chí Kiến cũng đã bước đến ôm người vào lòng.
Phương Huyên cuối cùng không còn sức giãy giụa, chỉ nhìn cô gái trong phòng, thều thào nói mấy chữ: “Giúp tôi với.”
Cô gái kia vốn định vươn tay, nào ngờ lại bị Trình Chí Kiến hung tợn trừng mắt: “Bớt xía vào chuyện người khác.”
Vì thế, cô gái kia cuối cùng vẫn chậm rãi đóng cửa lại.
Ánh sáng trong mắt Phương Huyên hoàn toàn lụi tắt. Cô mềm như cục bông, gió nhẹ thổi qua liền tan tác. Không còn sức lực, lần này chắc không thể thoát.
- Thật không ngờ em còn rất cương trinh. – Trình Chí Kiến cất giọng trào phúng nói bên tai Phương Huyên. – Em cho rằng giả vờ như vậy sẽ có người tin em sao?
Nói xong, Trình Chí Kiến lập tức lấy thẻ phòng, đưa người vào trong.
Mà đúng lúc này, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, bên trong vang lên một giọng uy nghiêm: “Trình tổng, cậu muốn mang nghệ sĩ của Thiên Duyệt chúng tôi đi đâu vậy?”
Phương Huyên dùng hết sức lực còn lại, cố gắng ngẩng đầu. Từ lão tiên sinh đã đến, Lâm Hướng Hoa đi theo sau ông, đang nôn nóng nhìn về phía mình.
Lần này hay quá, được cứu rồi.
Phương Huyên quá mệt mỏi, đôi mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng chậm rãi khép lại.
***
Giang Sam cảm khái: “Nếu không phải Từ lão tiên sinh kịp thời chạy đến, thật không biết Phương Huyên sẽ gặp phải chuyện gì. Em nhớ lúc em ấy tham gia tiết mục thần tượng kia là mới mười tám đúng không? Giờ gần ba năm trôi qua là cũng chỉ hơn hai mươi. Vẫn còn bé mà đã gặp phải chuyện dơ bẩn như vậy.”
Khương Vu không nói một lời, mặt xanh mét ngồi đó.
Giang Sam vẫn là lần đầu tiên thấy đàn chị giận đến vậy. Điều này khiến cô vốn định nhờ giúp đỡ giờ cũng không biết có nên mở lời hay không.
Phương Huyên đúng là đã được cứu, không phải trải qua chuyện càng khó tưởng tượng, nhưng thật ra phiền toái không chỉ có như vậy, mà là…
- Em nói Phương Huyên đã báo cảnh sát, muốn khởi tố đối phương sao? – Khương Vu nghe Giang Sam nói thêm mấy câu bèn gật đầu đáp lại. – Em ấy làm rất đúng. Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Tuy nhiên Giang Sam lại lắc đầu: “Nhưng chuyện không chỉ đơn giản thế.”
Khương Vu sửng sốt: “Nếu Phương Huyên đã báo cảnh sát, như vậy em ấy hẳn cũng đã xét nghiệm máu. Bị người bỏ thuốc, xét nghiệm chắc chắn sẽ phát hiện ra. Hơn nữa khách sạn còn có video theo dõi, Phương Huyên còn từng gọi người qua đường mở cửa. Chứng cứ vô cùng đầy đủ, chẳng lẽ còn có thể chống chế?”
Giang Sam nhìn đàn chị nhà mình phẫn nộ là biết ngay người này hiển nhiên không có thói quen sáng sớm lên mạng xem tin tức các thứ. Cô thở dài, mở máy tính Khương Vu rồi ấn vào một trang web thông tin giải trí.
Kiểu tiệc rượu kêu gọi đầu tư này rất bí mật, nhưng cũng không phải hoàn toàn kín tiếng. Chuyện Trình Chí Kiến và Phương Huyên gây có hơi lớn, đương nhiên không thể giấu được. Cư dân mạng trước giờ vẫn quen đồng tình kẻ yếu, lần này hẳn nên đứng về phía người bị hại Phương Huyên. Nhưng sau khi xem hết tin tức truyền thông đưa lên cùng nhiều bình luận của người qua đường, Khương Vu mới thật sự thấy được lòng người rốt cuộc có thể tối tăm đến độ nào.
- Phương Huyên em ấy nói sao?
Giang Sam chỉ thấy mặt Khương Vu phủ đầy mây đen. Bàn tay cầm chuột xem web của cô căng chặt đến mức có thể thấy được gân máu, nhưng giọng điệu thì vẫn vô cùng bình tĩnh.
Giang Sam do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật:
- Phương Huyên em ấy đang ở bệnh viện.
- Không phải nói không bị thương sao? – Khương Vu sửng sốt.
Giang Sam thở dài: “Không phải vì bị thương, mà là… aiz.”
Nhớ đến sáng nay chính mắt nhìn thấy Phương Huyên, thấy cô run rẩy uống mớ thuốc chống trầm cảm, cho dù là luật sư Giang đã nhìn quen lòng người ấm lạnh cũng không khỏi chạnh lòng.
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT