LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 100

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

- Thật không ngờ, đã bao nhiêu năm mà Thẩm Mộ vẫn vậy. Phàm chỉ cần trông giống cái người cậu ấy đặt trong lòng, Thẩm Mộ liền tình thâm ý trọng tặng chiếc vòng tay. Lúc trước là tôi, bây giờ đến lượt cô. – Lư Tịnh cố gắng săm soi hòng thấy được một chút cảm xúc tiêu cực từ gương mặt Khương Vu. Dù là thất vọng, phẫn nộ hay khổ đau gì cũng được…

Nhưng cuối cùng, cô ta phải thất vọng rồi. Ngoại trừ hơi chút kinh ngạc khi thấy chiếc vòng tay thì vẻ mặt bình tĩnh của Khương Vu vẫn không chút dao động.

- Cô biết Thẩm Mộ có thói quen viết nhật ký không? – Lư Tịnh lại tung ra một quả bom hạng nặng.

Dứt lời, trong lòng Khương Vu lại nổ ầm một tiếng.

Cô không biết.

Từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng thấy Thẩm Mộ viết cái gọi là nhật ký.

Lư Tịnh lại nói với Khương Vu một cách vô cùng chắc chắn: “Nếu cô không tin thì có thể trở về tìm thử xem. Từ khi còn rất nhỏ, cậu ta đã có thói quen này. Chữ viết trong đó…”

Nói đến đây, vẻ mặt Lư Tịnh trở nên nhu hòa hơn nhiều: “Chữ viết trong đó từ non nớt đến chững chạc, người cũng từ ngây ngô trở nên trưởng thành. Thẩm Mộ người này, có đôi khi hứng lên một ngày sẽ viết liền mấy trang, hoa lá cây cỏ, mặt trời mọc lặn cũng có thể gom lại thành câu chữ. Nhưng nếu không có tâm trạng thì hai ba tháng không động đến cũng có.”

Lư Tịnh lâm vào hồi ức của bản thân. Gương mặt cô ta thả lỏng mà dịu dàng, nụ cười treo trên môi như nghĩ đến hình ảnh gì đáng nhớ.

Bàn tay vẫn đặt trên gối của Khương Vu từ từ siết chặt.

Cô không thích vẻ mặt Lư Tịnh khi nói những lời này. Cô không thích cảm giác khi nghe Lư Tịnh kể ra những chuyện vụn vặt trong quá khứ của Thẩm Mộ như vậy. Cô lại càng không thích nụ cười dịu dàng trên mặt cô ta mỗi khi nhắc đến Thẩm Mộ, cứ như cô bé Thẩm Mộ ngày ngày viết nhật ký kia lúc này đang đứng ngay bên cạnh.

- Cô Lư, cô nói xong chưa? – Khương Vu cuối cùng cũng không thể ngăn được cảm xúc đang quay cuồng trong đáy lòng mà trực tiếp lên tiếng ngăn lại.

Lời Lư Tịnh nói đột nhiên bị ngắt ngang nhưng cô ta cũng không tức giận mà vẫn điềm đạm tiếp tục: “Trong những quyển nhật ký kia xuất hiện hình bóng một người, chỉ duy nhất một người đó, trước giờ vẫn không có thêm ai. Cô quen biết Thẩm Mộ đã bao lâu?”

Khương Vu không muốn đáp lời dù chỉ một chữ. Biết đối phương không có ý tốt, cô cảm thấy mình nên giữ im lặng thì hay hơn.

- Để tôi đoán thử nhé. Hai người ở bên nhau không quá hai năm đúng không? – Lư Tịnh cười như không cười nhìn vào mắt Khương Vu.

Người dù có lí trí đến thế nào cũng không thể che đậy được cảm xúc nơi cửa sổ tâm hồn. Một chút dao động thoáng qua trong mắt Khương Vu lập tức bị Lư Tịnh bắt gặp: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

Khương Vu vẫn im lặng.

- Cô biết tôi ở bên cạnh Thẩm Mộ bao lâu không? – Ánh mắt Lư Tịnh đã trở nên điên cuồng, như đốm lửa đang hừng hực thiêu đốt. – Mười bốn năm. Tôi quen biết cậu ta suốt mười bốn năm. Trong lòng Thẩm Mộ có hình bóng một người. Dù là tôi hay luật sư Khương cô đều chỉ là kẻ thay thế ở những giai đoạn khác nhau mà thôi. Cho dù có kết hôn cũng vậy. Người là của cô, nhưng tâm không phải.

Một câu cuối cùng, thay vì nói với Khương Vu, Lư Tịnh lại càng giống như đang nói cho bản thân mình.

Đã đến nước này, hai người không còn gì để hàn huyên nữa. Khương Vu mở cửa, trực tiếp mời Lư Tịnh ra ngoài.

Lư Tịnh đi rồi, sau đó là mấy người ủy thác đến để được cố vấn. Khương Vu phải tập trung toàn bộ tinh thần mới có thể làm bản thân chuyên chú vào công việc. Mãi đến khi người ủy thác cuối cùng khóc lóc nói với cô: “Luật sư Khương, cô nói anh ta kết hôn với tôi là thật lòng sao?”

Thật lòng sao?

Ngoại trừ chính đương sự thì còn ai nói rõ được nữa đây?

Đừng bảo là trả lời câu hỏi của người khác, Khương Vu lúc này ngay cả chuyện của chính mình cũng không thể nói rõ.

Thẩm Mộ kết hôn với cô, là thật lòng sao?

Tiễn người ủy thác khóc sướt mướt đi, Khương Vu nhân lúc nghỉ trưa mà vội vọt về nhà. Cô muốn tìm những quyển nhật ký trong lời Lư Tịnh. Nói không chừng tất cả những điều đó đều do một mình Lư Tịnh bịa đặt ra thì sao? Nhưng tâm lý may mắn ấy cũng không duy trì quá lâu, Khương Vu đã tìm thấy một loạt những quyển vở sắp ngay ngắn, còn đánh số thứ tự ở bên phải hàng trên cùng của kệ sách.

Quyển trong cùng còn có hình nhân vật phim hoạt hình đáng yêu. Đúng như lời Lư Tịnh nói, chữ viết bên trong non nớt mà ngây ngô, nhưng cũng có thể xem như nắn nót. Càng về sau, những quyển vở bắt đầu trở nên trầm ổn, dày nặng hơn. Số sổ ngay ngắn có bìa màu kim loại là phong cách của Thẩm Mộ lúc còn đi học. Chữ viết cũng theo tuổi mà dần trở nên khí khái. Tiếp nữa chính là ông nội Thẩm qua đời, Thẩm Mộ tiếp nhận Thiên Duyệt trở về sau, màu sắc những quyển sổ bắt đầu trở nên rực rỡ, câu chữ bên trong cũng từ dài dòng, lan man biến thành ngắn gọn, súc tích. Nhưng điều từ nhỏ đến lớn vẫn không hề thay đổi chính là sự tưởng niệm của Thẩm Mộ đối với một người.

Trong nhật ký không có tên của đối phương, cũng không có câu chuyện của hai người. Nếu không phải Lư Tịnh xuất hiện, Khương Vu thậm chí đã cho rằng đó là Thẩm Mộ tưởng tượng ra. Chị yêu một người vốn dĩ không có thật. Nhưng nếu đã có sự yêu thích nhất định đối với diện mạo của bạn lữ thì người kia đương nhiên phải thật sự tồn tại. Người trong nhật ký cứ như vậy mà xuất hiện trong cả cuộc đời Thẩm Mộ.

Em ở đâu?

Em sống tốt không?

Lớn lên chị sẽ bảo vệ em.

Lư Tịnh thật sự không có lừa cô.

Khương Vu nhìn một lúc, nước mắt bất giác rơi. Trong lòng Thẩm Mộ còn có một góc không muốn ai biết, sâu thẳm ở nơi đó cất giấu một người.

Nhật ký tràn ngập bóng dáng của “em”. Tất cả giống như một giấc mộng hoang đường của chính Khương Vu. Lư Tịnh quen biết Thẩm Mộ mười bốn năm không có tên trong đó, mà Khương Vu, người cuối cùng trở thành vợ của Thẩm Mộ cũng vậy. Tìm đến quyển mới nhất, nhật ký ghi chép đến gần cuối, Thẩm Mộ ngay cả ngày tháng cũng không đề. Không biết thời gian, nhưng từ đầu đến cuối, Khương Vu đều không tìm thấy tên mình. Ngay cả hôn nhân của bọn họ, Thẩm Mộ cũng chẳng hề nhắc đến.

Thì ra… thì ra là như vậy.

Quyển nhật ký trong tay rơi xuống đất. Khương Vu nhìn nó, khóc rồi lại cười. Cô cảm thấy mình như điên rồi, tim cũng bị xé làm hai nửa, đẫm máu, bị vứt bỏ ở đấy.

Thì ra chẳng biết từ khi nào, cô đã không thể chấp nhận được chuyện mình không phải là duy nhất của Thẩm Mộ.

Trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng khóc cố đè nén của Khương Vu. Cũng chính sự tĩnh lặng ấy đã khiến tiếng chuông điện thoại vang lên đặc biệt chói tai.

Tiếng chuông này khác với bình thường, nó là Khương Vu cài đặt riêng, chỉ dành cho một người, một số điện thoại duy nhất.

Cố tình là lúc này.

Cố tình là người kia gọi đến.

Thật ra điện thoại nằm ngay bên cạnh, nhưng Khương Vu không dám nhận, tay thậm chí còn run run.

Cuộc gọi đầu tiên cứ vậy mà chấm dứt, cuộc gọi thứ hai đến ngay sau đó.

Khương Vu bắt máy, đưa điện thoại đến sát mặt. Tiếng nói quen thuộc truyền ra từ loa đàm thoại.

- A Vu, sao mới rồi không nhận điện thoại? – Thẩm Mộ hỏi, nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng.

Thẩm Mộ cảm thấy kì quái, nghĩ là tín hiệu không tốt nên lại cất giọng gọi mấy tiếng: “A Vu, A Vu? A lô, em có đó không?”

Khương Vu cố gắng kiềm chế hết thảy cảm xúc mà trả lời: “Em đây.”

Thẩm Mộ dường như được trang bị máy cảm ứng nhận diện cảm xúc của Khương Vu, chỉ nghe hai chữ đó thôi mà cô đã nhận ra sự khác thường: “Làm sao vậy? Là công việc không thuận lợi sao? Vậy chị kể chút chuyện vui cho em nghe ha. Hôm nay chị mua…”

Hôm nay Thẩm Mộ mua một bộ chăn đệm mới, vừa mềm vừa lớn, bao lấy cả hai người chỉ là chuyện nhỏ. Gần đây Khương Vu không phải rất mê ngủ sao? Vậy cô liền mua đồ tốt nhất về, cho em một ổ chăn thật thoải mái. Bằng sự hiểu biết của mình đối với Khương Vu, Thẩm Mộ cảm thấy em nhất định sẽ thích.

Nhưng nào ngờ còn chưa kịp khoe xong thì đã bị Khương Vu ngắt lời.

- Thẩm Mộ, tại sao chị lại lừa em? – Giọng Khương Vu lạnh buốt.

Lừa?

Chữ này thật sự quá nghiêm trọng. Thẩm Mộ để tay lên ngực tự hỏi, cô cùng lắm chỉ là… không đủ thành thật, có điều giấu giếm mà thôi. Nếu nói giấu giếm thì Thẩm Mộ khá chột dạ, chuyện cô giấu thật sự có hơi nhiều. Chẳng lẽ Khương Vu đã biết mình nói cho Phó Tư Dao chuyện về cậu, để nó đi điều tra mà tìm Lục Oản, cho nên em đây là đang vấn tội?

- A Vu, em nghe chị nói. Chị chỉ cho nó một cơ hội… - Thẩm Mộ còn đang lựa lời để nói sao cho uyển chuyển.

- Tối hôm chúng ta hẹn hò, chị đến muộn, rốt cuộc là vì cái gì?

Thẩm Mộ lập tức sửng sốt.

Không phải chuyện Lục Oản, không phải chuyện Phó Tư Dao, cũng chẳng liên quan đến ai hết. Ký ức Thẩm Mộ bị kéo về ngày Khương Vu nói. Chính vào hôm đó, cô gặp Lư Tịnh ở bãi đỗ xe, cũng nhớ đến câu cuối cùng của cô ta.

Thẩm Mộ, cậu sẽ hối hận.

- Em gặp Lư Tịnh rồi à? Cô ta đi tìm em sao? Cô ta rốt cuộc đã nói bậy cái gì với em? – Thẩm Mộ nôn nóng hỏi.

- Nói bậy sao? – Khương Vu cười khẩy, trên tay còn đang vuốt ve quyển nhật ký của Thẩm Mộ. – Những gì cô ta nói cũng không phải đều là bậy. Cô ta nhắc đến nhật ký của chị, em còn thấy được chiếc vòng tay chị đưa cô ta.

- Chuyện vòng tay và nhật ký em phải nghe chị giải thích. Nhật ký em thấy rồi đúng không? Đó là… - Thẩm Mộ vội phân trần.

- Thẩm Mộ, chị không cần phải nói gì hết. Em chỉ muốn hỏi chị một câu. Em là kẻ thay thế sao? – Giọng Khương Vu đã có phần nghẹn ngào.

- Đương nhiên không phải! – Thẩm Mộ vừa vội vừa sốt ruột, lập tức phủ nhận.

- Vậy chính là lựa chọn hạng hai rồi? – Khương Vu lại cười, nước mắt vẫn lăn dài. – Vậy chị còn yêu người đó sao?

Hỏi xong hai vấn đề đó, Khương Vu cảm thấy mình thật khờ. Kẻ ngốc bị tình cảm chi phối, cho rằng cuộc đời chẳng còn gì ngoài tình tình ái ái là ai? Là Khương Vu cô sao?

Thật buồn cười. Từ khi nào cô lại trở nên như vậy?

Cô không muốn nghe đáp án của Thẩm Mộ, cũng không dám đối mặt với một bản thân lụy tình như vậy.

“Tút tút tút.”

- Chị đương nhiên yêu người đó, cũng yêu em. Vì em chính là người đó mà.

Khi Thẩm Mộ nói những lời này, bên kia đã sớm cúp điện thoại.

Hiểu lầm lớn.

Sáng nay khi đưa Khương Vu đi làm, mọi chuyện còn êm đẹp, vậy hiển nhiên là Lư Tịnh mới tìm Khương Vu trong buổi sáng. Mà vừa rồi trong điện thoại Khương Vu có nhắc đến nhật ký của mình, còn bảo lời Lư Tịnh nói không hoàn toàn là bậy bạ, nghĩa là em đã tận mắt thấy được vật thật, lúc này chắc chắn đang ở nhà.

Thẩm Mộ không quan tâm chuyện gì khác nữa, trực tiếp giẫm chân ga phi nhanh về nhà.

Vừa quẹo vào tiểu khu, Thẩm Mộ đã thấy Khương Vu đang thất hồn lạc phách định lên xe. Cô vội ấn còi hai tiếng, la lớn: “A Vu.”

Nhìn thấy Thẩm Mộ lúc này, Khương Vu thật sự bất ngờ. Cô chỉ kịp xoay người lau khô nước mắt trong chốc lát, Thẩm Mộ đã phóng từ trên xe xuống, chạy đến bên cạnh cô.

Như vậy cũng tốt.

Khương Vu nghĩ, cô vừa vặn có đồ muốn trả lại cho chị. Nghĩ vậy, Khương Vu cởi chiếc vòng đeo trên cổ tay, xoay người nhét vào lòng Thẩm Mộ.

Thẩm Mộ chạy vội, người còn chưa kịp đứng vững, càng đừng nói đến việc nhận lấy vòng tay.

Một tiếng thanh thúy vang lên, vòng tay rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy mảnh.

Khương Vu chỉ thấy trong lòng đau xót. Cô nghĩ hôn nhân và tình yêu của mình cũng chẳng khác nào chiếc vòng này, đột nhiên vỡ vụn.

- Chúng ta ly hôn đi.

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play