Ta cùng Tô Nguyệt và Hoàng công công vào hoàng cung, vừa mới chuẩn bị mang nàng đi gặp hoàng đế ca ca, liền bị Hoàng công công ngăn cản, nói là hoàng đế ca ca trước đó có giao phó, để cho chúng ta gặp Thái hậu trước rồi lại đến chỗ hắn sau. Được! Quả nhiên âm mưu không sống qua hai tập, âm mưu giúp Thái hậu nương thân hả giận của hắn cứ như vậy bại lộ dưới ánh mặt trời rồi. Coi như ngươi độc!

Vì vậy, ta liền dẫn Tô Nguyệt, thí điên thí điên đi đến chỗ Thái hậu nương thân, chuẩn bị sẵn sàng công tác nịnh hót. Ai biết, vừa vào cửa, Thái hậu nương thân thân ái của ta, không phản ứng ta dù chỉ một chút, đã xông về phía trước nắm tay Tô Nguyệt, cười mặt từ ái nói: "Nguyệt nhi a, con cuối cùng đã tới, nhớ chết ta nha!" Bộ dạng nồng nhiệt thắm thiết kia, nói chung là ta chưa thấy qua bao giờ. Uầy, sao cảm giác họa phong không đúng a? Đã nói là nhớ ta đâu rồi?!

"Con dâu tham kiến Thái hậu nương nương, tạ Thái hậu nương nương quan tâm, lâu như vậy cũng không tới hỏi thăm sức khỏe lão nhân gia ngài, là con dâu không đúng." Tô Nguyệt đoan trang lễ độ nói, có vẻ muốn hành lễ, lại bị Thái hậu nương thân vội vàng ngăn cản.

"Xem con nói kia, con có chỗ nào không đúng a, đều là Tam hầu tử nhà ta tạo nghiệt yo. Còn gọi Thái hậu nương nương, xa lạ biết bao nha, theo lão Tam kêu ta mẫu hậu đi." Thái hậu nương thân sít sao kéo tay Tô Nguyệt, đi về phía chỗ ngồi, để cho Tô Nguyệt ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, ngay cả liếc cũng không liếc ta một lần, cũng không để cho ta có cơ hội nói. Được! Xem ra ta biến thành không khí rồi, vẫn là tự mình động thủ cơm no áo ấm đi thôi, vội vàng nhanh như chớp ngồi xuống kế bên các nàng. Nhưng mà, Thái hậu nương thân thân ái nha, ngài có thể đừng mở miệng ngậm miệng kêu ta "Tam hầu tử" sao, ta cũng không phải Tề thiên đại thánh, thật khó nghe ách!

Tô Nguyệt nghe vậy, hơi thấp đầu xuống, khẽ hé đôi môi đỏ ôn nhu gọi: "Mẫu hậu." Liền mắc cở đỏ mặt, không nói gì nữa.

"Ừ ~" Thái hậu nương thân đáp một cái nghe đến là thoải mái a, nàng càng xem Tô Nguyệt càng thích, cười đến mức đều chỉ thấy mi không thấy mắt nữa rồi. Ta nói này, lão nương thân ái của ta, bình tĩnh! Bình tĩnh a!

"Mẫu..." Ta thấy các nàng trò chuyện đã được kha khá, vội vàng chen miệng xoát cảm giác tồn tại, kết quả, trời không chiều ý người, nịnh bợ không có đất dụng võ, vị Thái hậu nương thân nhiệt tình kia của ta lại lên tiếng.

"Tô Nguyệt à, gần đây trôi qua có như ý không? Tam hầu tử có còn khi dễ con? Hắn nếu lại dám khi dễ con, con liền cùng mẫu hậu nói, xem mẫu hậu ta có lột da hắn không!" Thái hậu tha thiết nhìn Tô Nguyệt nói. Éc, ngài đây là đe dọa ta sao, ta sao đột nhiên cảm giác lạnh vù vù nha, da ta dày mà còn như vậy. Nếu thật không có da, không phải còn lạnh hơn sao! Ngài tiếp tục đi, lúc này tốt nhất là ngài cứ xem ta không tồn tại đi, ta yên lặng ở góc vẽ vòng tròn là được, tránh cho chiêu thù hận.

"Phu quân đối con rất tốt, chưa từng khi dễ con, làm phiền mẫu hậu quan tâm rồi." Tô Nguyệt ngoan ngoãn trả lời Thái hậu nương thân, như cũ xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Tuyệt lắm Tô Nguyệt! Ta quả nhiên không uổng thương nàng! Trời đất chứng giám nha, ta là một hảo hài tử thiện lương biết bao a, làm sao sẽ làm ra chuyện khi dễ người được!

"Aiz, thật là một đứa bé ngoan, Tam hầu tử có thể lấy được con, là phúc khí hắn tu luyện mấy đời nha." Thái hậu từ ái nhìn Tô Nguyệt, thật lòng thở dài nói. Ơ này, Thái hậu lão nương a, tuy rằng ta rất đồng ý lời ngài nói, nhưng mà, ta có thể loại bỏ cái xưng hô kia sao, nếu không ta không dám cam đoan sau khi trở về có thể đi đặt một đĩa"não khỉ ăn sống" để an ủi hay không!

"Mẫu hậu quá khen, Tô Nguyệt cũng chỉ là một nữ tử bình thường mà thôi, phu quân có thể biến thành bộ dáng bây giờ, ngược lại là phúc khí của Tô Nguyệt." Tô Nguyệt như cũ nhu thuận nói. Tô Nguyệt, vẫn là nàng tốt nhất, ta cảm động đến rơi nước mắt.

"Con khỏi phải khen hắn, hắn là cái dạng gì, ta sẽ không biết? Hắn là từ trong bụng ta bò ra ngoài nha." Thái hậu mặt thương yêu quyến luyến nhìn Tô Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ xuống tay nàng, ôn nhu nói: "Quá khứ, con chịu khổ rồi." Ta! Ta! Ta là cái dạng gì a! Có kém như vậy sao! Xem ta không tồn tại à.

"Tạ mẫu hậu." Tô Nguyệt nâng lên cặp mắt sáng ngời, cảm kích nhìn Thái hậu nói: "Tô Nguyệt, không khổ."

"Mẫu..." Nãy giờ cũng không sai biệt lắm rồi, ta có thể xuất hiện chưa! Ta cong chân ra sức chuẩn bị đá mông ngựa, kết quả... Nhưng mà không có cái rắm gì dùng, lại bị bóp gãy cảm giác tồn tại.

"Hảo hài tử." Có thể nhìn ra được Thái hậu nương thân là thật thích Tô Nguyệt, luôn luôn kéo tay Tô Nguyệt không buông lỏng."Ha hả, hôm nay thật là đúng dịp, vừa lúc thái y tới bắt mạch cho ta, con cũng thuận tiện kiểm tra mạch tượng đi." Nói xong, hướng người hầu bên cạnh đưa ánh mắt, người hầu hiểu ý lui xuống, không tới một hồi liền có một thái y râu bạc tiến vào bắt mạch.

Ta sao đánh hơi được mùi vị âm mưu a! Thân ái nương thân đại nhân, ta đối với cái ngài gọi là "vừa lúc" cùng "thuận tiện" sâu sắc hoài nghi, thấy thế nào cũng giống như cố ý nha. Chủ yếu diễn xuất có chút giả, chẳng lẽ ta đoán đúng rồi, ngài thật là cố ý! Ngài rốt cuộc muốn làm gì a?

Thái hậu nương thân mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lão thái y bắt mạch cho Tô Nguyệt, ngay cả hô hấp đều nhẹ lại, hại ta cũng khẩn trương theo. Đợi thái y bắt mạch xong, liền tiến lên đón ánh mắt Thái hậu, nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Làm cái gì vậy, đang yên lành lắc đầu cái gì a! Còn có, các ngươi đang bí hiểm cái gì a? Xú lão đầu tử, ngon thì nói tiếng người đi! Ngươi đây là muốn gấp chết ta sao!

Lúc ta sợ đến cả người bốc mồ hôi, chỉ thấy lão thái y kia, hướng chúng ta thi lễ một cái, mỉm cười nói: "Vương phi nương nương, thân thể khỏe mạnh, hết thảy không việc gì." Chòi má! Ngươi là muốn đặc biệt hù chết ta phải không! Nếu không phải nhìn ngươi tuổi đã cao, thật muốn đi lên đánh ngươi một trận, hại ta lo lắng bậy!

Thái hậu nghe vậy trầm ngâm một hồi, lại tiếp tục nhìn thái y nói: "Nếu đã tới, vậy ngươi cũng thuận tiện cấp An Nhạc Vương bắt mạch đi." Chòi má! Hóa ra ngài còn biết ta ở chỗ này a! Xem ra cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy ta nha! Quan tâm ta như vậy, thật cảm động a, trên đời chỉ có mẹ tốt a!

Ta cảm động đưa cổ tay ra, mặc cho lão thái y bắt mạch. Ai biết, hắn sờ mạch một hồi thật lâu, vừa cau mày, vừa sờ râu, trầm ngâm một hồi thật lâu, sau đó lại bắt đầu nhìn Thái hậu nương thân mặt khẩn trương lắc đầu. Ta bị dọa đến run một cái, đột nhiên có một loại cảm giác ta mắc phải bệnh nan y. Đệt! Ngươi đây là tới bắt mạch, hay tới dọa người nha! Không bị bệnh giày vò chết, sớm muộn cũng bị ngươi hù chết! Các ngươi đây là muốn nháo dạng nào a! Nói ám ngữ sao?! Xem ra nắm giữ loại ngôn ngữ thứ ba rất cần thiết a!

Thấy lão thái y sắp mở miệng, ta vội vàng ngăn hắn, nặng trịch nói: "Được! Ngươi cũng đừng nói gì cả, cứ cho ta biết, ta còn có mấy ngày để sống đi."

Tô Nguyệt nghe vậy, kinh hãi ngẩng đầu lên, mặt không thể tin, lại khẩn trương nhìn về lão thái y, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đột nhiên có một loại cảm giác, lúc này nàng yếu ớt như khối thủy tinh, dùng một chút sức, sẽ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, biến mất không thấy. Nhìn nàng như vậy, làm người ta bỗng dưng cảm thấy một tia đau lòng.

Lão thái y cùng Thái hậu nương thân nghe vậy sửng sốt, lão thái y vội vàng lắc cái râu bạc kia của hắn nói: "Vương gia sao lại nói ra lời này?"

Ta liếc một cái, uể oải nói: "Nếu không phải ta chỉ còn sống không được mấy ngày, ngươi làm gì một hồi cau mày một hồi lắc đầu, còn suy nghĩ lâu như vậy, không sao, ngươi cứ nói thật đi, ta chịu được."

"Cũng không phải, cũng không phải, Vương gia hiểu lầm, Vương gia thân thể rất khỏe mạnh, sau chuyện lần trước, thân thể khôi phục rất tốt, chỉ là gần đây có chút thượng hỏa mà thôi, dùng vài vị thuốc hàng hỏa sẽ không có việc gì." Lão thái y khẽ vuốt ve bộ râu trắng lóa, ra vẻ trưởng giả nói.

Cái đệt! Ta trước kia thượng hỏa hay không ta không biết, nhưng trong lòng ta bây giờ ngược lại có một đống lửa hừng hực đây này! Các ngươi đừng cản ta, xem ta có đánh chết hắn không! Ách, hình như không ai cản ta, khụ khụ, mọi người là người văn minh, phải kính già yêu trẻ, được rồi.

Tô Nguyệt thở phào thật dài, rốt cuộc yên lòng. Ta rốt cuộc cũng có thể yên lòng. Cũng không dám tìm lão đầu này khám bệnh nữa.

Thái hậu nương thân trên mặt như có vẻ thất vọng, chậm rãi đối lão thái y nói: "Ngươi đi xuống trước đi, có chuyện một hồi lại truyền ngươi." Cái quỷ gì! Mẹ ta ôi! Chẳng lẽ ta không mắc bệnh nan y ngài thất vọng?! Thân thể này là ruột thịt của ngài nha! Không đúng, Thái hậu nương thân không có vẻ là người như vậy, rốt cuộc cái quỷ gì a!

Thái hậu nương thân đột nhiên xoay đầu lại nghiêm túc nhìn ta, hỏi: "Hoàng nhi a, ngươi có còn lui tới với những thứ người không sạch sẽ kia không?"

"A?! Không, không có a, xem ngài nói kìa." Ta bị hù sửng sốt, thành thật trả lời nàng, dĩ nhiên, cái nàng gọi là những thứ người không sạch sẽ, Hương Minh Thanh Loan không tính.

"Nga." Thái hậu nương thân nghe vậy trầm mặc một hồi, lại nói tiếp: "Ta nghe nói, từ sau khi ngươi khỏi bệnh, cũng không nạp thêm người nào vào trong phủ nữa, hiện tại mỗi đêm đều cùng Nguyệt nhi ngủ với nhau?" Nghe nói?! Ngài đây là nghe ai nói a?! Chuyện bí ẩn như vậy cũng có thể "nghe nói" được?! Ngài rốt cuộc muốn hỏi gì a, có thể sảng khoái một chút sao!

Ta cùng Tô Nguyệt nghe vậy, mặt đều đỏ bừng, giống như hai con tôm luộc. Ta ho khan hai tiếng, lúng túng nói: "Khụ khụ, cái này, cái này, mẫu hậu làm sao mà biết."

"Được rồi, ngươi không cần biết ta làm sao biết, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, ngươi đi tới chỗ hoàng đế ca ca của ngươi lượn một chút đi, đừng làm trở ngại nữ nhân chúng ta nói vài lời riêng tư. Nguyệt nhi sẽ không cùng ngươi đi, lưu lại bồi ta lão nhân gia này, ta một hồi nữa sẽ cho người thông báo hoàng đế một tiếng, chờ ngươi gặp hoàng đế ca ca của ngươi xong, lại tới đây đón nàng đi!" Thái hậu nương thân mặt ghét bỏ bắt đầu đuổi ta đi. Nàng như vậy mà cũng gọi lão nhân gia, lão nhân gia mà còn quá thùy mị thướt tha đi! Được! Ta lại bị ghét bỏ, hóa ra ta không phải ruột thịt của ngài, Tô Nguyệt mới phải! Đã nói là nhớ ta mà! Các người đều là đồ lường gạt! Hu hu...

Sau đó ta thí điên thí điên đi gặp hoàng đế ca ca. Ta biết ngay, hắn tìm ta có thể có chuyện gì, một Vương gia chơi bời lêu lổng như ta, có thể làm chánh sự gì a. Chỉ là đi qua cùng hắn tùy tiện tán gẫu một chút, uống chút trà, cái lý do đường đường chính chính trong thánh chỉ kia—— giao thừa yến, thì nửa chữ cũng không có đề cập, xem đi, ta đã sớm nói rồi mà. Cuối cùng bởi vì chúng ta nói chuyện phiếm cứ mãi không ở chung một kênh, nên ta lại vui vẻ bị ghét bỏ. Sau đó ta liền lại thí điên thí điên chạy đi đón Tô Nguyệt về nhà.

Chỉ là thời điểm đi đón Tô Nguyệt, nhìn thấy Thái hậu nương thân mặt biểu tình ý vị thâm trường, ta tự dưng rùng mình một cái. Tô Nguyệt thì hình như so với lúc ta đi càng thêm xấu hổ, trên đường đi trở về màu đỏ trên mặt vẫn luôn không có sút giảm, lời cũng không nói một câu, trầm mặc một đường, cho đến lúc trở lại nhà mới mở miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play