Sau khi Thái y đi xuống, một đám người chúng ta tiến vào phòng Tô Triết, nhìn trên giường nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, Tô Nguyệt lại đỏ hốc mắt, nhưng vẫn cứng rắn nhẫn không rơi lệ. Tô phu nhân lại không thể nhịn được, nhìn Tô Triết thương tâm chảy nước mắt, Tô Nguyệt vội đi an ủi nàng. Thật là một hảo cô nương kiên cường a!

Cả buổi chiều chúng ta đều canh giữ trước giường Tô Triết, hy vọng hắn có thể đột nhiên tỉnh lại, chịu đựng qua cửa ải khó khăn này, nhưng mà hắn lại không có một tia dấu hiệu muốn tỉnh lại nào. Đến bữa tối, chúng ta đều không có tâm tình ăn cơm, không ăn được, liền cũng không đi ăn. Tô phu nhân dẫu sao so với chúng ta lớn tuổi hơn nhiều như vậy, tinh thần cũng không thể so với những người trẻ, trong lòng bị đả kích lớn như thế, người cũng tiều tụy rất nhiều, lại trải qua một buổi chiều lăn lộn, hơn nữa cả ngày không ăn uống gì, người dần dần cũng có dấu hiệu chống đỡ hết nổi. Chúng ta vội vàng hết lời khuyên can khuyên nàng đi nghỉ trước, để ta cùng Tô Nguyệt trước chăm sóc, vừa có dấu hiệu tỉnh lại lập tức phái người thông báo nàng, cũng đừng để nhạc phụ không tỉnh nhạc mẫu lại ngã xuống nha, dẫu sao cái nhà này vẫn còn có rất nhiều chuyện cần nàng tới chủ trì, nàng không thể cũng ngã xuống, nàng mới miễn cưỡng đồng ý đi phòng cách vách nghỉ ngơi một hồi, cũng dặn dò chỉ một lát liền phải đánh thức nàng. Ta thở dài một hơi, lại để cho hai anh vợ đi nghỉ trước, nói gì thì bọn họ cũng bị thương trên người, không thích hợp mệt nhọc, bọn họ không cưỡng được chúng ta liền chỉ đành đồng ý. Vì vậy trong phòng cũng chỉ còn dư lại ta cùng Tô Nguyệt bồi ngồi trước giường Tô Triết.

Tô Nguyệt cầm lên một tay Tô Triết để lộ ở bên ngoài chăn, nắm sít sao, lẩm bẩm thì thầm: "Nhất định không có việc gì, nhất định không có việc gì, phụ thân ngài yêu chúng ta như vậy, nhất định không nỡ bỏ lại chúng ta!"

Ta đau lòng lấy tay ôm Tô Nguyệt, để cho đầu nàng có thể tựa vào trên bả vai ta, nhẹ nhàng vỗ cánh tay nàng, cấp nàng an ủi không tiếng động.

Tô Nguyệt nhẹ nhàng đối ta nói: "Lúc nhỏ, phụ thân bao giờ cũng bày ra bộ mặt nghiêm nghị có vẻ rất hà khắc, rất ít cười với chúng ta, hơn nữa đối chúng ta yêu cầu học nghiệp đặc biệt cao, cũng không bởi vì ta là nữ hài tử mà đối đãi đặc biệt với ta, đối ta cùng các ca ca đều như nhau, không nghiêm túc học tập liền phải chịu đánh bàn tay, mỗi lần đều đánh cho tay nhỏ vừa đỏ vừa sưng, để cho ta cùng các ca ca một đoạn thời gian rất dài lầm tưởng phụ thân không hề thương chúng ta." Ta hơi cong mép, không nghĩ tới Tô Nguyệt hiện tại đoan trang ưu nhã, xử sự đạm nhiên, khi còn bé cũng có bộ dạng đáng thương hề hề như vậy.

"Hồi đó, sau mỗi lần bị đánh tay, ta bao giờ cũng đi theo mẫu thân khóc nhè, nói phụ thân không thích ta. Mẫu thân bao giờ cũng vừa an ủi ta, vừa quở trách phụ thân hạ thủ không biết chừng mực, đánh hư làm sao bây giờ, mà phụ thân bao giờ cũng không nói một lời ngồi ở đó uống trà của hắn. Vì vậy ta lại càng khóc lớn tiếng, từ ban ngày khóc thẳng đến tối, chính là đến lúc ngủ, vẫn không ngừng khóc, dọa đều dọa không được, phụ thân không có biện pháp, sợ đem ta khóc hư, chỉ có thể nghiêm mặt tới ôm ta, nhỏ giọng dỗ ta đôi câu, ta không thuận theo, cứ muốn lăn lộn hắn, bắt hắn ca hát ta mới ngoan ngoãn không khóc đi ngủ. Ha ha, hiện tại, mỗi khi ta nhớ tới dáng vẻ bất đắc dĩ của phụ thân khi đó, đều không nhịn được cười. Phụ thân hát rất khó nghe, nhưng hắn vẫn không biết làm sao đành phải tiếp tục giọng hát quái dị, hát những tiểu khúc lạc điệu kia dỗ ta ngủ, ta vậy mà cũng ngủ được." Nhìn Tô Nguyệt hiện tại đắm chìm trong ký ức, nét mặt yên tĩnh tốt đẹp, rất khó tưởng tượng được hóa ra Tô Nguyệt khi còn bé cũng có một một mặt tinh quái như vậy a! Tưởng tượng hình ảnh Tô Triết nghiêm túc cứng ngắc hát lạc điệu dỗ con nít, ta cũng không khỏi bật cười, ngay sau đó nhìn Tô Triết hiện tại nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt tử khí trầm trầm, trong lòng ê ẩm.

"Cho đến khi có một lần, ta trong lúc vô tình nhìn thấy phụ thân hướng các đồng liêu tán dương mấy hài tử chúng ta, dáng vẻ tự hào, giọng nói bên trong đầy đắc ý kia, là chúng ta trước nay chưa từng nhìn thấy, cũng không tưởng tượng nổi sẽ xuất hiện ở trên người phụ thân. Khi đó phụ thân, thời điểm nhắc đến chúng ta trên người tản ra nồng nặc từ ái, râu cũng sắp vểnh lên trời, cứ như thể có chúng ta, liền có cả thế giới. Nghe các đồng liêu đối chúng ta khen tặng, cứ như so với lấy được hoàng thượng khen thưởng còn vui vẻ hơn. Khi đó, ta mới biết, thì ra, phụ thân cũng yêu thương chúng ta như vậy. Ta thích xem phụ thân râu sắp vểnh lên trời kia, tuy rằng không còn uy nghiêm nữa, ta muốn trở thành tự hào của hắn kiêu ngạo của hắn, ta muốn làm được càng tốt hơn. Vì vậy ta liền càng cố gắng, thậm chí vượt qua các ca ca, từ từ trở thành ta hiện tại, vẫn là đứa con phụ thân đắc ý nhất, là kiêu ngạo của phụ thân. Kiêu ngạo của phụ thân cũng chính là kiêu ngạo của ta." Đứa nhỏ ngốc, nàng vẫn luôn làm vô cùng tốt! Nàng đáng giá kiêu ngạo!

"Sau đó, dần dần ta đến tuổi cưới gả, tuy rằng hắn có chút không bỏ được ta, nhưng cũng không khỏi phải vì ta suy nghĩ, bắt đầu thay ta chọn phu tế thích hợp. Người đến cửa cầu thân rất nhiều, phụ thân ngược lại lo đến bạc đầu, ở trong lòng hắn, con gái hắn ưu tú như vậy, nhất định phải tìm một người ưu tú giống vậy, mới có thể xứng với con gái bảo bối của hắn. Hắn so đo tính toán lặp đi lặp lại, không ngừng suy nghĩ, chính vì muốn tìm cho ta một người có thể xứng với ta, đồng thời cũng có thể cho ta hạnh phúc. Nhưng nhất thời lại không nắm chắc được chủ ý, luôn cảm thấy con gái hắn có thể đáng giá người tốt hơn, ngược lại tiếp tục trì hoãn. Cho tới về sau, Thái hậu lấy ân tình năm xưa thuyết phục phụ thân đem ta gả cho chàng, mà chàng lúc ấy danh tiếng cũng không tốt, vốn dĩ nếu là lý do khác phụ thân nhất định sẽ không đồng ý, nhưng mà ơn lớn hơn trời. Sau chuyện này, phụ thân vô cùng hối hận không sớm một chút đem ta gả ra ngoài, vô cùng tự trách. Đến ngày xuất giá càng là cầm ta tay cặp mắt đỏ lên, nhưng hắn vẫn hy vọng chàng không phải như tin đồn bên ngoài, hy vọng ta có thể thay đổi chàng, từ đó lấy được hạnh phúc đơn giản nhất của một nữ tử."

Tô Nguyệt từ từ cặp mắt đỏ lên, dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà sau đó, ta trở lại trong nhà, lấy cái loại phương thức đó sống ở trong nhà. Đối mặt người khác châm biếm, khi dễ, hiểu lầm cùng ngôn ngữ công kích, ta ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, thậm chí mất đi dũng khí sống. Mà phụ thân sau khi biết, giống như một con sư tử bảo vệ con, đem những thứ ngôn ngữ bất kham kia đá trở về, hắn không cho phép người khác khi dễ đứa con mà hắn kiêu ngạo nhất. Hắn muốn ta kiên cường, muốn ta làm một người bền bỉ, hắn lại còn tự mình đến cửa cùng chàng lý luận, muốn thay ta lấy lại công đạo, lại bị chàng nhục nhã. Hắn thậm chí đều không nói cho ta, hắn yên lặng vì ta làm nhiều chuyện như vậy. Đoạn thời gian kia, hắn bao giờ cũng ôn hòa cùng ta nói chuyện, lo lắng ta bị ủy khuất, sợ ta tự vẫn, kêu ta không cần sợ, nói nơi này vĩnh viễn là nhà ta, không ai có thể khi dễ ta, hết thảy đều có hắn. Bất kỳ chuyện gì của ta, hắn thậm chí so với mẫu thân còn chu đáo hơn. Ta không chỉ một lần vụng trộm nhìn thấy, hắn đang len lén lau nước mắt, mà thời điểm đối mặt ta lại giả vờ kiên cường. Nhìn thấy hắn như vậy, ta cuối cùng không đành lòng tái sinh ra ý niệm tự vẫn, để cho phụ thân chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Khi đó, cũng là lúc tóc hắn bạc nhanh nhất, nhưng mà hắn không nói câu nào, yên lặng vì ta chống đỡ một mảnh trời. Hiện tại, thật vất vả, hắn không cần lo lắng ta nữa, nhưng mà... nhưng mà..." Tô Nguyệt đã khóc không thành tiếng.

Khốn kiếp! Nguyên chủ ngươi rốt cuộc làm những gì! Tại sao có thể tàn nhẫn đối một cô nương tốt như vậy làm ra chuyện như vậy! Tuy rằng ta đã thay thế ngươi sống trên đời này, nhưng mà ta vẫn thật muốn tát cái miệng rộng của mình hai cái. Nhìn Tô Nguyệt mong manh dễ vỡ như vậy, ta không biết phải như thế nào mới có thể chia sẻ bi thương cùng nàng, để cho nàng không lại buồn bã như vậy nữa, ta chỉ có thể yên lặng dùng sức, tiếp tục ôm chặt nàng, để cho nàng cảm nhận được tâm tình ta, ta nhẹ nhàng đối nàng nói: "Tô Nguyệt, xin lỗi!" Xin lỗi, chủ nhân thân thể này đối nàng làm nhiều chuyện không tốt như vậy. Xin lỗi, ta không có sớm một chút đi tới đây, để cho nàng chịu nhiều khổ như vậy. Xin lỗi, thời điểm nàng cần trợ giúp nhất, ta lại không thể ra sức. Xin lỗi... Hóa ra ta...

"Không có gì, những thứ này đều đã qua, không phải sao? Người bao giờ cũng phải nhìn về phía trước, nhưng mà, phía trước vẫn luôn là phụ thân chiếu cố ta, chống đỡ ta, chỉ dẫn ta, nếu như phía trước không có phụ thân, ta nên làm cái gì a... Ta nên làm sao... Không có phụ thân, ta nên làm cái gì..." Tô Nguyệt bi thương không cưỡng lại được, nước mắt đã vỡ đê.

Ta nâng lên tay kia, ôn nhu thay nàng lau nước mắt trên mặt, nhưng mà làm sao cũng không ngừng được, ta không khỏi cũng khóc lên, hóa ra, bi thương, cũng có thể lây nhiễm, hơn nữa lây một phát còn không thể thu thập. Ta không biết ta đang làm gì, ta chỉ muốn để cho nàng không lại buồn bã như vậy nữa, ta nghẹn ngào nói: "Tô Nguyệt, bất kể về sau như thế nào, chỉ cần nàng nguyện ý, phía trước nàng để ta tới chống đỡ. Trừ phụ thân nàng, còn có người nhà nàng, còn có ta!"

Tô Nguyệt nước mắt lã chã ngẩng đầu nhìn ta, nghẹn ngào nói: "Ta có thể tin tưởng chàng sao?"

Ta rủ xuống mí mắt, mặc cho nước mắt tùy ý ở trên mặt chảy. Đúng vậy, ta đáng giá tin tưởng sao? Trước không nói độ đáng tin của nguyên chủ cặn bã thành như vậy, liền nói chính ta, ta thật đáng giá tin tưởng sao? Ta thật có thể làm được ta nói, mà không phải nhất thời xung động bật thốt lên sao? Nhưng mà, ta thật muốn nhìn thấy, dưới tàng cây hoa quế, nụ cười ôn uyển mà trầm tĩnh; thật muốn nhìn thấy, trên ngọn núi tràn ngập hồng phong, nét mặt nghiêng ngượng ngùng mà điềm tĩnh; thật muốn nhìn thấy, trên đường phố phồn hoa náo nhiệt, nét mặt tươi cười ấm áp mà thỏa mãn... Mà chút hình ảnh ta muốn thấy được này, vào giờ phút này, cũng dần dần vỡ vụn thành gương mặt đầy nước mắt bi thương mà vô lực của nữ tử trước mặt. Không phải! Đây không phải thứ ta muốn nhìn thấy, ta muốn nhìn nàng cười, không muốn nhìn nàng khóc, tuy rằng bả vai ta không được rộng rãi, nhưng cũng nghĩ muốn vì nàng che mưa chắn gió chống đỡ một mảnh trời, đây không chỉ là một câu nói, đây cũng là một phần hứa hẹn! Ta nhìn ánh mắt Tô Nguyệt, nghiêm túc nói: "Có thể, ta nhất định sẽ làm cho nàng biết, ta đáng giá tin tưởng! Bất kể ở thời điểm nào, nàng cũng sẽ không cô đơn, nàng còn có ta!" . truyện ngôn tình

Tác giả có lời muốn nói:... Phụ thân... Một từ bao tình cảm thâm hậu a... Tác giả vắt hết tâm tư muốn đem phần tình cảm nồng đậm này dung hợp vào trong chữ viết, tiếc thay văn chương có hạn, một buổi chiều mới bật ra được trên dưới 200 từ..... Aiz... Tình cảm nhân vật chính đối Vương phi cũng đang từ từ thay đổi, ta tận lực nhẹ nhàng ngầm biến đổi, để cho tình cảm không đến quá đột ngột....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play