Nếu đã biết Tô Nguyệt sinh nhật, thì phải hảo hảo chuẩn bị một chút, có mỗi Túy Hoa Nhưỡng là không được. Nhưng mà phải làm sao chuẩn bị, buồn chết ta. Mời khách ăn cơm đó là nhất định phải, nhưng mà lúc sau muốn làm gì? Chẳng lẽ ăn xong liền ngủ? Vậy thì bao nhàm chán a, chúng ta cũng không phải Nhị sư huynh Bát Giới! Nhất định phải làm chút hoạt động gì đó! Nhưng mà phải như thế nào mới có thể tỏ ra cái sinh nhật này đặc biệt hơn một chút đây? Làm bánh ngọt —— không biết; vẽ bức họa —— không biết; nhảy một bản —— ách, hình như nếu dùng thân thể này khiêu vũ kiểu hiện đại có điểm không thích hợp; làm một cảnh tượng đom đóm lãng mạn —— èo ~ nhiều sâu như vậy kỳ thực thật ghê tởm. A a a! Rốt cuộc phải làm sao a! Được rồi, vẫn là không nghĩ nữa, đi trên đường dạo một chút tìm ít linh cảm.

Ta mặc thường phục mang Lệ Đao vu vơ trên đường, nhìn mọi người trên đường lui lui tới tới, đặt mình vào cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đột nhiên cảm thấy thật không chân thực. Mấy tháng trước, ta vẫn là một con sâu gạo giống mái sinh hoạt ở tầng đáy của xã hội hiện đại, mấy tháng sau, tuy rằng ta vẫn là sâu gạo, lại lắc mình một cái, thành một con sâu gạo giống đực sinh hoạt ở tầng đỉnh của chuỗi thức ăn thời cổ đại. Loại chuyển biến này, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận, hết lần này tới lần khác lại không thể bày tỏ hết với người khác, chỉ có thể tự lặng lẽ chịu đựng. Đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, có một loại xung động cái gì cũng không muốn quản, chỉ nghĩ vùi ở xó xỉnh nào đó lẳng lặng phát ngây ngô. Ta tự giễu cười một tiếng, đột nhiên cảm giác sau lưng bị người nhẹ nhàng vỗ xuống, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy gương mặt vui vẻ xán lạn của Hương Minh.

"Vương gia, đã lâu không gặp a!" Hương Minh vui vẻ nói.

"Ừ, phải, chúng ta đúng là đã một thời gian không gặp." Ta bình thản trả lời, rõ ràng không hăng hái lắm.

"Vương gia tựa hồ có tâm sự? Nếu như Vương gia còn nhận người bạn này, có thể nói cho ta nghe hay không, xem ta liệu có thể vì Vương gia bài ưu giải nạn?" Hương Minh có chút bận tâm nhìn ta, chân thành nói.

"Được." Cảm nhận được Hương Minh chân thành lo âu, trong lòng ta nổi lên một chút ấm áp.

"Ha ha, vậy xin phiền Vương gia dời bước đến Duyệt Lai Lâu bên cạnh, chẳng lẽ Vương gia nghĩ ở trên đường chính cùng ta tâm sự nỗi lòng?" Hương Minh khôi phục nụ cười, trong mắt lóe ánh sáng nghịch ngợm.

"Vậy chúng ta đi thôi." Ta lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, mang Hương Minh đi vào Duyệt Lai Lâu bên cạnh, gọi một gian nhã gian ngồi xuống, kêu ít điểm tâm nhỏ cùng nước trà. Đợi đồ vật đều được mang lên, Lệ Đao cùng nha hoàn của Hương Minh tự giác ra ngoài nhã gian, thủ ở cửa.

Hương Minh cầm bình trà lên rót một ly trà cho ta, chậm rãi nói: "Vương gia rốt cuộc bởi vì chuyện gì mà không vui?"

Mặc dù biết không thể đem tất cả mọi chuyện đều nói cho người khác nghe, nhưng mà ở thời điểm cô độc có thể có một bằng hữu bày tỏ hết, cũng không tệ. Ta trầm ngâm một hồi rồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên cảm giác trong lòng trống rỗng, cảm thấy rất cô đơn mà thôi."

Hương Minh nghe vậy hơi sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Hương Minh cho Vương gia kể câu chuyện đi." Còn không chờ ta trả lời, nàng liền tự mình nói: "Trước kia có một tiểu nữ hài, nàng không biết nàng là ai, nhà ở đâu, trong nhà có những người nào, bởi vì từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện nàng đã chính là một tên ăn mày nhỏ. Lúc còn nhỏ tuổi nàng bốn phía xin ăn, chịu hết thế nhân xem thường, ghét bỏ, chửi rủa thậm chí đánh đập, thường thường không có cơm vào bụng, có lúc chỉ có thể ăn thức ăn ôi thiu, hoặc cùng chó dữ giành giật đồ, cũng không có quần áo mặc, chỉ có mấy khối gọi là y phục vải rách phụng bồi nàng vượt qua xuân hạ thu đông, trước nay chưa từng cảm nhận được ấm áp, nhưng mà nàng đều kiên cường chống đỡ, nỗ lực sống. Bởi vì chỉ có sống, mới có thể đi cảm thụ những khát vọng tốt đẹp cùng ấm áp. Cho đến có một ngày, tiểu nữ hài được một người phụ nữ trung niên thấy được, mang nàng trở lại một gian phòng lớn xinh đẹp, cho nàng mặc y phục xinh đẹp ấm áp, ăn gạo cơm thơm ngát. Tuy rằng mỗi ngày cần học tập rất nhiều thứ, nhưng mà tiểu nữ hài đã rất thỏa mãn, hết thảy đều đã thay đổi, không phải sao? Nàng cho là nàng gặp được tiên tử, lại hóa ra chỉ là một trường hạo kiếp khác bắt đầu. Từ từ tiểu nữ hài biết, thì ra nàng đến thanh lâu, nàng học tập hết thảy cũng vì để về sau lấy lòng người khác, để cho cuộc sống mình được tốt hơn. Tiểu nữ hài cũng không có giống như người khác sợ hãi hay chạy trốn, nàng vô cùng nghe lời, càng nỗ lực học tập, vượt qua từng đối thủ cạnh tranh, trở thành người xuất sắc trong đông đảo nữ hài, vì vậy đãi ngộ của nàng càng trở nên tốt hơn. Những thứ này so với trước kia đã tốt hơn quá nhiều quá nhiều, hết thảy vẫn là hướng khả năng tốt mà phát triển, không phải sao, từ từ, tiểu nữ hài trở thành thanh lâu đầu bài, có rất nhiều người đối nàng hoặc hư tình giả ý hoặc chân tâm thật ý lấy lòng, cái gọi là các tỷ muội tuy rằng bề ngoài đối nàng mặt mày vui vẻ lấy lòng, nhưng ngấm ngầm âm mưu quỷ kế dùng mãi không hết, người ban đầu mang nàng trở lại cũng chỉ là đang không ngừng lợi dụng nàng, nàng không có bạn, không có người nhà, mỗi ngày đều đeo mặt nạ hư tình giả ý chu toàn trong một vài đám người dối trá, từ từ nàng cảm thấy bản thân cũng dối trá hết sức, nhưng những thứ này nàng đều không thèm để ý, nàng luôn luôn một mình cô độc kiên cường mà sống. Nàng không có đi bi thương nàng cô độc cùng bi thảm, bởi vì quá nhiều người so với nàng còn thảm hơn, nàng chỉ là nỗ lực đi sống. Bởi vì chỉ có sống, mới có cơ hội đạt được phần ấm áp tốt đẹp mà nàng muốn. Nàng hiện tại mỗi ngày đều ăn rất ngon, mặc rất ấm, không phải sao? Nàng muốn được người thật lòng đối đãi, được người nhớ nhung, được người ân cần hỏi han, muốn một mái nhà, một địa phương có người nhà, nàng luôn hướng cái mục tiêu này nỗ lực sống. Từ từ nàng bắt đầu có người bằng hữu đầu tiên, trên chân chính ý nghĩa. Tuy rằng để cho người rất khó mà tin tưởng, nhưng mà nàng tin, nàng cảm thụ được hắn chân thành, cho nên nàng vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt."

Ta chấn kinh đến há to miệng, thật sâu nhìn Hương Minh một cái, nói: "Sẽ, nàng nhất định sẽ lấy được thứ nàng hằng trông đợi."

Hương Minh nhìn ta nhoẻn miệng cười, như hoa xuân rực rỡ. "Cho nên a Vương gia, ngài so với tiểu nữ hài kia, ngài có thân nhân thương yêu ngài sâu sắc, có thê tử đối ngài chu đáo từng li từng tí, có cuộc sống ưu việt, sao lại sẽ cảm giác trong lòng trống rỗng, sao lại sẽ cô đơn đây? Chỉ cần ngài rộng mở cửa lòng, trái tim ngài liền sẽ bị loại ấm áp này chen lấn tràn đầy. Miễn là còn sống, chỉ cần hướng ánh mặt trời, liền có thể không sợ cô đơn nữa." Ngoài cửa sổ bắn vào mấy tia ánh mặt trời, rơi vào gương mặt vui cười của Hương Minh, nàng đẹp giống như thiên sứ. Ta nhìn nàng, trên mặt cũng từ trong thâm tâm lộ ra nụ cười, đúng vậy, ta đã có nhiều như vậy, là ta không có rộng mở cửa lòng đi chân chính tiếp nhận hết thảy nơi này, mới sẽ cảm thấy trống rỗng, cảm thấy cô đơn. Chỉ có chân chính mở rộng cửa lòng, dung nhập vào thế giới này, ta mới có thể chân chính vui vẻ. Mặt hướng biển khơi, xuân về hoa nở. Hàn Thanh, cố lên! Tiểu nữ hài, cố lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play