Edit: Minh Minh

“Móa, ông thực sự nói như vậy với cô ấy?” Diệp Khải Hàn cả kinh suýt chút nữa lái xe đâm thẳng vào thanh chắn, “Thật con mẹ nó không thể tưởng tượng được, ông đi thổ lộ với con gái nhà người ta ra sao.”

Anh là Phó Thì Cẩn mà, là một người mà phụ nữ đeo bám không ít nhưng vẫn dáng vẻ kính trên nhường dưới, Phó Thì Cẩn!

“Thế rồi cô ấy phản ứng lại ra sao?” Anh ta cũng không thể hình dung ra được, “Có vui đến phát khóc nhào vào lòng ông, lớn tiếng nói “Em chính là MR đây” hay đại loại như vậy…”

Phó Thì Cẩn không biết phải trả lời ra sao, “Trí tưởng tượng của ông phong phú quá rồi đấy.”

“Hở? Ông cứ thả cô ấy đi như thế á?” đầu bên kia điện thoại là giọng nói đầy vẻ tiếc nuối rèn sắc không thành thép, “Thế rốt cuộc thì ông định chuẩn bị nấu nước luộc ếch xanh đến bao giờ hả?”

“Tôi từng viết cho cô ấy một bức thư,” ánh mắt Phó Thì Cẩn lóe lên vẻ cô đơn, “Lúc đó cô ấy đồng ý với tôi sẽ hợp tác, tôi nói tôi hy vọng có thể gặp mặt nhau một lần…”

“Sau đó thì sao?” Diệp Khởi Hàn không nhịn được hỏi tiếp.

“Sau đó,” bên kia cười lạnh nhạt, “Cô ấy biến mất.”

Im lặng một lúc lâu, Phó Thì Cẩn thở dài một hơi, “Tôi nghĩ có phải mình ép cô quá không, có lẽ cô ấy cũng không….”

Có lẽ cô ấy không có cảm giác với anh giống như anh có cảm giác với cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không biết rằng có một người đàn ông đã từng thích cô ấy sâu đậm đến thế, chưa từng gặp mặt, chỉ bằng giọng hát, cứ thích một người theo cái cách hoang đường như vậy.

Cho nên, lần này anh chỉ có thể đi từ từ từng bước một, lúc cô còn chưa xác định được, không thể ép cô thêm một lần nào nữa, tránh cho cô hoảng sợ mà trốn tránh, chỉ có thể chờ đợi.

Cúp điện thoại, Phó Thì Cẩn gối hai tay lên đầu nằm trên giường, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ trầm tư, anh nghĩ gì đó, lại cầm điện thoại chạm vào màn hình.

Mặc dù có trợ lý hỗ trợ quản lý, tài khoản Weibo tăng lên rất nhiều fans hâm mộ, cả tin nhắn lẫm bình luận, anh đánh từng dấu “X” vào, sau đó lại gõ một cái tên trong khung tìm kiếm: “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ.”

Là cái tên này, mặc dù hơi kỳ quặc.

Anh nhớ lại vừa rồi cô đỏ mặt nói thích MR, điện thoại di động của cô đột nhiên sáng lên, mắt anh rõ, nhìn ra được màn hình nhảy ra một thông báo: “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ, bạn có ba tin nhắn mới.”

Phó Thì Cẩn ấn vào giao diện tài khoản “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ,” nhìn thấy ảnh đại diện thì mỉm cười, nhất định là cô ấy.

Anh tiếp tục lướt xem tường nhà cô.

Ở một gian phòng phía Tây Bắc, Mai Mộng Nhiên cũng đang ngồi lướt Weibo, vừa lướt vừa suy nghĩ đến lời của bà nội.

“Nhiên Nhiên, nghe bà nội, chờ con là bà Phó, thì nào còn khổ cực gì nữa? Con cứ yên tâm chờ ngày hưởng phúc đi!”

Trước kia, anh ở xa đến mức đó chỉ là ước mơ, bây giờ đột nhiên anh lại gần mình, loại sung sướng hân hoan kia như vỡ òa như bình hoa vỡ, một một mảnh sức như đâm vào tim cô, rất chân thực.

Bà nội vì cô mà nhìn trúng quý nhân, tất nhiên một lòng vì cô, điểm này Mai Mộng Nhiên không nghi ngờ gì.

Nói đến hai người cũng có quan hệ sâu xa. Bà nội Mai và ông nội cô từ nhỏ đã định thông gia từ bé, hai đứa trẻ vô tư lớn lên. Sau này bà móc nối quan hệ được vào làm giúp việc cho nhà họ Mai, không biết tại sao lại trở thành vợ kế của ông Mai, nên hai vị phụ huynh ở quê đành phải đi giải trừ hôn ước.

Ông của Mai Mộng Nhiên không tiền không thế, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận, lại cứ luôn nhung nhớ.

Mộng Nhiên Mộng Nhiên, chính là Mộng Triệu Nhiên. Triệu Nhiên chính là tên của bà nội Mai.

Vốn cho rằng đời này sẽ không còn gặp nhau, không ngờ sau đó nhà họ Thẩm gặp biến cố, ông nội cô kia trước khi lâm chung ủy thác, dựa vào phần tình cảm thuở nhỏ, lại nể tình hai chữ “Mộng Nhiên”, bà nội lền chứa chấp đứa bé mồ côi mất cha lại bị mẹ vứt bỏ, nuôi dưỡng như con gái của Mai Thanh Viễn, yêu thương như cháu ruột.

Mai Mộng Nhiên nghĩ đến đây, không nhịn được sụt sùi khóc.

“Mày nhất định phải dành được người đàn ông này!” Cô thầm thề với lòng.

Sau đó lại mở điện thoại, đăng một bài mới.

Mai Mộng Nhiên MR [V]: Đêm nay ngồi trong nhà cùng uống trà với nam thần, thật vui vẻ!

Rất nhanh liền có fan bình luận:

Bé nhỏ chạy đi nào: Tôi là ghế sofa!

Biệt danh của tôi là Manh Manh: Ý là gặp mặt phụ huynh đúng không? Chúc mừng nữ thần của tôi đạt được ước mong!”

Bụi gai nhỏ bé: haha, cái cô nói sao mọi người không biết cơ chứ? Đây là người ta bí mật khoe ngọt ngào! Nữ thần MR, anh yêu em!”

Cục cưng MR bé nhỏ: [tan nát cõi lòng] mặc dù nam thân của tôi bị cướp, nhưng ai bảo tôi yêu nhất là MR chứ? Chúc nam thần nữ thần đời đời hạnh phúc!”

Mai Mộng Nhiên nhìn khung bình luận toàn là những lời chúc phúc và @Phó Thì Cẩn, ý cười dần sâu, nội tâm cô sảng khoái nghĩ, “Lần này em thật sự muốn xem xem anh làm sao tránh.”

Bên kia, Phó Thì Cẩn vừa lướt đến một bài đăng của “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ”: “Đột nhiên nhận thấy mình còn cần rất nhiều dũng khí…”

Đang nghĩ ngợi đây là ý gì, thì có một tràn thông báo nhắc nhở mình được @, cả bình luận lẫn tin nhắn, anh mở ra xem, khẽ cau mày.

Tin mới như cỏ dại mùa xuân, sinh sôi nảy nở, Phó Thì Cẩn thoát khỏi tài khoản bỗng thoáng nhìn qua cột theo dõi, không có ai.

Mấy giây sau, đám fans hâm mộ cuồng nhiệt của Phó Thì Cẩn khiếp sợ phát hiện, cột theo dõi của anh từ 0 đã tăng lên 1!

Hoa rơi khai mực: trời ạ trời ạ, tao có bị hoa mắt không?

Dứa-chan: Cuối cùng cũng có ngày này! Cảm động [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]

Cá thu nhỏ: nam thần của tao chỉ theo dõi duy nhất một người “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ” (cái quái gì thế này)

Trên Weibo, đám fans nước mắt chảy thành sông, fans hâm mộ nóng lòng nhảy vào Weibo của “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ”, lướt hết tường nhà người ta, cả fans hâm mộ anh Phó lẫn người qua đường đều xem thật kĩ!

Đẹp trai quá nên không có bạn: Má ơi! Tao phát hiện ra một chuyện ghê gớm! Cái người tên “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ” này với thiên hậu nhà tao theo dõi lẫn nhau! [trợn mắt há mồm.jpg]

Tóc tựa tuyết: A A A! Cái người “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ” này rốt cuộc là ai thế? Tôi thấy không chỉ thiên hậu theo dõi mà ngay cả người bên tập đoàn họ Mai cũng là fan hâm mộ đó [gương mặt không thể tin nổi]

Trường An dưới ánh trăng: chỉ có tôi phát hiện ra “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ” vẫn chưa theo dõi nam thần ư? Thế nam thần của tôi tương tư đơn phương hả? đau lòng quá [tan nát cõi lòng]”

Đường Ái Ái: Sao mọi người không nghĩ rằng đây là tài khoản phụ của @Mai Mộng Nhiên MR nhỉ? Cô ấy cũng họ Mai, nói không chừng tập đoàn Mai thị chính là nhà cô ấy, mà cô ấy vừa mới gặp phụ huynh với nam thần, xét về thời gian chẳng phải quá trùng khớp hay sao? Không ngờ không ngờ, nữ thần của tôi lại là phú nhị đại, lại thêm yêu cô ấy rồi!

Bình luận này vừa xuất hiện đã làm cho cộng đồng fan của Phó Thì Cẩn với Mai Mộng Nhiên sôi sùng sục, kích động không kiềm chế được, nhưng rất nhanh sau đó có người đã phủ nhận khả năng này.

Chú à, chúng ta không quen: Căn cứ vào quan sát của tôi, tường của “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ” toàn là thông tin dưỡng dinh và sinh hoạt thường ngày, người này hẳn không nằm trong giới nghệ sĩ. Còn nữa, mọi người có để ý không, mỗi bài đăng của cô ấy đều sử dụng hệ điều hành Android, mà @Mai Mộng Nhiên MR lại luôn dùng Iphone 6S hoặc Ipad.

Đến sáng hôm sau, bài thảo luận rốt cuộc “Ngươi Suy Nghĩ Cho Thật Kỹ” là ai vẫn còn đang hừng hực bừng bừng khí thế chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, thế mà, chính chủ lại không hề có cảm giác tồn tại với vấn đề này.

“Đúng vậy đó!” Mai Nhiễm thở dài, “Tối hôm qua mới đăng lên Weibo, vẫn chưa đọc bình luận điện thoại đã tự động tắt nguồn.”

Cô cầm ống nghe, “Buổi sáng mở túi mới biết, không mang theo dây sạc điện thoại, mày nói tao bị cái gì thế chứ?”

Dư Thanh cười, “Mày ngốc à, sao không tìm ai đó mượn?”

“Tao cũng nghĩ tới rồi,” Mai Nhiễm đổi tư thế ngồi trên ghế salon cho thoải mái, “Nhưng mày biết không? Ngay cả dì Thẩm cũng dùng quả táo 6S hợp thời đó, tao phải làm sao?”

Đầu bên kia truyền đến một trận cười to, “Ai bảo mày không theo kịp trào lưu, lần trước tao kêu mày mua một bộ Plus còn nói không cần, bây giờ hối hận chưa hả?”

Mai Nhiễm: “…”

“Khi nào mày về thành phố A?”

Mai Nhiễm nghĩ nghĩ, “Tao mua vé xe lửa trưa mai.”

“Sao không đi máy bay?”

“Tháng tám là mùa hoa dâm bụt nở á, ngồi trên xe lửa, đi một đường ngắm hoa tươi, đẹp lắm mày ơi!”

Dư Thanh: “Tao nhớ có lần đi cùng với mày, mày có nhớ lần ngồi trên tàu ở Canada xem hoa bốn mùa không? Thật hoài niệm!” Cô nhớ đến gì đó, “Hôm trước không phải tao gặp phải kẻ thần kinh… a không, một người đàn ông vung chi phiếu trước mặt, mày biết anh ta là ai không? Quản lý nói cho tao biết, anh ta chính là tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Hành!”

“Hả?” Mai Nhiễm kinh ngạc, “Hai người đánh cược?”

“Đúng vậy!” Dư Thanh vừa nói, “Anh ta nói nếu tao có thể đạt quán quân “Giọng hát Trung Quốc” anh ta sẽ không tính toán chuyện trước kia, còn có thể đồng ý một yêu cầu của tao. Tiểu tử, tao thắng chắc!”

“Cũng không hẳn,” Mai Nhiễm vén mấy sợi tóc ra sau tai, “Căn cứ vào sự hiểu biết của tao với mày, càng là việc mày tin chắc mười phần thì sẽ càng đi ngược lại.”

“Mai, Nhiễm!” Bên kia tiếng Dư Thanh gào thét, “Chính thức thông báo với mày, mày bị cho vào danh sách đen, trong vòng ba ngày!”

Mai Nhiễm nghe tiếng “tút tút tút”, dở khóc dở cười.

Cô đặt ống nghe xuống, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài xem có cần giúp đỡ gì không, ai ngờ mới xoay người, đã đụng trúng một thân người đang đứng thẳng tắp đằng sau lưng.

Người đàn ông tư thế thoải mái đứng sau ghế sofa, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô, cười mà như không cười.

Anh đứng đó bao lâu rồi?

Vừa rồi cô gác chân nằm trên ghế sofa, anh có thấy không?

Mai Nhiễm nhanh chóng ngồi thẳng người, trên gương mặt trắng nõn hơi vẻ xấu hổ, thẹn thùng.

“Bác sĩ Mai.”

Anh quen bố cô, gọi như vậy có hơi khách sáo.

“Anh gọi tôi là Mai Nhiễm được rồi.”

“Được,” Phó Thì Cẩn gật đầu, “Nhiễm Nhiễm.”

Trong không gian thổi đến mùi hương ấm áp ngọt ngào, lay động con tim mềm yếu của Mai Nhiễm, cô ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt của người đàn ông, phảng phất như đầy sao trời, rạng rỡ tỏa sáng.

Cô dùng hết toàn bộ cố gắng của bản thân duy trì chút lý trí cuối cùng, phản xạ có điều kiện nói cho anh biết: “Chơi cờ à? Tôi… dẫn anh… qua.”

~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play