Nha Nha thấy cảnh tượng này, quả thực cho là chính mình vừa xuyên qua lần nữa. Bé cúi đầu nhìn xuống cánh tay và cẳng chân nhỏ xíu của mình, may mắn phát hiện, bé vẫn là tiểu Nha Nha kia. Vậy cảnh trước mắt là đâu?
“Nha Nha, con nhất định phải khỏe mạnh an khang, chỉ cần con bình an, mẹ không cầu xin gì nữa, cái gì mẹ cũng không cần.” Giọng nói dịu dàng của Đoạn Ngọc Trân vang lên bên tai, cảnh hoang vu trước mắt trong nháy mắt biến mất.
Bé lén lút mở hí một mắt, thấy mẹ ngồi bên cạnh trong miệng luôn lẩm bẩm, ánh mắt thì ngẩn ngơ nhìn phía trước, hiển nhiên là đang ngẩn người.
A, tốt rồi, tốt rồi, hóa ra không phải lại xuyên? Bé thở phào trong lòng nhẹ nhõm: Tuy rằng gia đình này nghèo khổ khó khăn, cơ thể mẹ bé yếu ớt, mợ thì hung ác độc địa, nhưng ở đây còn tốt hơn so với chỗ hoang vu vắng vẻ không một bóng người làm cho người ta kinh sợ kia.
Thì ra là nằm mơ? Không có xuyên là tốt rồi, ngủ, ngủ…
Nha Nha mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, mảnh hoang vu kia lại xuất hiện ở trước mắt, trong lòng bé giật mình một cái, bé vẫn đang nằm mơ sao?
Cơ thể của bé vẫn có thể cảm nhận được mẹ đang nhẹ nhàng vỗ về, như vậy chắc bé vẫn còn mơ ngủ? Bé từ từ mở mắt ra, quả nhiên nơi hoang vu kia lại biến mất.
Lần thứ ba bé nhắm mắt lại, khi thấy cảnh tượng hoang vắng trước mắt thì bé biết, sau khi xuyên qua trên cơ thể bé lại phát sinh chuyện kỳ quái, chỉ là không biết đây là tốt hay xấu?
Con người thường e sợ những điều chưa biết kết quả, nhưng kết quả này đã bày sẵn ở trước mặt bạn, để bạn không thể không đối mặt, vì vậy không có gì đáng sợ. Ít nhất Nha Nha nghĩ như vậy. Nếu bé nhất định phải đối mặt với nơi này, vậy đến đây đi, người đã chết một lần còn sợ chết lần nữa sao?
Chân ngắn ngủn bước từng bước nhỏ, bé cẩn thận đi xem xét xung quanh, vui mừng phát hiện chỗ bé đang bước đi rất bình thường? Tốt rồi, nếu đi dò đường mà bé cứ nghiêng ngả lảo đảo, thật sự bé không muốn chút nào.
Nơi này không quá lớn, tuy rằng chân bé ngắn, nhưng nửa tiếng đã đi hết khắp bốn phía.
Cuối cùng bé phát hiện —— nơi này không có cả một cọng cỏ. Đúng vậy, bạn không nghe lầm, thật sự không có cả rễ chân lông (trong rễ cây). Tất cả nơi này khá phù hợp với ấn tượng đầu tiên của bé —— trống trơn, một mảnh hoang vu.
Dưới chân hình như là đá cẩm thạch, ở giữa có một vết nứt, còn sạch sẽ không nhiễm bụi. Xung quanh đầy sương mù, có loại cảm giác hoang vắng, nhưng thật ra đều là giả, tay sờ lên vẫn có cảm giác nhưng vốn không xuyên qua được.
Không biết trong lòng nên vui mừng hay nản lòng? Bé chán nản ngồi xuống đất, từ từ suy nghĩ nguồn gốc của vật này. Nó từ đâu tới? Bé không biết.
Dựa theo các sự việc tính chất để không gian này xuất hiện, bé nghĩ tới ngày hôm qua sợi xích sắt kia dính máu của bé bị bà ngoại ném đi, nhưng đã ném xuống, hẳn là không có liên quan? Hơn nữa, rốt cuộc là có từ đầu hay bây giờ mới xuất hiện? Bé không dám xác định, nhưng dễ nhận thấy đây là một không gian độc lập, nhưng mà không biết có thể thần kỳ giống như trong tiểu thuyết hay không, có thể cất đồ từ bên ngoài vào không?
Nói thật ra, bé không mong đợi gì lớn đối với vật này, bởi vì không gian trong tiểu thuyết đều có Linh Tuyền Linh Thảo, tuy không thể bạch cốt sinh cơ, nhưng lại có thể khiến người ta bách bệnh bất xâm, dưỡng da làm đẹp cũng là cơ bản nhất, nhưng hiển nhiên nơi này không có gì cả.
Lặng lẽ mở mắt ra lần nữa, thấy mẹ đã đi ngủ, bé lại có một chút thất vọng, chẳng phải nói thời gian trong không gian không giống bên ngoài sao? Cái này của bé thật sự không phải hàng giả chứ?
Đôi mắt nhỏ quét nhanh bốn phía, phát hiện ngay bên cạnh là bộ quần áo bé vừa cởi ra, bé cố gắng nhìn chăm chú vào bộ đồ rồi suy nghĩ: đi vào, đi vào, đi vào… Quần áo vẫn không nhúc nhích.
Không cam lòng thu hồi ánh mắt, nhìn chăn trên người, không được, nếu thành công mẹ sẽ phát hiện. Cái gối đầu phía dưới? Tốt rồi, cái này không ảnh hưởng đến mẹ, cánh tay nhỏ bé từ từ đặt lên gối đầu, nghiêm túc nghĩ: đi vào ——
Một tiếng ‘keng’ vang lên, cái đầu nhỏ đụng vào mặt kháng cứng rắn, trong bóng đêm Nha Nha nở nụ cười thắng lợi.
Sau khi niềm vui bất ngờ này qua đi, Tiểu Nha Nha phát hiện, không gian này chẳng có gì cả.
Bên trong không có công pháp Tu Chân, cho nên bé không cần đi lén vào luyện công. Linh thảo linh dược hay thứ cơ bản nhất là ruộng đất trồng trọt đều không có, nên bé không cần vất vả cần cù lao động. Trong nhà bé có đồ gì mợ đều trông coi rất chặt, nếu bé dám lấy thứ gì, ngay tức khắc người đàn bà kia sẽ tìm bà ngoại tranh cãi ầm ĩ, không có việc gì cũng có thể kiếm chuyện, bé đâu dám gây rắc rối? Bé giống như đứa nhỏ có món đồ chơi mới, lại chỉ có thể nhìn không thể chơi đùa, trong lòng rất ngứa ngáy.
Dần dần, bé không để ý món đồ chơi mới này nữa, bởi vì toàn bộ lực hấp dẫn bé đều đặt vào bụng của mình —— đói, thật sự rất đói bụng, không phải không có đồ ăn, nhưng mà thứ nước canh lõng bõng kia, không có chút dầu muối thật sự quá khó nuốt, hơn nữa không thể no bụng. Bé muốn ăn thịt, ăn cá, lúc trước kéo người phụ nữ kia cùng đồng quy vu tận (cùng nhau chết) bé không nhíu mày một cái. Nhưng bây giờ bé thật sự hối hận, lúc ấy vì sao bé lại xúc động như vậy, chọn đúng lúc người phụ nữ kia say rượu lên cơn điên đây? Được rồi, bé thừa nhận, vì thịt cá bé muốn tạo phản.
Rốt cuộc, năm mới luôn mong chờ đã đến, trước đây bé chẳng trông mong gì đến ngày Tết cả, nhưng bây giờ bé lại vô cùng chờ đợi năm mới đến, sang năm mới đó, chắc là sẽ có thịt ăn chứ?
Ngày Tết đến, mẹ và bé hai người vẫn quạnh quẽ ngồi trong nhà, bà ngoại bưng tới một đĩa sủi cảo nhồi dưa cải bắp (1), bé không chọn lựa gì, tuy rằng một cái sủi cảo chỉ có chút thịt nhỏ như cái móng tay, nhưng rốt cuộc bé đã nhìn thấy thịt.
Thấy đứa nhỏ ăn ngấu nghiến, trong lòng bà ngoại và Ngọc Trân đều chua xót. Từ sau chuyện trứng gà lần đó, Chu Tiểu Mẫn càng trông coi chặt chẽ đồ đạc trong nhà. Không phải bà không muốn cho cháu gái ăn ngon hơn, nhưng bà không thể làm được.
Bạn già mất sớm, cuộc sống nghèo khổ lại càng gian nan, con trai Đại Bát mười bảy tuổi vẫn chưa tìm được vợ, mãi đến gần hai mươi mới cưới vợ. Nhà con dâu tráng đinh thịnh vượng (2), điều kiện tốt hơn nhà bà rất nhiều, nếu không do vóc dáng và tính tình con dâu không tốt, thì sẽ không gả đến đây. Thật vất vả con trai mới cưới được vợ, tự nhiên phải luôn cẩn thận, tuy rằng con dâu vốn bất mãn với điều kiện trong nhà, nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, nhưng không ngờ con gái lại xảy ra chuyện như vậy … Bà lại không có năng lực đi kiếm tiền nuôi hai mẹ con họ, không cẩn thận dỗ con dâu thì còn có biện pháp nào? Nếu không có con trai, bà không bằng một cái móng tay.
(2)Tráng đinh thịnh vượng: Chỉ gia đình nhiều người, đặc biệt là con trai.
Bụng nhỏ của Nha Nha tổng cộng ăn hết sáu cái sủi cảo lớn mới ngừng lại, thấy ánh mắt bà ngoại và mẹ đều đỏ lên nhìn mình, bé cảm thấy hơi xấu hổ: ‘Mày cái đồ tham ăn này, sao lại không có tiền đồ như vậy? Chưa thấy qua thịt sao? Nhưng trong thâm tâm bé lại oan ức tự biện giải, thật sự đã lâu bé chưa được ăn thịt.’
“Mẹ, ăn sủi cảo đi, ngon lắm. Bà ngoại cũng ăn đi.” Nói xong, bé cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Lúc vừa xuyên tới, bé không biết rõ tình hình của đứa nhỏ này, mở miệng rõ ràng gọi một tiếng bà ngoại, thì thấy hai mẹ con nhà này vui mừng đến nỗi chảy nước mắt, nên bình thường bé đâu dám nói chuyện nữa? Có trời mới biết chỉ có thể nói vài từ, bé thống khổ đến thế nào.
“Ừ, mẹ ăn, mẹ ăn, Nha Nha của chúng ta đã biết lo nghĩ cho mẹ rồi.” Đoạn Ngọc Trân hạnh phúc ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mềm của con gái hôn một cái.
“Đúng vậy, còn biết nhớ đến bà ngoại đây, Tiểu Nha Nha thật sự là một đứa bé hiếu thảo, Thành tử và Tảng ăn cái gì còn chưa có nhớ tới mợ con đâu, chỉ có Nha Nha của chúng ta là ngoan.” Không phải bà thiên vị cháu gái, cháu trai lớn và cháu trai nhỏ là sinh mệnh của bà, là cháu trai ruột thịt, sao bà có thể không thương? Nhưng hai đứa nó đã bị mẹ nó dạy hư, luôn có thành kiến với ba bà cháu bà, bà chăm sóc chúng từ nhỏ đến lớn mà đến tiếng gọi bà nội đều không tình nguyện, trong lòng bà dù yêu thương chúng nhiều đến đâu cũng dần trở nên lạnh giá.
Được khen ngợi làm mặt bé đỏ bừng, ăn nhiều như vậy mới nhớ tới người khác, vậy mà còn được khen? Bé vội vàng lấy muỗng nhỏ múc sủi cảo vào bát hai người, sau đó dùng đôi mắt ngây thơ trông chờ nhìn họ, bộ dạng đáng yêu kia làm mặt hai mẹ con bà cười như hoa đang nở.
Thời gian hạnh phúc rất ngắn ngủi, qua mùng một Tết lại phải ăn nước canh lỏng lẻo như trước, có lẽ nhà mợ còn nhiều đồ ngon, nhưng tuyệt đối không có phần cho mẹ con bé.
Tiểu Nha Nha nằm trên giường nhìn tuyết rơi bên ngoài, còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục chịu đựng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT