Chương 68: Lời thú nhận

Edit: Nguyen Tram Anh

Beta: Yên

Follow nhà để ủng hộ nhà nhé ~

Chương này set 90 sao Wattpad và 20 sao WordPress nhé cả nhà~~

13/6/2021

----------------

Anh liếc nhìn cô một cái, chậm rãi hỏi: "Anh trai quan trọng hơn hay cậu ta?"

Tang Nhược đối mặt với anh.

Chốc lát, cô đứng lên đi hai bước tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống, ôm cánh tay anh một cách tự nhiên, tựa đầu vào vai anh: "Đương nhiên là anh trai quan trọng rồi. Anh trai là người hiểu em nhất."

Nhõng nhẽo xong, cô lại ngẩng đầu lên, ngửa mặt lên cười yếu ớt, thậm chí còn phối hợp duỗi ra hai ngón tay phát thề: "Nhất định là chọn anh trai, anh trai của em là nhất."

Mộ Đình Chu hừ nhẹ.

Khi ánh mắt chạm vào nhau, giữa hai anh em ngầm hiểu, hai giây sau hai người đều nhịn không được nở nụ cười.

Tang Nhược lần nữa tựa đầu vào vai anh.

Cô nói với anh những điều suy nghĩ trong lòng: "Anh, không cần lo lắng em sẽ giống như trước kia trong mắt lúc nào cũng chỉ có Hạ Cảnh Tây, tình cảm đã sớm không phải là tất cả của em, từng giai đoạn mỗi một việc trải qua, em đều muốn hưởng thụ thật tốt."

Công việc, cuộc sống, thức ăn ngon,... và rất nhiều thứ khác, chỉ có tận hưởng thật tốt thì mới không phụ mình.

Thực ra tình cảm cũng vậy.

"Đã cùng anh ấy dây dưa lâu như vậy, muốn thử tin anh ấy một lần nữa, chi bằng cái gì cũng không nghĩ chỉ hưởng thụ thật tốt quá trình theo đuổi của anh ấy, có lẽ sẽ có bắt đầu mới." Cô nói một cách thản nhiên và thoải mái.

Mộ Đình Chu xoa đầu cô, anh đương nhiên hiểu rõ em gái mình, cũng biết đoạn tình cảm kia dành cho Hạ Cảnh Tây đã khiến cho cô trưởng thành nhiều ít.

Anh tin tưởng cô sẽ xử lý tốt.

"Anh biết." Anh cười, chuyển lại đề tài hỏi: "Biết anh vì sao anh lại buông tay không?"Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Tang Nhược lắc đầu.

"Nguyên Đán lần đó, vì để có thể gặp mặt em một lần, cậu ta đã nhường lại hai hạng mục mà khiến cho người ta phải tranh đấu bể đầu chảy máu, sau đó còn muốn hợp tác sâu cùng công ty chúng ta. Ngoài ra..."

Thân thể Tang Nhược thoáng chốc ngồi thẳng dậy, cô có dự cảm, những lời tiếp theo mới là quan trọng nhất.

Mộ Đình Chu nhìn cô, thu lại ý cười: "Thật xin lỗi Nhược Nhược, là anh trai ích kỷ một lần, Hạ Cảnh Tây đã cho anh tung tích của một người, là một người mà anh vẫn luôn tìm không thấy."

Anh không nói đến, đều là đàn ông, anh hiểu được Hạ Cảnh Tây không có khả năng từ bỏ.

Gần như cùng một lúc, trong đầu Tang Nhược toát ra tình ảnh ngày đầu năm mới khi anh trả lời tin nhắn WeChat, giọng điệu trầm thấp hiếm hoi của anh, cùng với giọng nữ mơ hồ đó.

"Nguyên Đán anh và người kia cùng một chỗ?" Cô hỏi thẳng.

Mộ Đình Chu gật đầu.

Tang Nhược chớp mắt mấy cái, không chút nào che dấu giấu sự thích thú cùng sự hóng chuyện của bản thân: "Là cái người mà anh nói thích kia, là chị dâu tương lai của em sao? Quen nhau hồi nào thế, sao em lại không biết?"

Cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể là trước lúc cô chưa được anh trai tìm thấy và rời đi khỏi ngôi nhà đó, hoặc là sau khi cô đến thành phố Tây.

Mộ Đình Chu hoảng hốt suy nghĩ ngắn ngủi vài giây.

"Anh?"

Khóe miệng cong lên một vòng nhỏ đến mức khó có thể nhậ ra, đôi mắt anh dần tối lại, giọng nói nhàn nhạt: "Mười năm trước."

Mười năm trước, lúc đó anh trai ...

Tang Nhược hơi ngạc nhiên.

"Vì sao hai người lại tách ra?" Bắt được cảm xúc khác thường lóe lên trong mắt anh, cô thốt lên.

Một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên đuôi lông mày nơi khóe mắt Mộ Đình Chu.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Tại sao?

Bởi vì một thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng như thế, nào có khả năng sẽ thích một người muốn cái gì cũng không có, lại còn là một đứa con riêng không được cha để ý đến.

"Mệt mỏi một ngày rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ đi." Anh không trả lời, chỉ vỗ vỗ đầu Tang Nhược: "Ngày mai anh còn phải bay đến Hong Kong, em và Đào Đào về nhà trước đi."

Dứt lời anh đứng dậy.

Tang Nhược biết anh không muốn nói cho cô biết, cô tôn trọng anh trai.

"Được thôi, nghe lời anh trai." Cô ngoan ngoãn gật đầu, một bộ dạng nghiêm chỉnh như muốn được khen ngợi.

Mộ Đình Chu cố tình làm như không thấy.

Tang Nhược: "..."

Cô oán giận trừng anh.

Mộ Đình Chu cúi đầu cười trầm thấp, nhấc chân bước đi, lúc đi tới cửa anh bỗng nhiên đứng lại quay người, không ngờ lại bắt gặp cảnh cô đối đang làm mặt quỷ với mình, trong nháy mắt dưới đáy mắt anh đều là bất đắc dĩ.

Tang Nhược chớp chớp mi, cực kỳ vô tội.

"Nhược Nhược." Anh đang nghiêm nghị gọi tên cô, nhìn vào mắt cô nói: "Bất luận là thời điểm nào, anh trai vĩnh viễn luôn ở phía sau em, chỉ cần em quay đầu đều có anh, muốn làm gì thì làm, chỉ cần em vui vẻ là được rồi."

Chóp mũi của Tang Nhược bỗng chốc chua xót.

"Biết rồi." Cô làm bộ quay mặt sang chỗ khác, không muốn để anh nhận ra.

Mộ Đình Chu bật cười lắc đầu, rời đi.

Tang Nhược co người ngồi trên sô pha một lúc, trong đầu hiện lên rất nhiều rất nhiều chuyện, sau khi khôi phục lại cảm xúc cô mới đứng dậy, cầm túi xách qua lấy điện thoại ra sạc pin, cô định cắm sạc xong rồi mới đi ngâm nước tắm.

Nhưng trong lúc tìm điện thoại cô mới chợt nhận ra không thấy chiếc mắt kính khi đeo ở rạp chiếu phim.

Vừa nghĩ đến có thể nó đã rơi ở phòng trong rạp phim, cô không khỏi có chút chán nản, đó là chiếc kính mà cô thích nhất. Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Ông ông ông ——" Vào lúc này đột nhiên điện thoại rung lên.

Bất thình lình, làm cho Tang Nhược bị dọa, rủ mắt xuống thì thấy trên màn hình có một chuỗi số gọi đến từ thành phố Tây Thành, trong phút chốc trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Hạ Cảnh Tây, cô có linh cảm là anh.

Quả nhiên.

"Là anh." Điện thoại kết nối, trong nháy mắt cô nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên.

Tang Nhược tùy ý từ trong phòng khách đi ra ban công, cô dứt khoát xếp bằng ngồi xuống bên cạnh ghế nằm, bên môi nhếch lên một vòng cung không khó nhìn ra được: "Có chuyện gì?"

Ở đầu dây bên kia, Hạ Cảnh Tây theo thói quen rút điếu thuốc, đang muốn châm thuốc, nhưng cuối cùng vẫn buông bật lửa xuống, giọng nói trầm thấp giọng: "Em làm rơi mắt kính ở rạp chiếu phim, vừa rồi quên đưa cho em, ngày mai..."

Hầu kết lăn nhẹ, anh tiếp tục: "Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, anh mang cho em được không?"

"Tối mai?" Đầu ngón tay của Tang Nhược không chút để ý trượt vòng quanh trên trên rèm cửa.

Thần kinh Hạ Cảnh Tây thoáng căng ra: "Chính là sau khi tỉnh dậy, không phải buổi tối ngày 15."

Cố ý giải thích rõ ràng không phải là ngày mười lăm, Tang Nhược đương nhiên nghe ra được hàm ý của anh, khóe môi cô khẽ nhếch lên.

Chợt, cô ngừng động tác nghịch rèm cửa lại, nói: "Tối mai tôi không ở đây, nếu có thể, phiền anh đi một chuyến tới bãi đậu xe, tôi sẽ xuống lấy."

Hạ Cảnh Tây nghẹn lại.

Một lúc sau, anh có chút mất tự nhiên nói dối: "Bây giờ anh không thể qua được." Anh dừng lại một chút: "Tối mai em bận việc gì?"

"Về nhà."

Hạ Cảnh Tây trầm mặt.

Bàn tay cầm điện thoại siết chặt, hai giây sau, giọng nói anh khàn khàn có chút căng cứng, tuy là đang trưng cầu ý kiến nhưng rõ ràng không phải muốn nghe cô từ chối: "Anh đưa em đi, được không?"

Rõ ràng là không ở trước mặt, nhưng những gì anh nói lại hết lần này đến lần khác giống như có một ma lực muốn giam phủ lên trái tim cô.

Tang Nhược rủ mắt xuống.

Một giây, hai giây ...

Cô không có hề lên tiếng, bầu không khí dường như dần dần đông đặc.

Trong cổ họng Hạ Cảnh Tây dần dần trở nên khó chịu: "Tang..."

"Được." Đột nhiên một câu vang lên, anh nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến khi hoàn hồn lại, ý thức được cô đã đồng ý, trong nháy mắt thần kinh kéo căng của anh thả lỏng ra, ngón tay đang nắm chặt cũng buông ra.

"Được, vậy ngày mai anh đến đón em." Ý cười ấm áp tràn đầy trong đôi mắt Hạ Cảnh Tây, giọng nói anh dịu dàng lưu luyến.

Một lát sau.

Ở phía dưới chung cư chiếc Bentley màu đen của Hạ Cảnh Tây chậm rãi rời đi.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

  *

Ngày hôm sau.

Khi Tang Nhược đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, và không thể bỏ qua... chiếc xe phòng* phía sau anh.

*Xe phòng: là loại xe mà bên trong có đầy đủ tiện nghi giống như một ngôi nhà nhỏ.

Hạ Cảnh Tây đi vài bước đến trước mặt cô, rất tự nhiên nhận lấy chiếc vali trong tay cô, trầm giọng nói: "Cảnh sắc trên đường từ đây trở về Thâm Thành cũng không tồi, em có muốn du ngoạn không?"

"Sẽ không mệt, trong xe cái gì cũng có, rất tiện lợi, sẽ đưa em về đến nhà an toàn, anh cam đoan." Nhìn cô chăm chú không rời nửa phần, anh dụ dỗ từng bước.

Tang Nhược nhìn anh.

"Tôi sẽ ra khỏi xe bất cứ khi nào tôi cảm thấy không thoải mái." Cô ở bên cạnh anh đi thẳng về phía chiếc xe.

Môi mỏng kéo ra một nụ cười, Hạ Cảnh Tây đuổi theo, chủ động mở cửa phó lái cho cô: "Được."

Tang Nhược không nói gì thêm.

Hạ Cảnh Tây đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, muốn thay cô thắt dây an toàn, vừa mới nghiêng người thì thấy cô đã tự mình cài xong.

Anh chậm một bước.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Bên trong có phim." Anh cầm chiếc máy tính đã chuẩn bị từ trước đưa qua.

Đưa cho cô, nói một cách cẩn thận những điều không cần thiết: "Đồ ăn vặt, tạp chí ở trong tủ, muốn uống nước thì nói cho anh biết, mệt mỏi về phía sau xe ngủ, ra giường và chăn bông đều là đồ mới."

Tang Nhược thản nhiên tiếp nhận.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Hạ Cảnh Tây lập tức khởi động xe phòng.

Tang Nhược tìm một bộ phim, vốn rất thích, nhưng do đi xem buổi ra mắt phim vào lúc sáng sớm (lúc í là 0 giờ, mọi người nhớ hem), sau khi trở về nhà lại cùng anh trai trò chuyện một lúc rồi mới đi tắm và đi ngủ, sáng sớm lại phải dậy sớm làm việc, dẫn đến khi xem phim cô cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, vì thế liền đi về phía giường để ngủ một giấc.

Có một mùi thơm thoang thoảng dễ chịu ngập tràn, Tang Nhược thoải mái nằm ở trên giường, dưới thân ga giường và chăn bông đều còn mới, mềm mại ấm áp, cảm giác giống như ở nhà.

Trong vô thức đầu ngón tay lướt qua gối, cô nhắm mắt lại, cong cong khóe môi, cơn buồn ngủ lại kéo đến mãnh liệt, không lâu sau, cô chìm vào trong giấc mơ.

Có lẽ trong khoảng thời gian này quá bận rộn và mệt mỏi, cộng thêm tối hôm qua cơ bản ngủ không được bao nhiêu, lúc này vừa chạm vào gối, rõ ràng là hoàn cảnh xa lạ, nhưng cô vẫn ngủ được vô cùng sâu.

Đợi đến khi tỉnh lại, cô ngẩn ngơ một lúc lâu mới phát hiện ra ra bầu trời bên ngoài đã tối đen, mà xe phòng trong trạng thái đứng im và không có tài xế.

Tang Nhược tỉnh táo.

Cô rời khỏi giường đơn giản rửa mặt một phen, vừa đẩy cửa xuống xe trong nháy mắt đã ngửi thấy mùi bò bít tết xộc thẳng vào mũi, cô ngước mắt lên, thì thấy bàn ăn và ghế dựa đã được chuẩn bị ổn thỏa, mà đúng lúc Hạ Cảnh Tây vừa đem bò bít tết đã nướng xong để lên bàn ăn.

Anh cũng ngẩng đầu lên, có ý cười dịu dàng tràn ra trong mắt anh, tia sáng mờ nhạt đem bóng dáng của anh kéo dài thật dài.

"Đói bụng không?" Môi mỏng khẽ động, Hạ Cảnh Tây mở miệng lên tiếng, giọng nói lơ đãng trầm thấp.

Đôi mắt tối đen của anh nhìn cô, thâm thúy trầm lặng.

Tang Nhược gật đầu.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

Giây tiếp theo, anh đi đến trước mặt cô cách một lớp quần áo nắm chặt cổ tay cô, đưa cô đến trước bàn ăn, thay cô kéo ghế ra, anh nhẹ nhàng ấn vai cô để cô ngồi xuống.

Ánh nến lung linh trên bàn ăn, một bông hoa hồng gai tươi đẹp ướt át được cắm trong chiếc bình hoa trong suốt theo phong cách Bắc Âu, rượu vang đỏ trong ly rượu cổ cao tản ra mùi vị thuộc về nó, thơm tinh khiết và độc đáo.

Tất cả những điều này đều diễn ra trong một hoàn cảnh ngoài trời xa lạ, bầu trời đêm yên tĩnh, ánh trăng mông lung, có một loại lãng mạn khác đang lặng yên tràn ngập.

Anh ngồi xuống chỗ đối diện cô, ý cười ấm áp nhàn nhạt nơi đáy mắt.

Tang Nhược khẽ cong môi nhỏ đến mức khó có thể nhận ra, nhưng không nói gì cả, cả ngày nay chưa ăn gì, cô đúng là rất đói bụng, vừa định cầm dao nĩa lên, chợt nghe thấy anh nói: "Chờ một chút."

Cô thấy anh cắt miếng bít tết của mình thành những miếng lớn nhỏ gần giống nhau , sau đó rất tự nhiên cầm đĩa đã cắt xong đổi cho cô, rồi lấy đĩa của cô đưa đến trước mặt mình.

Tang Nhược rủ mắt xuống, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu đỏ.

Hương vị rất tuyệt.

Cô đặt xuống, khóe môi khẽ cong lên một đường cong nhàn nhạt, xiên một miếng thịt bò anh vừa cắt tốt nếm thử.

Ừm, mùi vị cũng không tệ.

"Mùi vị được chứ?" Chợt, cô nghe được anh hỏi.

Tang Nhược ngước mắt lên chạm vào mắt anh, câu môi: "Tạm chấp nhận được." Thấy khóe miệng anh rõ ràng nở một nụ cười nhạt, cô chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Nhưng vẫn còn kém xa so với anh tôi."

Hạ Cảnh Tây thu lại ý cười, nhưng cũng chỉ hai giây anh đã khôi phục trở lại, dường như ngay cả trong giọng nói cũng nhiễm nhàn nhạt ý cười: "Anh sẽ cố gắng học, em cho anh thêm nhiều ý kiến, có được hay không?"

"Không được." Tang Nhược cự tuyệt không chút khách khí.

Ý cười Hạ Cảnh Tây không giảm, thậm chí còn mơ hồ có xu hướng sâu hơn, từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn cô chăm chú không hề chớp mắt.

Tang Nhược định nói gì đó.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

—— Anh đưa tay qua, giữa các ngón tay cầm khăn giấy dịu dàng lau khóe môi cô một cách tự nhiên, hình ảnh quen thuộc, giống như lần đó anh lau giúp cô ở quán bún ốc.

Thân thể Tang Nhược hơi cứng lại, không động đậy.

Ánh mắt cô không thể tránh khỏi va chạm với anh, anh giữ ý cười sâu trong đôi mắt chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt mơ hồ có sự cưng chiều, vẻ mặt lạnh lùng đã sớm biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng.

"Được." Anh không nhanh không chậm mà đáp lại, nắm lấy khăn giấy dính nước sốt.

Tang Nhược mím môi, máu trong cơ thể chảy lại lần nữa.

Hạ Cảnh Tây bắt được cảnh này, mặt mày càng ngày càng ôn hòa hơn.

Kế tiếp hai người không ai lên tiếng, nhưng dù vậy, bầu không khí vẫn như cũ, ấm áp và không hề lúng túng.

Ăn xong bữa tối đơn giản dưới ánh nến, Hạ Cảnh Tây rất tự nhiên dọn dẹp bát đũa, lúc này điện thoại của Tang Nhược rung lên, nhìn thấy cuộc gọi tới là Qúy Hành Thời, cô bước ra ngoài vài bước để nghe.

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn bóng lưng của cô một cái, một mảnh u tối xẹt qua trong mắt.

Chờ Tang Nhược nói chuyện xong quay lại, cô bất ngờ phát hiện trên bàn ăn đang nấu một ấm trà lài, xung quanh bàn ăn lại có thêm các thiết bị sưởi ấm khác.

"Tôi đi nghỉ ngơi." Cô nói.

Nói xong cô muốn lên xe.

Hạ Cảnh Tây nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, cổ họng khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Đợi một chút nữa thôi."

Tang Nhược tùy ý để anh kéo, không từ chối cũng không giãy giụa, ung dung thản nhiên cong cong khóe môi: "Chờ cái gì? Tôi mệt mỏi."

Hạ Cảnh Tây trầm lắng nhìn cô.

"Nơi này đêm nay có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao." Cuối cùng, anh thỏa hiệp, sợ cô còn muốn lên xe, anh nửa cường thế nửa dịu dàng kéo cô tới ghế ngồi xuống, không tự chủ được dịu dàng dụ dỗ: "Rất đẹp."

Tang Nhược không nói chuyện.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn

"Xuất hiện rồi." Khóe mắt phát hiện thấy cảnh tượng kia đã tới, Hạ Cảnh Tây thấp giọng nhắc nhở, lập tức buông tay cô ra, ngồi xuống bên cạnh không còn ngăn cản cô nữa: "Tang Nhược, ngẩng đầu lên."

Tang Nhược không tự chủ được ngẩng mặt lên.

Giây tiếp theo, hơi thở của cô ấy hơi đình chỉ, tim đập dồn dập hơn, cô mở to mắt, đột nhiên không dám chớp mắt.

Đẹp.

Những ngôi sao dày đặc che kín toàn bộ bầu trời đêm, mỗi ngôi sao đều rõ ràng đến chói mắt, viên kim cương lấp lánh nhất cũng không sánh bằng một phần của những vì sao lấp lánh trên kia, bầu trời đêm như được gột rửa trở nên u lam (xanh mà âm u của trời đêm), như mộng như ảo.

Đây là bầu trời đêm đẹp nhất mà Tang Nhược từng thấy, cũng là cảnh tượng rung động nhất, trước kia cũng có một cảnh tượng trên bầu trời đêm khiến cho cô rung động, đó chính là màn mưa sao băng năm ngoái ở Singapore.

Nhưng vẫn so ra kém với giờ phút này, huống hồ việc tận mắt chứng kiến ​​và xem qua video là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Quá đẹp.

"Tang Nhược." Bên tai truyền đến giọng nói nghiêm túc của Hạ Cảnh Tây đang gọi tên cô.

Cô đột nhiên quay đầu lại.

Đôi mắt anh giống như bầu trời sao trên kia đều sâu thẳm, lại vừa lưu luyến vô tận đặc biệt chính là sự dịu dàng như muốn nhấn chìm người ta vào trong đó.

Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô chặt chẽ nhưng cũng là dịu dàng, đặt vào lòng bàn tay mình: "Trước đây là đều là do anh, đã xem nhẹ và không đáp lại tình cảm của em, khiến đoạn thời gian đó thật không được vui vẻ."

"Anh không nghĩ tới việc được em tha thứ, bất kể em đối xử với anh như thế nào thì đó đều là những thứ anh phải chịu." Trong cổ họng anh có chút khó chịu, cảm xúc căng thẳng trước nay chưa từng có: "Nhưng em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em lần nữa được không, anh sẽ không lại làm em đau lòng khổ sở, mỗi ngày đều sẽ làm cho em vui vẻ."

Vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng khi khoảnh khắc này thực sự đến thì trái lại không nói nên lời.

"Chúng ta thử bắt đầu lại từ đầu một lần nữa, có được không?" Anh kìm lòng không được mà cầm tay cô đưa đến bên môi hôn, sau đó từ từ đưa xuống đặt lên trên lồng ngực trái của mình: "Ở đây, vẫn luôn chỉ có em."

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nguồn: Yên Nhiên

Truyện chỉ được đăng tại Wattpap và WordPress của nhà Yên Nhiên, những nơi khác là bản ăn cắp.

1:00 13/06/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play