Chương 59: Tang Nhược, anh sợ hãi
Edit: Thanh Yên
Ai chưa vào gr của nhà thì vào đi nè, để phòng ngừa một ngày nào đó Wattpad bay màu thì còn có chỗ để cả nhà đọc tiếp hihi, gr: Truyện nhà Yên Nhiên (Trảl lời đủ mới được vào nhé!)
Follow nhà để ủng hộ nhà nhé ~
hí hí 3:00 AM rồi
20/05/2021
---------------
Nước lạnh dọc theo vân da chảy xuống, toàn thân ướt đẫm, lạnh lẽo xâm nhập từng tế bào trong từng ngóc ngách trên cơ thể anh, Hạ Cảnh Tây tắm nước lạnh đúng nửa tiếng.
Nghĩ đến cô đang nằm ở trên giường ngoài kia, nghĩ đến cô vô thức gọi tên mình, nghĩ đến tay của cô...
Hạ Cảnh Tây nhắm mắt lại.
Thần kinh kéo căng, anh cố gắng kiềm chế lại kiềm chế, tắm xong anh tiện tay cầm bình nước khoáng lên rót vào cổ họng, lửa nóng trong cơ thể cuối cùng cũng dần dần tiêu tán, tỉnh táo bắt đầu thế chỗ.
Thật lâu sau, anh đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Gương mặt cô ngủ an tĩnh.
Lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, Hạ Cảnh Tây ngồi xuống mép giường.
Cánh tay cô trượt ra khỏi chăn, làn da trắng mịn nổi bật, anh nhẹ nhàng nắm chặt, trong nháy mắt anh muốn cứ được nắm tay cô như vậy mãi, nhưng cuối cùng anh vẫn phải chậm rãi buông ra, lại thay cô chỉnh lại góc chăn.
Cô không chút phát giác nào.
Có một nỗi khát vọng ngo ngoe muốn động, kìm không được, Hạ Cảnh Tây len lén cúi người hạ trên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Mùi nước hoa nhàn nhạt thuộc về cô cứ quanh quẩn chiếm cứ lấy giác quan của anh, khoảng cách gần trong gang tấc, cổ họng Hạ Cảnh Tây khẽ nhúc nhích, ánh mắt không tự giác hướng xuống rơi trên môi cô.
Muốn hôn.
Nhưng anh nhịn được.
Một lát sau, anh ngồi dậy, cẩn thận từng li từng tí lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay qua ôm lấy cô, môi mỏng dán nhẹ lên mái tóc mềm mại của người con gái.
"Ngủ ngon." Giọng nói khàn khàn như phát ra từ sâu trong cổ họng anh.
Đột nhiên, cô khẽ nhúc nhích.
Trong phút chốc, cơ thể Hạ Cảnh Tây cứng đờ, hơi thở không tự giác ngừng lại, mà trong một cái chớp mắt, thân thể của anh lại căng cứng đến cực hạn, máu trong người dường như cũng ngừng chảy ___
Cô lật người, giống như chú mèo con chui vào ngực anh, ỷ lại, không chút phòng vệ nào.
Một chút cử động nhỏ Hạ Cảnh Tây cũng không dám.
Phòng ngủ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng tim đập của anh đang dần mất khống chế thì không có âm thanh gì khác, thật lâu sau, anh chậm rãi hạ mắt.
Cô vẫn đang ngủ.
Hạ Cảnh Tây tứ như vậy không hề chớp mắt mà nhìn cô một hồi lâu, mãi đến khi cánh tay đang ôm cô kia bắt đầu cảm thấy tê tê, anh mới khẽ giật giật ngón tay, cẩn thận trước nay chưa từng có mà ôm lấy cô.
Cách một lớp chăn mềm, xúc cảm mềm mại thuộc về cô dường như vẫn rõ ràng như cũ.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây nhấp nhô lên xuống không lưu loát, anh ôm cô, giống như là ôm vật bảo quý nhất trên đời vậy, bỗng nhiên, có một loại cảm giác mất đi rồi có lại mơ mơ hồ hồ tuôn ra.
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Đêm dài đằng đẵng, anh vẫn duy trì tư thế như vậy từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
*
Hôm sau.
Tính toán thời gian không sai lệch lắm, Hạ Cảnh Tây chuẩn bị gọi Tang Nhược rời giường, mới mở cửa phòng ra chỉ thấy cô đang chậm rãi ngồi dậy, tỉnh nhưng không tỉnh hẳn, trạng thái có chút mơ màng.
"Dậy rồi à?" Anh đến gần.
Tiếng nói vừa phát ra, cái gối từ trong tay cô lập tức bay tới chỗ anh, anh nhanh tay bắt được.
"Ai cho anh vào?" Có chút khó chịu khi rời giường, Tang Nhược nhíu mày.
Hạ Cảnh Tây đặt gối đầu lại trên giường, nhìn khoé miệng cô lại kìm lòng không được mà tràn ra chút ý cười, vô thức nhẹ giọng dỗ dành: "Là lỗi của anh, lần sau anh sẽ gõ cửa."
Tang Nhược không chút suy nghĩ mà ném cái gối đầu thứ hai về phía anh, ném xong, cô vén chăn lên hai chân trần trực tiếp giẫm lên mặt đất.
Chợt phát hiện ra cô quên đi dép lê vào, Hạ Cảnh Tây thấy vậy không nói hai lời liền chuẩn bị ngăn cô lại.
Tang Nhược đột nhiên quay đầu.
"Còn đi theo tôi nữa thì cút đi." Không chút khách khí, cô lạnh lùng nói ra một câu, lồng ngực có chút phập phồng, hiển nhiên là bộ dáng bị chọc tức.
Hạ Cảnh Tây đứng im đấy.
Dưới lớp áo ngủ là hai bắp chân trắng như tuyết, đặc biệt nổi bật, cô đi có chút nhanh, cuối cùng "Phanh" một tiếng, cửa phòng vệ sinh giống như bị ai kia phát cáu đóng lại.
Hạ Cảnh Tây thật lâu không nhúc nhích, chỉ là môi mỏng phác hoạ ra một đường cong rất rõ ràng.
Nửa giờ sau.
Tang Nhược rửa mặt xong đi ra phòng ngủ, liếc mắt một cái liền phát hiện ra bữa sáng cô thích ăn đang nằm trên bàn trà, kiểu Trung kiểu Tây đều có đủ, Hạ Cảnh Tây bưng ly nước ấm đến gần.
Cô nhìn về phía anh.
"Uống nước trước nhé?" Hạ Cảnh Tây đi thẳng đến chỗ cô rồi đưa ly nước cho cô: "Không nóng đâu."
Tang Nhược không lấy, ánh mắt đảo qua bàn trà, cô lành lạnh miễn cưỡng kéo kéo khoé môi, cười như không cười, khiêu khích: "Là anh tự tay làm sao?"
Hai chữ tự tay như nặng thêm hai phần.
Hạ Cảnh Tây hạ mắt nhìn cô, biết được cô đang nói bóng gió, anh phủ nhận: "Không phải."
"À..." Giọng Tang Nhược kéo dài, đường cong nơi khóe miệng càng rõ ràng, dưới cái nhìn chăm chú của anh cô cười rạng rỡ hơn: "Không phải anh làm tôi không ăn."
Hạ Cảnh Tây nghẹn lại.
Anh còn tưởng rằng...
Nhưng nhìn đến ý cười không đạt tới đáy mắt của cô, lúc này anh cũng hiểu được, nếu như anh thừa nhận tự mình làm thì chắc rằng ước chừng sẽ là "Là anh làm cô sẽ không ăn"
Trong mắt cô phủ kín sự kiêu ngạo.
Trong phút chốc, trong lòng Hạ Cảnh Tây lại càng dày thêm cảm giác mất rồi có được như tối qua, anh không có thất vọng, ngược lại trong đáy lòng anh lại tuôn ra một chút vui vẻ.
Chỉ cần cô chịu nổi giận với anh là tốt rồi.
Còn nhiều thời gian.
"Chờ đến khi em muốn ăn." Anh nhìn cô nói.
Giọng nói trầm thấp, giống như là vô hạn lưu luyến cùng thâm tình.
Tang Nhược hơi thu đường cong nơi khoé môi lại.
"Không có ngày ấy." Lông mi khẽ chớp, cằm hơi nâng lên, giữa hàng lông mày tràn ra ý cười dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại tràn đầy sự khiêu khích: "Hai tháng anh nói giờ chỉ còn chưa đến nửa tháng."
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.
Hạ Cảnh Tây đưa tay nắm lấy cổ tay cô, gần như tham luyến cảm nhận nhiệt độ cơ thể thuộc về cô, anh nhìn cô bình tĩnh đổi đề tài: "Hôm nay quay quảng cáo, anh ở bên cạnh em."
Tang Nhược không hất tay anh ra, chỉ hỏi: "Gọi đến là đến, muốn làm gì cũng được?"
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
"Ừm." Hạ Cảnh Tây gật đầu.
Tang Nhược cười.
Rõ ràng vẫn không đạt đến đáy mắt, nhưng lại dễ dàng làm tâm trí Hạ Cảnh Tây hoảng hốt, kìm lòng không được cũng là do thói quen, lòng bàn tay anh lại nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô.
Bầu không khí tự hồ có chút biến đổi, anh từ từ đến gần.
"Leng keng" một tiếng, chuông cửa đúng lúc này vang lên, chắc là Châu Châu đến nhắc nhở cô tới giờ xuất phát.
Một ngón tay tinh tế đặt trước ngực anh.
"Nhìn lại thân phận của anh đi, Hạ Cảnh Tây." Âm thanh lạnh lùng của Tang Nhược vang lên nhắc nhở.
Ý cười không rõ ràng lặng yên tràn ra nơi đáy mắt, Hạ Cảnh Tây mở miệng nói: "Có đồ chưa lấy xuống."
Không đợi cô kịp phản ứn, anh đã đưa tay lấy đồ vật dính trên tóc cô xuống.
Tang Nhược đưa mắt nhìn, là miến dán tóc mái.
Ý cười nơi đáy mắt anh rõ hơn hai phần, Tang Nhược thẹn quá hóa giận trừng anh, hất tay anh ra muốn rời đi, nhưng mới bước được hai bước lại bị anh ngăn lại.
Mặt cô lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Chưa đổi giày." Hạ Cảnh Tây nhắc nhở, giây tiếp theo nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi xuống ghế salon.
Hôm nay cô sẽ mang giày cao gót đặt ngay cạnh cửa mà tối qua Châu Châu đã chuẩn bị kỹ càng.
Hạ Cảnh Tây lấy đôi giày cao gót từ trong hộp ra, nắm mắt cá chân nhẹ nhàng nâng chân cô lên, giúp cô đổi giày cao gót một cách tự nhiên, động tác dịu dàng: "Đôi giày này sẽ không làm trầy chân."
Đổi xong, căn phòng lặng như tờ.
Hạ Cảnh Tây ngẩng đầu lên: "Làm sao..."
Chữ cuối cùng còn chưa kịp phát ra thì bàn chân trong lòng bàn tay anh đột nhiên bị cô rút về, anh chỉ kịp nhìn thấy lồng ngực cô hơi phập phồng, cùng với bộ dáng hàm răng đang cắn chặt môi.
Cô đứng dậy, đẩy anh ra rồi bước đi, đi rất nhanh, tựa hồ như là muốn thoát ra khỏi chỗ này.
Hạ Cảnh Tây không có lập tức đứng dậy đuổi theo, trong lòng bàn tay anh tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ da thịt của cô, như tối hôm qua không tiếng động cho anh cảm giác hi vọng mất đi lại có được.
Nơi đáy mắt anh tràn ra nhàn nhạt ý cười.
*
Thư ký Tạ là người được Hạ Cảnh Tây tín nhiệm nhất, rõ ràng cảm nhận được Hạ tổng như biến thành người khác, tâm trạng tốt hơn trước đó nhiều, dù là thần sắc của anh vẫn như trước đây - nhìn không thấu.
Chỉ là hễ nhìn về phía Tang tiểu thư thì ánh mắt kia không thể nào lừa người được.
Mà anh ta cũng mơ hồ cảm thấy Tang tiểu thư đối với Hạ tổng cũng có chút biến hoá nho nhỏ, dù là lúc Tang tiểu thư nhìn về phía Hạ tổng vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng lúc nghỉ ngơi giữa giờ cô ấy cũng không có kháng cự việc có Hạ tổng ở bên cạnh.
Thư ký Tạ len lén thở nhẹ ra, chỉ là tương đối đau lòng cho tình trạng cơ thể của Hạ tổng, dù sao cũng nửa tháng liên tục không được nghỉ ngơi, bây giờ tới Paris ở bên cạnh Tang tiểu thư cùng cô ấy quay quảng cáo còn cố xử lý công việc nữa.
"Tôi sẽ liên hệ lại với bên kia." Nói chuyện công việc xong, cảm giác được Hạ tổng có chút nôn nóng muốn đi tìm Tang tiểu thư nên Tạ thư ký rất biết ý mà không nói thêm chuyện gì nữa: "Hạ tổng, vậy tôi về khách sạn trước."
"Ừm." Hạ Cảnh Tây lên tiếng đáp ứng, chân dài sải bước đi về hướng Tang Nhược.
Thư kí Tạ rời đi.
Không ngờ lúc đi ngang qua nhân viên công tác lại loáng thoáng nghe được câu: "Người vệ sĩ kia của Tang tiểu thư thật đẹp trai, giá trị nhan sắc không thua kém gì mấy nam tài tử đang nổi bây giờ."
Vệ sĩ?
Thư ký Tạ ngớ người, ánh mắt mờ mịt của anh đảo qua, phát hiện vệ sĩ tên là Dương Bình kia của Tang tiểu thư cũng không có ở đây.
Vệ sĩ là muốn nói Hạ tổng sao?
Cái này...
Nhưng nghĩ tới Hạ tổng để cho Tang tiểu thư đang bận trước bận sau gọi một tiếng liền tới, nói vệ sĩ hình như cũng không sai lắm.
Thư ký Tạ giật mình trợn to mắt, không hiểu sao có chút đau lòng giùm Hạ tổng.
Hạ Cảnh Tây cũng không biết được những suy nghĩ trong lòng thư ký Tạ, anh nhanh chân bước đến bên cạnh Tang Nhược, thấy Đào Đào hình như đang định đưa nước cho cô uống, anh mở bình giữ nhiệt rót ra cho cô một ly trà nhài do tự mình mang theo.
"Uống cái này đi." Anh đưa cho cô.
Tang Nhược vừa kết thúc điện thoại của Quý Hành Thời xong, khuôn mặt nhỏ hơi trầm xuống.
Thình lình nghe được giọng nói của Hạ Cảnh Tây, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, không tiếp nhận ly nước từ anh: "Cá luộc cay, tôm Long Tỉnh, xiên cay, tối nay tôi muốn ăn, muốn anh tự làm."
Rõ ràng là đang làm khó anh.
Hạ Cảnh Tây không do dự đồng ý tất cả: "Được." Anh dừng lại một chút: "Em gọi Dương Bình tới đi, anh về khách sạn chuẩn bị."
Tang Nhược bỗng nhiên giương mắt lên cười: "Được, anh đi mau đi."
Hạ Cảnh Tây nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên chút ý cưng chiều: "Được, muốn uống thì uống nước này đi, sau khi xong anh sẽ đến tìm em."
Cô không đáp lại anh.
Cái này không còn lạ gì đối với Hạ Cảnh Tây, anh để ly nước ấm lại rồi tỉ mỉ dặn dò hai câu, nhìn thấy vẻ mặt cô lóe lên một chút không kiên nhẫn rồi biến mất, anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Đào Đào ở một bên có chút không hiểu, không rõ tại sao Tang tiểu thư với Mộ tổng đều ngầm đồng ý để anh ta xuất hiện ở bên cạnh, nhưng nhớ đến đêm qua Mộ tổng dặn dò cô với Dương Bình chỉ cần nghe lời Tang tiểu thư là được rồi, cuối cùng cái gì cũng không hỏi bọn họ.
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
*
Hạ Cảnh Tây tự mình lái xe đến một siêu thị lớn để mua nguyên liệu nấu ăn, sau khi về khách sạn anh đã dùng nguyên liệu dự phòng nếm thử một lượt, cố gắng nắm bắt hương vị càng sớm càng tốt.
Nhưng cuối cùng không có xuống nhà bếp, lẩu xiên que này tương đối đơn giản, những loại khác đối với anh tương đối khó, cuối cùng anh đi tìm người Hoa mở nhà hàng để học hỏi.
Thật vất vả mới học xong, thấy thời gian cũng không còn nhiều, anh quay lại phim trường đón Tang Nhược, không nghĩ đến buổi chụp hình đã sớm kết thúc, Tang Nhược đã rời đi rồi.
Hạ Cảnh Tây gọi điện cho cô, không ai bắt máy.
Anh hiểu được, là cô cố ý.
Cho đến tận khuya Hạ Cảnh Tây mới gặp được cô, khi đó anh vừa xử lý xong công việc, đi qua phòng của cô mới phát hiện cô đã về, lại đang cuộn người ngủ thiếp đi trên salon.
Anh cẩn thận từng li từng tí ôm cô, sợ đánh thức cô, không nghĩ đến cô vẫn mở mắt ra.
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, anh dừng động tác lại, đứng im tại chỗ.
"Làm động đến em à?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Tang Nhược... Hai mắt nhắm chặt.
Hạ Cảnh Tây nhìn thấy vậy, dây thần kinh thoáng căng cứng khôi phục lại bình thường, không nói gì đến bữa tối đêm nay, động tác anh dịu dàng ôm cô lên giường, đắp chăn lại cho cô: "Ngủ đi."
Đáp lại anh, là Tang Nhược xoay người đưa lưng về phía anh, một bộ dáng không muốn nhìn thấy hình bóng anh.
Nhưng rõ ràng Hạ Cảnh Tây phát hiện đầu ngón tay của cô siết chặt gối đầu.
"Nước trên tủ đầu giường." Anh rót cho cô một ly nước, anh nhìn cô thật sâu một cái: "Em ngủ đi, anh ra ngoài."
Nói xong anh đứng dậy rời đi, cho đến rạng sáng anh mới quay lại, nhẹ chân nhẹ tay lên giường rồi ôm cô vào lòng.
"Ngủ ngon."
Ba ngày tiếp theo đều là như vậy.
Ban ngày, công việc của Hạ Cảnh Tây là canh giữ ở bên cạnh cô, xử lý công việc của mình, đợi đến lúc cô được nghỉ ngơi ngắn ngủi thì ở bên cạnh cùng cô, dù là cái gì cũng không nói, dù là cô thích giày vò làm anh khó xử.
Từ đầu đến cuối anh đều vui vẻ chịu đựng.
Tình huống như vậy một mực kéo dài đến ngày thứ sáu.
Đêm nay Hạ Cảnh Tây đến phòng cô, liếc mắt nhìn thấy cô đang ghé vào ghế salon, gương mặt nhỏ đầy vẻ mệt mỏi, giày cao gót bị cô tuỳ ý đá trên mặt đất, ngón chân trắng muốt hiện lên vết hằn đỏ do bị ép.
Bỗng nhiên, đôi mắt cô khẽ nhúc nhích rồi mở ra.
Hạ Cảnh Tây đối mặt với cô, mở miệng nói: "Anh đi lấy nước, ngâm chân thả lỏng rồi đi tắm rửa."
Tang Nhược quay mặt đi chỗ khác, dùng gối ôm che khuất đầu.
Hạ Cảnh Tây lặng lẽ bật cười.
Không nói gì nữa, anh trực tiếp đi vào phòng tắm, cởi nút rồi vén tay áo lên, xả đầy nước bồn tắm lớn, thử nhiệt độ sau đó nhỏ vài giọt tinh dầu an thần vào, lúc này mới quay trở lại ghế salon ôm cô.
Có lẽ là do quá mệt nên cô không phản kháng lại.
Hạ Cảnh Tây không khỏi ôm cô chặt hơn một chút, đến phòng tắm, anh đặt cô lên ghế đã chuẩn bị trước đó, lấy hai chân cô đặt vào bồn tắm lớn, đang định nói cái gì thì điện thoại trong túi rung lên.
Tạ thư ký bọn họ còn đang chờ anh về họp.
"Anh đi xử lý chút việc, rất nhanh sẽ trở lại." Anh nói xong cắt đứt điện thoại: "Có việc gì thì gọi cho anh."
Tang Nhược không phản ứng lại, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.
Hạ Cảnh Tây không nán lại thêm nữa, tạm thời rời đi, về phòng của mình để xử lý công việc, đợi đến khi kết thúc đã là hơn một giờ sau, chưa hề tạm ngưng lại nghỉ ngơi một chút anh đã nhanh chóng đi đến phòng của Tang Nhược.
Cả phòng tổng thống rất yên tĩnh, trong phòng ngủ càng yên tĩnh hơn, mà trên giường lại không có bóng dáng của cô.
"Tang Nhược?" Hạ Cảnh Tây đứng trước cửa nhà vệ sinh trầm giọng gọi tên cô.
Không có tiếng đáp lại.
Hàng lông mày Hạ Cảnh Tây hơi nhíu lại, Hạ Cảnh Tây đưa tay đẩy cửa ra.
"Tang..." Giọng nói đột nhiên dừng lại.
Quần áo rơi rải rác, trong bồn tắm mát xa, một tầng bọt xà phòng nổi trên mặt nước làm che khuất đi thân hình của cô, hai chân tuỳ ý gác dọc theo thành bồn tắm, đôi mắt cô khẽ nhắm lại như là đang ngủ thiếp đi.
Hơi thở Hạ Cảnh Tây ngừng lại một giây.
"Tang Nhược." Yết hầu nhấp nhô lên xuống, anh nhỏ giọng gọi tên của cô.
Đôi mắt cô vẫn nhắm lại như cũ, bộ dáng không có chút đề phòng nào.
Có một loại cảm xúc giống như đang tuôn ra, anh kiềm chế, đi vài bước đến trước bồn tắm lớn, sợ cô cảm lạnh nên muốn ôm cô lên, nhưng lại lại ngập ngừng lo sợ, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác do dự này, nếu là trước kia tuyệt đối không như vậy.
Đột nhiên, khát vọng luôn được áp chế kia lại dần dần trở nên cuồn cuộn.
__ Muốn hôn cô.
Hạ Cảnh Tây nhìn qua đôi môi ướt át của cô, đại não có hai giây trống rỗng hiếm thấy, đợi đến khi lấy lại tinh thần, anh phát hiện mình đã chậm rãi đến gần cô, là xúc động, cũng là kìm lòng không nổi.
Càng ngày càng gần.
Chợt, đôi mi cô nhẹ nhàng run rẩy, một giây sau, cô mở đôi mắt có chút mê ly lên.
"Hạ Cảnh Tây..." Nghe được âm thanh khàn khàn của cô, giống như buổi chiều đầu tiên đến Paris ấy, cô cũng vô thức gọi tên anh như vậy.
Hơi thở cùng cô giao thoa, nhịp tim Hạ Cảnh Tây trong phút chốc ngừng đập một nhịp.
Anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng không né tránh, dường như trong mắt chỉ có anh.
Anh muốn tiếp tục.
Bỗng nhiên, "Soạt" một tiếng, có nước văng ra, mê ly mờ mịt nơi đáy mắt cô đã biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo cùng buồn bực xấu hổ.
"Ai cho anh vào đây? Ra ngoài!" Cô trừng mắt nhìn anh.
Hạ Cảnh Tây cũng tỉnh táo lại, nơi đáy mắt phản chiếu gương mặt đỏ ửng của cô, biết được cô đang nổi giận, mà loại tức giận này dường như có chút khác trước, đôi môi mỏng của anh móc lên một đường cong khó nhận ra.
"Anh ra ngoài chờ em." Anh dỗ dành nói.
Cô quay mặt sang chỗ khác.
Không chần chừ thêm giây nào, anh lập tức đứng dậy xoay người rời đi.
Một giây sau có vật nặng nề đập vào lưng anh, là khăn mặt bị thấm nước ném về phía anh, sau khi rơi xuống, áo sơ mi của anh lập tức bị thấm ướt.
Ẩm ướt.
Cơ hồ cùng lúc đó, anh nghe được tiếng cô thở hổn hển, trong đầu anh liền hiện lên hình ảnh cô tức giận tràn đầy sức sống.
Quá lâu không được nhìn thấy cảnh này rồi.
Anh muốn xoay người lại nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, sau khi đi ra khỏi nhà tắm anh về lại phòng mình tắm nước lạnh, thay quần áo xong định quay lại phòng cô, nhưng cửa đã bị khoá trái không mở được.
Cô đã chốt cửa.
Hạ Cảnh Tây đứng ở bên ngoài, giữa hàng lông mày lộ ra chút ý cười.
【Ngày mai anh có việc, sau khi kết thúc sẽ đến tìm em, buổi tối chúng ta cùng nhau trở về nước. 】Anh gửi cho cô một tin nhắn.
Hiển nhiên là không có tin hồi âm.
Hạ Cảnh Tây không để ý.
Đột nhiên có việc cần báo cáo, lúc thư ký Tạ quay lại thìn nhìn thấy một màn này, thấy Hạ tổng kéo khoé miệng mỉm cười, phát hiện Hạ tổng quay đầu, ánh mắt quét đến chỗ mình, anh ta lập tức lắc đầu: "Hạ tổng, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy."
Dừng một chút, anh ta lại hạ giọng cười: "Hạ tổng, chúc mừng."
Hạ Cảnh Tây liếc anh ta một cái.
Thư ký Tạ lập tức đưa tay lên làm động tác khoá kéo miệng lại, trong lòng anh thật sự vì Hạ tổng mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy là đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng sáng, chỉ là lúc này anh ta không thể nghĩ tới...
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
*
Hôm sau.
Còn lại một ngày dư ra so với dự tính, Tang Nhược dự định là coi như tự thưởng cho mình, chơi vui vẻ một ngày trước khi về nước, cô mang theo Châu Châu với Đào Đào đi dạo vui vẻ đến nỗi quên cả trời đất, Dương Bình thì phụ trách xách đồ.
Lúc đến xế chiều, điện thoại mấy lần rung lên, là tin nhắn của Hạ Cảnh Tây gửi đến.
Tang Nhược không thèm để ý, trực tiếp chuyển sang chế độ tắt âm, sau một trận hưởng thụ các mỹ thực các cô lại chuẩn bị tiếp tục đi mua mua, ngay lúc bước ra khỏi nhà hàng ___
"Ầm!"
Một tiếng nổ như muốn vỡ màng nhĩ truyền đến từ gần đó, dường như là cùng lúc đó, tiếng thét chói tai cùng các tạp âm khác đồng thời vang lên bốn phía, đập vào mắt mà một màn cực kì hỗn loạn.
"Tang tiểu thư, là một cuộc nổ lớn." Đào Đào cùng Dương Bình trước tiên tiến lên bảo vệ Tang Nhược.
Dương Bình là người đầu tiên phát hiện ra có nhóm người hướng theo một phương hướng nào đó chạy đến, đôi mắt sắc bén của Dương Bình lập tức phát hiện ra đó là nơi ẩn trú khẩn cấp, anh ta vội vàng nói: "Tang tiểu thư, chúng ta đi theo hướng kia đi, bên ngoài bây giờ nguy hiểm lắm."
Tang Nhược ổn định lại tinh thần, gật đầu điều hoà lại hơi thở.
Đào Đào thấy thế, một tay giữ chặt cô một tay giữ chặt Châu Châu sắc mặt đang trắng bệch đi theo Dương Bình đi về phía chỗ an toàn.
Nơi tránh nạn khẩn cấp, chạy vào nhìn thấy toàn là đầu người, mấy người Tang Nhược chỉ có thể đứng đấy, chung quanh toàn là người ngoại quốc, hoặc nói tiếng Pháp hoặc là nói ngôn ngữ của các quốc gia khác.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, Tang Nhược ngược lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cô khẽ thở phào, rồi quay qua an ủi Châu Châu hai câu.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Không biết qua bao lâu, âm thanh đã qua khỏi nguy hiểm rốt cục cũng vang lên.
Tang Nhược theo dòng người rời khỏi nơi tránh nạn.
Đương nhiên việc dạo phố cũng không thể nào tiếp tục được nữa, các cô định quay về khách sạn thu dọn sau đó ra sân bay.
"Tang Nhược." Một giọng nói khàn khàn giống như căng cứng đến cực hạn bỗng nhiên vang lên.
Tang Nhược quay người.
Một giây sau, mí mắt cô đúng là không thể khống chế mà nhảy lên một cái ___
Lúc này nhóm người còn chưa hoàn toàn theo thứ tự để sơ tán, Hạ Cảnh Tây đi ngược theo dòng người đi về phía cô.
Khoảng cách ngày càng gần, cuối cùng, anh bước nhanh đến trước mặt cô, hơi thở rõ ràng là nặng nề đến không chịu nổi, tóc có chút lộn xộn, hai viên cúc áo cao nhất đã biến mất.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu tối khó có thể hình dung, không hề chớp mắt, tựa như sợ chỉ một cái chớp mắt cô sẽ biến mất không nhìn thấy nữa.
Khi Tang Nhược còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai cánh tay của anh ôm chầm lấy áp vào trong ngực, sức ôm vô cùng lớn, giống như là muốn khảm cô vào sâu trong ngực, vào trong xương tủy mình vậy.
Cô dường như không thể thở được.
"Tang Nhược, anh thật sự sợ hãi." Bỗng nhiên, cô nghe được anh khó khăn mở miệng nói, ẩn ẩn trong đó âm thanh rung động rất rõ ràng.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nguồn: Yên Nhiên
Truyện chỉ được đăng tại Wattpap và WordPress của nhà Yên Nhiên, những nơi khác là bản ăn cắp.
20:00 04/06/2021