Hạ Cảnh Tây lạnh lùng thờ ơ liếc nhìn Tang Nhược, một đôi mắt sâu đặt biệt đen láy, phun ra vòng khói, đột nhiên anh tiến đến nhanh nắm chặt tay cô, một chân trực tiếp đá văng cửa toilet đem cô kéo vào.

Động tác vừa cường thế vừa bất ngờ khiến người khác không kịp phòng ngừa, liền xảy ra ngay trước mắt lúc Tang Nhược sắp rời khỏi, chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi.

"Ầm ——"

Thật mạnh, cửa bị đóng sầm.

Cơ hồ cùng lúc đó, mùi thuốc lá và rượu trên người của người đàn ông bao phủ lấy cô, bàn tay vốn đang bóp chặt tay lại chuyển qua giữ lấy mặt, đem cô cố định, gương mặt cực kỳ lạnh lẽo nháy mắt phóng đại, sắp hôn lên môi cô.

"Ba ——"

Một tiếng vang dội thanh thúy cực kỳ.

Tang Nhược dùng hết lực không chút nương tay, mặt Hạ Cảnh Tây trực tiếp nghiêng sang một bên, không đến hai giây, trên mặt anh hiện ra dấu tay. Túi xách được cầm trên tay trong lúc đánh vào mặt anh cũng hiện lên vết xước ở khóe miệng.

Ánh đèn rơi trên đỉnh đầu, dấu tay hiện lên rõ ràng, một vết xước nhỏ dài, trên miệng vết thương máu tươi nhanh chóng trào ra, hết sức nổi bật.

Không khí không tiếng động ngưng trệ.

Phảng phất chỉ có âm thanh hít thở nặng nề của Hạ Cảnh Tây.

Sắc mặt của anh u ám, quái hàm như muốn căng chặt tới cực hạn, đôi mắt sâu không đáy của anh bị bao phủ bởi một làn sương dày đặc, giật giật khóe miệng, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt Tang Nhược chằm chằm.

Miệng vết thương cùng dấu tay không khiến cho anh nhếch nhác, ngược lại chúng làm cho người đàn ông tăng thêm vài phần gợi cảm vài phần tà khí khó hiểu.

Vẻ mặt Tang Nhược không thay đổi chút nào, bình tĩnh mà đẩy bàn tay của anh trên mặt mình ra, vẻ mặt cô lãnh diễm cao ngạo, ngữ điệu lại là nhẹ nhàng bâng quơ: "Có bệnh sao?"

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây đột nhiên tối sầm lại.

Anh nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi để sau răng hàm, tay kẹp điếu thuốc nâng lên, lòng bàn tay tùy ý lau máu nơi khóe miệng, chợt cười nhạo một tiếng.

Sau đó khoé miệng kéo ra một đường cong âm trầm khó phát hiện, nơi đáy mắt anh sự nguy hiểm cuộn trào mãnh liệt, anh tới gần, không trả lời mà hỏi lại, mỗi chữ đều giống như từ sâu trong cổ họng phát ra: "Định đi đâu?"

"Cùng anh có quan hệ sao?" Tang Nhược nhướng mắt liếc nhìn anh, hỏi lại.

Hô hấp của Hạ Cảnh Tây bỗng chốc thay đổi, ở ngực như có một cỗ cảm xúc khác lạ tùy ý mạnh mẽ đâm vào, rục rịch muốn lao ra.

Môi mỏng mím chặt.

"Tránh xa Tri Yến một chút, đừng để tôi lại nhìn thấy các người ở cạnh nhau." Anh lạnh lùng ra lệnh, từng chữ không có một chút độ ấm, chỉ có lời cảnh cáo lạnh thấu xương, uy hiếp không chút giấu diếm.

Tang Nhược giống như đang nghe được một chuyện rất buồn cười, mà cô cũng thật sự cười ra tiếng, có chút thờ ơ, có phần không đếm xỉa tới.

"Không có khả năng," Đôi mắt trắng đen rõ ràng cùng anh đối diện, không tránh không né, cô trào phúng, ngữ điệu như đang khiêu khích: "Tôi cùng ai ở cạnh nhau là tự do của tôi, anh quản được sao?"

Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lãnh diễm vô song.

Đáy mắt chảy qua một dòng u ám sâu thẳm, cằm Hạ Cảnh Tây càng siết chặt hơn, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm đến cơ hồ có thể nhỏ ra nước, càng là không có chút biểu cảm dư thừa thì càng âm trầm.

Có một sự lạnh lẽo khác thường quấn quanh cơ thể anh, như kết một tầng băng không thể hòa tan.

Chỉ liếc mắt một cái, đủ khiến người ta không rét mà run.

Anh nhìn chằm chằm Tang Nhược, ngay khi cô vừa dứt lời, anh thế nhưng lại lập tức giận quá hóa cười, giọng nói tràn đầy sự nguy hiểm cùng trào phúng: "Tôi đồng ý chia tay sao? Cách cậu ta xa một chút, em là người của tôi."

Tang Nhược nhìn anh một cái.

Ngón tay không chút để ý mà đem sợi tóc vừa rơi xuống vén qua sau tai, môi đỏ khẽ nhếch lên, một sự lạnh nhạt lười biếng không nói nên lời theo đó tràn ra: "Anh có đồng ý hay không cùng tôi không chút quan hệ, đồ vật mà tôi đã không cần chính là đem vứt đi."

Dứt lời, cô không hề nhìn anh một cái, đẩy anh ra muốn rời đi.

Đồ vật......

Cô nói anh là đồ vật cô không cần nữa.

Trên khuôn mặt anh tuấn bỗng dưng hiện lên một tầng hung ác nham hiểm rõ rệt. Hạ Cảnh Tây tay chân linh hoạt dễ dàng đem tay Tang Nhược nắm lấy lần nữa, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ câu người trên mắt cô.

Từ đầu đến cuối, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia của cô không còn nhìn ra chút tình yêu nồng nhiệt nào như trước đây nữa.

Thái dương Hạ Cảnh Tây đột nhiên giật giật.

"Tang Nhược." Cảm xúc ở lồng ngực cuộn trào, anh nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng gợi lên độ cong như cười mà không cười: "Bản lĩnh rất lớn, muốn lạt mềm buộc chặt, hửm?"

Đưa tay kẹp điếu thuốc lên hờ hững mà hút điếu thuốc, tay không cầm thuốc muốn đưa lên sờ mặt cô.

"Hạ Cảnh Tây." Bỗng nhiên Tang Nhược lên tiếng gọi anh.

Hạ Cảnh Tây liếc cô.

Lông mi dài mảnh không chút để ý chớp chớp, ý cười phảng phất toát ra từ giữa đôi lông mày.

Đôi mắt sáng toát ra ý cười yếu ớt, rực rỡ như hoa hồng.

Hầu kết Hạ Cảnh Tây chuyển động.

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây chợt trở nên u tối, lạnh lẽo hơn.

Ngọn lửa trong lòng kia từ từ từng chút một biến thành hừng hực thiêu đốt mạnh mẽ, nhiệt độ cực nóng, như muốn đốt sạch hết sạch mọi thứ, sắc mặt của anh ngày càng khó coi, không cách nào hình dung được.

Sự lạnh lẽo cực độ bao lấy toàn bộ cơ thể anh, còn có một loại cảm xúc khó tả trong lồng ngực đem Hạ Cảnh Tây bao phủ.

Điếu thuốc giữa ngón tay sắp cháy hết, tàn thuốc đỏ rơi vào da nhưng anh không hề phát hiện, chỉ là môi mỏng mím ngày càng chặt, dường như biến thành một đường thẳng tắp.

Đột nhiên, anh giận quá hóa cười, nhưng đáy mắt không có ý cười, giơ tay lại hút điếu thuốc, như là lại mất đi lý trí, khói thuốc ác liệt phả vào mặt cô, phun ra một câu: "Thiếu thu thập."

Anh không cho cô có khả năng trốn tránh.

Cách làn khói xanh trắng, hai người ai cũng chưa từng nhìn đi chỗ khác.

Tang Nhược nhìn anh, đột nhiên cong môi, mang theo một cổ phong tình, cô lại gọi anh: "Hạ Cảnh Tây."

Cái tay đang bị anh dùng sức bóp chặt kia ngược lại dùng đầu ngón tay lướt qua vân dạ của anh, túi xách ở một tay khác bị cô chuyển sang đầu ngón tay của tay này, tiếp đó cô nâng tay lên, nhanh nhẹn bất ngờ mà đoạt lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh.

Đưa vào giữa môi, cô tùy ý hút một hơi.

Đang mang giày cao gót không cần nhón chân, chỉ cần ngẩng mặt, cô đã dễ dàng đem vòng khói gậy ông đập lưng ông thổi vào mặt anh.

"Anh mới thiếu thu thập." Cô mở miệng nói, vẻ mặt lãnh diễm, trên ngón tay mang theo điếu thuốc lướt qua áo sơ mi trước ngực Hạ Cảnh Tây kèm theo một cổ vũ mị: "Hạ Cảnh Tây, anh dựa vào cái gì cho rằng anh còn ở trong mắt tôi?"

Dứt lời, tay thả xuống, chuyển tới tay đang bị anh bóp, như là nếu không thả tay thì cô cũng không màng việc hai người sẽ cùng bị phỏng tay.

Thái dương Hạ Cảnh Tây đột nhiên giật giật mạnh lên, tay chợt buông tay cô ra.

Tàn thuốc lại ngay một giây, sau khi cô tay lướt qua rơi vào trên ngực trái của anh, nhiệt độ cực nóng như là muốn xuyên thấu qua vải dệt làm phỏng trái tim anh, nhưng cũng không quá hai giây, tàn thuốc rơi xuống đất, mà cô dễ như trở bàn tay thoát ra khỏi sự giam cầm của anh.

"Có bệnh liền đi trị." Môi đỏ mọng phát ra một câu trào phúng, tay cô mở chốt cửa.

Cửa mở, Tăng Nhược nhấc chân, lưng thẳng tắp, bóng dáng cực kỳ giống lúc như lúc cô rời đi, dứt khoát như vậy.

Phía sau, Hạ Cảnh Tây sắc mặt khó coi tới cực điểm.

**************************

Trong phòng bao, náo nhiệt vẫn còn tiếp tục.

Tưởng Thi Thi nhìn điện thoại không chớp mắt bộ dạng hoa si thưởng thức, ngón tay lướt ảnh chụp của Tang Nhược, cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị rời khỏi để chỉnh sửa vài ảnh chụp chung đêm nay phát lên vòng bạn bè.

Không hề báo trước, giây tiếp theo di động thế mà bị cướp đi!

Tưởng Thi Thi ngẩn ra.

Đột nhiên cô ngẩng đầu muốn lập tức đoạt lại điện thoại, lại phát hiện người đoạt điện thoại của cô thế nhưng là Hạ Cảnh Tây, người có khuôn mặt đang âm trầm.

Ngón tay anh ở trên màn hình di động lướt một lần.

Đột nhiên một cỗ dự cảm không lành dâng lên, cuối cùng bất chấp mọi thứ, Tưởng Thi Thi vội vàng xông lên muốn đoạt lại từ tay anh: "Di động của tôi! Anh trả tôi......"

Điện thoại bị ném lên sô pha.

Tưởng Thi Thi động tác dừng lại, khi phản ứng lại, cô nhóc nhanh chóng với tay lấy điện thoại kiểm tra.

"A A A A......!!!!!!!" Cô thét chói tai.

"Làm sao vậy?" Tịch Mặc Viễn nghe thấy tiếng thét quay lại, cau mày hỏi.

Tưởng Thi Thi đẩy tay đang đưa tới của Tịch Mặc Viễn, một bước lớn vọt tới trên sô pha ngồi xuống trước mặt Hạ Cảnh Tây, giờ phút này không chút nào sợ sự đáng sợ của anh lúc ở sân bay, ngón tay chỉ anh run rẩy chất vấn: "Anh có phải có bệnh hay không? Dựa vào cái gì mà xóa hết ảnh chụp Tang Nhược! Đây là di động của tôi!"

Hai mắt của cô vì phẫn nộ mà đỏ bừng, cảm xúc dao động, ngực phập phồng kịch liệt.

Ai có thể đoán được, trong điện thoại, album cô cố ý để riêng về Tang Nhược, bên trong mọi ảnh chụp đều bị xóa không còn một mảnh. Ảnh chụp chung đêm nay, cùng ảnh sườn xám trước đó may mắn bảo tồn được, một số ít ảnh đẹp trên mạng khác......

Tất cả đều không còn!

Thế mà trong thùng rác cũng đồng dạng như vậy, mất sạch sẽ.

Tưởng Thi Thi trừng mắt nhìn anh, tức đến nỗi muốn khóc.

Tịch Mặc Viễn nghe xong lời cô lên án thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh theo bản năng liếc mắt nhìn gương mặt không chút cảm xúc hút thuốc của Hạ Cảnh Tây, sau đó vô tình phát hiện thương tích trên mặt anh, còn có trên áo sơ mi giống như bị đốt lủng vài chỗ.

Anh nghĩ đến mới vừa rồi anh Hạ theo sát Tang Nhược rời khỏi phòng bao.

"Anh Hạ......"

Anh không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng đã khẳng định anh Hạ cùng Tang Nhược đã xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cảm xúc của anh ấy từ trước tới giờ, mỗi lần thay đổi đều có quan hệ với Tang Nhược, vì vậy anh kéo Tưởng Thi Thi lại muốn an ủi trấn an.

Không nghĩ tới lại lần nữa bị cô đẩy ra.

Tưởng Thi Thi trừng mắt nhìn vẻ mặt không gợn sóng lãnh ngạnh của Hạ Cảnh Tây, tức giận đến hít thở không thuận, người này cư nhiên coi như chuyện gì cũng không phát sinh không cho cô lấy một lời giải thích.

Cô lại mở miệng muốn mắng.

Bỗng chốc, trong đầu cô hiện lên một ít hình ảnh trước kia, cảm giác kỳ quái sau khi nhớ đến ảnh chụp Tang Nhược và Úc Tùy cùng nhau chụp, bị tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi, trong giây lát cô như bắt được cái gì.

Cô cuối cùng cũng hiểu được.

"Anh là ghen ghét!" Cô buột miệng thốt ra.

Hạ Cảnh Tây đang hút thuốc hơi dừng lại, hít thở giống như có chút khó khăn, gương mặt trở nên âm trầm lãnh lệ của anh ngước lên, hờ hững mà nhìn về phía Tưởng Thi Thi.

Gương mặt anh phát lạnh, cả người đều tỏa ra không khí lạnh lẽo như bảo người khác lại chớ lại gần.

Hơi thở vô cùng mạnh mẽ.

Tưởng Thi Thi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhìn có chút ngây ngốc mơ mơ hồ hồ, nhưng thời điểm cô nhạy bén so với ai khác đều hơn, cũng giống như giờ phút này.

Trong nháy mắt cô sợ hãi muốn lùi bước, nhưng nghĩ đến chuyện vô sỉ mà người này đã làm, lửa giận lấn át sợ hãi, lại lần nữa cô ưỡn ngực trợn trừng mắt nhìn: "Hot search sườn xám lúc trước chính là anh xóa bỏ đúng hay không? Bệnh tâm thần! Anh ghen ghét tôi có ảnh chụp của nữ thần, có thể cùng cô ấy chụp ảnh chung, có thể nắm tay cô ấy."

"Nhưng anh có ghen ghét nữa cũng vô dụng, chị Tang Nhược sẽ không thích anh loại người đàn ông như anh, lớn tuổi, bá đạo, xấu tính. Anh với chị ấy một chút đều không xứng, chị ấy đến nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn anh một cái, chết tâm đi!"

Cô nói không lựa lời, chỉ nghĩ phát tiết: "Anh Úc Tùy cùng chị Tang Nhược thoạt nhìn mới xứng."

Cuối cùng một chữ mấu chốt nhấn mạnh, nhiệt độ xung quanh từng chút thấp xuống, thấp đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy hít thở khó khăn, mà gương mặt Hạ Cảnh Tây dĩ nhiên là tràn đầy lạnh lẽo, hung ác, nham hiểm phủ lấy.

Ánh mắt kia...... Quá đáng sợ.

Thân thể Tưởng Thi Thi không khống chế được mà run lên.

"Anh Hạ, Thi Thi còn nhỏ, cô ấy không hiểu chuyện, anh đừng cùng cô chấp nhặt." Tịch Mặc Viễn lập tức hoà giải, bắt được cánh tay của Tưởng Thi Thi kéo ra phía sau ngăn cản cô nói tiếp: "Để em nói với Thi Thi hai câu."

Anh nói xong, kéo Tưởng Thi Thi một đường rời đi.

Tưởng Thi Thi ủy khuất, vừa khổ sở vừa phẫn nộ: "Rõ ràng người không hiểu chuyện chính là anh ta, là anh ta xóa ảnh chụp của em, anh......"

Thanh âm dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy.

Hạ Cảnh Tây vẫn ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt u ám đến dọa người, anh hút mạnh điếu thuốc, ngay sau đó trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tang Nhược phong tình vạn chủng hút thuốc của anh, đem vòng khói phun lên mặt anh.

Vẻ mặt của cô, ánh mắt của cô, đều không có anh.

Điếu thuốc dường như không có mùi vị, nicotin kích thích nháy mắt biến mất không thấy, anh lạnh lùng lấy ra khỏi môi đem thuốc ấn tắt ở gạt tàn thuốc.

Tay cầm ly rượu ở bên cạnh, ngửa đầu, hầu kết chuyển động, uống một hơi cạn sạch.

Rượu tràn đầy trong cổ họng, lại không mang tới chút kích thích nào.

Vào lúc này Úc Tùy xuất hiện, tùy ý ngồi xuống bên cạnh.

Hạ Cảnh Tây lạnh lùng liếc anh.

"Người đâu?" Môi mỏng mấp máy, anh phun ra một câu, không hề có độ ấm cùng cảm tình nói.

Úc Tùy hơi nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: "Ai?"

Thái dương Hạ Cảnh Tây nhảy lên, hít thở ngày càng không thuận, anh giơ tay giật viên cúc áo ra, khuôn mặt tuấn tú càng thêm âm trầm.

"Tang Nhược." Tên cô cơ hồ từ trong cổ họng của anh phát ra.

Dứt lời, lại uống thêm một ly rượu.

Úc Tùy liếc mắt nhìn anh một cái, không chút để ý mà hơi câu môi dưới: "Cùng Hạ Tri Yến đi với nhau rồi."

Chỉ một câu này, hàn ý trong mắt Hạ Cảnh Tây càng sâu.

Úc Tùy chậm rãi bồi thêm một câu: "Bọn họ là người yêu, cùng nhau đi cũng là việc bình thường."

"Không phải." Hai chữ lạnh lẽo đến cực điểm từ trong môi mỏng Hạ Cảnh Tây thốt ra.

Úc Tùy nhìn chằm chằm anh.

Giây sau, anh a một tiếng: "Đêm đó cậu bị Tang Nhược vứt bỏ, cậu lại nói mình không yêu cô ấy. Hiện tại thì sao, còn không chịu thừa nhận?"

Nồng đậm lạnh lẽo cùng lệ khí nháy mắt phủ đầy mặt Hạ Cảnh Tây, anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Úc Tùy.

Úc Tùy châm điếu thuốc: "Không yêu cô ấy, một năm nay trừ bỏ công tác chính là công tác? Không yêu cô ấy, liền tên cô ấy cũng nghe không được?"

"Không yêu cô ấy, cô ấy vừa xuất hiện đôi mắt liền dính ở trên người không rời đi? Không yêu cô ấy, bởi vì cô ấy là bạn gái Hạ Tri Yến mà lý trí liền mất khống chế? Không yêu cô ấy, ghen cái gì lại xóa ảnh chụp? Không yêu cô ấy, sao phải phẫn nộ, ở chỗ này uống rượu giải sầu?"

"Cậu để tay lên ngực tự hỏi, trừ bỏ đối mặt với Tang Nhược, ngoại trừ khi đối mặt với chuyện của Tang Nhược, thì anh có khi nào bị mất lý khí hay không khống chế được cảm xúc không, hả?"

Anh ta chậm rãi phun ra vòng khói, cười cười: " Từng nghe qua "Trái tim bài xích tình yêu" bao giờ chưa? Người không có trái tim tự nhiên không có tình yêu, nhưng nếu bắt đầu đã có trái tim thì khi tình yêu đến, nó bắt đầu từ lúc nào chúng ta cũng không hay biết."

Cách làn khói, hai người đối mặt.

Úc Tùy không chút để ý mà phủi tàn: "Không yêu cô ấy sao?"

Hạ Cảnh Tây mặt không biểu tình.

Bưng lên bình rượu đổ thêm vào ly, anh lần nữa uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, bỗng dưng anh đứng dậy rời đi.

Úc Tùy nhìn theo bóng lưng anh, cúi đầu cười thành tiếng.

*****"""""""

Tài xế nhìn thấy Hạ tổng đi ra, dù là khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn cảm nhận được từ trên người anh phát ra hàn ý lạnh thấu xương, đến gần, anh ta lại phát hiện mình sắc mặt Hạ tổng rất khó coi.

Cực kỳ giống lúc cùng Tang tiểu thư cãi nhau đêm đó.

Cô Tang......

Chợt nhớ đến một màng lúc trước, trong lúc vô tình anh ta nhìn thấy được, không khỏi do dự, muốn nói cho Hạ tổng sao? Nhưng anh ta lại nghĩ tới trước kia, trong lúc vô tình anh ta nhìn thấy thân ảnh của Tang Nhược, sắc mặt Hạ tổng nhìn cũng không tốt lắm.

"Hạ tổng." Mắt thấy người đến gần, tài xế nhanh chóng hoàn hồn mở cửa.

Hạ Cảnh Tây không hề động, dáng người cao lớn dị thường thẳng tắp.

"Hạ tổng?"

Ánh sáng đèn đường mờ ảo, đem thân ảnh Hạ Cảnh Tây kéo thật dài, trong bóng đêm khuôn mặt tuấn tú giống như bị bóng đêm nhiễm lên lạnh lẽo u ám, vô cớ, khiến người ta không rét mà run.

Tài xế đoán không ra, trong lòng có chút run sợ.

"Hạ......"

"Nhìn thấy cô ấy sao?" Một câu nói lạnh lùng vang lên.

Tài xế thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra ai.

Chính là sau một giây, đột nhiên trong đầu anh trào ra một cái suy đoán.

"Cô Tang?" Thật cẩn thận, anh thử hỏi thăm dò.

Hạ Cảnh Tây môi mỏng mím chặt.

Tài xế thấy thế, hiểu được suy đoán của mình là đúng, nhưng ngay sau đó, anh lại thấp thỏm lên.

"...... Thấy được." Hai giây sau, anh vẫn là do dự mà nói ra:"Tang......Tang tiểu thư là cùng một người đàn ông trẻ tuổi cùng nhau đi ra, bọn họ đi chung với nhau trên một chiếc xe."

Càng gần đến chữ cuối, giọng anh càng nhỏ lại.

Một nhà Hạ Tri Yến hàng năm đều ở nước ngoài, tài xế ở bên cạnh Hạ Cảnh Tây cũng không quá bốn năm, trong thời gian đó cũng không có gặp qua Hạ Tri Yến, cho nên anh ta cũng không biết thân phận thật sự của người nọ, chỉ biết người đó rất cợt nhả, giống như vẫn luôn trêu chọc muốn làm cho cô Tang vui vẻ.

Đương nhiên lời này anh ta không dám nói ra.

Tài xế nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại thấy anh môi mỏng mím chặt, có cỗ khí lãnh lệ thật sâu đem toàn thân anh bao phủ.

Tài xế nghẹn lời.

" Về Vận Hà." Đáy mắt chảy qua một dòng nồng đậm tăm tối, đôi môi mỏng của Hạ Cảnh Tây lạnh lùng phát ra một câu.

"Vâng ạ."

Thực nhanh, xe khởi động.

Tài xế nhìn về phía trước lái xe, trên xe rất nhanh nghe thấy tiếng bật lửa châm thuốc, từ đó về sau không còn nghe âm thanh nào khác nữa, bên trong xe phá lệ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.

Từ khi lên xe đến khi trở lại biệt thự Vận Hà, mùi thuốc lá trong xe vẫn chưa tản đi lần nào.

Trong lòng tài xế không tiếng động thở dài.

***************

Biệt thự đèn đuốc sáng trưng.

Hạ Cảnh Tây tắm xong, lập tức đi thư phòng xử lý công việc, sau khi kết thúc, anh không lập tức về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà là lấy ra bình rượu, một mình không chút để ý mà uống.

Một ly tiếp một ly.

"Hạ Cảnh Tây." Trong thoáng chốc, cửa thư phòng bị đẩy ra, kia gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Tang Nhược.

Cô đang cười, môi đỏ hơi cong, mi mắt cong cong, mang theo phong tình nói không nên lời.

"Hạ Cảnh Tây." Cô chạy đến trước mặt anh, một bộ váy ngủ màu đen dây đeo khiến cho da thịt cô càng thêm trắng nõn, cô dạng chân ngồi khoá ở trên đùi anh, đôi tay không xương nhu nhược leo lên vai người đàn ông.

Tang Nhược cười khẽ, bám vào vai Hạ Cảnh Tây, môi đỏ mọng ở trên môi anh hôn nhẹ, ngược lại đôi tay lại cố định mặt anh, dọc theo gương mặt một đường đi xuống, hôn qua cằm, rồi lưu luyến lướt qua vành tai anh, khẽ ngậm lấy, cuối cùng lại hôn lên môi.

Tinh tế mà hôn thật sâu, phác hoạ hình dáng môi anh.

Mềm mại trong ngực.

"Sinh nhật vui vẻ." Cô ở bên tai anh nói nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn như có như không mà dọc xuống, xẹt qua cơ ngực, hơi thở nhẹ nhàng thổi khí: "Em nhớ anh, anh có nhớ em không?"

Cô mềm mại ở trong lòng ngực anh, hôn như gần như xa, lại giống như yêu tinh, rõ ràng là chủ động dụ dỗ anh.

Hai người hơi thở hòa hợp.

Có ái muội cùng tình cảm, dục vọng lặng yên tràn ngập hòa trong không khí.

Nồng độ cồn dâng lên cuồn cuộn, Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm gương mặt không biết tốt xấu này, bị cô trêu chọc, hít thở dần dần dồn dập, chỉ có một ý niệm ——

Khi dễ cô, hung hăng mà khi dễ.

Vì thế bàn tay anh dùng sức mà bóp lấy eo thon một tay có thể ôm hết của cô, một cái tay khác bắt lấy cái tay đang tác loạn trên người mình đem cô đè xuống, xấu xa mà ngậm lấy môi đỏ mọng mê hoặc kia, âm thanh mê hoặc: "Chơi những thứ khác một chút, sinh nhật liền vui sướng, hả?"

Gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc nở nụ cười, vô hạn câu dẫn người.

Hạ Cảnh Tây hô hấp càng thêm trầm đục, ý niệm muốn bắt nạt cô đến khóc càng thêm mãnh liệt, muốn cho cô biết cả đời này cô chỉ có thể là người của anh, anh nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của cô, muốn hôn mạnh lên ——. truyện teen hay

Cô lại đem anh đẩy ra, mặt lãnh đạm trên cao nhìn xuống trào phúng: "Anh nằm mơ đi."Trong ngực trống không.

Hạ Cảnh Tây đột nhiên mở mắt ra, ngực phập phồng không ngừng, trong thư phòng lớn như vậy, chỉ có tiếng hít thở của anh trầm trọng rõ ràng.

Không có Tang Nhược.

Là mơ.

Môi mỏng mím chặt, Hạ Cảnh Tây theo thói quen mà sờ qua hộp thuốc, lấy điếu thuốc ra bật lửa.

Nhàn nhạt sương khói lượn lờ, trước mắt mơ mơ hồ hồ, anh bỗng nhiên nhớ lại, mới vừa rồi là mơ nhưng cũng không phải hoàn toàn là mơ. Năm ấy mới vừa ở cùng nhau, cô cùng anh đón sinh nhật.

Đêm đó anh ở thư phòng xử lí công việc, cô bước chân nhẹ nhàng tiến vào, ngồi ở trên người anh, ôm cổ anh ở thời điểm đồng hồ vừa tới 0 giờ cô cười khanh khách mà cùng anh nói sinh nhật vui vẻ, nói cô đã chuẩn bị lễ vật cho anh.

Sau đó, anh dụ dỗ cô làm một chút chuyện mà chưa làm qua.

Cô dục tiên dục tử, anh cũng đồng dạng.

Hít thở có chút khó khăn, hầu kết gian nan lên xuống. Hạ Cảnh Tây khẽ nhắm mắt lại.

Một cỗ xúc động dâng trào, tùy ý ở trong thân thể anh đấu đá lung tung, bỗng dưng, anh đưa tay lấy di động, ấn một dãy số điện thoại, tiếng nói khàn khàn căng cứng: "Điều tra rõ Tang Nhược ở nơi nào."

********†

Bóng đêm nồng đậm.

Hạ Cảnh Tây tự mình lái xe, Bentley màu đen từ biệt thự Vận Hà rời đi, một đường chạy nhanh đến một khách sạn ở trung tâm thành phố.

Hơn hai mươi phút sau, lộ trình cách khách sạn chỉ còn vài phút.

Cuộc sống về đêm lúc cuối tuần vẫn đang tiếp tục náo nhiệt như cũ.

Ngừng đèn đỏ, đôi tay Hạ Cảnh Tây nắm chặt tay lái, dư quang nơi khóe mắt lơ đãng thấy được......

Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi ~

Sau đó thống nhất Lục Chi Úc là CP phố trong bộ « Cực phẩm cưng chiều » cũng là một câu nam nhân, nếu thấy hứng thú thì lọt hố, còn Úc Tùy với Hứa Lan Thanh thì bộ này nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play