Gia Hàng cứng đờ, trong lúc nhất thời cô rất muốn đứng dậy cáo từ nhưng thấy Diêu Viễn vẫn đang thao thao bất tuyệt thì cô chẳng thể chen ngang, chỉ đành thống khổ lắng nghe.

“Lúc ở nước ngoài chỉ có hai người chúng tôi là người Hoa, lại có cùng thầy nên thời gian ở bên nhau nhiều, cũng chơi thân, yêu nhau cũng là chuyện tự nhiên. Nhưng anh ấy lại không có ý tưởng gì đặc biệt với tôi. Tôi cho rằng tình yêu cần thời gian, hoặc anh ấy là người có thái độ nghiêm túc với tình yêu, đã yêu là cần nghĩ tới kết hôn. Tôi cũng nguyện ý chờ. Sau đó về nước, chúng tôi ở cùng một đơn vị, thậm chí ở cùng một ký túc, nhưng anh ấy vẫn…… Không thích tôi. Hiện tại tôi mới hiểu tình yêu không thể có chuyện tạm chấp nhận, cho dù ở vườn địa đàng như thời viễn cổ, nơi chỉ có 1 nam và 1 nữ. Anh ta sẽ chăm sóc, bảo vệ nhưng không hề yêu cô gái kia, bởi vì cô ấy không phải người nơi đáy lòng anh ta.”

Trêи mặt Diêu Viễn không có tiếc nuối, chỉ có hiểu thấu, ngữ khí cũng không mang theo phiền muộn, cô ấy đã thật sự vượt qua. Cô gái tên Diêu Viễn trong câu chuyện cũ kia giống như đã là người khác.

“Anh ta quả là người tốt, đặc biệt cẩn thận. Đi học áp lực rất lớn, buổi tối mùa hè chúng tôi cũng phải ở thư viện. Thư viện rất xưa cũ, bên ngoài có một hoa viên, muỗi rất nhiều. Mỗi lần anh ấy đều mang dầu gió, rất nhiều sinh viên đều mượn anh ấy. Kỳ thật muỗi rất ít khi cắn anh ấy, có lẽ do nhóm máu.”

Người hay bị muỗi cắn là cô, hai người ngồi ở sân thể ɖu͙ƈ của Bắc Hàng ăn kem, muỗi sẽ vây quanh cô ong ong, cắn đầy người. Lúc đó anh ta vừa chơi bóng xong, mặc áo ba lỗ hở cả hai tay nhưng một nốt muỗi đốt cũng không có. Sau đó mùa hè vừa tới, chỉ cần ở bên cạnh anh ta thì anh ta sẽ giống như làm ảo thuật mà móc hộp dầu gió từ trong túi ra, nhìn chằm chằm cô bôi từ trêи xuống dưới. Tiểu Ngải nói cô vừa mở miệng nói chuyện đã ngửi được mùi dầu gió.

Lúc rời khỏi nhà Diêu Viễn, ánh nắng mùa xuân cũng không quá gay gắt nhưng Gia Hàng đi một lúc vẫn thấy hoảng hốt. Quá khứ xa xôi bị xốc lên, rất nhiều thứ đã mơ hồ, những hình ảnh kia giống như hạt cát, trong một đêm cuồng phong đã bị cuốn đi. Con đường, cây xanh, nhà lầu, tiếng còi xe mới là chân thật. Cánh hoa rơi, cách đó không xa có một cậu nhóc lười biếng ngồi trêи ghế dài ven đường, mặc áo len đen, khăn quàng kẻ, tóc dài, nhẹ nhàng gảy cây đàn ghi-ta trong lòng, tiếng được tiếng không chọc cho các cô gái đi ngang qua quay đầu lại. Cậu ta có phải người tốt không? Gia Hàng đứng lại nghiêm túc đánh giá.

Trong các bộ phim nội địa, người tốt đều có một khuôn mặt chữ điền, mày đoan chính, ánh mắt nghiêm nghị, còn người xấu có mắt tam giác, nụ cười đáng khinh. Tốt và xấu giống đen và trắng, vừa nhìn đã hiểu ngay. Trong những bộ phim cũ người tốt luôn cứu vớt địa cầu hoặc là anh hùng vũ trụ. Người đó thường có xuất thân bình thường, nhưng lại gánh trọng trách lớn, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, giống con gián đánh mãi không chết. Người xấu thì lúc đầu hoặc là loại văn nhã bại hoại, hoặc là quý công tử nhẹ nhàng, hoặc chúa tể đứng trêи đỉnh quyền lực. Bất kể là loại nào thì đều muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, và có một giấc mộng không thực tế. Tuy cuối cùng chính nghĩa luôn chiến thắng, nhưng vẫn khiến người ta cảm giác rằng người tốt vì hâm mộ và đố kỵ nên mới ra tay với người xấu. Vẫn là phim của nước Pháp ôn hòa, thong dong, người tốt và người xấu thoạt nhìn không khác lắm, hành xử cũng không quá khoa trương. Hai người ngồi cùng một chỗ uống sâm-banh, tâm sự triết học, nói chuyện nhân sinh, người thua cũng có tôn nghiêm, người thắng có chút luyến tiếc, hiểu rằng về sau mình đã không còn bạn rượu.

Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm lâu khiến đứa nhỏ kia không nhịn nổi nữa mà đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nghĩ: người này gặp phải chuyện gì vậy, sao ánh mắt lại bi thương như thế?

Báo chí Nga lại đăng một bài phỏng vấn khác của Paul, mọi người trêи mạng nói hắn ta cố tung hỏa mù, thực ra hắn chỉ là một tên hề không có vai trò gì trong Phi Ưng, trêи thực tế trong tay hắn chẳng có tài liệu mật nào. Paul cung cấp chân tướng về một vụ đụng độ mới xảy ra không lâu ở khu vực Trung Đông cho phóng viên. Lần đụng độ đó khiến mấy trăm người thương vong, truyền thông nói là do phần tử khủng bố làm ra còn Paul nói thực tế đó là do gián điệp của một siêu cường quốc bày ra âm mưu để đưa đảng đối lập của địa phương lên nắm chính quyền.

Thế giới lại một lần nữa chấn động, dưới áp lực của dư luận, người phát ngôn của siêu cường quốc kia chỉ có thể giải thích người của bọn họ ở địa phương để hỗ trợ công tác cứu viện của Liên Hiệp Quốc chứ không có âm mưu gì. Nhưng nói thế chẳng khác nào không đánh đã khai, đám người ủng hộ Paul điên cuồng lên. Bọn họ thị uy cho hành động vì chính nghĩa và tự do của hắn. Rất nhiều bộ ngoại giao của các nước tổ chức họp bất thường để bàn về việc này.

Loan Tiêu cũng không quá chú ý tới Paul, anh ta phát hiện mấy ngày nay Gia Hàng trầm mặc quá mức. Ngày thường mỗi khi đến trường, ngoài lúc lên lớp cô hầu như không ra khỏi văn phòng. Cô cũng không phải đang soạn bài mà đa phần đều nhìn máy tính ngây người. Lúc ăn cơm trưa, anh ta gọi cô cùng đi nhà ăn nhưng cô lại nhìn chằm chằm anh ta hơn nửa ngày mới lên tiếng. Phùng Kiên cũng phát hiện ra và hỏi cô đang hoài xuân hay buồn ngủ?

Sau khi tống cổ một sinh viên tới làm phụ đạo tâm lý, Loan Tiêu bước nhanh về phía văn phòng của Gia Hàng. Cô không ở đó, anh ta tới thư viện, nhà thể chất, cuối cùng tìm thấy cô ở sân bóng rổ. Cô ôm hai đầu gối ngồi trêи cỏ nhìn mấy nam sinh đang thi đấu.

“Đội nào chơi tốt?” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô làm ra vẻ tùy ý hỏi.

“Đội mặc màu đen, bọn họ có một trung phong không tồi, anh xem.” Cô dùng khuỷu huých anh ta một chút. Loan Tiêu nhìn qua thì thấy trung phong là một nam sinh cao gầy đeo kính, phát bóng cực chuẩn, động tác lưu loát xinh đẹp. Loan Tiêu nhìn trong chốc lát thì phát hiện ra có một nam sinh thấp người có động tác rất linh hoạt, bóng của trung phong đa phần do cậu ta truyền đến. Chỉ cần có bóng trong tay thì mặc kệ người khác vây thế nào cậu ta cũng luôn có thể bứt ra truyền bóng cho trung phong. Sự phối hợp ăn ý của hai người đã đạt tới cảnh giới chỉ một ánh mắt đã hiểu.

“Sự ăn ý này sợ là một hai năm cũng không có được.”

Trung phong lại ném trúng, Gia Hàng vỗ tay nói: “Ít nhất phải mất một năm. Tôi có một vị tiền bối, trước kia chúng tôi thường xuyên cùng chơi bóng, giữa chúng tôi cũng có sự ăn ý này.”

Loan Tiêu mỉm cười nhìn cô. Cô lại sốt ruột cam đoan: “Không tin hả? Anh đến Bắc Hàng hỏi đi, tôi đánh bóng giỏi hơn dạy học đó.”

“Tôi tin. Thế vị tiền bối kia sau đó thế nào?” Có một vị tiền bối ăn ý như thế, vậy khẳng định không phải “tiền bối của nhà người ta rồi”.

Gia Hàng lại nhìn sân bóng nói: “Sau đó chúng tôi thành người xa lạ.”

“Người xa lạ còn tốt hơn kẻ địch.”

“Có đôi khi kẻ địch là người hiểu anh nhất, mà người xa lạ…… Chẳng có quan hệ gì với anh hết.”

“Tôi thì nghĩ không có quan hệ gì mới là an toàn nhất.”

Gia Hàng buộc tóc lại, đột nhiên đứng dậy rời đi, Loan Tiêu cũng đi theo. Áo khoác bị thổi tung về phía sau, cô cúi đầu đi ngược gió, tóc bay bay. Lần đầu tiên Loan Tiêu phát hiện bóng dáng cô lại đơn bạc như thế.

“Anh có xem phim《Vương triều Ung Chính》chưa?” Cô quay đầu lại hỏi.

Loan Tiêu khẩn trương đuổi theo vài bước, cùng cô sóng vai nói: “Tôi có xem vài tập, là phim rất cũ rồi.”

“Anh cho rằng sổ ghi hành vi của quan lại trong đó là có thật ư?”

“Có, cái đó vốn là hồ sơ chính trị dùng để trong sạch hóa bộ máy, nhưng lại bị người ta dùng để ghi việc riêng của quan viên, giống như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ bọn họ.”

“Thế vì sao Ung Chính lại muốn thiêu hủy nó? Ít nhất nếu giữ lại thì có thể đả kϊƈɦ đảng phái của bát vương gia, còn có thể tự mình lập uy.”

Loan Tiêu cười: “Đây là chỗ cao minh của Ung Chính, thuật của kẻ đế vương chính là dùng ân và uy. Đốt ghi chép đó đi là để lung lạc lòng người.”

“Lòng người là khó dò nhất có phải không?”

Hôm nay cô có nhiều câu hỏi thật, giống như một con thuyền nhỏ lạc giữa biển khơi, cần một ngọn hải đăng chỉ dẫn.

“Cổ nhân nói lòng người như giếng cổ, chỉ có một chữ “sâu”. Nhưng quyền lựa chọn ở trong tay chúng ta, nếu là tôi thì tôi sẽ lựa chọn làm bạn với người đơn giản, thản nhiên ở chung, có việc thì nói ra.”

“Đúng vậy, quyền lựa chọn là ở chúng ta.” Nhưng lựa chọn thật khó khăn. Có một số người vĩnh viễn không thấy rõ, nhưng lại có thể sống bình yên. Một khi thấy rõ thì giống như bị đâm một đao vào lòng.

Tiết trồng cây năm nay vào cuối tuần, đại học Nam Kinh tổ chức thi đấu hùng biện chủ đề “Thành thị cũng hóa xanh”. Loan Tiêu muốn tìm Gia Hàng cùng đi xem nhưng Phùng Kiên lại nói cô xin nghỉ.

Gia Hàng xin nghỉ một ngày, cộng thêm cuối tuần là 3 ngày. Phàm Phàm sắp ra khỏi cửa đi học vẫn quay đầu lại nhìn mẹ sau đó yên lặng cõng cặp sách đi học. Luyến Nhi thì không phải làm gì nên khóc nước mắt nước mũi tèm lem la hét muốn đi cùng mẹ thăm ba ba. Gia Hàng lạnh mặt không đồng ý. Ngô Tá nhìn thế thì không đành lòng, muốn nói để cậu ta trông đứa nhỏ cũng được nhưng nhìn mặt Gia Hàng khiến cậu ta đành ngậm miệng. Cậu ta cảm thấy cô Gia đi Bắc Kinh không giống như thăm người thân, mà như là đi quyết đấu.

Gia Hàng chỉ đồng ý cho Ngô Tá đưa mình tới sân bay, từ Nam Kinh đến Bắc Kinh bay mất một tiếng rưỡi, cô chỉ muốn ngồi một mình.

Có người nói, ngồi máy bay cũng là một loại khiêu chiến. Không gian thì nhỏ hẹp, mỗi người đều xa lạ, khoảng cách so với mặt đất là cả mấy ngàn mét, ngoài mây trắng thì chẳng có gì khác. Trong đó không có kiến trúc, không có cột đường, không tín hiệu, trong lòng lo sợ những sự kiện khủng bố xảy ra, nhưng không dám lộ ra mặt. Chúng ta cứ thế đờ đẫn ngồi, chịu đựng chen chúc, nghe thời gian trôi qua, chờ đợi máy bay hạ cánh. Một khắc hạ cánh kia người ta thở dài một hơi, có loại may mắn khi thoát hiểm cảnh.

Tần Nhất Minh tới đón cô, Gia Hàng để anh ta đưa mình tới tổng bộ của Kỳ Binh Mạng. Tần Nhất Minh kinh ngạc mà nhìn cô một cái nhưng không hỏi nhiều. Đường cao tốc đến sân bay Bắc Kinh vẫn khiến người ta phát điên lên vì giao thông, chất lượng không khí vẫn đáng lo ngại, biểu tình của trung tá Tần vẫn khiến người ta buồn cười.

“Hôm qua thủ trưởng ở nhà hay ở cơ quan?” Nhà ở đây là nhà ông Trác Minh và bà Âu Xán, trong bộ có phân một nhà cho thủ trưởng nhưng anh quá bận nên còn chưa có thời gian xem qua!

“Ở văn phòng.” Tần Nhất Minh tạm dừng rồi hỏi, “Cô Gia có muốn xem cái nhà đó không?”

“Chờ nghỉ hè đi!” Gia Hàng gõ gõ huyệt Thái Dương, giống như mệt mỏi.

Tần Nhất Minh không nói chuyện nữa mà chuyên chú lái xe. Anh ta đưa cô tới tổng bộ của Kỳ Binh Mạng, còn mình trở lại GAH, vừa mới chuẩn bị báo cáo Trác Thiệu Hoa thì cảnh vệ đi lên nói xe bí thư Thành đã đến dưới lầu.

Tần Nhất Minh vội vàng cùng Trác Thiệu Hoa đi xuống. Có hai xe đến, mấy cán bộ cấp cao của Kỳ Binh Mạng cũng tới, Gia Hàng xuống từ xe bí thư Thành. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Tần Nhất Minh cảm thấy biểu tình trêи mặt thủ trưởng cũng không phải hoan nghênh lắm. Đặc biệt là lúc nhìn cô Gia, mày kiếm của anh dựng lên, hai mắt sáng rực nghiêm nghị.

“Đến phòng họp!” Bí thư Thành nói.

Đoàn người vào phòng họp, các trưởng phòng của GAH cũng có mặt. Bọn họ đều nhìn Trác Thiệu Hoa, không biết lần này họp khẩn là vì nội dung gì.

“Mau chuẩn bị máy chiếu.” Bí thư Thành nói với Tần Nhất Minh, còn mình thì tìm một cái gạt tàn, lạnh lẽo châm một điếu thuốc. Gia Hàng ngửi được mùi thuốc thì lặng yên nhíu mày. Cô mở máy tính cá nhân, để Tần Nhất Minh giúp đỡ kết nối với máy chiếu.

“Tôi thích mặt mộc, và bản sắc nên trước giờ chưa từng quan tâm đến phần mềm chỉnh sửa ảnh, nhưng mà…… Aizzz!” Gia Hàng cười cười với mọi người, giống như mình bị ép giải thích hoặc đang bất đắc dĩ.

Ngoài bí thư Thành và Trác Thiệu Hoa vẫn duy trì bình tĩnh, những người khác đều nhìn nhau, bị lời của Gia Hàng nói đến hoang mang. Màn hình sáng lên, giao diện màn hình của Gia Hàng nhảy ra, biểu tượng xếp dưới cùng chính là phần mềm chỉnh sửa ảnh. Con chuột trỏ vào đó, mở ra, mọi người lập tức chớp mắt. Ở giữa là cái mặt của Paul được phóng đại, sau đó chỉ thấy con chuột nhảy không ngừng, gương mặt Paul trở nên đầy đặn hơn, mũi thấp hơn chút, bọng mắt sửa lại chút, tóc vàng đổi thành tóc đen, màu mắt đổi thành màu hổ phách thông thường……

Một cảm giác quen thuộc mãnh liệt ập vào trước mặt mọi người, trong phòng họp không hẹn mà mọi người đều hít một hơi. Khuôn mặt của bí thư Thành phía sau màn khói lóe lên sương lạnh. Trác Thiệu Hoa nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt giống như đeo một chiếc mặt nạ cứng rắn, như ngọc đá.

“Khả năng anh ta còn chỉnh những chỗ khác nữa, nhưng thế này cũng đã nhìn ra rồi.” Gia Hàng nhàn nhạt nói.

“Hắn là?” Một vị thiếu tướng mới từ quân khu N chân ướt chân ráo tới GAH nên không hiểu hỏi.

“Chu Văn Cẩn, cựu thành viên của Kỳ Binh Mạng.” Bí thư Thành nói từng câu rõ ràng.

Vạn dặm mây trời, núi xa trùng trùng, anh ta muốn đánh lạc hướng, tung hỏa mù ư? Vì thế anh ta lấy cách thức này để lên sân khấu ư? Gia Hàng tự hỏi lòng mình.

Thật sự cô không nghĩ tới hướng này nhưng khi nhận được hoa diên vĩ màu xanh cô đã có dự cảm anh ta sẽ xuất hiện. Thân thế của Paul, kinh nghiệm, màu da, đôi mắt và mà tóc, còn có thân thể gầy yếu kia đã hoàn toàn che mắt mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play