“Trác Diệc Tâm, con muốn làm bé ngoan hay bé hư đây?” Gia Hàng cuộn một tờ báo lại, chuẩn bị dùng làm hung khí đánh con.
Luyến Nhi rất thông minh, thấy mẹ gọi đầy đủ cả tên và họ của mình là cô nhóc đã biết mình làm sai rồi. Tuy cô nhóc không biết mình làm sai cái gì nhưng rất là thức thời đáp vang dội: “Làm bé ngoan.”
“Dưa Hấu Nhỏ nhà bên đang học lớp chồi, phiếu bé ngoan, cờ đỏ cứ gọi là dán đầy tường. Nhà đằng sau có Bánh Trung Thu học lớp mẫu giáo bé nhưng đã đọc vanh vách trăm bài thơ Đường. Luyến Nhi biết làm gì hả?”
Luyến Nhi ghét nhất là Dưa Hấu Nhỏ và Bánh Trung Thu, một kẻ cắt đầu quả dưa hấu nhìn ngu kinh, một đứa thì béo như quả bóng, còn không đáng yêu bằng bánh trung thu thím Đường làm. Vì thế cô nhóc dõng dạc nói, “Con biết đánh giặc.”
“Đứa nhỏ ngoan nhất, giỏi nhất mới được vào quân đội canh giữ đất nước, bảo vệ quốc gia. Còn mấy đứa trốn học, gây sự, ăn không ngồi rồi, không học vấn không nghề nghiệp thì cuối cùng sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu.” Quyển báo cuộn tròn trong tay Gia Hàng vung lên hạ xuống mạnh mẽ uy phong.
Luyến Nhi bĩu cái miệng nhỏ phấn nộn, sau đó đột nhiên cúi đầu lẩm bẩm: “Mẹ cũng có phải bé ngoan đâu.”
Gia Hàng phát hỏa: “Con nói cái gì?”
Luyến Nhi không phục mà trừng mắt nhìn qua nói: “Mỗi ngày ba ba đều đi làm, tăng ca, thím Đường thì giặt quần áo, nấu cơm, anh hai đi học và làm bài tập còn mẹ chỉ biết chơi vi tính.” Ý là mẹ cũng chẳng hơn Luyến Nhi bao nhiêu.
Gia Hàng chỉ cảm thấy máu vọt lên cổ họng, suýt thì ngất vì tức.
Lúc Trác Thiệu Hoa đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy cảnh một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai. Luyến Nhi vừa quay đầu thấy ba ba thì lập tức bắn lên như viên đạn pháo, vèo một cái ôm lấy hai chân Trác Thiệu Hoa. Cô nhóc ngước mặt nhỏ, miệng méo xệch, tủi thân không nhịn được mà òa khóc: “Mẹ nói Luyến Nhi là bé hư, nói Luyến Nhi vô…… Sỉ.” Rốt cuộc cô nhóc còn nhỏ, cái cụm “Ăn không ngồi rồi” này líu lưỡi quá nên cô nhóc đành nói ra từ “Vô sỉ” để thay thế.
Gia Hàng giận sôi máu. Lúc Phàm Phàm còn nhỏ cô không có sự tự giác của người làm mẹ, nếu đi công tác là sẽ đi rất nhiều ngày. Nhưng từ khi Luyến Nhi được sinh ra cô chưa từng rời nhà ngày nào, con bé gần như do một tay cô chăm sóc. Vì thế cô rất kiêu ngạo và tự hào, cảm thấy mình chính là người mẹ vĩ đại nhất thiên hạ. Không nghĩ tới ở trong mắt Luyến Nhi hình tượng của cô lại nhỏ bé như vậy, còn thủ trưởng thường xuyên không ở nhà lại sững sững như núi cao thế kia.
“Con không chỉ là bé hư mà còn là cái đồ vong ơn bội nghĩa.” Hừ, con bé này dám trợn mắt nói dối cơ đấy.
Luyến Nhi không hiểu vong ơn bội nghĩa là gì nhưng theo bản năng cũng đoán được câu này không hay ho gì vì thế cô nhóc càng thêm tủi thân chôn mặt trong ngực Trác Thiệu Hoa khóc đến không thở nổi.
Trác Thiệu Hoa ôn nhu vỗ nhẹ lưng Luyến Nhi dỗ dành đồng thời nhướng một bên lông mày tuấn lãng, trong đôi mắt đen là ý cười ẩn hiện mà nhìn Gia Hàng. Cô bị anh nhìn thì càng tức giận, quay đầu bước ầm ầm lên lầu.
Cô mở cửa phòng Phàm Phàm thì thấy cậu nhóc tuấn tú đang ngồi trước bàn, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc luyện viết thư pháp.
Năm nay kể cả tuổi mụ thì Phàm Phàm mới bảy tuổi nhưng thằng bé đã có chút thành tích trong việc viết thư pháp. Tư thế của thằng bé như nước chảy mây trôi, tĩnh lặng không hề nao núng. Nó có thể không ngẩng đầu đứng bên bàn viết nửa ngày. Loại định lực này đừng nói là trẻ con, tới Gia Hàng cũng theo không kịp.
Gia Hàng không biết từ khi nào mà biệt danh nhóc thối đã không còn, giống như đứa nhỏ không lâu trước đây còn ăn vạ trêи đất bắt cô cõng, vừa quay người đã thành một thiếu niên lộ ra rụt rè từ trong xương cốt. Đợi thằng bé lớn hơn một chút thì có lẽ sẽ giống đám học sinh xuất sắc, lễ phép mà xa cách, trong văn nhã có cương nghị, trời sinh khí độ bất phàm khiến cô nhìn là đã muốn nhéo.
Đi học thì có cái gì tốt? Gia Hàng nhủ thầm trong lòng.
Kỳ thật cũng chẳng có gì ngạc nhiên, bất kể là khuôn mặt hay cá tính của Phàm Phàm đều là bản sao thu nhỏ của thủ trưởng. Đổi lại Luyến Nhi rất giống cô, nhưng Luyến Nhi lại sùng bái thủ trưởng, thích thủ trưởng.
Gia Hàng cảm thấy cuộc đời mình quá sức thất bại, cô ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhục chịu đựng, nén lòng cầu toàn, đến cuối cùng hai đứa con lại chẳng có đứa nào có liên quan gì tới cô, thật giống mùa xuân và mùa thu.
Lúc Luyến Nhi được sáu tháng thì Trác Thiệu Hoa được thăng quân hàm lên trung tướng, chuyển từ vị trí Phó tổng chỉ huy đội Kỳ Binh Mạng sang làm lãnh đạo của quân khu tại Nam Kinh. Lần thăng chức này rất đặc biệt, có chút phá lệ khi đề bạt. Không đến 40 tuổi đã là trung tướng, người trong quân khu lén gọi anh là Trác soái. Áp lực của Trác Thiệu Hoa lớn trước nay chưa từng có, ba tháng đầu mới nhậm chức anh đã tới Bắc Kinh họp mấy lần nhưng không có lần nào kịp về thăm nhà. Vào sinh nhật một tuổi của Luyến Nhi Trác Thiệu Hoa vội vàng từ Nam Kinh chạy về Bắc Kinh nhưng bánh kem còn chưa bưng lên thì đã có cuộc gọi khẩn khiến anh lại phải lập tức chạy về Nam Kinh. Phàm Phàm cong chân nhỏ đuổi theo bóng ba ba, Luyến Nhi thì khua múa chân tay bé xíu đòi ba ba ôm. Đêm hôm đó Gia Hàng trằn trọc thật lâu không thể ngủ được. Ngày hôm sau cô gọi điện thoại cho Trác Minh và Gia Doanh, nói cho họ cô quyết định đưa cả nhà dọn tới Nam Kinh.
Trác Minh trầm ngâm một lát rồi nói thế cũng tốt. Gia Doanh thì lại vô cùng lo lắng, hai đứa nhỏ còn bé nên chị lo cô không chăm sóc được.
Gia Hàng cũng tự mình biết mình nên đã thuyết phục thím Đường đi cùng. Chồng thím Đường ban đầu công tác ở vườn ươm nhưng sau khi suy nghĩ Gia Hàng cũng mời ông đi cùng luôn.
Nhà bọn họ ở Nam Kinh lớn gấp đôi ở Bắc Kinh, phía trước có cảnh vệ và lính cần vụ cùng một vị phó quan trực ban, Gia Hàng và thủ trưởng thì ở phía sau. Gia Hàng kiên trì phân chia rõ phía trước và sau, không phải vì cô không có trách nhiệm với công việc mà vì cô nghĩ nhà phải có bộ dáng của nhà. Nhóm cảnh vệ và lính cần vụ không thể dễ dàng mà tới phía sau, vị phó quan trực ban kia có việc cần báo thì mới có thể tới. Có đôi khi Gia Hàng về nhà, nhìn biểu tình nghiêm túc, súng vác vai, đạn lên nòng của cảnh vệ là luôn có ảo giác —— bọn họ không giống như đang bảo vệ mà giống như đang giám sát.
Ngày tháng bận rộn khiến cô không để ý bọn họ đã tới Nam Kinh hai năm. Gia Hàng nhớ rõ lúc dọn tới đây là tháng tư, cả đường phố Nam Kinh đều bay đầy thứ gì đó màu nâu xù xù lông, dính vào da thì ngứa ngáy. Thủ trưởng nói đó là hạt của cây ngô đồng Pháp. Loại cây này còn được gọi là huyền linh, lúc gió thổi lá cây xôn xao giống như từng chuỗi âm thanh xao động.
Nếu dùng văn chương để so sánh Nam Kinh và Bắc Kinh thì Gia Hàng cảm thấy Bắc Kinh là bài văn nghị luận súc tích còn Nam Kinh là một áng văn xuôi uyển chuyển mặc dù trong dòng lịch sử dài rộng của đất nước nó đã viết nên bài ca nồng đậm rực rỡ nhất.
Cá tính Gia Hàng không phù hợp với văn xuôi, nhưng ngày ngày đọc đi đọc lại cô cũng thấm. Ninh ʍôиɠ từng giễu cợt cô vì gia đình mà từ bỏ chính mình, cô lại tự hỏi ngược lại, chẳng lẽ muốn cô bỏ nhà đi ư?
Hôm nay, Gia Hàng thực sự có xúc động muốn bỏ nhà đi. Cô tức giận bỏ đi chơi game, chơi tới mất ăn mất ngủ, không phân rõ ngày đêm. Cô cũng không chơi cái loại trò chơi hao tâm tổn sức mà chỉ chọn trò nào vừa nhanh vừa tiện như đua xe để thể xác và tinh thần đều được phát tiết. Điều khiển xe máy lao nhanh điên cuồng trêи máy tính, bàn phím và con chuột trong tay cô vang lên lách cách không ngừng. Xe máy đang chạy tốc độ 180 km/h thì có một con xe khác xuất hiện ở đường rẽ phía trước. Từng chiếc xe bị ném phía sau, cũng có người đi đường và cảnh sát. Trong một chớp mắt Gia Hàng dùng chân đá cảnh sát, sau đó đắc ý mà cười dữ tợn.
Đây là cảm giác truy đuổi cực kỳ kϊƈɦ thích.
Lúc này cửa bị người nào đó nhẹ nhàng đẩy ra một khe, cô cũng chẳng thèm ngẩng đầu nhìn. Loại hành vi có lễ độ này chỉ có Phàm Phàm mới làm được. Luyến Nhi thông thường đều mở cửa cái xoạch một cái, sau đó cả người lăn tới.
Lúc này Phàm Phàm đang cầm một quyển sách trong tay, cô dùng khóe mắt liếc qua thì thấy đó là bản ghép vần của 《 luận ngữ 》. Cô tức giận đến độ muốn xoay người đưa lưng về phía Phàm Phàm. Trẻ con mà không đọc truyện tranh, đọc cái thứ khô khan này làm gì, muốn già nhanh hả?
Phàm Phàm yên lặng nhìn cô một cái, lại yên lặng mở sách ra dựa vào lưng cô cúi mắt nhìn.
Cửa sổ đang mở, mùi cây cỏ nồng đậm ùa vào. Đó là mùi hương thấm vào ruột gan, theo gió đêm len lỏi tràn vào khiến khoảnh khắc hoàng hôn này đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ôn hòa.
Vừa phân tâm, tiết tấu không khống chế tốt là xe của cô đã lao xuống sườn núi. Gia Hàng phẫn nộ rời khỏi trò chơi.
“Mẹ, con làm xong bài rồi mẹ ký cho con.” Phàm Phàm nhẹ nhàng nói.
“Bảo ba ba ký ấy.” Gia Hàng nổi giận nói, ai bảo thằng bé lớn lên không giống cô.
Phàm Phàm không lên tiếng, đôi mắt trong trẻo yên lặng nhìn Gia Hàng, nhìn đến nỗi cô thấy chột dạ. Cô bất đắc dĩ đứng dậy đi theo Phàm Phàm. Phàm Phàm không đi nhà trẻ mà trực tiếp học tiểu học. Bọn họ cũng không vận dụng quan hệ gì mà do thiên phú hội họa của Phàm Phàm sớm được mấy người có chút tiếng tăm của Nam Kinh để mắt tới, trong đó có một người mở trường học đặc cách cho đứa nhỏ chưa đến tuổi vào học. Lúc đó kể cả tuổi mụ Phàm Phàm mới vừa qua bốn tuổi, Trác Thiệu Hoa không đồng ý nhưng Gia Hàng lại nhiệt huyết sôi trào lập tức đồng ý.
Năm nay Phàm Phàm đã học lớp 2, Gia Hàng nhìn đống chữ kỳ lạ, nét bút phức tạp cực kỳ kia thì bất mãn nhếch miệng ký tên mình bên cạnh hàng chữ thanh tú kia. Phàm Phàm ngẩng đầu lên cười với cô, đôi mắt cong cong, mơ hồ có bóng dáng của tên nhóc thối năm đó. Gia Hàng nhịn không được cúi người hôn chụt lên hai má thằng bé.
Phàm Phàm đã lớn, đã biết đỏ mặt nhưng không đẩy Gia Hàng ra mà ngoan ngoãn để cô ôm. Cô giúp thằng bé thay áo ngủ, vặn to đèn ngủ. Sau khi đi học Phàm Phàm không cần có người kể chuyện xưa cho trước khi ngủ mà tự mình đọc sách. Không giống Luyến Nhi, mỗi ngày cô nhóc mà không nghe kể “Ultraman đánh quái thú” thì sẽ không chịu đi ngủ. Thủ trưởng nói từ trong xương cốt Luyến Nhi đã có một loại chủ nghĩa anh hùng, Gia Hàng thì chỉ cảm thấy con bé đó tinh lực quá mức dư thừa.
Trong phòng tắm, không biết thủ trưởng nói gì mà Luyến Nhi cười khanh khách. Gia Hàng trợn mắt với trần nhà sau đó về phòng mình tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Mới vừa nhắm mắt lại cô đã nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ nhanh như chớp lao tới. Cửa phòng oành một cái mở ra, Luyến Nhi mặc váy ngủ nhỏ in hoa nhào đến trước giường của cô, hai tay chống cằm. Hai cái tay kia giống bánh bao nhỏ, trêи mu bàn tay còn có bốn cái hõm nho nhỏ.
“Mẹ, Luyến Nhi sai rồi. Ba ba nói mẹ là người rất lợi hại, cũng là bé ngoan, còn bảo Luyến Nhi về sau phải học tập mẹ.” Nói xong cô nhóc không nhịn được nịnh nọt hôn lên mặt Gia Hàng một nụ hôn đầy nước miếng sau đó chạy mất.
Gia Hàng chà lau nước miếng nghĩ cái này có tính là xin lỗi không?
Trước giường có một người đang đứng, trêи khuôn mặt nam tính thành thục của anh là vẻ ôn nhu, ánh mắt lấp lánh thâm tình tha thiết giống như muốn người khác chết chìm trong đó. Gia Hàng nhắm mắt lại, lệnh cho chính mình ngó lơ nói, “Thủ trưởng, ngày mai em muốn ra ngoài tìm việc.” Cô muốn tìm một công việc quang minh lỗi lạc, được người ta tôn trọng, nếu không về sau cô làm gì có tư cách mà dạy dỗ Luyến Nhi.
Trác Thiệu Hoa nằm xuống bên người cô, nâng cánh tay muốn ôm cô thì lại bị cô hất ra. Cô dịch người duy trì khoảng cách với anh.
“Trung tá Gia……” Trác Thiệu Hoa khẽ gọi.
“Không cho phép gọi em như thế.” Cô thì trung tá nỗi gì, cái chức vị đó có được công khai đâu.
Trong phòng rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Gia Hàng biết thủ trưởng đang nhìn mình. Hai người rất ít khi cãi nhau, có khi cô khơi mào tranh chấp nhưng thủ trưởng luôn im lặng không nói không nói mà chỉ nhìn cô, dùng đôi mắt nuông chiều, áy náy mà nhìn cô. Thế là cô lại lặng lẽ thu quân.
Không biết qua bao lâu, đến khi không khí cũng như đọng lại Gia Hàng mới nghe được tiếng cười cố nén của thủ trưởng. Cô kinh ngạc mở mắt ra.
“Gia Hàng, em ghen với anh hả?” Trác Thiệu Hoa cười hỏi.
Con ngươi của Gia Hàng co lại, giống như con mèo bị dẫm đuôi lập tức bật lên. Một đôi cánh tay dài duỗi tới đúng lúc ôm cô vào lòng.
“Anh đi công tác ba tháng, bọn nhỏ vẫn ăn cơm, vẫn chơi đùa, cùng lắm chỉ ngẫu nhiên hỏi một câu khi nào ba ba về sau đó lại chơi tiếp. Còn em hôm nay chẳng qua chỉ bỏ một bữa tối mà Phàm Phàm thì nhìn lên lầu mấy chục lần, Luyến Nhi thì hỏi mẹ đâu đến mười lần, còn ồn ào muốn để phần mẹ cái này cái kia. Thế em nói xem tụi nhỏ yêu ai hơn?”
Gia Hàng thở phì phò nhưng không giãy giụa. Trác Thiệu Hoa mềm mại hôn lên vành tai cô: “Mọi người đều nói đằng sau mỗi người đàn ông thành công là một người phụ nữ lặng lẽ hy sinh. Anh không tính là thành công nhưng nếu không có em bên cạnh thì anh cũng chẳng có ngày hôm nay. Gia Hàng, em không biết với anh thì em có ý nghĩa quan trọng thế nào sao?” Một câu cuối này anh gần như thủ thỉ, khiến Gia Hàng mặt đỏ tim đập.
“Mặc kệ ai bắt nạt em, cho dù là Phàm Phàm hay Luyến Nhi thì anh đều đứng về phía em vô điều kiện.”
“Thủ trưởng……” Gia Hàng bỗng nhiên tỉnh táo. Anh đang giễu cợt cô ấu trĩ sao?
Trác Thiệu Hoa thực không phúc hậu mà cười ha ha còn Gia Hàng thì tức giận đến độ đá chân qua, quyết không để ý tới chồng.
“Được, được, anh chỉ là không nhịn được.” Năm sau Gia Hàng 30 tuổi nhưng cô chẳng khác gì cô sinh viên ngây ngô lúc mới gặp anh. Là năm tháng ưu ái cô hay vì lòng dạ cô vẫn luôn trong sáng? Trác Thiệu Hoa cảm thấy có lẽ là lý do sau. Ở trong mắt cô chức vị của anh thay đổi cũng chẳng liên quan gì. Dù sao cô cũng không phải bị ép buộc mà tự nguyện thỏa hiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT