Ánh nắng giữa trưa từ trang sách nhẹ nhàng tiến vào, trước mắt cô chợt sáng chợt tối. Gia Hàng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong. Hồi ức không dễ dàng mở ra vẫn tốt đẹp mới tinh như cũ. Một người rất ít khi nghĩ tới quá khứ thì chỉ có hai nguyên nhân, một là chuyện cũ quá kinh khủng, một là cuộc sống hiện tại quá mỹ mãn và phong phú, bao trùm lên toàn bộ hồi ức. Gia Hàng bĩu môi, khép sách lại, mở mắt ra nhìn ra ngoài phòng.

Luyến Nhi lại đang chơi đánh đu, thím Đường mặc cho con bé một cái áo hai dây màu cà phê nhạt. Tà váy tung bay, bàn đu dây giống như sắp bay lên tận trời xanh, Luyến Nhi cười khanh khách. Thím Đường ở một bên che chở, vội hãi vía la lên: “Mau mau khép chân lại, đừng để người khác nhìn thấy quần nhỏ của cháu.”

Bàn đu dây lảo đảo lắc lư, dần dần chậm lại. Luyến Nhi cúi đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thế thì cháu cởi luôn quần nhỏ ra nhé!”

Trời ơi, Gia Hàng che mắt, không có dũng khí nhìn tiếp nữa.

“Ông ngoại cao!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô của Luyến Nhi. Gia Hàng vui vẻ trong lòng, vội chạy ra. Ở ngoài cửa viện có một chiếc taxi đang đỗ, ông Án Nam Phi xách theo một cái túi đang đẩy cửa xe đi xuống. Luyến Nhi nhanh nhẹn dùng cả tay lẫn chân nhào vào ngực ông. Ông Án Nam Phi vui vẻ cười lớn, ném túi xuống bế Luyến Nhi lên hôn lấy hôn để.

Đây là một chuyện thật kỳ quái, ở trong mắt người bên ngoài thì quan hệ gia đình của Gia Hàng thật là phức tạp giống như một bộ sách trời khó hiểu. Nhưng Luyến Nhi lại dễ dàng đọc thông hiểu thạo. Ông bà Gia ở trấn Phượng Hoàng chính là ông bà ngoại, chị Gia Doanh là dì cả, Lạc Gia Lương là ông ngoại béo, còn ông Án Nam Phi là ông ngoại cao. Nhìn đi, không nghiêng không loạn một tẹo nào, lại rất hình tượng và cụ thể. Chỉ có Phàm Phàm là hơi có chút câu nệ, đặc biệt là đối với Tử Nhiên. Mấy năm nay thằng bé đều gọi Tử Nhiên bằng tên, khiến trong lòng Tử Nhiên thấy cáu vô cùng.

Ông Án Nam Phi mặc áo sơ mi màu xám, quần dài màu đen, dáng người mảnh khảnh cao lớn. Vẻ tuấn lãng và thư sinh thời trẻ của ông vẫn còn đó. Sau khi giải được khúc mắc về chuyện cũ, chị Gia Doanh từng có lần cười nói với Gia Hàng rằng sau khi trải qua khổ cực mới thấy thời gian thiên vị cha đẻ của cô. Trước kia Gia Doanh chỉ gọi ông Án Nam Phi là “Ông ta”, hiện tại chị kiên trì dùng từ “cha” này để chứng minh quan hệ giữa ông Án Nam Phi và Gia Hàng. Ở thời đại này, “Cha đẻ” là danh xưng, trêи giấy tờ cũng có ghi nhưng mang tính khách khí không thân thiết.

“Còn không đến ôm ba ư?” Ông Án Nam Phi duỗi một cánh tay ra nhướng mày hỏi Gia Hàng.

“Xuống ngay, đây là ba của mẹ chứ.” Gia Hàng trừng mắt với Luyến Nhi, sau đó mới ôm ông Án Nam Phi.

Luyến Nhi không hề yếu thế, đầu óc con bé nhanh chóng xoay chuyển rồi nói, “Ông là ba của mẹ con.” Hai tầng quan hệ đó, thắng là cái chắc.

Ông Án Nam Phi hết sức vui mừng nói: “Không có việc gì, ông ngoại cao rất khỏe, ôm được cả hai mẹ con.”

“Mẹ lớn tướng rồi mà.” Luyến Nhi dang tay ôm lấy cổ ông Án Nam Phi, giữ vững trận địa.

“Tạm nhường con đó.” Gia Hàng khom lưng nhặt túi xách lên rồi hỏi, “Ba tới sao không gọi điện để con ra sân bay đón?”

Ông Án Nam Phi nhìn qua trong phòng nói: “Sự tình quá khẩn cấp, ba thông báo với Thiệu Hoa một cái là đã vội ra sân bay. Bà của Luyến Nhi còn chưa tới sao?”

Gia Hàng âm thầm khóc thút thít nghĩ: Luyến Nhi đi Bắc Kinh, Phàm Phàm đi học, thủ trưởng thật sự dọn sạch không cho cô bậc thang nào để xuống cả. Thế nhưng bề ngoài cô vẫn đáp: “Con không nghe nói bà ấy muốn tới.”

Ông Án Nam Phi nhẹ nhàng thở ra, lại hôn hôn Luyến Nhi rồi tiếp lời: “Vậy là tốt rồi, Luyến Nhi hiện tại chỉ thuộc về mình ông ngoại cao.”

“Ông ngoại, mẹ cháu sắp làm cô giáo rồi đó.” Luyến Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ kiêu ngạo.

“Thật hả?” Ông Án Nam Phi nhìn về phía Gia Hàng hỏi.

Gia Hàng lau mồ hôi nói: “Ba, không cho giễu cợt con.”

Ông Án Nam Phi kϊƈɦ động nói: “Công việc này rất tốt, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, không cần đi công tác, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, lại không áp lực. Ba thật sự đang nhịn không được muốn cười đây này. Thật quá vui.”

Luyến Nhi ở trong ngực ông nghe thế cũng toét miệng ra cười.

Sao lại không bắt đúng sóng thế này?! Gia Hàng dùng tay che trêи trán, ánh mặt trời quá mãnh liệt, cô chỉ thấy choáng váng hỏi: “Ba cho là con có thể làm cô giáo sao?”

Án Nam Phi gật đầu kiên định nói: “Đương nhiên, con gái của ba ưu tú như thế, cho dù làm giáo sư cũng không thành vấn đề.”

Gia Hàng run lên, cả người đều nổi da gà.

“Con lạnh hả Hàng Hàng?” Ông Án Nam Phi duỗi tay sờ trán cô.

Gia Hàng nghiêng đầu né tránh, trong lòng nghĩ: Cứ như vậy đi, đừng do dự nữa, hãy dũng cảm tiến về phía trước, tiêu diệt phát xít, tự do thuộc về nhân dân.

“Ba, thứ tư ba đi họp phụ huynh cho Phàm Phàm nhé!” Hô, cuối cùng cũng có một chuyện vui vẻ.

Thang máy chạy thẳng lên tầng 18, còn không kịp cảm thấy gì thì cửa thang máy đã mở ra. Có cảnh vệ nghiêm trang đứng ở cửa gật đầu với Loan Tiêu sau đó dẫn anh ta đi về phía trước.

Không biết đây có được tính là vinh hạnh hay không mà trong vòng hai tuần anh ta được diện kiến lãnh đạo cao nhất của quân khu những hai lần. Nói thờ ơ là giả, nhưng cũng không đến mức kinh sợ vì được ưu ái, chỉ có chút khó hiểu. Mắt Loan Tiêu nhìn thẳng, bước chân ngay ngắn.

Bên ngoài trời đã tối, thành phố sáng ánh đèn. Buổi đêm giống như không hề có biên giới, nhìn qua mọi thứ đều lộng lẫy bắt mắt, sáng rọi mê ly. Người ta đi trêи đường, trong lúc nhất thời có khi không biết mình đang ở đâu.

Những ngày làm việc đúng giờ giấc vẫn khiến Loan Tiêu khó thích ứng. Tay súng bắn tỉa có cuộc sống trong bóng tối, quá bình yên chính là quá nguy hiểm. Bọn họ thích dựng lỗ tai lên nghe ngóng, ẩn mình ở chỗ sâu trong lùm cây, hoặc bí mật nép trong góc nghe tiếng gió, ngửi mùi vị của kẻ địch để tìm ra tung tích. Đã nhiều ngày nay Loan Tiêu không tìm thấy cảm giác đó, cái này khiến đáy lòng anh ta có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố khắc chế. Hiện tại, ngắm bắn chỉ là hạng mục anh ta từng am hiểu nhất, bởi vì anh ta đã có sứ mệnh mới.

Trác Thiệu Hoa đang đợi anh ta, trêи bàn để một xấp tài liệu, trêи bìa viết hai chữ “Cao Lĩnh”. Loan Tiêu cúi chào, Trác Thiệu Hoa đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc sau đó mỉm cười đáp lễ. Bộ dáng mỉm cười của anh khiến người ta nhịn không được buông lỏng đề phòng, cũng không còn cảnh giác nữa.

“Vốn dĩ tôi nên qua chỗ cậu nhưng chỉ cần tôi ra cửa là bọn họ sẽ lại xôn xao hết cả lên.” Trác Thiệu Hoa rót trà cho Loan Tiêu sau đó nhìn thoáng qua phó quan.

Loan Tiêu khom người, hai tay đón lấy chén trà, trong lòng hoang mang giống như mặt nước bị chuồn chuồn xẹt qua để lại từng vòng gợn sóng. Trác Thiệu Hoa cũng không vội vã nói công việc mà ngồi ở một bên uống trà, hỏi vài câu về quê quán của anh ta. Từ khi Loan Tiêu phát hiện mình có thiên phú về ngắm bắn thì rất ít khi về nhà. Ba mẹ anh ta đều là công nhân của công ty bình thường, bọn họ cũng không biết Loan Tiêu làm gì ở trong quân đội.

“Chắc sắp mưa rồi, trong phòng ngột ngạt quá, ra ngoài hóng chút gió nhé.” Trác Thiệu Hoa nói.

Chỉ cần rẽ trái, không đến 10 mét đã có một cái sân phơi thật lớn.

Trác Thiệu Hoa nói: “Lúc mệt mỏi tôi hay ra đây hút điếu thuốc. Chỉ một điếu, không thể nhiều hơn nếu không đến lúc về nhà con gái nhỏ sẽ ngửi được mùi thuốc lá sau đó mách lẻo với mẹ nó. Vợ tôi sẽ ra vẻ làm người mẹ uy nghiêm mà giáo huấn tôi về tác hại của hút thuốc, rồi linh tình gì đó nữa. Kỹ thuật diễn của cô ấy rất kém cỏi, tôi chỉ nhìn đã thấy buồn cười.”

Một màn này thật ấm áp, vợ thủ trưởng cũng thực hiền huệ, cao nhã lại mỹ lệ. Trong đôi mắt lạnh lùng của Loan Tiêu có một tia ấm áp lướt qua.

Nhưng Trác Thiệu Hoa lại không bỏ qua mà hỏi tiếp: “Cậu thích Nam Kinh sao?”

Loan Tiêu trầm mặc.

Trác Thiệu Hoa xoay người sang chỗ khác nhìn bóng đêm nói: “Câu hỏi này với người khác thì đáp án rất đơn giản, chỉ có thích hoặc không. Nhưng tay súng bắn tỉa lại không thể thích một thành phố nào, bởi như thế sẽ sinh ra cảm giác thuộc về. Cảm giác đó sẽ khiến người ta thả lỏng tinh thần, cái này cực kỳ nguy hiểm. Lựa chọn làm một quân nhân tức là lựa chọn sự cô đơn và từ bỏ mà nhiều người thường không thể chấp nhận được.”

“Đúng vậy, thủ trưởng.” Loan Tiêu ngẩng đầu, cẩn thận che giấu ngạc nhiên trong lòng. Những lời này có vẻ như Trác Thiệu Hoa đang nói cho anh ta nghe nhưng cũng giống như lời cảm thán của chính thủ trưởng.

“Tư liệu của cậu tôi đã đọc ba lần. Nhiệm vụ lần này không có ai thích hợp hơn cậu.” Giọng điệu của Trác Thiệu Hoa rất trịnh trọng, mặt anh nghiêng về phía Loan Tiêu.

Loan Tiêu nghiêm túc đáp: “Cảm ơn thủ trưởng khích lệ.”

“Chuyện phía sau còn phải nhờ Trung tá Loan.” Trác Thiệu Hoa trầm giọng nói.

Loan Tiêu ngây người. Vì sao thủ trưởng lại nói thế. Cái này không giống giao nhiệm vụ mà giống như nhờ anh ta hoàn thành việc riêng!

Nhiệm vụ lần này Loan Tiêu đã nghe đại tá Thúc của 536 truyền đạt lại. Nó có gian khổ và nguy hiểm hay không anh ta không lo lắng. Nhưng lần này Loan Tiêu có không ít băn khoăn. Mấy năm sống kiếp tay súng bắn tỉa nên anh ta sẽ không tự giác lộ ra sát khí, khi ở cạnh người khác luôn có vẻ gượng gạo và xa cách. Làm sao anh ta che giấu được điều này chứ?

“Tôi đã quen dùng hành động để biểu đạt mọi thứ nên gần như quên mất chức năng của ngôn ngữ. Đột nhiên như vậy, tôi…… liệu có thể làm được chứ?”

“Trung tá Loan không cần khiêm tốn như thế, cậu có bằng thạc sĩ tâm lý học, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu nội tâm của người khác. Lên lớp giảng bài với cậu hiển nhiên sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa đây cũng không phải cấp ba, không có áp lực thành tích.” Đại tá Thúc còn đùa mà nói, “Nói không chừng thấy cậu thế này bọn sinh viên còn cảm thấy cậu thực lãnh khốc, lại có cả tá các cô vây lấy cũng không biết chừng.”

Vậy thì càng phiền toái, Loan Tiêu chỉ thấy đầu to gấp đôi. Anh ta lật giở tư liệu nhưng không thấy giới thiệu về người cần được bảo vệ. Anh ta ngước mắt lên nhưng đại tá Thúc chỉ ném lại một câu: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Loan Tiêu không nhiều lời mà chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối vì thời gian mình ở 536 quá ngắn, mà Gia Hàng lại không thường xuyên ở đây. Sau lần gặp gỡ ngoài sân tập bắn, bọn họ không gặp lại nữa. Anh ta muốn tạm biệt cô sao? Loan Tiêu bị chính ý niệm hoang đường của mình làm cho buồn cười nhưng lại không thể không thừa nhận anh thật sự muốn gặp lại cô một lần.

Tiếp theo Trác Thiệu Hoa không nói cái gì nữa, Tần phó quan đưa Loan Tiêu đến cửa thang máy. Loan Tiêu đứng dưới lầu, nhìn ánh đèn của tòa nhà mà nhíu mày.

Sáng sớm, bên ngoài 536 có một chiếc xe ô tô, công nhân công viên cây xanh bận rộn dọn từng bồn cây lên xe. Sắp đến Quốc khánh, đống hoa này được dùng để bày biện ở đầu đường cuối ngõ giúp tăng không khí ngày hội.

Loan Tiêu xuyên qua đám người đi vào trong, thấy có không ít người ở đó. Có một cây tuyết tùng được tạo dáng rất đẹp trồng trong chậu tử sa hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

“Cái bồn này giá phải đến 6000 đồng nếu bán ra ấy!” Ông lão thường phơi nắng trước hòn núi giả bước tới nói, “Cây thì không hiếm, nhưng kỹ thuật tạo hình thì tuyệt.”

Loan Tiêu gật gật đầu, quay đầu lại nhìn hoa cúc tỏa hương và lá rụng đầy sân nghĩ: Hôm nay Gia Hàng có đến không?

Anh ta tạm biệt đại tá Thúc, bà giao cho anh ta một đống tư liệu và cả chứng minh thư mới của anh ta. Anh ta lật nhìn, lại dò hỏi nhìn về phía đại tá Thúc nói: “Sao không có tư liệu về cộng sự của tôi vậy?”

Kỳ thật gọi là “Cộng sự” không quá thỏa đáng, hẳn là “Mục tiêu” mới đúng. Nhưng mục tiêu này không phải mục tiêu nhắm bắn, nhiệm vụ lần này không phải đang đánh nhau sống chết.

“À, không cần, đến lúc đó cậu sẽ biết. Chúc may mắn.” Đại tá Thúc cười tươi nhưng giọng điệu lại không giống như đang nói đùa. Chẳng lẽ là đồng nghiệp ở Dạ Kiếm ư? Nếu là vậy thì tốt quá, Loan Tiêu lặng yên chờ mong.

Đồ trêи bàn làm việc anh ta đã dọn sạch, không còn chút dấu vết cá nhân thuộc về anh ta, giống như anh ta chưa từng tới 536. Nhưng vì thói quen nghề nghiệp nên anh ta vẫn tinh tế kiểm tra lại một lần. Sau đó anh ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn quét bốn phía.

Tầm mắt anh ta dừng lại ba giây.

Mới có mấy ngày mà cây bạch quả ngoài cửa sổ đã hoàn toàn bị nhuộm vàng, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ. Gia Hàng đang đứng dưới tàng cây, trong tay cô ôm một chậu cây có hoa màu xanh, tóc trêи vai cô có vương vài mảnh lá cây. Tuy Loan Tiêu đọc không ít sách, nhưng vẫn không dám tự xưng là văn nhân. Về phương diện tình cảm anh ta cực kỳ vụng về. Giờ khắc này trong lòng anh ta đột nhiên tràn đầy ôn nhu, cảm thấy cảnh này giống như bức họa trêи tấm thiệp mùa thu, tràn ngập ý thơ, tràn ngập không gian cho người ta tưởng tượng, còn có cả sung sướиɠ khiến người ta cảm thấy vừa đau lòng lại cảm động.

Anh ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi mở ra Gia Hàng đã không còn ở đó. Chỉ chốc lát sau ngoài cửa đã vang lên tiếng cười: “Em phát hiện ra Diên Vĩ xanh ở ngoài kia. Đại tá Thúc, em đưa nó cho chị, chị phải nuôi nó thật tốt nhé!”

“Em đúng là rất thích hoa này thì phải? Nhưng mà hoa này toàn thân là độc, đặc biệt là rễ.” Đại tá Thúc cười nói.

“Em có đưa cho chị để ăn đâu mà là để chị vẽ tranh chứ. Bức “Hoa Diên Vĩ” của Van Gogh chẳng phải năm 1988 được bán với giá 53 triệu đô la Mỹ đấy sao? Chị đừng lấy đắt quá, chừng 530 đồng là được rồi!”

“Thế mà còn không đắt? Sợ là 5 đồng cũng chẳng ma thèm mua ấy chứ.”

Tiếng cười xa xa, Loan Tiêu ngồi thẳng tắp bên trong. Anh ta không ngẩng đầu, cũng không đi ra ngoài.

Thủ trưởng Trác Thiệu Hoa nói rất đúng, kỳ thật không chỉ đối với thành phố mà cả những thứ khác tay súng bắn tỉa cũng không thể có tình cảm mãnh liệt. Bọn họ cần duy trì đầu óc lúc nào cũng tỉnh táo, bọc bản thân kín kẽ chặt chẽ mới không có nhược điểm trí mạng. Anh ta rất thích ăn mì Lan Châu, nhưng lại không dám ăn. Nếu có ăn thì cũng chỉ một bát. Có đôi khi ý chí nghị lực của con người cũng không cứng rắn được như tưởng tượng, vì thế người ta chỉ có thể nhịn, hoặc bỏ qua. Trong bộ phim “Vệ sĩ”, Kevin Costner đóng vai vệ sĩ của minh tinh Whitney Houston. Sau khi nảy sinh tình cảm, anh ta chỉ có thể lựa chọn rời đi. Một khi đã có tình cảm thì lực phá hoại không kém gì một viên đạn hoặc một con dao quân đội.

Anh ta đi ra ngoài để làm gì chứ? Trao đổi số di động để hai người thường xuyên liên hệ sao? Loan Tiêu nhắm mắt lại vài giây, nén rung động trong lòng xuống sau đó anh ta đứng dậy, xách một cái bao màu đen bên cạnh. Trong đó có chứng minh thư mới của anh ta và một con dao bỏ túi có vỏ bằng da trâu màu cà phê.

Thời đại này được gọi là thời kỳ của vũ khí nóng, một khi tác chiến mọi người đều ỷ lại vào súng ống, đạn pháo và internet. Nhìn thì có vẻ hỏa lực uy mãnh, lực sát thương làm cho người ta sợ hãi, nhưng lúc đấu tay đôi thì dùng dao vẫn tốt hơn —— loại vũ khí cổ xưa ngưng tụ những kỹ xảo chiến đấu ban sơ của loài người vẫn có tác dụng.

Trêи hành lang rất an tĩnh, anh ta ấn vân tay, so con ngươi sau đó không hề quay đầu mà đi ra khỏi núi giả.

Gia Hàng đến đại học Nam Kinh sau kỳ nghỉ Quốc khánh dài. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mặc quần áo và trang điểm mất hơn 1 tiếng. Lúc đứng ở cửa đại học Nam Kinh cô nhớ đến khi còn ở Bắc Hàng, giáo viên lạnh lùng sắc bén, thím quản lý ký túc xá thì thích xăm soi, có giáo viên biến thái nào đó sẽ đột nhiên kiểm tra đột xuất. Gia Hàng tự nhiên có cảm giác “con dâu uất ức nhiều năm nay hóa thành mẹ chồng.”

Chủ nhiệm Hoàng tự mình ra cửa đón cô, văn phòng của cô ở viện nghiên cứu sinh. Học kỳ này cô được giao cho một môn tự chọn là ——《 Lợi ích và nhược điểm của thời đại máy tính》.

“Trêи đường có đông không?” Chủ nhiệm Hoàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play