Quyển 2: Hoa học đường màu trắng

Chương 25: Bạch y Ma nữ - Ma nữ áo trắng

Spoiler: Chương 25: done!

Tôi nói với bọn họ rằng từ bây giờ ba người nên tách nhau ra hành động, Đặng Siêu có khả năng đang trốn trong bóng tối quan sát.

Tôi yêu cầu Hoàng Tiểu Đào lái xe rời khỏi trường trước, sau đó tìm một nơi để đậu xe sau đó hẵng quay trở lại. Tôi đến thư viện một mình một lúc, khá đông người ở đây nên có lẽ tương đối an toàn, khi trời sập tối, tôi thậm chí không thèm ăn tối vội vã đến thẳng tòa nhà dạy học bỏ hoang.

Rừng cây nhỏ xung quanh tòa nhà dạy học về đêm trông thật âm u, đi trên đường tôi cũng thấy rợn cả tóc gáy, tôi thực sự lo Đặng Siêu đột ngột nhảy ra từ đâu đó và giết tôi chỉ bằng một nhát dao.

Không sợ trộm đến, chỉ sợ trộm nhớ thương, đến giờ tôi mới hiểu sâu sắc ý tứ của câu này!

Khi tôi vừa bước vào tòa nhà dạy học, một người bên cạnh đột nhiên túm lấy tôi khiến tôi sợ đến đứng tim, bên kia thì thào: “Này, Tống Dương, là tao đây!”

“Đm Đại Lực, mày muốn tao vỡ tim mà chết mới vừa lòng đúng không?. ”Tôi vuốt ngực và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

“Có ai đi theo trên đường không?” Hoàng Tiểu Đào hỏi, hóa ra bọn họ đã tới rồi.

"Không." Tôi đã cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân phía sau trên đường đến đây, vì vậy tôi chắc chắn.

Vương Đại Lực định bật đèn pin lên, nhưng tôi ngăn anh ta lại: "Đừng bật đèn pin sẽ làm lộ mục tiêu. Nhân tiện, mày đã mua những thứ mà tao bảo chưa?"

"Đây, sao mày lại muốn những thứ này?" Vương Đại Lực đưa cho tôi một cái túi.

“Chốc nữa sẽ biết.” Tôi trả lời.

Chúng tôi đến tòa nhà dạy học bỏ hoang đang chìm trong bóng đêm, hai người kia không nhìn thấy đường, cứ níu lấy quần áo của tôi, tôi sử dụng "Động u chi đồng", khả năng trong bóng tối gấp mười lần người bình thường!

Đây không phải là khoe khoang. Tôi đã đọc từ các cuốn sách về giải phẫu người rằng có các tế bào hình nón và tế bào hình que phân bố trên võng mạc của con người. Tế bào đầu tiên tập trung ở trung tâm của đồng tử và có thể nhìn thấy vào ban ngày; tế bào thứ hai phân bố xung quanh đồng tử và có thể nhìn mọi vật vào ban đêm, nhưng tế bào que rất nhạy cảm nên những người ở trong bóng tối lâu đột nhiên gặp ánh sáng cường độ mạnh, mắt sẽ có cảm giác đau nhức mãnh liệt.

Tôi đã được ông nội cho uống “Minh đồng tử tán” trong bảy bảy bốn mươi chín ngày. Lại trải qua khóa huấn luyện thị lực đặc biệt nên số lượng tế bào hình que gấp mười lần người bình thường và đồng tử có thể thu phóng linh hoạt tùy ý, vì vậy chỉ cần trong bóng tối có chút ánh sáng dù là yếu ớt tôi liền có thể nhìn rõ mọi vật.

Lúc lên cầu thang, Vương Đại Lực hỏi tôi: “Tống Dương, sao mày có thể nhìn ban đêm tốt thế?”

“Tao đã được huấn luyện” tôi nói.

"Cái gì, cái này cũng có thể luyện được sao! Làm như nào vậy?" Vương Đại Lực kinh ngạc.

“Ăn thêm cà rốt.” Tôi nói đùa.

Khi chúng tôi đến tầng ba, tôi bảo họ canh gác ở đầu cầu thang, và chú ý giữ im lặng. Tòa nhà dạy học bỏ hoang này chỉ có một cầu thang, nên nếu Đặng Siêu đến giết tôi, anh ta nhất định sẽ đi ngang qua đây.

"Tôi sẽ đến đó trước," tôi nói.

“Cẩn thận!” Hoàng Tiểu Đào khuyên nhủ.

“Yên tâm.”

Tôi đến phòng học nhạc, cửa bị dây cảnh giới rào lại, tôi vào trong, đương nhiên thi thể đã bị lấy đi, trên sàn còn có một ít vết máu sẫm. Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, rèm cửa nhẹ nhàng tung bay, khiến người ta cảm thấy bầu không khí quạnh quẽ thê lương.

Tôi lấy trong túi ra một ít bột mì rắc một lớp mỏng lên chân đàn và dưới cửa ra vào, cửa sổ, đề phòng thật sự nếu có ma nữ thì tôi đã chuẩn bị kỹ càng. Bột mì có tính chất ôn hòa, dương tính, có thể cảm nhận được âm hồn nhưng không chọc giận nó.

Ông nội dạy tôi một số cách đơn giản để đối phó với ma, thực ra thời cổ đại, trừ tà ma không phải là nghề của các hòa thượng và đạo sĩ, có một số phương pháp tương tự trong mỗi ngành nghề riêng, ví dụ như thợ mộc sẽ dùng ghét thắng pháp, thợ đá lên núi khai thác đá dùng thiêu giáp mã, đồ tể sát sinh cũng sẽ niệm một chút siêu độ kinh văn. Cả ngày giao tiếp với xác chết như ngỗ tác cũng không ngoại lệ, nhưng ở thời hiện đại, các ngành công nghiệp truyền thống dần bị thay thế bởi các ngành công nghiệp mới nổi, những kỹ thuật bí mật này mới dần bị thất truyền.

Thành thật mà nói là ban ngày nghe Vương Đại Lực kể về cái truyền thuyết ma nữ trong khuôn viên trường này, giờ lòng tôi cũng có chút cảm giác ớn lạnh, đêm nay ma nữ kia chính là đại bất trắc! (nhân tố không xác định)

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện ra vấn đề, bên ngoài cửa sổ là ngã tư, xung quanh khu dạy học trồng rất nhiều cây hòe cổ thụ, nơi này âm khí rất nặng, khó trách lại có ma ám!

Đêm nay ánh trăng rất tốt, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy phòng học, nhưng từ trong phòng học nhìn ra không rõ lắm vì bị lá cây che khuất. Nếu Đặng Siêu đến, anh ta sẽ thấy tôi trước.

Vì vậy tôi không thể đứng ngây người ở đây, chỉ đành lấy ra một cây bút lông nhỏ, và giả vờ điều tra ở đó, luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai giờ này quả thực quá dài, tôi gấp gáp đến độ như kiến bò trên chảo nóng!

Lúc này, trong lớp học im lặng truyền đến âm thanh sột soạt, tôi cảm thấy lạnh buốt sau lưng, tôi từ từ quay lại và thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu trắng với mái tóc dài đang đứng đó.

Cơ thể của cô ấy nửa trong suôt, và nửa người dưới của cô ấy gần như hoàn toàn không nhìn thấy, khó trách có người lại nói ma không có chân.

Nhưng thực tế là cô ấy có chân, bởi vì có những dấu chân rất nhẹ in trên bột mì!

Tôi đứng đờ người ra đó, tim đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh tượng như thế này. Ma nữ không nhìn tôi, quay người dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép đàn, làn da tái nhợt như tờ giấy, không có một chút máu, trên đó còn có những vết nứt cháy xém, tựa như thân thể của cô ấy là từng khối hợp thành.

Tôi thử hô một tiếng: “Hạ Mạt?”

Bởi vì khẩn trương thái quá, thanh âm của tôi rất thấp, lại còn run lẩy bẩy .

Ma nữ chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi bằng một đôi mắt trắng không có đồng tử, tôi nhận thấy được trên khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng dính đầy máu đỏ.

Tôi chắp hai lòng bàn tay lại, cực kỳ khách khí nói: "Hạ Mạt học tỷ, thực xin lỗi, tối nay tôi muốn mượn địa bàn của cô để bắt tội phạm. Đây là một chút tâm ý của tôi, mong cô chấp nhận." Lấy một xấp giấy vàng ra, sau đó lấy bật lửa ra và chuẩn bị châm lửa.

Nhưng tờ giấy vàng không thể cháy dù tôi cố gắng châm đến mức nào đi nữa, vừa mới châm một cái liền bị âm phong thổi tắt, tôi nghe nói giấy vàng không cháy có nghĩa là con ma sẽ không chấp nhận lời 'hối lộ' của bạn, đột nhiên toát mồ hôi hột.

Cuối cùng tôi từ bỏ. Khi tôi nhìn lên thì nhận ra ma nữ đã biến mất, bất chợt tiếng rên thảm thiết của Đại Lực vang vọng trong hành lang. " Ma! Có ma!"

Tôi kêu thầm một tiếng “Hỏng rồi!”

Ma và người đều có ý thức về địa bàn, bị người xâm phạm địa bàn thì chắc chắn sẽ không vui vẻ gì cả. Cái khác tôi không lo lắng, tôi chỉ lo giữa chừng sẽ bị ma nữ xuất hiện đuổi chúng tôi đi.

Tôi lập tức lao ra khỏi phòng học nhạc, Hoàng Tiểu Đào giơ súng về phía tôi, Vương Đại Lực sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất run rẩy, tôi nhanh chóng giơ tay: “Đừng nổ súng, là tôi!”

Hoàng Tiểu Đào thấy rõ là tôi. Cô ấy bỏ súng xuống.

"Ai nha, mày đến rồi. Mới vừa rồi hù tao sợ chết khiếp. Một ma nữ mặc áo trắng bay qua đây." Giọng Vương Đại Lực có vẻ như đang khóc.

"Tôi cũng nhìn thấy! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy tôi còn thực sự không tin". Hoàng Tiểu Đào nói: "Ma nữ bay lướt qua chúng tôi như một cơn gió."

"Rút lui đi!" Tôi nói. .

“Rút lui?” Hai người cùng trố mắt nhìn.

"Ý tôi là hai người rút lui, đi phục kích trong lớp học ở lối vào của tầng một. Tôi tiếp tục ở lại đây, có việc liền gọi điện thoại, vang một tiếng là được rồi " Tôi ra lệnh.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng Hoàng Tiểu Đào nói: "Ba người chúng ta tại sao không đến phòng học âm nhạc !"

"Không được, Đặng Siêu có thể đang quan sát bên ngoài cửa sổ. Hai người không được ló mặt ra. Mau xuống lầu một đi." Tôi lo lắng nói.

Hai người xuống lầu, tôi trở lại phòng nhạc tầng bốn nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa, dưới ánh đèn đường mờ ảo, con đường vắng tanh không một bóng người.

Vừa quay đầu lại, tôi đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng lẳng lặng đứng ở ngoài cửa không một tiếng động, mái tóc dài buông thõng che hết khuôn mặt.

Tôi sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vừa mới định thần lại thì nhận ra nó đã biến mất.

Tôi chợt nhận ra có gì đó không ổn, bóng người vừa rồi là thật, hơn nữa hình thể đó có chút khác lạ so với Hạ Mạt.

Tôi kém chút liền hét thành tiếnng. 'Ma nữ' mà Vương Đại Lực và Hoàng Tiểu Đào nhìn thấy, và ma nữ mà tôi nhìn thấy lúc này, thực sự là Đặng Siêu giả trang, hắn vậy mà dùng loại thủ đoạn này tiến vào .

Tiểu tử này tâm cơ quá sâu!

Mà tại lúc này, cả tầng lầu cũng chỉ còn lại có tôi cùng hắn ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play