Tôi nói với Hoàng Tiểu Đào rằng trường hợp này đã rất rõ ràng.

Kẻ sát nhân là Đặng Siêu, và cái xác không đầu thuộc về Mã Bảo Bảo, Đặng Siêu dự tính sát hại Mã Bảo Bảo từ lâu, nhưng kế hoạch giết người đầu tiên không thành công. Cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một kế hoạch giết người hoàn hảo!

“Quá trình của toàn bộ vụ án nên như thế này.” Tôi ho nhẹ nói: “Trước tiên Đặng Siêu giết Mã Bảo Bảo, bảo quản thi thể của cậu ta bằng đá khô, sau đó mượn men rượu đề nghị đến trường học cũ chơi một trò chơi mạo hiểm. Trên thực tế, hai cô gái kia hoàn toàn bị anh ta lợi dụng. Đặng Siêu chỉ muốn diễn cho họ xem một cảnh ma nữ giết người! Đem họ dọa chạy, Đặng Siêu đã mặc quần áo của chính mình cho xác Mã Bảo Bảo trong thời gian nhanh nhất. Vì không thể tạo ra cảnh cắt đầu bằng dây đàn thật, anh ta đã chặt đầu Mã Bảo Bảo bằng hai dụng cụ là một con dao và một lưỡi cưa và cố gắng sao cho giống thật nhất có thể.”

“ Cuối cùng, anh ta dùng thuốc ăn mòn. Nó khiến đầu của Mã Bảo Bảo bị biến dạng không thể nhận ra, anh ta diễn một màn ve sầu thoát xác, cảnh sát không thể tìm thấy xác của Mã Bảo Bảo, cùng lắm vụ này sẽ được xếp vào loại mất tích, tôi không thể không khen cậu ta một câu. Chính là một tên tội phạm có chỉ số IQ cao!” Tôi thật lòng ngưỡng mộ.

"Dù chỉ số IQ của hắn cao đến đâu, cuối cùng cũng bị cậu lật mặt. Rõ ràng là cậu đang dát vàng lên mặt còn bày đặt khiêm tốn" Hoàng Tiểu Đào cười.

“Quá khen quá khen!” Tôi khiêm tốn nói.

“Tại sao Trương Khải chết?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.

“Tá ma sát lư!” Tôi nói: “Thủ đoạn ma nữ giết người của Đặng Siêu cần phải có người trợ giúp. Hãy nghĩ xem. Lúc đó, trong lớp học có dây đàn bay múa. Sát thương vô hình làm tăng không khí rùng rợn, hai cô gái cũng tin vào sự tồn tại của ma nữ, nếu lúc đó Trương Khải không có ở đó hoặc không hề hay biết, thủ đoạn giết người của ma nữ rất có thể sẽ bị lộ tẩy tại chỗ, vì vậy vai trò của Trương Khải là rất quan trọng. "

"Âm mưu của Đặng Siêu này rất thâm sâu! Nếu như Trương Khải còn sống, thử hỏi một người sinh viên đại học đối mặt cảnh sát thẩm vấn, tâm lý khẳng định không chịu nổi, chỉ hù dọa một chút liền đem sự tình khai sạch ra. Cho nên để cho an toàn, Đặng Siêu phải giết Trương Khải! "

" Có đáng để giết hai người liên tiếp chỉ vì tư cách nghiên cứu viên không? "Hoàng Tiểu Đào lắc đầu thở dài.

"Trong mắt người ngoài chúng ta, quả thực có chút không xứng, nhưng đối với đám học sinh này thì khác. Đã rơi vào cảnh khốn cùng thì con người cũng có thể tàn sát nhau chỉ vì một cái bánh bao. Đối với Đặng Siêu, tấm bằng sau đại học này chính là tương lai của cậu ấy, là số mệnh của cậu ấy”.

“Đương nhiên, điều này cũng không thể tách rời với tính cách của chính anh ta, anh ta từ lâu đã được gọi là thủ khoa, cùng với chỉ số thông minh cao chưa bao giờ bị thất bại trong học hành. Sau khi cậu ta bị vạch trần đạo văn, lòng tự tôn bị đả kích. Dần dần sinh ra ám ảnh, nhất định phải giết người kia, dù có lôi bạn bè của chính mình ra để làm vật hi sinh cũng không chần chừ!” Tôi phân tích.

Hoàng Tiểu Đào đột nhiên bình tĩnh nhìn tôi, làm cho tôi có chút xấu hổ, chẳng lẽ cô ấy bắt đầu có cảm tình với tôi sao?

"Tống Dương, sao tôi cảm thấy cậu không giống một sinh viên đại học, một sinh viên không thể nào nói những lời thành thục như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia giải quyết một vụ án sao?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.

"Đúng vậy, tôi thực sự là một đại cô nương lần đầu lên kiệu. Nếu cô không tin, cô có thể đi hỏi thăm." Tôi nhún vai trong bất lực.

Hoàng Tiểu Đào khịt mũi cười: “Được rồi, được rồi, tôi tin anh, tên thám tử đẹp trai kia, chúng ta nên tìm cách bắt Đặng Siêu bây giờ chứ?”

Tôi lẩm bẩm: “Thời cơ chưa chín muồi, chúng ta còn cần kiểm tra một số thông tin. "

" Cần kiểm tra những gì? Cậu có cần đến ký túc xá của Mã Bảo Bảo không? "Hoàng Tiểu Đào hỏi.

“Không, đừng đi!” Tôi xua tay lần nữa.

“Tại sao?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.

“Chúng ta phải giả vờ như không biết rằng người chết là Mã Bảo Bảo.” Tôi cười lạnh.

Hoàng Tiểu Đào trợn mắt: "A, hiểu rồi, ngươi là đang muốn dục cầm cố túng."

Tôi gật đầu: "Thông minh! Thử nghĩ xem, hôm nay trong trường có nhiều cảnh sát đến và gây ồn ào như vậy. Tôi đoán Đặng Siêu đang bí mật quan sát. Vì vậy, chúng ta càng phải thuận theo mong đợi của hắn, đừng làm gì cả. Hắn sẽ mất cảnh giác sớm thôi”.

" Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? ”Hoàng Tiểu Đào nói.

Tôi đưa tờ rơi phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ấy, Hoàng Tiểu Đào sửng sốt: "Đưa tôi cái này làm gì? Chẳng lẽ cậu thấy tôi lớn lên có khuyết tật cần đi chỉnh hình à?".

Hoàng Tiểu Đào có dáng dấp môi đỏ răng trắng, cao quý và lạnh lùng, có thể nói là cô ấy có khuôn mặt đẹp hoàn hảo, cô ấy đẹp tự nhiên không liên quan gì đến phẫu thuật thẩm mỹ, tôi bị cô ấy làm cho bối rối: "Cô đừng có tưởng tượng phong phú vậy có được không? Tôi yêu cầu cô kiểm tra công ty phẫu thuật thẩm mỹ này xem Đặng Siêu đã bao giờ tới đây chưa, vì tôi vẫn có một nghi ngờ cần xác minh "

Hoàng Tiểu Đào cầm lấy tờ giấy kia, gắt giọng: “Cậu không thể nói được câu “cô xinh đẹp như vậy không cần phải phẫu thuật thẩm mỹ đâu” à? Đúng là EQ thấp đến đáng thương”.

Tôi vò đầu bứt tóc, con gái thích nghe người ta khen ngợi vẻ đẹp của mình đến vậy sao?

“Được rồi được rồi, đùa cậu chút thôi!” Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ nói: “Hiện tại là mười giờ sáng rồi. Tôi lái xe đến đó một chuyến. Buổi trưa trở về mời anh với Vương Đại Lực ăn cơm.”

“Được rồi!”

Tôi tạm thời chưa có gì làm cả, quyết định quay lại ký túc xá thì thấy Vương Đại Lực không có ở ký túc xá, mở khóa một cái điện thoại di động có phiền phức như vậy không? Sau đó, tôi mới nhận ra rằng cậu ta đã gửi cho tôi vài tin nhắn, bảo tôi hãy nhanh chóng tới phòng lão út.

Vừa nghĩ tới bộ mặt hèn mọn gay của lão út, tôi liền có chút chột dạ, chỉ đành cắn răng mà đi.

Vừa bước vào ký túc xá, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi, sàn nhà chứa đầy những chai nước giải khát và hộp cơm rỗng, chiếc giường buộc một sợi dây thừng, trên đó còn treo một vài chiếc quần lót. Những người khác trong ký túc xá này không thể chịu nổi lão út, hai người trong số họ đã chuyển đi năm ngoái, và một người đã về nhà năm nay, vì vậy ký túc xá đã trở thành nơi ở của riêng hắn ta, không, không phải phòng mà là một cái ma quật!

Tôi thấy lão út ngồi xổm trên ghế như con khỉ, người gầy đến nỗi lòi ra hàng xương sườn thấp thoáng sau cái áo mỏng , hai bàn chân to đã lâu chưa rửa, lòng bàn chân đen xì.

Cậu ta có mái tóc rối như tổ chim, ngậm điếu thuốc và tập trung vào việc chơi Liên Minh Huyền Thoại.

Vương Đại Lực đứng bên cạnh tuyệt vọng van xin: "Thiếu gia, lão út, em lạy anh nhanh lên được không? Rõ ràng cậu đã bảo chỉ một ván sau đó sẽ giúp tôi. Cậu đã chơi ba ván rồi. Cậu giúp tôi trước đi."

"Gấp cái gì, làm sao mà tôi có thể bỏ rơi đồng đội được. Chờ tôi xong trận tôi sẽ làm cho cậu" Lão út thản nhiên nói, chợt thấy tôi bước vào. Bỗng đôi mắt hắn tinh quang bắn tứ phía, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, cười đê tiện: “Ôi, Tiểu Dương Dương, đã lâu không gặp, cậu lại càng trở nên đáng yêu hơn rồi!”

Vừa nghe thấy giọng nói dâm đãng này, toàn thân lập tức nổi lên một lớp da gà.

Lão út duỗi thẳng chân phủ đầy lông đen, lôi ra hai chiếc dép xỏ ngón trong thùng rác và chạy nhanh về phía tôi sau khi mang chúng vào.

“Tiểu Dương Dương, nhớ tôi không, tới ôm một cái nào!”

Tôi vươn tay đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Mọi người đều là người văn minh. Có chuyện cứ nói, đừng động tay động chân.”

“Ai nha nha, còn giả vờ rụt rè với người ta cơ đấy. Nghe Đại Lực nói cậu sáng nay vô cùng phong quang. Theo chân cảnh sát phá án giết người. Có thật không? ”

Nói xong, lão út bất ngờ vỗ vào mông tôi. Mẹ kiếp, tôi thực sự có ý nghĩ muốn tự sát.

Góc bổ túc kiến thức:

Tá ma sát lư

Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế’ hết rên quên thầy

Dục cầm cố túng

Muốn bắt thì phải thả

Điển cố: Thời Tam Quốc, Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt, bảy lần thả (thất cầm thất túng, 七擒七纵) Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn mà không dám làm phản nữa. Tào Tháo muốn dùng Quan Vũ để làm dũng tướng cho mình đã cấp cho Quan Vũ ngựa Xích Thố để Quan Vũ lên đường tìm huynh đệ Lưu Bị và Trương Phi; nhưng Quan Vũ chỉ cỡi ngựa đi một đoạn bèn quay lại trở về với Tào Tháo để nguyện ra trận chiến đấu trả ơn cho Tào Tháo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play