Suốt một thời gian dài, Cố Thanh Yến luôn cho rằng mẹ chính là người như vậy. Cô luôn lạnh lùng với mẹ, không hề gần gũi. Khi bà ta muốn lại gần, cô sẽ đẩy bà ta ra.
Cho đến một lần, Cố Thắng Nam đưa một người phụ nữ về nhà chơi. Cô ta có mang theo một đứa bé gái.
Khi đó, Cố Thanh Yến mới có 3 tuổi. Thậm chí, cô còn không biết vì sao mình lại có thể nhớ kĩ câu chuyện hồi bé đến vậy.
Kí ức chính là thứ tàn khốc như vậy. Nếu như không khắc sâu trong tâm trí, có lẽ cô cũng sẽ không cảm thấy đau buồn đến thế.
Lúc đó, cô mới đang tập tễnh bước đi. Đã rất lâu rồi, cô không nhìn thấy Cố Thắng Nam, tự nhiên cô rất muốn lại gần cạnh người phụ nữ xinh đẹp ấy. Cố Thanh Yến giang hai cánh tay ra, loạng choạng chạy đến.
Nhưng cuối cùng lại bị Cố Thắng Nam đẩy ra, bà ta nói: “Nước dãi của mày sẽ làm bẩn quần áo của tao.”
Từ trước đến nay Cố Thanh Yến đã quen bị đối xử như vậy, chỉ cảm thấy hơi tủi thân, không hề buồn.
Nhưng bạn của bà ta lại đặt bé gái ôm trong ngực xuống rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, trách móc Cố Thắng Nam: “Trẻ con đều như vậy cả, cậu quá dữ dằn rồi đó.”
Nói xong, bàn tay ấm áp của người phụ nữ kia nhẹ nhàng chạm vào má của Cố Thanh Yến, bà nhỏ giọng dỗ dành cô, nói cô thật sự rất xinh đẹp, thuần khiết trong veo như nước, giống nàng tiên nhỏ vậy.
Điều mà Cố Thắng Nam ghét nhất chính là vẻ bề ngoài của Cố Thanh Yến, có đến chín phần giống Lục Chí Phong, không hề giống người nhà họ Cố bà ta dù chỉ một chút, nhìn thôi đã thấy ghét rồi.
Lớn lên Cố Thanh Yến lại càng giống người đàn ông kia hơn, trên người chẳng có một chút bóng dáng của bà ta.
Cố Thắng Nam nghe thấy bạn mình nhắc đến ngoại hình của Cố Thanh Yến thì thái độ càng kém đi.
Bà ta không nhịn được nói: “Đừng để ý đến con bé nữa, không chết là được rồi.”
Người phụ nữ bất đắc dĩ buông Cố Thanh Yến xuống. Con gái của bà lớn hơn Cố Thanh Yến vài tuổi. Bà luôn ôn tồn dặn dò con mình chơi thật tốt với em gái, không được bắt nạt em.
Buổi chiều hôm đó, Cố Thanh Yến đã biết được một điều từ cô bé đó. Vốn dĩ mẹ không phải là người như vậy. Mẹ là người rất ấm áp, sẽ luôn chuẩn bị quần áo nhỏ nhắn cho cô, sẽ mua cho cô chiếc balo xinh xắn, đáng yêu.
Trong balo nhỏ của cô bé còn có rất nhiều đồ ăn vặt khác nhau, cô bé cho cô biết bao nhiêu là thứ. Nhưng chỉ riêng thanh socola Muiz, cô bé chỉ có một phần do mẹ không cho phép ăn quá nhiều.
Cô bé do dự một lúc lâu rồi chỉ đưa cho Cố Thanh Yến một phần bé như móng tay của mình. Cô bé nói rằng lần sau khi cô sang nhà chơi, nhất định sẽ bảo mẹ cho cả một thanh.
Cô bé ấy còn nói nếu mà cô thích nó, có thể bảo mẹ mua cho cô.
Lúc ấy, Cố Thanh Yến cảm thấy đây nhất định là đồ ăn ngon nhất trên thế giới này. Cô chưa bao giờ được ăn đồ ăn vặt. Tất cả đều là bảo mẫu đưa gì cô ăn nấy.
Thậm chí, bởi vì sợ cô ăn quá chậm nên bảo mẫu cũng sẽ tịch thu đi đồ ăn duy nhất của cô.
Sau ngày hôm đó, Cố Thanh Yến do dự một lúc lâu mới lấy hết can đảm bảo Cố Thắng Nam mua cho mình một thanh socola.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên buổi chập tối ngày hôm đó, từ giọng nói cho đến biểu cảm của Cố Thắng Nam.
Bà ta vừa quay trở về để lấy tài liệu rồi vội vàng chuẩn bị rời đi. Khi vừa mới đi đến cửa, nghe thấy yêu cầu của Cố Thanh Yến bèn quay đầu lại nhìn cô từ trên cao xuống.
Sự chán ghét hiện rõ trong mắt bà ta, như thể bà ta đang thấy một thứ bẩn thỉu gì đó, chỉ muốn vứt bỏ nó đi.
Cố Thắng Nam đứng ngược sáng. Ánh nắng hoàng hôn phác họa đường cong cơ thể của bà ta, tựa như một bức tranh muôn phần ấm áp. Nhưng có lẽ chỉ riêng Cố Thanh Yến nghĩ vậy.
Đằng sau bức tranh đó lại là vực sâu vạn trượng. Cô dè dặt quan sát ánh mắt của Cố Thắng Nam, như thế cô sắp bị ăn tươi nuốt sống. Chỉ cần Cố Thanh Yến sơ suất một chút cũng có thể rơi thẳng xuống địa ngục.
Cô nghe thấy giọng nói mỉa mai của Cố Thắng Nam, bà ta nói: “Quả nhiên mày cũng giống với tên ngu xuẩn Lục Chí Phong kia, đều là lòng tham không đáy.”
Nói xong, bà ta xoay người rời đi không thương tiếc.
Cố Thanh Yến kinh ngạc dựa vào cánh cửa. Khi đó, đến ngay cả đi cô còn không vững.
Cô không rõ tại sao mình lại có thể nhớ lâu đến như vậy. Có lẽ vì kí ức đó quá sâu sắc nên suốt một thời gian dài cô đều nằm mơ thấy không được ăn thanh sô cô la kia.
Trong mỗi giấc mộng, lần nào cô cũng cô mơ thấy Cố Thắng Nam há miệng to đỏ lòm như máu, nuốt chửng lấy cô.
Cô vùng vẫy, khóc lóc, cầu xin sự tha thứ nhưng tất cả đều vô ích.
Cho đến khi Cố Nhất Thành ra đời, cô đã tận mắt thấy được sự dịu dàng của Cố Thắng Nam như một người mẹ. Đến cuối cùng, cô đành từ bỏ. Kể từ đó, cô không bao giờ mơ thấy giấc mơ đó nữa.
Cố Thanh Yến nhìn về phía Tiểu Đình, không thể nói rốt cuộc ai khổ hơn ai. Có lẽ cô cũng cảm thấy mình còn may mắn chán, ít nhất Cố Thắng Nam có rất nhiều tiền.
Cho dù có ghét cô, không quan tâm tới cô, nhưng đối với một kẻ có tiền mà nói, ít nhất sẽ còn cho cô một nơi để sống. Dù không có cho cô ăn sơn hào hải vị hay mua cho cô những đồ xa xỉ, nhưng đó cũng là điều đáng buồn nhất.
Cố Thắng Nam không thể tưởng tượng nổi khi trở nên nghèo khổ sẽ tệ đến mức nào.
Cố Thanh Yến vẫn cảm thấy bản thân mình may mắn.
Cô mệt mỏi dựa vào ghế sofa. Tiểu Đình thấy cô có vẻ đã thoải mái hơn nên cũng vô thức thư giãn theo cô.
Cố Thanh Yến cắn miếng khoai tây chiên, hỏi cô bé: “Sao em biết Kiều Vân?”
Tiểu Đình nghiêm túc giải thích: “Hồi trước em từng chạy vặt ở trong đoàn làm phim nhưng do em quá hậu đậu nên làm hỏng đạo cụ diễn. Về sau, em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ sợ phải bồi thường tiền, em sợ đến phát khóc và sau đó, em đã nhảy xuống nước.
Mọi người ai cũng bị dọa sợ. May mắn thay là anh Kiều đã nhìn thấy và cứu em.”
Tiểu Đình dường như có vẻ lúng túng khi nói về chuyện mình vụng về ở trong quá khứ. Cô bé chỉ sợ khi nói ra, Cố Thanh Yến sẽ khinh thường mà bỏ rơi mình.
Cô nhóc ngay lập tức vội vàng giải thích: “Nhưng thật sự là em có thể biết bơi. Từ nhỏ em đã lớn lên ở trên núi, cũng có thể bắt cá ở dưới nước. Chỉ là em nghĩ không biết cần phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa, em thật sự không thể trả nổi, em… Lúc đó, em, em chỉ muốn chết, chỉ nghĩ nếu chết rồi sẽ không cần trả nợ nữa.”
Cố Thanh Yến nhắm mắt lại, cầm lấy mấy gói đồ ăn vặt đưa cho Tiểu Đình: “Cái này ăn rất ngon.”
Tiểu Đinh nhận lấy một cách cẩn thận, nhưng sau đó chỉ dám mở một gói.
Cố Thanh Yến nói với cô bé điều khiển từ xa nằm trên bàn trà. Trong phòng có máy vi tính, đưa cho cô bé mật khẩu wifi rồi hướng dẫn những thao tác bấm tivi đơn giản cho cô ấy.
Chờ Tiểu Đình học xong, cô tìm một chương trình muốn xem, sau đó mới nói: “Bây giờ chị đi tắm, sẽ hơi lâu một chút. Lát nữa người ta sẽ giao đồ ăn đến, em cứ ăn trước đi, đừng đợi chị.”
Tiểu Đình vội vàng lắc đầu: “Chị Yến Yến cứ đi đi, em sẽ đợi chị, em không đói bụng.”
Cố Thanh Yến mỉm cười: “Cũng được. Cùng nhau ăn chung sẽ vui hơn.”
Cũng lâu rồi cô không cùng ăn cơm nhà với người khác. Hầu như đều ăn một mình bên ngoài.
Cố Thanh Yến đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Đình: “Em cũng rất đáng yêu. Bộ dạng lúc ăn đồ ăn vặt của em cũng rất dễ thương.”
Tiểu Đình chợt cảm thấy bối rối một lúc. Sau đó cảm thấy vô cùng xấu hổ nên cô bé chỉ vùi đầu vào ăn.
Đến khi ăn xong, Tiểu Đình mới khẽ nói bây giờ cần phải đi về.
Đã gần chín giờ, phòng cô bé thuê ở ngoại thành, mất tận hai giờ lái xe. Nếu bây giờ mà không đi thì sẽ về về đến nhà lúc mười hai giờ mất.
Dọn dẹp xong xuôi, chờ đến sớm ngày hôm sau còn phải đi ra ngoài đón Cố Thanh Yến, thật sự rất lười.
Mà cô bé không thể mất đi công việc này được. Anh Kiều đã cho cô một mức lương vô cùng tốt. Chỉ cần cô cố gắng thêm một chút nữa, có thể gửi thêm tiền về nhà. Có lẽ, mẹ cũng sẽ không căm ghét cô bé nữa.
Cố Thanh Yến không hề biết trong lòng cô nhóc đang kêu gào muốn trở về, cô khẽ cất giọng ấm áp: “Kiều Vân nói nhà em ở rất xa. Hôm nay không cần quay về đâu. Ở phòng tắm bên cạnh, trong ngăn kéo có đồ vệ sinh cá nhân mới.”
Tiểu Đình lo lắng đứng lên: “Sao có thể như vậy được ạ! Làm sao em có thể ở nơi này được ạ?”
Tiểu Đình vụng về lắc đầu: “Không, không phải đâu ạ. Em không phải…”
Cố Thanh Yến mỉm cười: “Vậy thì đi tắm rồi ngủ một giấc. Hôm nay em đã làm việc chăm chỉ rồi.”
Tiểu Đình cứ đứng trước ghế sofa, phân vân không thể quyết định được một lúc. Không biết có nên tiếp tục ở lại hay là đi về.
Trong lúc đi rót nước, cô bé đã thấy được chiếc giường ở bên trong phòng vô cùng rộng, chiếc chăn nhung vừa nhìn có thể thấy vô cùng mềm mại. Ngoài ra, trong phòng tắm còn có một cái bồn tắm massage rất lớn. Cô bé chưa bao giờ được dùng mấy thứ đó.
Trước khi tới thành phố A, thậm chí cô còn chưa tắm rửa tử tế bằng vòi hoa sen. Đến giờ vẫn chỉ dùng khăn mặt để lau người.
Đó là chiếc khăn mẹ cô đã dùng. Vì không nỡ vứt nó đi nên đưa cho cô.
Tiểu Đình không dám nghĩ khi được nằm xuống bồn tắm kia sẽ thoải mái đến mức nào. Ngủ trên chiếc giường kia nhất định sẽ vô cùng thư thái, nhẹ nhõm.
Cố Thanh Yến nhìn cô bé ngơ ngác, sững sờ rồi lại tiếp tục nói: “Bao giờ nhận được tiền thù lao của bộ phim lần này, chị sẽ nhờ Kiều Vân thuê cho em một căn phòng ở gần đây. Sau này không cần phải dậy sớm nữa.”
Tiểu Đình vội vàng nói không cần. Kiều Vân và Cố Thanh Yến đã đối xử cô vô cùng tốt. Đồ ăn ngày hôm nay có lẽ là bữa tối tuyệt vời nhất cô được ăn kể từ khi đến thành phố A.
Cô ăn rất ngon, no đến mức có thể ngủ ngay một giấc.
Cố Thanh Yến không nói thêm nữa. Trở về phòng mình để cô nghỉ ngơi.
Tiểu Đình “ơ” một tiếng. Đến khi Cố Thanh Yến đóng cửa phòng lại, cô mới rón rén đi sang một bên.
Cô hơi thấp thỏm nhưng cũng rất mong chờ bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm gì cũng có, khăn tắm màu trắng sạch sẽ đang đặt ở bên cạnh. Trên mặt bàn còn có một bộ bàn chải mới, lại còn chuẩn bị cả sữa rửa mặt, sữa tắm,…
Những thứ này chắc chắn là Cố Thanh Yến để lại cho cô sau khi tắm xong.
Mũi của Tiểu Đình chợt cay cay. Cô lớn thế này rồi nhưng chưa từng có ai đối xử tốt với cô đến vậy.
Trước kia, cô cũng từng làm việc với một số diễn viên nữ khác. Có người nhìn bề ngoài tưởng lịch sự, không dễ nổi nóng, nhưng thật ra họ có thể trở mặt nói xấu sau lưng người khác. Cô cũng đã từng bị chửi là ngu như heo, đồ nhà quê, …Cô đã từng cho rằng lòng mình đã chết lặng. Ở trong một thành phố lớn như thế này, muốn sống tốt, cô nhất định phải đủ mạnh mẽ.
Nhưng Cố Thanh Yến lại hoàn toàn khác. Bên ngoài cô có vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt, thậm chí chẳng bao giờ nói chuyện với cô, là người rất khó tiếp cận.
Thế nhưng thật ra cô lại vô cùng dịu dàng, ấm áp. Cô chưa bao giờ kể lể mình đối xử tốt với người khác thế nào, cô chỉ lặng lẽ làm những việc đó.
Tiểu Đình lau nước mắt mới nhận ra có tin nhắn đến.
Là Cố Thanh Yến gửi – “Quyển hướng dẫn sử dụng bồn tắm nằm ở ngăn kéo thứ ba.”
Tiểu Đình nhìn bản thân mình trong gương, cả mũi và mắt đều đỏ lừ. Cố Thanh Yến sợ cô bé không biết dùng những thứ này, lại không dám nói trước mặt, sợ cô xấu hổ nên mới giữ cho cô chút thể diện.
Trên thế giới này còn người tốt đến vậy sao?
Tiểu Đình thề với lòng mình, cô nhất định phải bảo vệ Cố Thanh Yến thật tốt.
Có điều cô bé không hề biết vừa mới nói nhất định phải bảo vệ Cố Thanh Yến.
Không ngờ cơ hội bảo vệ lại tới nhanh vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Yến Yến của chúng ta chính là người ngoài lạnh trong nóng. Thật là tuyệt vời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT