Chương 63

Nội cung đã lên đèn từ lâu, khi một mảnh lặng yên đã bao trùm, quả nhiên có Thái giám tới truyền chỉ, báo tối nay Hoàng đế sẽ tới ngụ tại Khôn Ninh cung.

Đây là lần đầu tiên Hoàng đế lật thẻ Khôn Ninh cung kể từ khi Đổng Ngạc thị nhập cung. Toàn bộ Khôn Ninh cung, trên dưới không ai ngờ được. Thái Uyển Vân đương nhiên là người vui mừng nhất, không ngừng lẩm bẩm, "Ông trời có mắt, đúng là ông trời có mắt! Hoàng thượng cuối cùng thì vẫn là còn nhớ đến Hoàng hậu nương nương!" Lại thầm nghĩ, "Quốc sư tiến cung, Khôn Ninh cung liền đổi vận! Nếu Hoàng thượng và chủ tử hòa hợp, không biết chừng giờ này năm sau Khôn Ninh cung đã có đích tử rồi đấy!"

Thái Uyển Vân lại nghĩ, nếu như vậy thì tương lai của Khôn Ninh cung vững như bàn thạch. Hoàng tử của Khôn Ninh cung dù không phải là Hoàng trưởng tử, nhưng là Đích tử, sau này chắc chắn sẽ kế thừa đại nghiệp. Thái Uyển Vân vội vội vàng vàng thúc giục cung nhân sửa soạn bày trí, một dáng vẻ bận đến tối tăm mặt mũi, ấy thế mà quay đầu nhìn lại thấy chủ tử mình ngẩn ngơ ngồi lặng yên ở đó. Thái Uyển Vân không nhịn được mà khẩn trương, "Nương nương, sao đến bây giờ người còn ngồi ở đây? Ngươi đâu, tới chuẩn bị cho Hoàng hậu nương nương."

Tố Lặc quét mắt qua Thái Uyển Vân, môi nàng khẽ động, như muốn nói gì đó, rồi đến cuối cùng lại thôi. Nàng buông mi mắt, đứng dậy để cung nữ đưa mình đi. Nhưng bước chân còn chưa qua cửa, nàng hỏi, "Tang Chi đâu?"

Suốt quãng đường trở về Khôn Ninh cung từ Ngự Hoa viên, Tang Chi vẫn luôn trầm mặc. Tố Lặc cũng không hề lên tiếng nói chuyện. Không cần nói, nhưng cả hai đều hiểu rõ tối nay chuyện gì sẽ đến. Nói Tố Lặc không vui mừng dù chỉ một chút thì cũng không hẳn. Nàng có phấn chấn, nhưng ngoài ra thì phần nhiều là bất an lo lắng. Còn Thái Uyển Vân, nghe Hoàng thượng tán thưởng Hoàng hậu thì vui mừng phấn khởi không để đâu cho hết. Thái ma ma cảm thấy thời của Khôn Ninh cung rốt cuộc cũng tới rồi. Cả Khôn Ninh cung bận rộn không ngừng, Tang Chi lại lựa chọn yên lặng đứng nhìn, nhìn Khôn Ninh cung dần dần khoác lên mình cái thứ khí thế ngất trời, nhìn không khí vui mừng lấp đầy nơi này. Cuối cùng, nàng vẫn là cất bước ra khỏi nơi này. Nàng cần hít thở khí trời.

Hoàng hậu lại không biết Tang Chi đã rời khỏi từ lúc nào. Tố Lặc bất an trong lòng, bản thân cũng không biết là mình đang mong chờ hay đang sợ hãi, hay là cả hai. Hoàng thượng sủng hạnh Khôn Ninh cung, theo lý đây là việc đáng mừng, nhưng Tố Lặc lại cảm thấy nội tâm mình tràn đầy mâu thuẫn. Chuyện trong quá khứ dội về, cảnh tượng hôm qua vẫn còn nguyên đó, Ái Tân Giác La Phúc Lâm người này năm lần bảy lượt bỏ qua đạo lý mà sỉ nhục nàng, khiến tự tôn của nàng bị tổn hại. Thậm chí có lúc nàng còn nghĩ về tiêu phòng ngày ấy, chẳng phải là một ký ức vui vẻ. Có điều... tất cả những điều này, nàng có thể nói với ai đây? Ngay cả với Tang Chi, nàng cũng không thể nói được. Nàng đã sắp mười tám rồi, ở nơi tường son này đã gần năm năm. Năm năm qua, có người mới đến, có người cũ đi, có ân sủng, có thất thế, cung phi đều đã có tin vui, hoàng tộc đã bước đến lúc khai chi tán diệp. Mà nàng, nàng vẫn như thế, tựa như thời gian chưa từng trôi đi ở Khôn Ninh cung này. Nàng ở đây, an tĩnh yên vị ở đây vì cái gì, nàng cũng đã không còn nhớ lí do nữa. Nàng tồn tại ở nơi này như thể là một loại bản năng. Không phải nàng không hiểu chuyện ái ân, nhưng dường như nàng đối với chuyện này chẳng hề có nửa điểm liên quan. Khi đó ma ma dạy nàng, mọi chuyện đều phải theo ý Hoàng thượng, mà khi đó còn trẻ, mỗi khi nàng nhìn hắn, nàng sẽ trở nên cứng nhắc, âu cũng vì cẩn tuân theo lễ nghĩa. Bây giờ lại chẳng thể ngờ được chỉ một điệu kiếm vũ, nàng lại vô tình đánh bay đi sự chán ghét của hắn.

Tố Lặc nghĩ thầm, đều là do nàng đã quá sức buông lỏng trước mặt Tang Chi rồi, nàng cho phép bản thân mình bộc lộ, dung túng bản thân mình càn rỡ. Nhưng Tố Lặc lại nghĩ – Nhưng kết quả như thế này, không phải là chuyện tốt đó sao?

Thái Uyển Vân nghe Hoàng hậu hỏi thế, cười nói, "Lần này quả đúng là nhờ Tang Chi, người này mới thế mà đã lập đại công rồi. Nếu không phải là do nàng đưa ra ý kiến tới Ngự Hoa viên, sao Hoàng thượng có thể nhìn thấy nương nương được chứ? Ôi, ông trời có mắt, cảm thấy nương nương phải chịu thiệt thòi quá lâu rồi."

"Tang Chi đâu?" Trong lòng Tố Lặc lúc này ngũ vị tạp trần, lại chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

"Nô tỳ không biết..." Thái Uyển Vân thành thật trả lời, "Lão nô bận rộn, cũng không để mắt đến nàng." Nhìn ánh mắt chủ tử có chút thẫn thờ, Thái Uyển Vân khẽ than thở, "Nương nương, đến lúc này rồi, đừng để ý đến nàng nữa. Ước chừng một lát nữa thôi Hoàng thượng đến rồi."

Đã xong xuôi hết cả, Thái Uyển Vân cung kính đứng một bên, ngay phía sau Hoàng hậu.

Lúc này Khôn Ninh cung đã yên tĩnh trở lại, mọi âm thanh dường như đều biến mất. Trong không gian yên tĩnh gần như tuyệt đối này, Tố Lặc cũng càng trở nên lo lắng bất an. Cuối cùng nàng đứng bật dậy, lại hỏi, "Tang Chi đâu rồi?"

"Nương nương có chuyện gì căn dặn?" Thái Uyển Vân đan tay trước người, cúi đầu tiến lên một bước.

"Truyền Tang Chi. Lúc này lại chạy đi đâu rồi? Đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng." Tố Lặc lộ ra vài phần nôn nóng không yên, lại không rõ cảm giác này là do mình đang mong đợi Hoàng thượng, hay là đang trông ngóng Tang Chi.

Thái Uyển Vân nhìn bộ dáng của Hoàng hậu, cũng không khỏi căng thẳng, "Nương nương, vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì. Người đừng quá khẩn trương!" Thái ma ma cố gắng làm chủ tử yên lòng, mà tâm tư Tố Lặc lại vì lời này mà càng loạn, "Tang Chi người này quá càn rỡ rồi! Không bẩm không báo, cứ như thế liền biến mất. Xem ra bổn cung quá dung túng nàng rồi!"

"Hồi nương nương, chính xác là người quá sức dung túng Tang Chi." Thái Uyển Vân thầm nghĩ, Tang Chi này sớm muộn gì cũng sẽ ỷ sủng mà kiêu, nhìn xem, như lúc này đây, Khôn Ning cung có việc lớn như vậy, thế mà nàng chẳng nói chẳng rằng đã biến mất.

"Dung túng?" Tố Lặc có chút ngẩn người, "Bổn cung thật sự đã quá dung túng nàng sao?"

Thái Uyển Vân lắc đầu, "Hồi nương nương, lão nô ở trong cung đã hơn hai mươi năm, trước nay chưa từng nhìn thấy chủ tử nào nuông chiều nô tài đến như vậy."

"Bổn cung không nuông chiều nàng, là bổn cung không coi nàng như nô tài mà thôi."

"Hoàng hậu nương nương không coi nàng như nô tài, này... lão nô cũng hiểu được." Thái Uyển Vân lại thở dài, nói, "Nương nương thứ cho lão nô lắm lời, dù cho Tang Chi quả thực có năng lực, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là kẻ nô tài mà thôi, người nuông chiều dung túng nàng đến như thế, nàng sẽ ỷ sủng mà kiêu. Đêm nay thánh giá ngụ lại Khôn Ninh cung, đây rõ là chuyện lớn, thế mà dám tự tiện bỏ đi không ở lại hầu hạ chuẩn bị. Bây giờ như thế, e rằng sau này còn có những chuyện khác lớn hơn."

Tố Lặc trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi, "Thực sự là bổn cung quá nuông chiều dung túng nàng sao?"

Thái Uyển Vân gật đầu, lại nói, "Nhưng mà nương nương, bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này, một lát nữa thánh giá tới rồi. Mà nương nương... bộ dáng của người lúc này..."

"Bổn cung làm sao?" Tố Lặc nhíu mày, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nặng như chì.

Thái Uyển Vân đổ mồ hôi lạnh. Hoàng hậu nương nương sao lại chuyển giọng nhanh như thế chứ, ngữ điệu cũng rõ ràng đã mất kiên nhẫn. Nếu lát nữa Hoàng thượng tới mà còn như vậy, sợ là cơ hội này cũng tuột khỏi tay. Thái Uyển Vân cúi đầu khuỵu gối, "Nương nương, vậy không bằng người kiên nhẫn đợi muốn chút, lão nô cho người đi tìm Tang Chi." Nói xong liền quay qua lệnh cho cung nữ đi tìm.

Tố Lặc lại ngồi xuống. Quét mắt nhìn thấy Thái Uyển Vân thấp thỏm lo sợ, cũng biết mình đã dọa nàng sợ rồi, nhưng bản thân nàng lúc này cũng chẳng hề có tâm trạng mà làm kẻ khác yên lòng. Cũng chỉ nói, "Ngươi lui xuống đi."

Hoàng thượng tới, đây là chuyện đáng mừng, không phải sợ - Tố Lặc tự nói với mình. Nhưng hai tay nàng lại bất giác siết chặt chén sứ, nỗi bất an không yên trong lòng khiến nàng theo bản năng mà gọi, "Tang Chi...", lời ra khỏi miệng mới nhận ra Tang Chi không có ở đây. Dường như là bị bản thân mình chọc giận, sắc mặt nàng vốn đã không tốt giờ còn tái lại, lạnh giọng, "Tang Chi đâu!"

Tiểu cung nữ đứng bên sợ đến phát run, lập tức quỳ xuống, "Hồi hoàng hậu nương nương, Thái ma ma đã vừa cho người đi tìm rồi."

"Lui ra, đều lui ra hết cho bổn cung!" Tố Lặc đỡ trán. Lúc này nàng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, chỉ muốn cõi lòng mình có thể an ổn một chút. Nàng là Hoàng hậu, là chính thê của Hoàng đế, nàng đang có trong tay thứ mà nữ nhân lục cung ao ước tranh đoạt – Đây là những điều Tố Lặc tự nói với mình.

Lúc cung nữ tìm đến chỗ Tang Chi, nàng đã ngủ rồi. Nói là ngủ, nhưng chính xác hơn là đang nằm bất động trên giường. Cửa gỗ bị đập một tràng, "Tang Chi! Tang Chi, Hoàng hậu nương nương truyền!"

Tang Chi không đáp lại.

Giọng của cung nữ bên ngoài đã gấp gáp tới mức run lên, gần như là quát qua cánh cửa, "Hoàng hậu nương nương nổi giận rồi, trách ngươi không nói một lời đã tự tiện rời khỏi! Thánh giá sắp tới rồi, nếu nương nương còn như thế Hoàng thượng chắc chắn sẽ mất hứng!"

Bây giờ đến lượt Tang Chi tức giận. Nàng vén chăn xuống giường, "Hoàng thượng tới là việc đáng mừng, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không tức giận. Các ngươi đừng phiền tới ta!" Nói xong liền cài thêm chốt cửa, rồi đi thẳng về giường.

"Ngươi kháng mệnh của Hoàng hậu nương nương! Ngươi! Kháng chỉ bất tuân, đây là tử tội!"

"Tử tội thì tử tội, chết cũng được." Lí trí của Tang Chi lúc này đi đâu hết cả, tâm tính vốn bình tĩnh như nàng bây giờ cũng khó mà vui vẻ được.

Cung nữ không có cách nào khác, đành chạy về báo với Thái chưởng sự. Thái Uyển Vân đang bị cơn thịnh nộ của Hoàng hậu khiến cho khiếp hồn khiếp vía, lúc này nghe cung nữ bẩm báo như vậy lập tức nổi cơn tam bành, "Tang Chi người này, quá không biết điều rồi!" Đoạn, căn dặn cung nữ thái giám đứng phía ngoài điện hầu hạ cho cẩn thận, chính mình tới tìm Tang Chi.

"Tang Chi, ngươi to gan! Gan ngươi to bằng trời rồi phải không!" Thái Uyển Vân đứng ngoài, tức giận đến cùng cực, "Ngươi đừng tưởng có Hoàng hậu dung túng thì ngươi có thể không còn coi cung quy ra gì! Hoàng hậu nương nương đang nổi giận, cả Khôn Ninh cung không ai dám nghỉ ngơi, mà ngươi! Ngươi đảo ngược tôn ti, coi thường trên dưới, tự ý chạy về đi ngủ! Tội đại bất kính, như thế đủ ban chết rồi! Người đâu, phá cửa!"

Người vừa tới, cánh cửa gỗ đã được mở ra.

"Thái ma ma, ta có chút không được khỏe. Nếu như Hoàng hậu nương nương đã một mực triệu kiến, đương nhiên nô tì không dám kháng mệnh bất tuân." Mà nàng lại nghĩ, thê tử với phu quân của mình ở bên nhau là chuyện chẳng có gì lạ, thế còn tâm tư của mình chỉ mình mình biết, cớ gì nàng lại có cái năng lực khiến cả Khôn Ninh cung gà bay chó chạy không yên một hồi đây?

Tang Chi đi thẳng ra, mặt không biến sắc.

Chân còn chưa bước vào tới trong điện, Tố Lặc nhìn thấy bóng dáng nàng đã liền đi tới, "Tang Chi!" Bất an lộ rõ trên mặt.

Cõi lòng Tang Chi như thắt lại, vẫn nở nụ cười, "Sao vậy?"

"Sao ngươi lại đột ngột biến mất như thế?" Tố Lặc cầm lấy tay nàng, nắm chặt, "Ta... Ta cần ngươi giúp." Tố Lặc không thể nói mình đang lo sợ, nhưng tay nàng đã khẽ run.

Tang Chi nhíu mày, lo lắng phảng phất quanh mi tâm, "Ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu phải không?"

Tố Lặc cắn môi, khẽ lắc đầu, "Không... Có lẽ, chẳng qua là quá vui mừng mà thôi."

Mấy chữ ngắn ngủi như thế thôi, vậy mà sắc bén hơn lưỡi kiếm, chẳng chút nể tư tình mà đâm thẳng vào trái tim Tang Chi.

"Đừng quá khẩn trương." Tang Chi nói lời trấn an, nhưng cảm giác bản thân mình đã chết lặng rồi, "Hoàng thượng sẽ tới, chỉ một lát nữa thôi."

Tố Lặc gật đầu, nhưng hai tay nắm lấy tay Tang Chi chẳng hề buông lỏng.

"Ngươi nói xem có khi nào Hoàng thượng đột nhiên đổi ý, muốn tới Thừa Càn cung hay không? Hoặc là Cảnh Dương cung?" Tố Lặc cũng không biết bản thân mình đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, mà những lời này vào đến tai của Tang Chi lại nghiễm nhiên trở thành ý tứ kia, ý rằng Tố Lặc đang lo sợ Hoàng thượng sẽ không tới Khôn Ninh cung. Tang Chi cảm thấy việc hít thở cũng trở nên khó khăn, cho đến khi nàng thấy mình sắp không trụ được nữa rồi, khi ấy mới miễn cưỡng nở một nụ cười, "Không đâu, thánh chỉ cũng đã truyền đi rồi."

Tố Lặc lại lắc đầu, "Nhưng trước nay Hoàng thượng cũng không thường truyền thánh chỉ..."

Tố Lặc cau mày, mà nhìn bộ dáng của nàng, Tang Chi bây giờ không những xót xa, mà còn phẫn uất. Sao nam nhân kia có thể động vào Tố Lặc, sao có thể đây? Hoàng đế rất có bản lĩnh sao? Không, Hoàng đế là người mà nàng chán ghét nhất, căm phẫn nhất. Rồi một ý nghĩ khác lại nổi lên trong đầu nàng – Nàng hận chính bản thân mình, hận mình không thể đưa Tố Lặc ra khỏi bốn phía hồng tường của Tử Cấm Thành này.

"Tố Lặc..." Giọng nói của Tang Chi có chút khan đi, "Ngươi khẩn trương như thế này là vì điều gì? Không cần phải lo lắng. Đừng sợ." Yên lặng mà nhìn người kia, rốt cuộc là kéo nàng lại gần, ôm nàng vào trong vòng tay, "Đừng sợ, đừng sợ, không sao."

Nhưng một Tang Chi như thế này lại khiến tâm tư Tố Lặc càng loạn, càng khẩn trương. Cánh tay Tố Lặc chậm rãi quấn quanh vòng eo Tang Chi, rồi siết chặt, bàn tay nắm lấy lớp vải, "Tang Chi, Tang Chi... ta... ta sợ hắn." Như thể tuyến phòng thủ cuối cùng của nàng đã bị sự dịu dàng vô tận của Tang Chi công phá, nàng nói, thanh âm rất khẽ, "Ta không muốn hắn tới đây. Ta cũng không muốn làm cho hắn tới. Ta... ta cũng không muốn có đích tử, đến Hoàng hậu này ta cũng không muốn làm. Ta muốn quay về Khoa Nhĩ Thấm." Tố Lặc nói xong những chữ cuối cùng, không kìm được mà trở nên nghẹn ngào.

Tang Chi chấn động.

"Ngươi... ngươi không muốn thị tẩm?"

Tố Lặc lập tức đưa tay che môi người kia lại, hạ giọng nói khẽ, "Ta sợ, mà ta cũng không muốn. Ta chưa sẵn sàng. Ta..."

Nhưng Tố Lặc chưa kịp nói hết câu, tiếng thông truyền của Ngô Lương Phụ đã vang vào đây, "Hoàng thượng đến!"

--- Hết chương 63 ---

Editor lảm nhảm: Để ý thấy tất cả những lần Tố thảo mai mode-off chuyển sang chế độ giơ nanh múa vuốt, rồi tất cả những lần Tố nổi cơn thịnh nộ đều là liên quan đến Tang cả. Thế này mà cứ một tiếng bổn cung hai tiếng chìa chía. Yêu thì chưa xác nhận mà hai trẻ đã chuẩn bị ngược nhau rồi *Khóc*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play