Thấy lão đạo cũng đã đi khỏi, Tang Chi chợt nhớ ra giờ này Tố Lặc hẳn là cũng đã hồi cung rồi. Nhưng nàng còn phải đưa Đổng Ngạc phi trở về trước đã. Tang Chi đang muốn mở lời thăm dò liệu nàng có thể về Khôn Ninh cung được hay không, đã thấy Đổng Ngạc phi lên tiếng, "Tang Chi, ngươi ở Khôn Ninh cung đã một thời gian, quen thuộc thưa?"

Tang Chi vốn đã có quỷ trong lòng, đương nhiên là không dám nói muốn về Khôn Ninh cung, lúc này Đổng Ngạc phi hỏi, nàng lại càng không thể tỏ rõ thái độ, đành nói, "Hoàng hậu nương nương còn trẻ, dường như cũng không quá dụng tâm để ý chuyện lễ lạt, nô tỳ có ở Khôn Ninh cung cũng không bận rộn."

Đổng Ngạc phi không nói, ánh mắt quét qua Tang Chi, "Ngươi có thể quay về rồi."

Tang Chi căng thẳng trong lòng. Lời này, sao Đổng Ngạc phi cái có thể nói ra được? Thực sự đã mất hết ý chí, đã không còn muốn tranh đấu với Khôn Ninh cung rồi đấy sao? Hay, thậm chí còn không muốn tranh đấu với bất kỳ ai trong Tử Cấm Thành rộng lớn này nữa chăng?

Thấy Tang Chi không nói, Đổng Ngạc phi dường như hiểu thấu những suy nghĩ trong đầu nàng, cười một tiếng tự giễu, "Lúc nào ngươi muốn đi, cứ đi đi thôi." Nàng dừng một lát, lại nói, "Tang Chi, con người của ngươi, đúng thực là khó mà hiểu được."

Đổng Ngạc phi như thế này lại khiến Tang Chi có cảm giác áy náy. Nàng muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn là im lặng chẳng nói ra. Đổng Ngạc phi quay đầu nhìn ra ngoài, hỏi, "Sắc trời không còn sớm nữa, ngươi có muốn trở về Khôn Ninh cung hay không?"

Tang Chi nhìn Đổng Ngạc phi, tâm tư nặng nề. Thừa Càn cung hoa quý như vậy, Tử Cấm Thành rộng lớn như thế, mà dường như Đổng Ngạc phi chẳng có người nào đó để nàng có thể thật sự tin tưởng. Đứa con duy nhất của nàng ra đi, bề ngoài là vì bệnh tật, nhưng thực sự đã xảy ra chuyện gì, tới lúc này sợ rằng khó mà kết luận được. Tang Chi nhìn bóng hình hao mòn gầy gò của nàng, động lòng trắc ẩn, "Nương nương nói gì vây, nô tỳ vốn là người của Thừa Càn cung. Nương nương hậu đãi, nô tỳ có dùng cả đời này cũng khó quên."

"Khi ngươi ở bên Hoàng hậu, ngươi cũng sẽ xưng hai tiếng 'nô tỳ' này với nàng sao?" Đổng Ngạc phi cười cười. Hiện tại Tang Chi không khác gì là hồng nhân của Khôn Ninh cung, điều này khắp nơi đều đã rõ. Không ít người nói rằng đến cả Hoàng hậu Khôn Ninh cung cũng phải nể nang quyền thế như mặt trời ban trưa của chủ vị Thừa Càn cung, cho nên đối đãi với Tang Chi còn càng tốt hơn gấp bội, nói rằng địa vị của Tang Chi ở Khôn Ninh cung còn muốn trên Chưởng sự Thái Uyển Vân một bậc đấy, Hoàng hậu vô cùng coi trọng. Không có bức tường nào gió không thể lọt qua, Khôn Ninh cung cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng, người trong cuộc mới biết, Khôn Ninh cung có nể nang thế lực của Thừa Càn cung hay không, chẳng lẽ Đổng Ngạc phi không rõ ràng?

Đổng Ngạc phi nhẹ nhàng mà hỏi một câu như thế, Tang Chi lại thảng thốt trong lòng. Tuy rằng xưa nay biết rõ thị phi trong nội cung nhiều vô kể, nhưng nàng dám chắc rằng mình hành động cẩn trọng không sơ hở. Lúc này Tang Chi đã hiểu ra, trước kia Đổng Ngạc phi còn có thể tin tưởng vào những lời nàng nói, còn bây giờ, qua tất cả những chuyện đã xảy ra, Đổng Ngạc phi cũng sẽ chẳng còn có thể tin tưởng nàng nữa.

"Nô tỳ đáng chết!"

"Hoàng hậu nương nương đã có lời nhắc nhở đấy, ý tứ rằng ngươi là người của Khôn Ninh cung, động tới ngươi cũng chính là động tới Khôn Ninh cung. Ưu ái đến mức này, đương nhiên, bổn cung không thể so sánh." Ánh mắt Đổng Ngạc phi nhàn nhạt, "Và... ngươi trung thành với nàng, tận tâm với nàng, có lẽ rằng bổn cung cũng chẳng thể so sánh được rồi."

Tố Lặc thực sự đã làm vậy sao? Tại sao nàng không hề hay biết? Tâm tình Tang Chi phức tạp. Tố Lặc làm như vậy, môt mặt là để bảo vệ Tang Chi, mặt khác là âm thầm tuyên chiến với Thừa Càn cung. Nói thế nào thì Tang Chi vẫn là người của Thừa Càn cung, Hoàng hậu lại âm thầm răn đe như vậy, mặt mũi của Thừa Càn cung biết để đi đâu? May mắn rằng lúc này Đổng Ngạc phi chẳng còn tâm tư tranh đấu, nếu không hẳn là nàng sẽ nhất định tìm ra cách để tiễn Tang Chi vào đường cùng. Đến lúc đó, Hoàng hậu còn là đối thủ của Đổng Ngạc phi sao?

Tang Chi cắn môi, lại nghĩ, thực ra Tố Lặc cũng không phải không thể là đối thủ của Đổng Ngạc phi. Xét cho kỹ càng, Đổng Ngạc phi quyền nghiêng hậu đình nhưng thế lực đơn bạc, mà sau lưng Hoàng hậu còn có một Hoàng thái hậu. Thắng một hai trận, nhưng đến cuối cùng kẻ bại trận có lẽ vẫn là Hoàng quý phi mà thôi. Còn Hoàng hậu, qua bao sóng gió vẫn là ngồi vững chắc trên ngôi vị Trung cung.

"Nhưng, ngươi vẫn là người của Thừa Càn cung." Đổng Ngạc phi cười nhẹ, ngữ điệu chậm rãi, còn cố ý bày ra bộ dáng tính toán, "Nếu bổn cung không buông tay, Hoàng hậu cũng chẳng thể cưỡng ép."

Nhất thời, Tang Chi không biết nên đưa ra phản ứng thế nào.

Đổng Ngạc phi lại nói, "Bất quá hôm nay bổn cung cảm nhận được ngươi vẫn còn vài phần chân tình, sẽ không làm khó dễ ngươi." Nàng nói khẽ, "Nhưng đến tột cùng thì lòng ngươi cũng chẳng đặt ở nơi này. Trở về đi."

"Đa tạ nương nương." Tang Chi lại có chút không đành. Lúc quay đầu đi, thân ảnh yếu ớt suy nhược của Đổng Ngạc phi cũng khiến nàng cảm thấy thương xót. Bước chân còn chưa bước ra khỏi cửa, chợt có cung nữ vào báo, "Nương nương, Chung Túy cung Trinh phi nương nương cầu kiến."

Đổng Ngạc phi nhướn mày, "Không gặp."

"Nương nương!" Nghe thế, Tang Chi quay lại.

"Có chuyện gì?" Đổng Ngạc phi ngước mắt, nhìn về phía nàng, "Sao vậy? Không đành lòng đi sao?"

Một câu nửa đùa nửa thật khiến Tang Chi khó xử. Nàng khẽ ho một tiếng, "Là... chuyện khác."

"Nói đi."

"Nương nương, thật ra Trinh phi nương nương... có lẽ cũng không có ác ý." Nàng hơi chần chờ, "Nô tỳ từng nghe đám cung nữ nói khi người đổ bệnh, Trinh phi nương nương ngày nuốt không trôi cơm, đêm ngủ không ngon giấc, rất lo lắng. Dường như là thực lòng quan tâm đến Thừa Càn cung."

Ánh mắt của Đổng Ngạc phi bỗng lạnh xuống, thanh âm lạnh nhạt, "Tang Chi, chuyện của Trinh phi không cần đến ngươi quản. Tâm tư của nàng như thế nào, bổn cung rõ ràng hơn ai hết."

"Nô tỳ nhiều chuyện rồi." Tang Chi đáp một câu, rồi thực sự bước đi. Ra đến đại môn Thừa Càn cung, quả nhiên thấy Trinh phi vẫn đang đứng đó, vừa lúc cung nữ truyền lời của chủ tử đi ra. Trời đã tối, ánh đèn đuốc cũng không soi rõ được nét mặt của Trinh phi. Bước chân Tang Chi chậm lại, lại nghe Trinh phi hỏi, "Không biết đêm nay Hoàng thượng có giá đáo Thừa Càn cung hay không?"

"Hồi nương nương, chuyện này nô tì cũng không biết."

"Vậy ư?" Trinh phi nhàn nhạt đáp một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía chính điện Thừa Càn cung, "Vậy ngày khác bổn cung lại tới." Đoạn, nàng quay đầu đi, thời khắc đi ngang qua Tang Chi, dường như ánh mắt của hai người đều mang ý thăm dò, lướt ngang rồi chạm phải nhau, nhưng rốt cuộc cũng cùng lúc mà lờ đi, bước chân rẽ về hai hướng.

Tới khi đến Khôn Ninh cung, tẩm điện của Hoàng hậu đã đóng cửa. Thái Uyển Vân đứng bên ngoài, nhìn thấy Tang Chi nhưng chẳng hề có chút phản ứng, đợi tới khi nàng lại gần mới mở miệng, giọng nói lạnh nhạt, "Ôi chao, đây không phải là đại hồng nhân của Thừa Càn cung đấy sao? Sao vậy, giờ này sao không hầu hạ Hoàng quý phi nương nương cho tốt, còn đích thân tới Khôn Ninh cung. Không ngại chịu thiệt thòi ư?"

"Vì lý gì Thái ma ma lại nói lời ấy?" Tang Chi nhất thời chưa hiểu tại sao Thái Uyển Vân lại đột nhiên nói lời trào phúng khiêu khích.

Thái Uyển Vân đảo mắt, cười lạnh một tiếng, "Ta vốn tưởng rằng ngươi mang một tấm lòng trung mà đối đãi với Hoàng hậu nương nương, cũng là đáng khen đấy. Nhưng rốt cuộc xem ra ngươi cũng chỉ như ai kia, hư tình giả ý mà thôi. Là mắt lão nô mờ, lão nô nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm một kẻ không từ thủ đoạn mà ăn cây táo rào cây sung!"

"Ma ma, có chuyện gì, xin ma ma nói thẳng."

"Còn cái gì để nói?" Thái Uyển Vân hỏi lại, "Lão nô an phận của lão nô, ngươi có tính toán của riêng ngươi. Cũng như ta hết lòng hầu hạ Hoàng hậu nương nương, ngươi cũng cứ toàn tâm toàn ý mà theo chủ tử của ngươi, vốn vẫn là nên như thế. Không phiền đến Tang Chi cô nương hao tổn tâm tư mà quan tâm đến Khôn Ninh cung, ấy là còn chưa nói xem ra hậu đãi của Hoàng quý phi nương nương nơi này cũng khó mà bì kịp đấy, đêm đã xuống mà còn sánh bước dạo hậu đình, diễn một màn chủ tớ tình thâm."

Tang Chi lập tức hiểu ra, "Ma ma... nhìn thấy ta?"

Thái Uyển Vân cười giễu, "Nếu không muốn người khác biết chuyện mình làm, chi bằng ngay từ đầu đừng có làm. Lão nô theo Hoàng hậu nương nương tiễn Quốc sư về đến Thiên Nhất môn, vừa hay nhìn thấy Tang Chi cô nương đang dùng chân tâm mà hầu hạ Hoàng quý phi nương nương đấy. Phải không, ngay đến quy củ nội cung cũng không cần dùng đến, chủ tớ tình thâm như thế quả đúng là không phải lúc nào cũng có thể được chứng kiến."

Hoàng hậu theo ý chỉ của Hoàng thái hậu, đích thân tiễn Quốc sư tới Khâm An điện, đi qua Thiên Nhất môn. Lúc nói lời cáo từ ở Ngự Hoa viên, vừa lúc lại nhìn thấy Tang Chi và Đổng Ngạc phi đang kề sát, người ngồi người đứng, mà Tang Chi đang cầm lấy tay của Đổng Ngạc phi, từ xa nhìn vào chính là một bộ dáng chủ tớ tình thâm, ân nghĩa không để đâu cho hết. Thái Uyển Vân mắng qua kẽ răng, "Ăn cây táo rào cây sung! Khôn Ninh cung chúng ta ban ân hậu đãi, ấy thế mà cuối cùng vẫn là xum xoe với Đổng Ngạc thị!"

Thế mà Hoàng hậu nương nương cũng chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt chẳng hề gợn mà nhìn cảnh ấy, cuối cùng chỉ buông hai chữ, "Hồi cung."

Thái Uyên Vân thấp thỏm không yên, sợ chủ tử mất hứng nổi giận, vậy mà kết quả thấy chủ tử vẫn như thường, rửa mặt thay xiêm y xong liền đóng cửa tẩm điện. Nhưng ấy là Hoàng hậu, còn về phần Thái Uyển Vân, vẫn là nóng giận không nguôi, mà còn có vài phần thất vọng. Dường như giờ Thái Uyển Vân mới ngộ ra rằng Tang Chi quả đúng là loại người tâm cơ, rõ ràng hiểu rõ hơn ai hết Hoàng hậu vì Đổng ngạc thị mà chịu bao nhiêu oan ức khổ cực, vậy mà vẫn ân cần thân cận.

Trước sự châm chọc của Thái Uyển Vân, Tang Chi chẳng hề phật ý, chỉ hỏi, "Hoàng hậu cũng nhìn thấy rồi?"

Nghe người kia hỏi thế, Thái Uyển Vân lạnh mắt liếc nàng, "Hoàng hậu nương nương cuối cùng đã tận mắt nhìn ra ngươi là loại người thế nào rồi."

Tang Chi chỉ có một suy nghĩ – Nếu ngay cả Thái Uyển Vân cũng phẫn nộ đến mức thế này, vậy Tố Lặc sẽ có suy nghĩ như thế nào?

--- Hết chương 59 ---

Editor lảm nhảm: Mức độ trung thành của Thái Uyển Vân team Bát Nhĩ Tề Cát Đặc có thể đua top với Dung Bội team Ô Lạp Na Lạp và Mạt Tâm team Tuệ Hiền Cao Hi Nguyệt rồi đấy 😂😂 Chủ chưa nói gì mà đã lên máu hộ chủ rồi, kể ra team Đổng Ngạc mà có trợ thủ thế này thì cũng tốt 😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play