Cửa phòng Tang Chi đóng chặt, cung nữ bình thường không ai dám quấy rầy, thẳng cho đến khi Thái Uyển Vân tới.

Biểu tình Thái Uyển Vân ngưng trọng, đứng trước cảnh cứa đóng chặt lại cảm thấy kỳ quái, hỏi, "Tang Chi từ sáng tới giờ chưa từng ra khỏi phòng sao?"

"Hồi ma ma, đúng vậy."

Thái Uyển Vân lại càng nghi ngờ, quay đầu thấy mặt trời đã lên, hẳn là cũng sắp tới trưa. Đến giờ này mà người này vẫn chưa từng ra khỏi phòng thì thật sự là không hợp tình hợp lý. Nàng có chút chần chờ, cuối cùng vẫn là tiến đến gõ cửa.

"Tang Chi?"

Tang Chi cảm thấy quả thực là không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Nàng rõ ràng cảm thấy bản thân đang phát sốt, nóng hầm hập, tay chân đều tê dại đi. Điều làm cho nàng không thể hiểu nổi chính là ấy vậy mà thần trí nàng lại vô cùng tỉnh táo, tựa như là... linh hồn và thể xác nàng lúc này đã tách làm hai rồi, cho nên cơ thể thì cứ mê man dần, mà thần trí thì cứ càng lúc càng thanh tỉnh. Nàng tưởng như chỉ cần mình giãy dụa đủ mạnh, linh hồn nàng sẽ thực sự rời khỏi cơ thể này.

Ngay ở lúc này có tiếng đập cửa từ đâu truyền tới tai nàng. Tiếng động này vừa vô cùng rõ ràng như thể đang vang lên ngay bên tai, vừa mơ hồ như thể được truyền tới từ một miền xa xôi. Tang Chi, trong cơn hoảng hốt, cảm giác như một khi nàng đáp lại tiếng gọi kia, nàng sẽ bị kéo trở về.

Thái Uyển Vân gõ cửa mấy cái, lại thấy không có tiếng trả lời từ bên trong. Nàng cau mày, nâng cao giọng nói, "Tang Chi, Hoàng hậu nương nương triệu kiến ngươi!"

Hoàng hậu – Tang Chi giật mình, là Tố Lặc! Nàng không còn do dự nữa, lập tức cố sức mà hoàn hồn, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy lại nghe có giọng nói văng vẳng vang lên bên tai. Một giọng nói lạ lẫm mà vang vọng như tiếng chuông đồng, "Vậy là ngươi quyết định xong rồi?"

Tang Chi cả kinh, "Cái gì?"

"Ngươi muốn đi, hay muốn ở?" Giọng nói ấy không biết vang tới từ đâu, mà lại như thể là vang khắp tứ bề.

"Ngươi là ai?"

"Ta nên hỏi ngươi câu ấy mới phải. Ngươi là ai?"

Tang Chi sửng sốt, "Ta..." Đúng vậy, rốt cuộc nàng là ai? Là Lâm Văn Lan? Là Tang Chi? Không, hiển nhiên nàng không phải Tang Chi, mà hiện tại nàng cũng không phải Lâm Văn Lan. Tang Chi càng lúc càng mơ hồ, "Ta... ta là ai sao?"

"Ta là ai?" Tang Chi hỏi lại, nhưng chẳng có người trả lời. Nàng ngỡ nàng nghe ngóng xung quanh, nhưng chỉ nghe được tiếp đập cửa ngày càng dồn dập. Rồi dường như nàng nhìn thấy Tố Lặc đang đứng phía xa, mi tràn nước mắt, một dáng vẻ bi thương u sầu. Nàng dùng hết sức bình sinh muốn nâng mí mắt lên, mà khi chưa kịp lấy lại nhận thức với thế giới xung quanh, nàng đã cảm nhận được có ai đó đánh thật mạnh lên trán mình, khiến cho nàng giật mình mà thoát mộng.

Lúc này, nàng chỉ cảm thấy môi mình khô nứt, toàn thân nóng như lửa.

Thái Uyển Vân vẫn không người người bên trong có động tĩnh gì, đang lúc nghĩ đến việc gọi thị vệ đến phá cửa lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tang Chi, "Thái ma ma?"

"Là ta." Thái Uyển Vân bất giác thở phào, "Mau mở cửa, Hoàng hậu nương nương cho gọi ngươi."

Tang Chi lấy hết sức lực mới có thể xuống giường, chân chạm nền đã thấy trời đấtquay cuồng. Nàng lảo đảo đi được vài bước đã phải đỡ lấy cạnh bàn mà đứng nghỉ, đành phải nâng giọng, "Ma ma, ta có chút không khỏe, không thể ra ngoài gặp Hoàng hậu nương nương."

Thái Uyển Vân nhìn chăm chăm vào cửa phòng, yên lặng một lát mới nói, "Không khỏe? Ngươi mở cửa ra đi, ta sẽ cho gọi ngự y tới."

Thái Uyển Vân thấy nàng không đáp lại, cũng có chút mất kiên nhẫn, "Ngươi không mở cửa, vậy thì ta cho người phá cửa là được."

Lời này đủ dọa Tang Chi sợ đấy. Nàng lại gắng sức đi lại phía cửa, từng bước lảo đảo lảo đảo, tới khi dựa được vào cánh cửa đã thấy trời đất một mảnh choáng váng quay cuồng. Thanh âm nàng yếu ớt, "Ma ma, bên cạnh ma ma hiện tại còn có ai khác không?"

Thái Uyển Vân nhìn trái nhìn phải, "Có chứ."

"Ma ma," Tang Chi nói được hai từ đã thở dốc, "Ta có lời muốn nói riêng với ma ma."

Thái Uyển Vẫn nghĩ thầm, thực ra trùng hợp quá, vừa hay nàng cũng đang có lời muốn nói riêng với Tang Chi. Vậy là nàng cho các cung nữ lùi ra xa, "Được rồi, bây giờ quanh đây không có ai khác, cũng vừa hay ta đang có vài lời muốn nói riêng với ngươi. Mau mở cửa đi."

Tang Chi cười khổ, "Ta không thể mở cửa được. Mặc cho lời ma ma muốn nói với ta có quan trọng cỡ nào, ma ma phải nghe ta nói trước đã."

Thái Uyển Vân đang định nổi giận, mà chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng quay lại nhìn – Ấy thế mà chính là Hoàng hậu! Hóa ra, Hoàng hậu ngồi trong điện chờ đợi đã lâu không thấy Thái Uyển Vân quay trở lại, mà lúc này nàng vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy Tang Chi, tựa như là chỉ có sự xuất hiện của Tang Chi mới có thể giúp bi ai trong lòng nàng phần nào vơi bớt. Thế là, Tố Lặc đích thân tìm tới, tới nơi rồi lại thấy một góc sân yên tĩnh vô cùng, các cung nữ nhìn thấy nàng cũng lại đưa mắt nhìn nhau ái ngại, khiến cho nàng cảm thấy càng kỳ quái.

Quay đầu nhìn thấy Hoàng hậu đang tiến tới, Thái Uyển Vân lập tức bị dọa sợ tới mức mặt đổi thành màu đất. Đang vội vàng muốn hành lễ, giọng nói bên trong kia bắt đầu vang lên, "Ma ma, ta nghĩ ta đã mắc phải một loại bệnh vô cùng nguy hiểm rồi, ta muốn ma ma giữ bí mật, đừng nói cho Hoàng hậu biết."

Bước chân Tố Lặc lập tức ngưng lại, nàng đưa tay tỏ ý ngăn cản Thái Uyển Vân lên tiếng. Thái Uyển Vân hiểu ý tứ, trong lòng không khỏi thảng thốt, lại cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng hậu, đành yên lặng không lên tiếng.

Tang Chi tựa cửa, hơi thở nặng nề, "Nếu Hoàng hậu có hỏi, ma ma cứ nói ta đã trở lại Thừa Càn cung. Xưa nay nàng không kết giao với Thừa Càn cung, ta về nơi ấy rồi, nàng cũng sẽ không truy xét sâu xa. Lúc này ta cũng không biết bản thân có thể sống tiếp được thêm mấy ngày, cho nên, mấy ngày tới đây, đừng để ai tới gần căn phòng này. Nếu qua mười ngày nửa tháng không thấy trong phòng có động tĩnh, có thể là ta không qua khỏi." Nàng hít vào một hơi, ho khan mấy tiếng, lại tiếp tục, "Nếu là như thế, sau khi ta chết rồi, xin ma ma hãy đốt căn phòng này đi, toàn bộ đồ dùng bên trong đều phải thiêu đi hết. Nếu như ma ma không thể đốt, vậy hãy dùng rượu trắng tẩy trừ qua một lượt, phàm là đồ ta chạm qua, phải tẩy cho bằng sạch." Nàng dừng một lát, đưa mắt nhìn quanh phòng, lại nói, "Và... Thái ma ma, ta biết ma ma đối với Hoàng hậu một lòng trung thành. Nàng còn trẻ, tâm tính lại chẳng màng vinh hoa, sợ rằng sau này dù có chịu thiệt thòi cũng sẽ tự ôm vào mình, hy vọng ma ma bây giờ cũng thế, sau này cũng vậy, phò tá bảo vệ nàng cho tốt. Trong lòng nàng cũng không phải là hoàn toàn không có Hoàng thượng, chẳng qua là quá ngay thẳng, ngay thẳng đến mức bướng bỉnh, không chịu lui một bước mà nhường nhịn." Nói đến đây, Tang Chi để một tiếng cười yếu ớt thoát ra, "Người ta đều nói Tĩnh phi mạnh mẽ can trường, chẳng nhẽ Hoàng hậu của chúng ta thì không sao? Chẳng qua là nàng giỏi diễn kịch hơn Tĩnh phi đấy, nhìn vào chỉ thấy nàng ôn nhu bình đạm, thực ra mạnh mẽ can trường đều giấu vào trong cả rồi."

Khuôn mặt Tố Lặc đã sớm trở nên tái nhợt. Bàn tay nàng run lên, mắt đẹp đong đầy nước mắt, nhưng ánh mắt chẳng những không hề yếu ớt, mà còn mạnh liệt đến mức khiến người ta sợ hãi. Thái Uyển Vân chưa bao giờ thấy chủ tử như thế này, nhất thời không biết phải làm sao.

"Nàng lại còn có tính kén ăn. Lớn đến tuổi ấy rồi vẫn còn kén ăn." Ngữ điệu Tang Chi trở nên nhẹ nhàng, phảng phất tia vui vẻ, "Ma ma không thể nào cứ nhất nhất chiều theo ý nàng, nên khuyên bảo nàng một chút." Lại nói, "Cũng phải nhớ rõ, buổi tối tuyệt đối không để cho nàng đốt nến đọc sách."

Tang Chi lại ho khan mấy tiếng, có thể là do sốt cao cả đêm, hiện tại cổ họng nàng như bị lửa thiêu. Lại gắng gượng nói tiếp, "Chuyện tiếp theo cũng rất quan trọng. Ma ma..."

"Mở cửa! Ngươi mau mở cửa, có lời gì muốn nói thì nói trước mặt ta!" Cả người Tố Lặc run lên, nàng cắn răng mà đi tới trước cửa, giọng nói chỉ có phẫn nộ và căm giận.

"Nương nương..." Thái Uyển Vân nơm nớp lo sợ, chỉ biết theo sát Hoàng hậu. Nàng chưa bao giờ thấy chủ tử mình nổi giận đến mức này.

Tang Chi đương nhiên là bị dọa sợ đến mức không biết nên phản ứng thế nào. Nàng thật lâu sau cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị ai đó đập lên dồn dập, "Mở cửa!"

Lại là tiếng quát của Tố Lặc.

"Nương nương bớt giận!" Thái Uyển Vân cố gắng bắt lấy tay chủ tử, "Nương nương, xin người bảo trọng phượng thể!"

Tố Lặc lại gạt tay Thái Uyển Vân đi, không ngừng đập cửa, "Tang Chi, ngươi mở cửa ra cho ta! Bổn cung ra lệnh cho ngươi mở cửa!"

"Ôi ôi, nương nương! Nương nương nhẹ tay một chút, tay đều đã sưng tấy lên rồi!" Thái Uyển Vân lúc này cũng đã cuống thành một đoàn.

Mắt Tố Lặc đỏ bừng, đương nhiên không nghe lời can gián, cứ thế dồn hết sức lực mà đập cửa.

Tang Chi luống cuống, bây giờ hiểu được người đang đập cửa chính là Tố Lặc. Tâm tư nàng loạn như tơ vò, nhưng cũng tự hiểu không thể nào có thể mở cánh cửa này ra.

"Ta xin lỗi... Ta xin lỗi, Tố Lặc, ta không thể, không thể chính là... không thể."

Ấy thế mà tiếng đập cửa vẫn chẳng hề ngừng lại. Mỗi một tiếng đập cửa, mỗi một tiếng than của Thái Uyển Vân là một lần Tang Chi đau lòng. Cho tới khi, lòng bàn tay Tố Lặc đã đỏ ửng lên, dường như còn hơi rướm máu, Thái Uyển Vân không còn cách nào khác đành phải kinh hô, "Người đâu, hộ giá nương nương!" Chen vào đứng trước cánh cửa, Thái Uyển Vân ôm lấy tay Tố Lặc, vừa quát, "Nhanh, mau đi gọi Thái y!"

Tố Lặc vừa căm vừa giận, nước mắt lại rơi không ngừng, "Tang Chi, Tang Chi, nếu ngươi không chịu mở cửa, ta sẽ..." Nàng ấy vậy mà lại không biết lấy cái gì ra để uy hiếp Tang Chi, cuối cùng quẫn bách mà nói, "Ta sẽ ngày nào cũng ăn thịt, bữa nào cũng sẽ ăn thịt, đêm đến sẽ đốt nến đọc sách, ta sẽ đợi đêm xuống để đọc sách! Bổn cung nói được sẽ làm được!"

Tang Chi nghe, dở khóc dở cười. Và nỗi khổ sở trong nàng cũng cùng lúc trào lên, bản thân nàng cũng không cầm được nước mắt nữa rồi, "Tố Lặc, ta... ta không thể. Ta xin lỗi, cũng xin ngươi đừng trách ta."

Nói xong, thật lâu sau không thấy bên ngoài có động tĩnh. Tang Chi còn đang lấy làm kỳ quái, bỗng nhiên có một tiếng động vang trời đinh tai nhức óc vang lên – Thì ra là Hoàng hậu thực sự cho thái giám tới phá cửa! Chẳng qua mấy chốc, then cài bị đánh gãy.

Nàng nhìn thấy thân ảnh của Tố Lặc. Ánh mắt người kia, kiên định mà đầy phẫn uất, rực sáng nhưng chỉ thấy đau lòng.

Tang Chi ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng đã thấy Tố Lặc kệ cho cung nữ can ngăn, bước vào trong này. Tang Chi sợ hãi đến mức trái tim trùng xuống, nàng vội vàng giật lùi về phía sau, lảo đảo không vững, "Đừng tới đây, Tố Lặc, nghe ta nói..."

Mà Tố Lặc, nàng mặc kệ người kia muốn nói cái gì. Nữ nhi Khoa Nhĩ Thấm bộ, dù là hiện tại sống trong bốn bức hồng tường, nhưng khí khái này Đổng Ngạc thị kia đâu có thể so đo. Sắc mặt Tố Lặc lạnh lẽo âm trầm, cứ thế bước vào đây, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Tang Chi, thuần thục vô cùng mà đỡ Tang Chi dậy.

Tang Chi dùng sức giãy giụa, dù cho lúc này căn bản là nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể cầu khẩn, "Tố Lặc... Tố Lặc, ngươi mau đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài trước đã, ta xin ngươi, được chứ, coi như ta cầu xin ngươi..."

Tố Lặc lại chẳng hề để ý lời cầu xin của Tang Chi, một tay bắt lấy cổ tay người kia, chế trụ hoàn toàn, một tay đỡ lấy vòng eo nàng, nửa đỡ nửa kéo nàng đến bên giường. Tang Chi đang còn muốn lên tiếng, Tố Lặc đã hung dữ trừng nàng một cái, lời lẽ lạnh lùng chưa từng thấy, "Tang Chi, ngươi là người của bổn cung, sống hay chết đều do một tay bổn cung định đoạt. Hiện tại, mau câm miệng!"

--- Hết chương 55 ---

Editor lảm nhảm: "Ngươi là người của bổn cung, sống hay chết đều do một tay bổn cung định đoạt" Huhuhu ngầu bá cháy con bọ chét hời ơi đây là câu chuyện Tố Tố bị @TrữTửMộc nhập như thế nào huhuu.

Nói thế thôi chớ đây mới là con người thật của Tố Tố đó, lúc nào phải điên lên mới triệu hồi được :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play