*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tang Chi thật vất vả mới đứng lên được, lúc này hai chân nàng đã muốn khuỵu xuống. Hoàng hậu nương nương triệu kiến mình để làm gì chứ! Nhưng đương nhiên, nàng không dám kháng mệnh, đành phải bày ra bộ dáng bình tâm kính cẩn theo sát sau lưng cung nữ kia đi vào, không dám hỏi thêm một chữ, chẳng dám nói thêm một câu.
Tiến vào Khôn Ninh cung, Tang Chi không khỏi bị loại khí thế hùng vĩ cùng không khí uy nghi của nơi này làm hoảng sợ. Không hổ là nơi ở của nhất quốc chi mẫu! Tuy rằng Hoàng hậu nương nương thất sủng, tuy rằng Thừa Càn cung tráng lệ hoa mỹ không gì sánh kịp, nhưng loại khí thế đoan trang thanh nhã nhưng quyền quý cao sang này vẫn là thuộc về độc nhất Khôn Ninh cung mà thôi. Nhưng mà, chính là bởi vì thứ không khí đoan trang mà hùng vĩ, thanh nhã nhưng trầm mặc này lại khiến cho Khôn Ninh cung thiếu đi vài phần sự sống. Đây, nơi này chính là một biểu tượng tuyệt vời cho thứ vinh hoa quyền thế nhưng lạnh lẽo trầm lặng, mà mỗi người trong nơi này đều bị bao phủ bởi một tầng vinh quang của bốn chữ "Nhất quốc chi mẫu", thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng chỉ là một vật mang thêm chút ít sự sống tới cho nơi này mà thôi. Nơi này cũng chính là nơi hàng ngàn hàng vạn nữ nhân của vương triều Đại Thanh hâm mộ thứ vinh quang chói lòa, thứ quyền thế không lung lay, nhưng thực ra lại chỉ là một mảnh cô độc lạnh lẽo không tình người.
Cung nhân, chẳng qua chỉ là vật trang trí tô điểm, mà Hoàng hậu, chẳng qua chỉ là vật trấn tọa cho Khôn Ninh cung. Xưa nay Hoàng đế không yêu Hoàng hậu, giữa Hoàng đế và Hoàng hậu tốt nhất là giữ mối quan hệ quân thần tương kính như tân. Nhưng Hoàng đế lại cũng không thể tin tưởng tuyệt đối vào Hoàng hậu, mà thậm chí không thể quá gần gũi thân mật, bởi vì Đế Hậu phu thê chính là chuẩn mực của cả thiên hạ - phu thê cử án tề mi[1]. Không thể được sủng ái độc nhất, cũng không thể có một phần ưu ái, Hoàng hậu còn là người thập phần hiền huệ đức độ, là người giúp Hoàng đế chọn mỹ nhân hậu cung. Nam nhân không thể sa vào nữ sắc, nữ nhân không thể mê hoặc quân thượng, cho nên Hoàng đế cùng Hoàng hậu là một mối quan hệ quân thần phu thê khó phân.
Có điều, đương kim Thuận Trị đế Ái Tân Giác La Phúc Lâm này, hắn luôn ghi nhớ trong lòng – hắn không hề có tình cảm gì với người đang ngồi trên ngôi Hậu, điều hắn muốn là lập tức phế Hậu, sau đó sắc phong cho Hoàng quý phi mà hắn yêu tha thiết kia mà thôi.
Đây là những điều Tang Chi nghĩ ngợi trong khi đứng chờ trong tiền viện Khôn Ninh cung. Mà đã đứng một lát rồi vẫn chưa có ai truyền nàng vào. Đương nhiên, không có khẩu dụ của Hoàng hậu, nàng không thể vào. Nhưng ngoài này càng ngày càng lạnh, buốt tới xương tủy, nàng không khỏi lặng lẽ xoa xoa hai bàn tay, hòng giúp mình ấm lên chút ít. Các cung nữ không ngừng thay nhau ra vào Khôn Ninh cung, nhưng trước sau không hề có ai đưa mắt nhìn nàng, từng gương mặt không hề có sắc thái biểu tình đều cúi đầu buông mi như những hàng rối nối nhau ra vào, dường như nàng không còn tồn tại.
Nơi này và Thừa Càn cung quá đỗi khác nhau. Tang Chi quan sát, nghiền ngẫm, bỗng nhiên có chút hiểu được Thuận Trị đế. Nếu như nói Thừa Càn cung sống động sáng ngời, thì Khôn Ninh cung chính là hiện thân của sự đối lập – yên tĩnh trầm mặc. Vừa vào tới Khôn Ninh cung đã cảm thấy như bầu không khí ngưng đọng lại, cung nữ nơi này cũng chậm chạp ủ dột như thế, trong bóng tối chập chờn khiến cho người ta có cảm giác như thể vừa bước vào một lăng mộ đã bị niêm phong. So sánh với Thừa Càn cung từ trong ra ngoài thập phần ấm áp, thì chớ có nói Thuận Trị đế, ngay cả Tang Chi cũng chẳng ngại ngần mà nghiêng về phía Thừa Càn cung. Dù sao Thừa Càn cung cũng giống chỗ người ở hơn, Khôn Ninh cung uy nghiêm nhưng cũng quá yên tĩnh lạnh lùng rồi, đến mức khiến người ta cảm tưởng như đã không còn chút luyến tiếc nào với cuộc đời. Nhớ tới những lời các cung nữ nói – Hoàng đế cực kỳ chán ghét tính tình lãnh đạm cứng nhắc của Hoàng hậu nương nương – Tang Chi cảm thấy, ở nơi thế này mà có thể linh động náo nhiệt mới là lạ đấy. Nếu để Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị vào ở nơi này, hẳn rằng Đổng Ngạc thị cũng sẽ vì cái chức danh Hoàng hậu này mà trở nên cứng nhắc lạnh lùng mà thôi. Đương nhiên, hết thảy những điều này cũng chỉ là thiên kiến của Tang Chi tự mình suy nghĩ, còn Đổng Ngạc thị nếu vào Khôn Ninh cung sẽ ra sao thì chưa thể biết chắc, cũng có thể nàng sẽ khiến cho Khôn Ninh cung trở nên ấm áp cũng không chừng.
Suy nghĩ miên man, không biết đã qua bao lâu, vẫn chưa có ai triệu kiến nàng. Tang Chi lạnh đến không thể run nổi nữa. Nghe được đã qua giờ giới nghiêm, nàng lại càng sốt ruột. Bỗng nhiên thấy một tiểu cung nữ tiến lại phía nàng, nàng liền lập tức chạy tới vài bước ngăn nàng kia lại, "Giao thừa vui vẻ a, không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến ta là có chuyện gì?"
Tiểu cung nữ thẫn thờ ngẩng đầu, "Nương nương đã ngủ rồi, cũng chưa từng nói sẽ triệu kiến ai."
"Nhưng vừa khi nãy..." Tang Chi bối rối, nhưng chưa nói dứt lời tiểu cung nữ đã xoay người đi rồi.
"Chuyện này..." Tang Chi không hiểu nổi, vậy là triệu kiến hay không triệu kiến? Nhưng mới vừa nãy chính một cung nữ dẫn nàng vào a. Chẳng lẽ Hoàng hậu quên mất nàng rồi? Tang Chi giật giật khóe môi, điều này không phải không thể xảy ra. Dù sao mình cũng là vô danh tiểu tốt, quên là chuyện bình thường, nhưng có điều hiện tại nàng nên đứng đợi hay nên rời khỏi đây? Trời lạnh như vậy, hiện tại cũng không thể đi lại trong cung nữa, không lẽ đứng đây cả một đêm?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tang Chi bỗng sáng ngời. Không phải! Không phải là không triệu kiến, cũng không phải là đã quên, mà là... cố ý làm khó dễ! Cũng như khi ấy Lục Oanh bị làm khó dễ ở Vĩnh Thọ cung đó thôi! Như nàng hôm nay quấy nhiễu phượng giá của Hoàng hậu nương nương – điều này là vô ý, nhưng khẳng định sẽ bị cho rằng người Thừa Càn cung ỷ sủng mà lộng hành. Loại chuyện này, nhẹ thì răn dạy nàng một bài học, nặng thì hẳn Hoàng hậu sẽ chuyện bé xé ra to, vừa vặn mượn cớ hỏi tội Thừa Càn cung. Nói tóm lại, nếu việc thế này mà không xử trí liền khiến trên dưới nghĩ rằng Khôn Ninh cung không có chút địa vị, thân là Hoàng hậu lại để tiểu tốt của Hoàng quý phi coi thường mà không phản kháng, vậy uy nghiêm kia để ở đâu?
Tang Chi phát lạnh trong lòng, dường như đã hiểu rõ. Khôn Ninh cung đối với chuyện này, không thể không xử trí, cũng không thể xử trí, cho nên mới để nàng đứng suốt đêm trong gió lạnh thấu xương thế này. Thứ nhất là răn đe, loại trừng phạt không nặng không nhẹ này đương nhiên là hướng tới vị Thừa Càn cung kia, nói lên rằng cũng không phải Khôn Ninh cung ăn chay đâu. Thứ hai, kiểu phạt trong sáng ngoài tối này Hoàng hậu nương nương hoàn toàn có thể lấy cớ nhất thời quên mất nàng mà không triệu kiến, cũng giống với việc Tang Chi nhầm đường chặn loan giá mà thôi, dù là nói thật hay nói dối thì đối phương cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nàng đứng thẳng lưng, biểu tình đanh lại đông cứng, vững vàng đứng đó. Âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau nàng sẽ nhất định trèo lên cây đại thụ Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị này.
Tiền viện Khôn Ninh cung đã yên tĩnh trở lại, cũng chẳng còn cung nữ nào đi lại tới lui. Xem ra tất cả mọi người đã đều an giấc. Tang Chi đưa mắt nhìn quanh, khóe môi câu lên một mạt cười tự giễu, ngay cả ánh mắt cũng chất chứa bao lạnh lùng không cảm xúc. Cũng ngay tại lúc này lại có một tiểu cung nữ đi ra từ bên trong đại điện Khôn Ninh cung, cúi đầu đi về phía nàng. Tang Chi dõi mắt theo người kia, nhưng cũng chẳng thèm để ý, nàng đã xác định sẵn mình sẽ đứng ở đây một đêm, cho nên cũng vì thế mà đã trấn định lại. Nhưng cung nữ kia càng ngày càng lại gần nàng, tới khi tới sát bên nàng, đầu người kia vẫn cúi, nhưng bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay nàng.
Tang Chi cả kinh. Nàng cúi đầu nhìn, ánh mắt căng ra tập trung, rồi lập tức thảng thốt, "Tố..." Đây chính là kinh hỉ, mừng rỡ, rồi trở nên cảnh giác, lời nói cũng chặn lại ở môi.
Tố Lặc ngẩng đầu nhìn lên Tang Chi, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay nàng, khẽ mỉm cười, "Đi theo ta."
--- Hết chương 14 ---
Chú thích: 
[1] Phu thê cử án tề mi: Vợ chồng tôn trọng, kính trọng nhau như khách.
---
Editor lảm nhảm:
Chương này thực sự khá hay, đọc vào cảm được phong phạm cung đình, cung đấu chính tông. Lại được Tố cũng ít có hiểm lớm, tóm lại là phạt người hay bắt người đợi mình cũng khó mà nói :)))
Dưới đây là nội thất cung phòng của Trường Xuân cung, chủ vị là Hiếu Hiền Thuần Hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa của Càn Long đế, nhìn vào là đủ cảm được cái gọi là 'uy nghi khí thế mà trầm mặc yên tĩnh', 'thanh nhã đoan trang mà lạnh lẽo lãnh đạm' đây~ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play