Hiện tại Hoàng đế say mê kinh Phật, vô cùng tin tưởng trọng dụng tăng nhân.

Vì vậy, trong nội cung này, có người mừng cũng có người lo. Thi thoảng hắn vẫn tới bầu bạn bên Đổng Ngạc phi, tiện giảng đạo Phật cho nàng nghe, còn Đổng Ngạc phi có ngộ đạo hay không, điều này, Tang Chi cũng không rõ. Nàng chỉ rõ một điều, ấy là sự tồn tại của Hoàng đế càng lúc càng trở nên không vừa mắt. Nàng nghĩ, tốt nhất là hắn nên xuất gia đi thôi.

Tang Chi cũng thực sự không về Thừa Càn cung nữa, bây giờ có thế nào Hoàng hậu cũng sẽ giữ nàng lại bên mình.

Non nửa tháng trôi qua, tháng ba cũng đã tới những ngày cuối. Có Tang Chi ở bên, tâm tình của Hoàng hậu rất khá. Án Giáng Tuyết hiên đang ở trong tay Tĩnh phi, Tang Chi cũng không quá lo lắng, chỉ là đôi khi sẽ nhớ đến Lục Oanh, tâm tư ngũ vị tạp trần. Lục Oanh hận nàng, nàng hiểu, Lục Oanh nhất quyết muốn giết nàng, cuối cùng người vong mạng lại là Lục Oanh. Đối với Tang Chi, sự việc này trở thành một bóng ma ẩn nấp trong lòng nàng từ nay đến suốt quãng đời còn lại, không bao giờ có thể biến mất.

Sau tầng tấng lớp lớp vàng son của Tử Cấm Thành chính là những thứ u tối xấu xa mà Tang Chi không biết. Hôm ấy Hoàng hậu giãi bày, nói nhiều như vậy, Tang Chi đều hiểu, nhưng hiểu cũng không có nghĩa sẽ nhất nhất làm theo. Nàng đang ở trong thế cục này, không thể nào khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Sáng sớm lại tới, Tang Chi trang điểm cho Hoàng hậu. Tóc dài như thác chảy qua kẽ ngón tay, răng lược ngà voi lướt qua sợi tóc, nàng bỗng khom lưng, nói nhỏ bên tai Hoàng hậu, "Ta họa mi[1] cho nàng." Xưa nay việc này luôn là Hoàng hậu tự mình làm, rất hiếm khi để cung nhân hầu hạ. Tang Chi nâng bút, một tay khẽ nâng cằm Hoàng hậu lên, lại thấy nàng đang nhìn mình mỉm cười.

[1] Theo cách hiện đại bây giờ thì chính là kẻ chân mày.

"Nàng cười cái gì?" Tang Chi bị nụ cười kia thu hút, không nhịn được mà cười theo. Hơi thở đan xen, gò má phớt hồng.

Hoàng hậu ngoan ngoãn ngồi yên, tay nắm lấy góc áo của người kia, "Tang Chi."

"Sao vậy?"

"Ngươi nói xem, kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau hay không?"

"Sẽ." Động tác của Tang Chi khẽ dừng.

"Thật chứ?" Hoàng hậu nhắm mắt lại, yên tĩnh vô cùng, chỉ có đôi môi khẽ động, "Vậy ngươi phải nhớ ta thật kỹ."

Tang Chi nhìn gương mặt nàng, bút trong tay không di chuyển nữa. Có nụ hôn rơi trên vầng trán Tố Lặc, nụ hôn ấy xuống mi tâm, cuối cùng hạ xuống trên môi.

"Nếu có kiếp sau, ta hy vọng có thể gặp nàng thật sớm, tốt nhất nên là lúc nàng vẫn còn đang là một tiểu cô nương."

"Vậy lúc ấy ngươi cũng đang là hài tử?" Tố Lặc mỉm cười, dung nhan rạng rỡ.

"Ta lại không thể còn quá nhỏ." Tang Chi khẽ hôn, đôi môi phớt qua trêu đùa. Lúc này mới tiếp tục chuyên tâm họa mi, vừa nói, "Quá nhỏ sẽ không hiểu được tình yêu, không hiểu được người mình yêu, không thể ở bên người mình yêu tới khi đầu bạc. Cho nên, ta phải lớn hơn nàng."

Tố Lặc có phần mất hứng, "Nếu đã như thế, ta muốn ngươi nhỏ hơn ta, ta muốn gặp ngươi khi ngươi còn đang là một đứa trẻ. Khi ấy ngươi nhất định phải gọi ta một tiếng 'tỷ tỷ'."

Tang Chi khẽ cười, "Một tiếng 'tỷ tỷ' thì có gì khó, ngay bây giờ ta cũng có thể gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Thế nào, tỷ tỷ?"

Tố Lặc bị chọc cười, vòng tay ôm lấy eo người kia, "Vậy từ nay ngươi gọi ta như vậy đi, rất hợp tai."

Tang Chi lại như đang oán trách, "Thì ra nàng muốn làm tỷ tỷ đến như vậy." Nàng lùi ra sau một chút, nhìn kiệt tác của mình, hài lòng mỉm cười, "Xong rồi!"

Hoàng hậu không bày son phấn quá đậm, chân mày Tang Chi vẽ cũng không quá sắc bén, thanh nhã dịu dàng, khiến cho dung mạo kia lúc này có phần uyển chuyển phiêu dật.

Hoàng hậu ngưng mắt nhìn mình trong gương, nghiêm túc đánh giá, bỗng nhiên nói, "Nhìn thế này, ước chừng cũng có mấy phần giống với Khác phi." Vừa nói đã vừa chậm rãi quay lưng lại nhìn Tang Chi, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, nhưng rồi gương mặt vẫn là một mạt ung dung nhàn nhã. Nàng cười hỏi, "Có phải không Tang Chi?"

Mãn phục và Hán phục rất khác biệt, thẩm mỹ của Tang Chi cũng hoàn toàn là thuần Hán, mà ở trong cung này, người duy nhất có cùng thẩm mỹ với nàng, e là cũng chỉ có Khác phi. Nghe Hoàng hậu nói thế, Tang Chi đành cười, "Mặc dù đúng là có phần giống, thế nhưng vẫn là vô cùng khác."

"Vậy chăng?" Ngữ điệu không tỏ hỉ nộ ái ố, "Nói cho ta nghe một chút xem."

"Khác phi bản tính xa cách, quá lo an ổn giữ mình, thành ra trang dung cũng nhạt nhòa không có gì nổi bật." Dừng một chút lại nói, "Nhưng nàng, có là trang dung nhã nhặn đơn giản, thế nhưng vũ mị không giấu được. Sen nở đầu hạ, có điểm dịu dàng, nhưng chung quy vẫn là câu hồn người xem."

Vừa nói vừa nhìn biểu tình của Hoàng hậu, chỉ thấy gương mặt kia nhàn nhạt chẳng lộ thanh sắc. Không hề có một cái nhíu mày, thế nhưng Tang Chi biết, người kia đang không thoải mái trong lòng đấy. Vì thế, vừa nói vừa vòng ra phía sau, ôm lấy nàng từ phía sau, "Quan trọng là, dù là ai cũng không so được với nàng." Lại thấp giọng bên tai, "Ta cảm thấy như càng lúc nàng càng xinh đẹp, càng ngày càng câu hồn, ta vừa vui mừng, cũng cùng lúc vừa muốn nổi điên. Ta cũng rất lo lắng." Nàng lo lắng Hoàng đế kia sẽ nhìn thấy Tố Lặc.

Vai Hoàng hậu cứng lại, ghen tuông thịnh nộ trong lòng, vốn vẫn là đang ở đó, bỗng chốc bay biến hết. Nàng đan tay mình vào tay Tang Chi, cũng không biết phải nói thế nào cho người kia an tâm, đành nói, "Ta... Hoàng thượng rất tức giận, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa."

"Thân thể nàng thế nào rồi?" Tang Chi nhìn vào gương đồng, đối mắt với nàng.

"Tốt rồi." Hoàng hậu chợt thấy mặt mình có chút nóng.

Trang điểm xong xuôi, Hoàng hậu ra chính điện, đợi cung phi tới thỉnh an, Tang Chi không tiện theo, ngồi trong tẩm điện chờ đợi.

Nàng ngồi bên cửa sổ, tựa vào khung cửa, trong đầu quanh quẩn những lời Tĩnh phi nói.

Quy tắc là một thứ do luật lệ do người định, không phải quy luật thiên nhiên. Quy tắc này, quá nhiều sẽ gây trở ngại, nhưng trong một tập thể khổng lồ lại không thể không có. Nàng lại nghĩ, nếu tất cả, mỗi người đều tuân thủ quy tắc cho thật tốt, vậy xã hội ấy cũng sẽ như một guồng máy, hoạt động trơn tru. Quy tắc, ở thời đại này suy cho cùng cũng chỉ là một công cụ dùng để cai trị. Nhưng đáng tiếc, không ít người xem quy tắc là một con đường để lợi dụng, mưu lợi thủ đoạn. Xã hội nào cũng như vậy, quy tắc luôn ở đó, nhưng vẫn cứ là tốt xấu trộn lẫn, ác thiện khó phân. Lại nói, Hoàng hậu vốn không cần lợi dụng quy tắc, Hoàng hậu có thứ quyền năng tại ra quy tắc trong tay.

Tang Chi suy nghĩ miên man, rốt cuộc cũng không phân được trọng điểm trong dòng suy nghĩ của mình là ở đâu.

Tiễn hết tần phi, lúc quay lại tẩm điện Hoàng hậu đã thấy Tang Chi đang chống cằm tựa bên khung cửa sổ, ngẩn người suy tư. Bóng lưng trầm tư quen thuộc, vừa khéo khi ánh mặt trời xuyên qua ô cửa, tựa như có một vầng ánh sáng hư ảo phủ trên bờ vai nàng, khiến cho Hoàng hậu nổi lên cảm giác muốn tiến tới ôm lấy bờ vai ấy.

Tang Chi vẫn chỉ ngồi yên bất động, chẳng qua là, nghiêng đầu nhìn người vừa tới, mỉm cười, "Về rồi?"

"Phải, về rồi. Đang suy nghĩ gì vậy?" Từ phía sau, Hoàng hậu ôm lấy Tang Chi, đặt cằm trên vai nàng, theo ánh mắt nàng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài ô cửa sổ, chỉ có tường đỏ ngói vàng, Tử Cấm Thành im lìm đến mức trang nghiêm.

Tang Chi thả lỏng một chút, để hai người tựa vào lẫn nhau, lại thấp giọng, "Hôm nay thời tiết không tệ, trên kia trời xanh mây trắng, làm cho cõi lòng người ta cũng thanh thản thoải mái."

"Vậy sao?" Lúc này Hoàng hậu mới ngước mắt nhìn lên, "Ngươi đang ngồi đây nhìn trời?"

Tang Chi đáp một tiếng, "Đúng vậy."

"Ngươi rất thích xem mây ngắm trời."

"Phải. Mây trời khiến lòng người nhẹ nhõm."

Hoàng hậu cười cười, "Phải vậy không?" Nàng thuận thế ngồi xuống, dựa đầu trên vai Tang Chi, ánh mắt dịu xuống, nhìn lên tầng không.

Nhất thời cả hai không nói một lời, im lặng kề bên, mười ngón đan xen, nhìn lên bầu trời bao la vô tận.

Hồi lâu sau, Tang Chi chợt lên tiếng, "Không bằng nàng thử xem sao."

"Thử chuyện gì?"

"Thừa Càn cung nhất định là cần một Chưởng sự, hiện tại người đủ năng lực và tư cách chỉ còn có Lan Tú."

"Chỉ e Thái hậu không bằng lòng."

Tang Chi liền nở nụ cười, "Như vậy mới tốt. Nàng nói xem, nếu điều Lý Ứng Vinh tới Thừa Càn cung, chuyển Lan Tú về Tân Giả khố thì sẽ thế nào?"

Lại nói, "Trong cung này, người trung với nàng e rằng chỉ còn có Thái Uyển Vân. Lý ứng Vinh khó đoán, vô cùng sùng bái kính trọng Thái hậu, còn Lan Tú, có lẽ sẽ có khả năng. Tuy rằng Tĩnh phi nương nương nói nàng có thể thẳng thắn tấn công, thế nhưng liệu ở thời điểm này đã phù hợp hay chưa? Hơn nữa cùng cần mượn một chuyện thăm dò thái độ của Thái hậu.

Hoàng hậu trầm tư, "Ngươi nghĩ không khác ta lắm, nhưng ta vốn là muốn điều Thái Uyển Vân tới Thừa Càn cung."

"Thừa Càn cung..." Tang Chi biết rõ Hoàng quý phi bạc mệnh mất sớm, chỉ có điều rằng nàng không rõ rốt cuộc là lúc nào. Chẳng qua là một khi Đổng Ngạc phi qua đời, trên dưới Thừa Càn cung sẽ bị liên lụy, Chưởng sự thì nhất định là nhận lấy cái chết. Tang Chi do dự, "Nàng nói xem Hoàng thượng sủng ái Hoàng quý phi như thế, nếu như đến một ngày kia Hoàng quý phi tạ thế, có khi nào Hoàng thượng sẽ khiến cả Thừa Càn cung tuẫn táng hay không?"

Hoàng hậu sững sờ, cau mày, "Lời này ngươi không thể tùy tiện nói ra như thế." Nhưng rồi trong lòng tự thảng thốt, lời Tang Chi nói cũng có thể lắm.

Suy nghĩ, Hoàng hậu quyết định tiếp thu ý kiến của Tang Chi, điều Lý Ứng Vinh tới Thừa Càn cung, lại chuyển Lan Tú từ Thừa Càn cung về Tân Giả khố. Dù sao, suy cho cùng thì vô luận là Lý Ứng Vinh hay là Lan Tú thì cũng đều là người của Thái hậu, cho dù Thái hậu tức giận cũng sẽ không thể quá gay gắt.

Nhưng mà, Từ Ninh cung lại có một ý định khác.

Đã non nửa tháng trôi qua, điều tra của Tĩnh phi vẫn không có chút tiến triển, mà thực tế chính là Tĩnh phi để mặc chẳng động tay. Nếu như là muốn làm khó Hoàng hậu, có lẽ Tĩnh phi chỉ cần nhấc tay cũng có thể tra tới manh mối liên quan đến Tang Chi. Có điều, Tĩnh phi cũng chẳng mấy quan tâm đến tính mạng của hai cung nữ, án nằm trong tay mình, nàng bất quá cũng chỉ làm bộ làm dáng một chút, ứng phó với Thái hậu mà thôi.

Từ Ninh cung há lại không biết ý đồ của Vĩnh Thọ cung! Lâu như vậy chẳng hề có tiến triển, Tô Ma Lạt Cô nói, "Chẳng mấy khi Tĩnh phi nương nương đích thân ra tay, vừa ra tay đã khiến cả bàn cờ chết đứng rồi."

"Xưa nay không chịu hao tẩm tổn trí, lần này lại vì Hoàng hậu mà lộ mặt ra." Thái hậu cũng phải cảm khái, "Ai gia càng nghĩ càng lo lắng, nếu cho Tĩnh phi quay về Khoa Nhĩ Thấm e là cũng chẳng ổn, tạo tiền lệ như vậy, không tốt."

Tô Ma Lạt cô gật đầu, "Thái hậu nói phải." Lại nói, "Nhưng bây giờ không để Tĩnh phi nương nương xuất cung, ở trong cung cũng là hướng về phía Hoàng hậu."

Thái hậu trầm ngâm chốc lát, cười, "Cũng chưa hẳn đã vậy. Chỉ cần là còn ở trong Tử Cấm Thành, lúc ấy vẫn còn đang ở trong tay ai gia. Thực ra trong cung này cũng không có ai thích hợp hơn Tĩnh phi để điều tra án mạng này."

Tô Ma Lạt Cô hiểu ánh mắt của chủ tử, tiến lên ghé tai lại gần, vừa nghe đã lộ vẻ ngạc nhiên.

"Thái hậu anh minh!"

"Đi đi."

"Lão nô lĩnh chỉ."

--- Hết chương 129 ---

Editor lảm nhảm: 
Quỳ xuống vái lạy thần tiên trên trời xin hãy để hai cháu nhà con có thể cả đời bên nhau một cách bình yên ngọt ngào như thế này T-T Chị Lan thâm tình tinh tế dịu dàng giỏi nói thế này Tố làm chủ đại lí giấm chi nhánh TCT là đúng rồi :((( 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play