Thẳng cho tới khi trong điện chỉ còn lại có hai người, Tang Chi vẫn không biết nên nói cái gì cho phải.

Nàng vẫn rất loạn, chỉ cần nghĩ đến hai chứ 'án mạng', lòng dạ nàng đều lạnh buốt. Nàng cũng không biết vì sao mình lại biến thành như vậy. Điều khiến nàng hoảng đến phát run lên, không phải là do nàng giết người, là chính là tại sao sau khi giết người nàng lại có thể bình tĩnh và lạnh lùng tới như vậy. Cái chết của Lục Oanh quanh quẩn đọng lại trong tâm trí nàng, nhưng kỳ lạ là nàng lại chẳng lưu luyến dao động. Tang Chi rõ ràng hơn ai hết, Lục Oanh từng có ơn với mình, rốt cuộc ơn này lại biến thành thủ đoạn tuyệt tình, bản thân lòng nàng cũng đã sinh hận sinh ác rồi.

Đang còn thất thần, bỗng nhiên Tang Chi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thương tiếc của Tố Lặc, đáy lòng tỏa khí lạnh lúc này cũng ấm lên.

"Tố Lặc..."

"Tang Chi tỷ tỷ." Tố Lặc ôm lấy Tang Chi, ánh mắt chất chứa yêu thương. Nàng cúi đầu đặt môi lên trán người kia, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, mong khiến cho nàng yên lòng, lại nói, "Còn nhớ ngươi từng nói với ta điều gì không?"

"Điều gì?"

Tố Lặc nghe ngữ khí kia ảm đạm trầm thấp mà Tang Chi vẫn cố bày ra vẻ mặt an ổn bình đạm, còn càng thêm đau lòng, vòng tay chặt thêm, "Ngươi từng nói rằng ta không cần cố mạnh mẽ kiên cường nữa." Rồi lại tới gần bên tai Tang Chi, thì thầm, "Tang Chi, ngươi khiến cho ta yên lòng, khiến ta cảm thấy an toàn, ở bên ngươi không cần mạnh mẽ kiên cường, mà ngươi? Ngươi lại không thể làm chính ngươi."

Thật giống như nàng đang thì thầm, nhưng mỗi lời vào đến tai Tang Chi đều khiến nàng chua xót, nàng khẽ gọi, "Tố Lặc..."

"Ta không muốn lúc nào ngươi cũng mạnh mẽ kiên cười, ta không muốn ngươi... từng gây từng phút đều giả như mình rất ổn. Tang Chi tỷ tỷ, ngươi cũng không phải thần thánh. Ngươi là một nữ nhân." Ngữ điệu dịu dàng như thể có thể hóa thành nước, "Tuy rằng ngươi rất thông minh, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng nơi thâm cung này, không quản ngươi có bao nhiêu phần năng lực, cũng đều khó mà có thể vẹn toàn mọi chuyện. Có thua có thắng, có những chuyện làm được, cũng có những chuyện không làm được. Ngươi không thể kỳ vọng mọi chuyện đều tốt đẹp."

Lại nói, "Ngươi biết không, có một loại người nói rất nhiều những lời đạo lý, chỉ biết chỉ trích và phán xét, cho rằng người trong thiên hạ này, ai ai cũng đều khiếm khuyết, chỉ có bản thân mình là thập toàn thập mỹ. Thực ra loại người này thường là loại người vô dụng, cũng bởi chỉ có những người thực sự hành động mới hiểu được rằng trên đời này chuyện gì cũng đều có hai mặt tốt xấu lợi hại, từ ấy mới biết đứng ở vị trí của người khác mà nhìn. Một hành động, có xấu có tốt, xấu ở chỗ nào, tốt ở nơi đâu, người ấy vì sao lại làm ra hành động ấy? Trả lời được những câu hỏi này mới là quan trọng, từ ngoài nhìn vào rồi đánh giá chỉ trích, vô dụng. Và còn, nếu như ở trong hoàn cảnh ấy, bản thân mình sẽ làm thế nào? Mình sẽ xoay sở đối diện khá hơn, hay còn càng tệ? Vậy thì tại sao lại khá hơn, mà vì sao lại càng tệ? Ai cũng đều tự có lập trường của riêng mình, người ngoài nhìn vào, thật sự khó mà có thể cảm thụ được hết, càng không suy nghĩ liệu hành động ấy có tha thứ được không, có đáng được khoan dung hay không. Chỉ có phán xét và chỉ trích mà thôi. Nơi nội cung này, loại người như thế nhiều vô kể. Ngươi lại không như vậy, ngươi chưa từng chỉ trích ai, phải không? Tang Chi, đây là điểm mà ngươi khiến cho ta rất yêu thích, ngay từ phút ban đầu."

"Có quá nhiều người không hiểu được lòng người, có quá nhiều người luôn tự cho rằng mình đúng. Nhưng ngươi khác bọn họ, ngươi dụng tâm để hiểu được tâm tư của người khác. Nhưng mà, Tang Chi tỷ tỷ, trên đời thực ra không có ai có thể nhìn thấu được lòng người. Đừng nói ngươi, ngay cả ta, Hoàng thượng, Thái hậu, đều chẳng ai có thể hoàn toàn nắm giữ được tâm tư người khác. Mỗi ngày ở nơi đây tìm mọi cách nhìn thấu tâm tư của người khác, lại hết sức không để người khác nhìn ra tâm tư của chính mình, trên lưng như đang cõng một ngọn núi, bất an lo lắng là chuyện thường. Nhưng Tang Chi, ngươi liệu có biết, ta thích ngươi đôi khi ngốc nghếch một chút, ta thích ngươi có khiếm khuyết có lúc lực bất tòng tâm, ta thích ngươi uyên bác dường như biết đủ mọi chuyện trên đời, nhưng rồi đôi khi lại ngây ngô ngốc không tường tận. Ta không muốn người hiểu rõ về nơi này. Ta hiểu, nhưng ta không muốn để cho ngươi hiểu. Có những điều bản thân ta ước sao mình không hiểu. Còn ngươi, ngươi khiến ta hiểu rằng trên đời còn có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, ví như, gặp được ngươi."

"Trước kia Thái Uyển Vân đã kể cho ta nghe chuyện của Lan Tú, nói với ta xong, ta dường như là..." Tố Lặc cười một tiếng bất đắc dĩ, "Ta theo bản năng mà thôi, lo sợ nghi ngờ ngươi sẽ giống Lan Tú. Thực có lỗi với ngươi. Ta vì chuyện ấy mà trằn trọc mất ngủ, suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến ngày ấy khi chúng ta gặp nhau lần đầu, ta đã có câu trả lời. Lan Tú là Lan Tú, ngươi là ngươi. Ngươi sẽ không như vậy. Nghĩ thông suốt, ta vui đến gần như có thể khóc lên. Ngươi sẽ không hiểu được đối với ta chuyện toàn tâm toàn ý đặt hết niềm tin vào một người là chuyện khó tưởng tượng đến cỡ nào. Nhưng Tang Chi tỷ tỷ, ngươi làm được rồi, ngươi khiến ta tin tưởng ngươi, tin tưởng ngươi còn nhiều hơn tin chính bản thân mình."

Tang Chi yên lặng lắng nghe, ấy thế mà, lệ đã rơi đầy mặt. Đáy lòng nàng ấm áp đến phát bỏng, dường như là dùng hết khí lực mà ôm lấy Tố Lặc.

Lại nghe Tố Lặc nói, "Cũng giống như ta ở bên ngươi có thể tùy hứng, Tang Chi, ngươi cũng có thể tùy hứng khi ở bên ta. Ngươi quá mệt mỏi rồi, ép buộc bản thân làm những điều mình không muốn làm, phải không? Tuy ngươi không nói, nhưng ta biết rõ. Ta hiểu rõ đấy, hiểu rõ ngươi không phải người như thế này. Ngươi không phải Tang Chi của hiện tại. Ta nhớ rất rõ quãng thời gian ấy ngươi còn ỏ Khôn Ninh cung, ngươi dạy ta đọc sách luyện chữ, lúc ấy ngồi bên hiên sưởi nắng, mỗi khi ngươi cười lên, ta đều không thể thôi ngắm nhìn. Khi ấy ngươi mang theo một loại khí độ ta cũng chẳng thể nói rõ, nhưng thực rất hấp dẫn. Có lẽ ta đã sớm bị ngươi mê hoặc hấp dẫn rồi, u mê không nguyện ý thừa nhận mà thôi. Còn bây giờ đây?" Tố Lặc nói, đôi mắt ánh nước, "Đã từ rất lâu rồi ngươi không còn cười như vậy nữa. Đã bao lâu rồi? Ngươi trở nên trầm mặc, lòng ngươi nặng tâm sự, ngươi toan tính mưu mô, ngươi lo lắng bất an, mi tâm chưa từng có lúc thả lỏng." Đầu ngón tay Tố Lặc khe khẽ vuốt ve đầu mày Tang Chi, rốt cuộc không kìm được nước mắt, "Ta rất sợ ngươi sẽ bị nơi này thay đổi, ngươi sẽ trở nên giống những người ở nơi đây. Ta sợ vô cùng. Ta sợ nơi này sẽ... phá hủy ngươi. Đừng như vậy có được không?"

Tố Lặc cười, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, nàng nhìn sâu vào mắt Tang Chi, "Đừng để hoàng cung này hủy hoại ngươi, được không? Đừng trở nên giống như ta, liệu có được không? Ta yêu dáng vẻ thản nhiên dịu dàng, ta yêu sự ấm áp của ngươi, sự kiên cường của ngươi, ta thích thái độ bình tĩnh điềm đạm, ta thích ngươi nhanh trí trêu chọc ta, cũng thích ngươi làm một phu tử cổ hủ nhàm chán. Ta thích ngươi, khéo léo, nhưng thiện lương thanh bạch. Tang Chi tỷ tỷ, ta vạn lần không muốn ngươi vì ta mà đánh mất đi chính mình. Sở dĩ ta không muốn chờ đợi thêm nữa, chính là sợ khi Thái hậu xuống tay với ngươi, sẽ còn nhiều chuyện đáng sợ ngươi không thể lường được. Khi Thái hậu muốn khống chế một người, đầu tiên sẽ phá hủy tâm trí của người ấy, khiến người ấy đánh mất chính mình. Không thể khống chế được Tĩnh phi, thế nhưng đã khống chế dudowjcj ta rồi. Nếu năm ấy ngươi không xuất hiện, có lẽ bây giờ ta vẫn còn yên vị làm một con rồi." Tố Lặc nghẹn ngào, "Ta đã quá quen với thủ đoạn này rồi."

"Tố Lặc..." Tang Chi bị những lời này cùng với những giọt nước mắt kia khiến cho rối rắm, đau lòng không thôi.

Tố Lặc lại dùng sức ôm lấy người kia, "Ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ không để cho ngươi cũng bị hủy hoại như vậy."

Tố Lặc, một thiếu nữ trẻ tuổi mà thôi, khi ấy chưa thực sự hiểu được làm Hoàng hậu sẽ là loại trải nghiệm gì. Một đạo ý chỉ giáng xuống, mọi thứ của nàng đều bị đoạt đi. Từ khi mười tuổi Thái hậu đã bắt đầu dạy dỗ định hình nàng, nhưng rồi thiên tính quật cường không chịu nghe theo, cũng đã nếm qua biết bao cay đắng. Nàng là một quân cờ Thái hậu tự tay mình gọt giũa đánh bóng, thủ đoạn của Thái hậu, trừ Tô Ma Lạt Cô, Hoàng hậu là người rõ ràng quen thuộc nhất. Đây là là... công lao của Thái hậu. Ngữ điệu của Tố Lặc dịu dàng, thế nhưng nghe vào tai rất kiên định, "Từ hôm nay ngươi chỉ cần ở đây làm Tang Chi như khi xưa của ta là được rồi. Ta sẽ không để kẻ nào hủy hoại đi Tang Chi ấy của ta."

Tang Chi giật mình, "Không thể nào."

"Có thể!" Tố Lặc cố chấp, "Tang Chi tỷ tỷ, đối với ta mà nói ngươi mới là điều quan trọng nhất. Trong lòng ngươi có ta, muốn gánh vác thay cho ta, nhưng mà liệu ngươi có biết việc ngươi có thể làm chính ngươi, đây mới là chuyện ta cho rằng là đáng quý nhất. Hơn nữa, Tang Chi, đừng nghĩ rằng chuyện này dễ dàng. Chuyện này rất khó đấy. Là chuyện khó khăn nhất. So với thủ đoạn mưu mô, việc giữ lấy sơ tâm còn khó hơn gấp vạn lần. Ta không quay đầu được nữa, ta là Hoàng hậu, trên vai ta có quá nhiều thứ. Nhưng ngươi có thể, ngươi có thể. Ta tin rằng ngươi có thể. Đối với ta ngươi là người tốt nhất, thú vị nhất, thanh bạch nhất, người duy nhất khiến ta thoái mái và an tâm. Ngươi có thể là chính ngươi mới là điều khiến ta vui vẻ nhất. Tang Chi tỷ tỷ, ngươi có hiểu hay không?" Tố Lặc khẩn khoản, "Huống hồ dù bây giờ hay sau này, có bất kỳ chuyện gì chúng ta cũng sẽ đều cùng nhau gánh vác. Ngươi chỉ cần ở đây bên ta là được rồi, không cần tự mình động thủ. Như thế không phải ngươi ngốc nghếch, càng không phải ngươi đang ỷ lại dựa dẫm, mà chính là ngươi đang giúp đỡ ta theo một cách khác, không phải như thế càng tốt hay sao?"

Việc Tang Chi giết người, chỉ e rằng Hoàng hậu còn thất kinh hơn cả chính bản thân nàng. Trong lòng Hoàng hậu, Tang Chi là một người có tri thức có lễ nghĩa, dịu dàng điềm đạm, tâm hồn nàng tự tại khoáng đạt. Nếu như nơi hậu cung này là một biển gió tanh mưa máu, có lẽ Tang Chi chính là một dòng thanh lưu. Hoàng hậu vạn vạn không ngờ tới người này sẽ giết người! Lo lắng cho Tang Chi là điều đương nhiên, thế nhưng không ngờ rằng nàng sẽ giết người. Mà hành động giết người này, chắc chắn đã bị Thái hậu thao túng rồi. Nàng hiểu, giết người, chính là khởi nguồn của tội ác, dấu mốc mở ra sự sa ngã. Nhưng còn nàng ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không để Tang Chi sa ngã.

Kéo Tang Chi dấn thân vào vũng bùn rồi, khiến bàn tay nàng vấy máu rồi, Tang Chi sẽ thành một món đồ chơi không hơn không kém. Lòng người, lòng người... Hoàng hậu có thể xác định, Thái hậu đã bắt đầu ra tay rồi.

Đúng lúc này, Thái Uyển Vân nói vọng vào, "Nương nương, Thái hậu triệu người tới Từ Ninh cung."

Hoàng hậu cười lạnh, hẳn là Từ Ninh cung lại muốn nhúng tay vào án này rồi, cũng sẽ tuyệt đối không để nàng kết án nhanh như vậy. Hoàng hậu lặng một chút, dùng thanh âm cực kỳ vững vàng mà đáp, "Bổn cung đã biết."

Tang Chi vội vàng giữ lấy tay nàng, "Tố Lặc."

"Chờ ta về." Tố Lặc nhìn ánh mắt lo lắng bất an của người kia, bỗng nhiên nở nụ cười, cúi đầu áp môi mình lên môi Tang Chi mà lướt qua một nụ hôn, "Nhìn xem, bộ dạng hoảng hốt của ngươi thế mà khiến bổn cung vừa đau lòng vừa vui vẻ." Hoàng hậu nháy mắt, "Như vậy rất tốt, khi ngươi sợ hãi sẽ biết ỷ lại dựa vào ta, mà ta, khi ấy cũng có thể che chở bảo vệ ngươi."

--- Hết chương 123 ---

Editor lảm nhảm: 
Một trong những chương cực phẩm và đáng nhớ nhất truyện, có giá trị nhân văn, có chiều sâu triết lý, có tình cảm sâu sắc, lần đầu tiên Hoàng hậu bộc bạch. Chương cực phẩm quá vừa gõ chữ lệ vừa rơi đầy mặt TvT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play