Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Phỉ nhìn thấy Tàng Huyền Thanh, lúc trước nàng hoàn toàn không biết bộ dáng của Tàng Huyền Thanh, nhưng trong đám người, nàng liếc mắt một cái liền biết, kia, chính là Tàng Huyền Thanh!
Hôm nay là lễ tang của Tàng Thiên Hải, nhưng Tàng Huyền Thanh không có mặc tang phục, cô như cũ là một thân sườn xám xanh đen, trên tóc cài hoa ly trắng cực kỳ đơn giản.
Mộ Dung Phỉ đứng dưới một cây đại thụ cách nghĩa trang không xa, im lặng nhìn chăm chú, nàng nhận được tin tức, mộ Tàng Thiên Hải ở trong này, táng cùng một chỗ với vợ chưa cưới của hắn. Chờ đợi hai giờ vẫn không nhúc nhích, Mộ Dung Phỉ rốt cuộc nhìn thấy một đoàn người đi ra.
Dẫn đầu là hai nữ tử, một người mặc sườn xám xanh đen, chân đi giày thêu, bộ bộ sinh liên hoa; người kia mặc áo da màu đen khêu gợi bó sát, tóc dài đến lưng, đeo kính mát đen bản lớn. Mộ Dung Phỉ trong nháy mắt liền bị nữ tử mặc sườn xám hấp dẫn, son hồng chói mắt cùng hoa Bỉ Ngạn yêu dị trên sườn xám, trong nội tâm nàng xác định, người này chính là Tàng Huyền Thanh.
Chờ đám người đến gần, Mộ Dung Phỉ đi ra bóng râm, đứng ở giữa đường, mặt không chút thay đổi nhìn Tàng Huyền Thanh nói: "Ta nghĩ đi theo ngươi."
Lời này rất kỳ quái, nhưng ai kia có thể lập tức hiểu được, nói trắng ra thì chính là "ta muốn cùng ngươi hỗn". Đám người dừng bước lại, Tàng Huyền Thanh ánh mắt mê ly nhìn Mộ Dung Phỉ; Lâm Tử Vận hứng thú mỉm cười, mà đại hán ở phía sau sắc mặt không tốt.
Mộ Dung Phỉ đứng ở nơi đó, nhìn Tàng Huyền Thanh, vẻ mặt chuyên chú tựa hồ trước mắt nàng chỉ có mỗi Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh ngáp, bộ dạng uể oải hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Tàng Huyền Thanh không hỏi vì sao, chỉ hỏi dựa vào cái gì, ở hắc đạo, mục đích chỉ có một – thượng vị! Cô coi trọng thực lực hơn.
Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói, hơi nghiêng đầu một chút, nhưng không có trả lời, vẫn chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh. Khoảng cách cũng không gần, nhưng Tàng Huyền Thanh lại cảm giác được, tiểu cô nương này đưa ánh mắt định ở miệng cô, cô âm thầm quan sát tiểu cô nương, tuổi ước chừng 15-16, quần bò đơn giản cùng T-shirt màu trắng, tóc dài đen tuyền hiền thục, gương mặt khả ái, cái miệng nho nhỏ, cái mũi cao thẳng, hai mắt thật to, làn da trắng nõn, tựa như một Tinh Linh.
Cô bé này, hình tượng và lời nói hoàn toàn không phù hợp, một chút cũng không giống lưu manh, ngược lại là giống một học sinh nhu thuận, Tàng Huyền Thanh đột nhiên có hứng thú, thấy nàng tựa hồ không hiểu được lời của mình, lần đầu tiên cô lặp lại câu nói: "Ngươi dựa vào cái gì? Mưu kế rất lợi hại? Hiểu được súng ống? Hiểu được thuốc phiện? Hay là... Ngươi có thể đánh nhau?"
Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói, đầu tiếp tục lệch một điểm, như cũ không có trả lời, vẫn chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh, tựa như một người máy, trên mặt một chút diễn cảm cũng không có, cho dù lúc này hẳn là nên có nghi hoặc.
Tàng Huyền Thanh chưa bao giờ kiên nhẫn, hiện tại cô nhịn không nổi, ngón tay thon nhỏ tùy ý chỉ một đại hán phía sau, nheo mắt nói với Mộ Dung Phỉ: "Ngươi chỉ cần đánh thắng được hắn, ta sẽ cho ngươi đi theo ta."
Đại hán bị Tàng Huyền Thanh chỉ, lập tức đứng nghiêm, toàn thân dùng sức, y phục bó sát người lộ ra cơ thể cường tráng, tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ.
Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói, nghiêng nghiêng đầu chậm rãi chuyển động, nhìn về phía đại hán bị Tàng Huyền Thanh chỉ. Động tác của nàng như người máy, từng động tác đều rất thong thả. Lúc ánh mắt nàng tiếp xúc đến đại hán, bỗng chốc trở nên âm lãnh vô cùng, mang theo một cỗ âm tàn, chỉ thấy tay nàng tốc độ cực nhanh sờ hông, sau đó vung, một đạo bạc quang xẹt qua, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy đại hán đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, tất cả kinh ngạc nhìn sang, trên vai hắn thật sâu cắm một thanh phi đao.
Mọi người lại chuyển hướng qua Mộ Dung Phỉ, trong ánh mắt mang theo khiếp sợ, tốc độ hảo nhanh, phi đao hảo chuẩn. Mộ Dung Phỉ hoàn toàn bỏ qua những ánh mắt kia, lại quay đầu chuyên chú nhìn Tàng Huyền Thanh, mặt không chút thay đổi.
Tàng Huyền Thanh híp mắt cùng nàng đối diện, nhưng như cũ không có mở miệng, vì thế Mộ Dung Phỉ lại sờ hông, vung, ngân quang, kêu thảm thiết, lại là một thanh phi đao chuẩn xác đâm trúng bả vai khác của đại hán, mà lần này nàng thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa xoay qua, chỉ nhìn Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh không nói lời nào, ánh mắt càng thêm híp, trong nội tâm đã hơi hứng thú, nhưng cô còn chưa muốn mở miệng, cô muốn nhìn tiểu cô nương này rốt cuộc có bao nhiêu ngoan.
Tàng Huyền Thanh còn chưa khai khẩu, đại hán không dám trốn tránh, hắn cắn chặt răng chịu được hai bả vai đau đớn, trên trán che kín mồ hôi lạnh, hắn thậm chí có thể cảm thấy hai thanh phi đao đã thương tổn đến xương cốt.
Lần này Mộ Dung Phỉ đổi tay, sờ hông kia một chút, một thanh phi đao đâm trúng đùi đại hán, Tàng Huyền Thanh không nói chuyện, vì thế tiếp tục một thanh phi đao khác đâm trúng cái chân duy nhất còn hoàn hảo của hắn. Tàng Huyền Thanh vẫn là không nói chuyện, biểu tình của Mộ Dung Phỉ rốt cuộc nổi lên biến hóa, nhưng diễn cảm kia hoàn toàn là hành vi vô ý thức, ngay cả chính nàng cũng không phát giác một bên khóe miệng mình hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Nụ cười kia cực kỳ khó hiểu, chú ý tới chỉ có Tàng Huyền Thanh cùng Kinh Luân, Tàng Huyền Thanh khẽ nhíu mày, mà Kinh Luân chứng kiến nụ cười kia, ánh mắt ngưng tụ, lập tức bước lên, ở bên tai Tàng Huyền Thanh ngưng trọng nói: "Huyền Thanh, đừng đùa, đứa bé này có tâm ma, nếu hạ đao nữa thì nàng sẽ giết tên kia mất. Rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể giữ ở bên người."
Tâm ma? Tàng Huyền Thanh cau mày liếc Kinh Luân, thấy hắn diễn cảm ngưng trọng, trong tay vân vê Phật châu, tâm ma... Sao? Cách nói này quá huyền ảo, Tàng Huyền Thanh không có nghĩ nhiều, đứa bé này rất nguy hiểm... Híp mắt nhìn chăm chú Mộ Dung Phỉ, niệp động Phật châu, âm thầm suy tư.
Kinh Luân đoán đúng, Mộ Dung Phỉ tính toán tiếp theo sẽ nhắm ngay trái tim đại hán, nàng thậm chí cảm thấy hưng phấn, nhưng khi nàng bắt tay vừa định sờ hông, Tàng Huyền Thanh đột nhiên mở miệng: "Có thể, về sau ngươi đi theo ta."
Mộ Dung Phỉ rốt cuộc tiếp cận được Tàng Huyền Thanh, hiện tại còn an vị đối diện với cô. Xe Mercedes của Tàng Huyền Thanh rất lớn, phía sau có hai hàng ghế, hơn nữa là đối diện nhau, không gian ở giữa đủ để người ngồi hai bên thoải mái gác chân.
Xe Tàng Huyền Thanh giá trị rất cao, chỉ vì nó đã trải qua xử lý đặc thù, không chỉ có kính chống đạn, sàn xe cũng dùng gỗ dày hơn 2cm, cơ hồ có thể thừa nhận bom đạn tập kích. Cơ động vững vàng, nếu không thấy cảnh sắc bên ngoài thay đổi, người bên trong sẽ không có cảm giác là xe đang di động.
Tàng Huyền Thanh ngồi đối diện Mộ Dung Phỉ, bộ dạng uể oải tựa lưng vào ghế, đầu nghiêng nghiêng ánh mắt mê ly nhìn nàng. Lâm Tử Vận ngồi bên cạnh Tàng Huyền Thanh, hai chân thon dài điệp cùng một chỗ, hai tay mười ngón đan chéo đặt ở trên đùi, trên mặt kỳ lạ mỉm cười, tìm tòi nghiên cứu nhìn Mộ Dung Phỉ. Mà Kinh Luân ngồi bên cạnh Mộ Dung Phỉ, hai tay tạo thành chữ thập, ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng nhíu mày nhìn Tàng Huyền Thanh, thỉnh thoảng lại nhăn mặt nhìn Mộ Dung Phỉ, cuối cùng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
Mộ Dung Phỉ đoan chính ngồi ở chỗ kia, cúi đầu nhìn bàn tay đặt ở trên đùi, giống như đệ tử nghiêm túc, ai cũng không biết trong đầu nàng đang tìm tòi tư liệu về Lâm Tử Vận và Kinh Luân, căn cứ hình tượng của bọn họ, đem tin tức chậm rãi so sánh, cuối cùng xác định thân phận cả hai.
Lâm Tử Vận, 1 của Thanh Liên Hội, toàn bộ công việc trong hội có dính líu tới pháp luật đều do người này xử lý, nghe nói là em gái nuôi Tàng Huyền Thanh, được Tàng Huyền Thanh tín nhiệm, người này tâm cơ thâm trầm, trên mặt luôn mang theo mỉm cười, diện mạo xinh đẹp phi thường, nhân xưng "tiếu diện hồ ly".
Kinh Luân, không ai biết người này đến từ đâu, nhưng bất kể là ai chỉ cần gặp qua người này liền tuyệt đối không quên, bởi vì đặc thù quá mức rõ ràng, lấy kinh Phật viết lên toàn thân, ngay cả khuôn mặt đều bị che lại. Khoa trương nhất chính là, có rất nhiều lời đồn đãi người này thật sự luyện được một thân mình đồng da sắt, nghe nói có một lần 30 người cầm đao vây quanh xe Tàng Huyền Thanh, đương thời trong xe chỉ có Kinh Luân, nhưng cuối cùng lông tóc của hắn không hề tổn thương, mà 30 người kia đều bị phế đi một bàn tay. Nghe nói người này là bảo tiêu của Tàng Huyền Thanh, mặc kệ ở trường hợp nào, nam tử này nhất định đứng phía sau Tàng Huyền Thanh.
Mộ Dung Phỉ tìm ra tư liệu tương ứng với Lâm Tử Vận và Kinh Luân, nhưng thủy chung đều không có ngẩng lên liếc bọn họ một cái, nàng hiểu cách để có thể bảo hộ bí mật của mình tốt nhất.
"Năm nay mấy tuổi?" Tàng Huyền Thanh tựa như vĩnh viễn ngủ không đủ, bộ dáng mèo lười mê ly mở to mắt nhìn Mộ Dung Phỉ hồi lâu, ngữ khí có điểm uể oải mở miệng hỏi.
Mộ Dung Phỉ chờ đợi hồi lâu, Tàng Huyền Thanh rốt cuộc đặt câu hỏi, nàng ngẩng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, tầm mắt của nàng lại lập tức bị sắc đỏ yêu dị trên môi Tàng Huyền Thanh hấp dẫn, thanh sắc bình tĩnh vô tình: "16."
"Còn đang đi học?"
"Không có."
"Vì sao?"
"Không thích, những người đó quá yếu nhược, cuộc sống lại quá bình đạm. Hơn nữa... Không có tiền đóng học phí." Những lời cuối cùng, Mộ Dung Phỉ thẳng thắn bình thản, giống như một bãi nước lặng vĩnh viễn sẽ không gợn sóng.
Nghe được Mộ Dung Phỉ nói câu sau cùng, khoé miệng Tàng Huyền Thanh đột nhiên gợi lên, lộ ra nụ cười thản nhiên, những người đó quá yếu nhược, cuộc sống lại quá bình đạm, lời này khiến cô nhớ lại một vài chuyện cũ, trong lòng cô bắt đầu nảy sinh hứng thú với Mộ Dung Phỉ, tạm dừng một hồi lại hỏi: "Học phi đao với ai?"
"Tự học." Mộ Dung Phỉ đáp.
Tàng Huyền Thanh không thèm nhắc lại, thật sâu nhìn Mộ Dung Phỉ, sau đó lại mệt chỉ muốn ngủ, ngáp một cái, ngẩng đầu lên tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, thanh âm dần dần thấp đi: "Sau này ngươi hãy ở bên cạnh ta đi..." Nói xong thì không còn động tĩnh, tựa như chìm vào giấc ngủ say.
Lời Mộ Dung Phỉ nói, Tàng Huyền Thanh cũng không tin tưởng, võ công trên thiên hạ tuy rằng thần kỳ, bất quá cũng chỉ là lực lượng cùng kỹ xảo mà thôi, trải qua một đoạn thời gian, sẽ được xưng là thần công.
Chế Vận không đùa được đâu, "tiếu diện hồ ly" cơ mà =)) còn về Thanh x Phỉ, xưng hô sẽ thay đổi khi tui cảm thấy thích hợp:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT