Là giả? Là diễn trò? Diệp Tuệ Linh đờ ra, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Tử Vận, trong lòng nghĩ thế. Nhưng nàng phát hiện Lâm Tử Vận không giống giả, trong nội tâm có dự cảm bất hảo, chẳng lẽ Lâm Tử Vận phát hiện mình bị nan y, cho nên mới nói như vậy?

Có câu nói "tâm sẽ không gạt người". Nghĩ đến đây, lòng Diệp Tuệ Linh có chút đau, nàng lập tức âm thầm phủ định, không, không phải.

Không thể trách Diệp Tuệ Linh nguyền rủa Lâm Tử Vận a, thật sự Lâm Tử Vận rất yêu gạt người, diễn cảm cùng ngữ khí đều thập phần đúng chỗ, quá giống thật, kỹ xảo chỉ có hơn diễn viên chuyên nghiệp chứ không có kém.

Diệp Tuệ Linh không tin suy đoán của mình, nàng không muốn tin, cố gắng quan sát Lâm Tử Vận, hi vọng tìm ra chút sơ hở, chứng minh Lâm Tử Vận đang diễn trò.

Lâm Tử Vận thật sự quá giảo hoạt, khi gạt người một chút chột dạ đều không có, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, thấy Diệp Tuệ Linh nhìn mình, cô liền biết mình đã thành công một nửa, đương nhiên cần không ngừng cố gắng, vì thế cô giả vờ tự giễu cười cười, sau đó xoay mặt đi, thâm trầm nhìn về phía trước, chỉ cấp Diệp Tuệ Linh một gò má, cái gì cũng không nói, tùy ý nàng quan sát.

Hai người ở trong xe trầm tĩnh một hồi, Lâm Tử Vận cảm thấy không sai biệt lắm, cũng không hỏi ý kiến Diệp Tuệ Linh, khởi động xe, chậm rãi lái đi ra ngoài. Diệp Tuệ Linh cũng không ngăn cản, nhìn cô nổi lên lòng thương hại.

Xe an ổn đi tới, bên trong không khí trầm trọng, Lâm Tử Vận âm thầm vui mừng, Diệp Tuệ Linh lo lắng không thôi. Ai cũng không mở miệng nói câu nào. Không bao lâu đã đến nơi, Lâm Tử Vận dừng xe, xoay đầu lại, mỉm cười với Diệp Tuệ Linh: "Chúng ta ăn cơm ở đây đi, nơi này tôi thường tới, bên trong có cơm Tây cũng có cơm Trung, rất ngon."

Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, trong ánh mắt như cũ mang theo nghi hoặc thật sâu, nhưng Lâm Tử Vận lại thay đổi biểu tình, vẻ mặt của cô không có một tia thương cảm, giống như mới vừa nói những lời này không phải là cô, Diệp Tuệ Linh nhíu mày, vừa rồi Lâm Tử Vận cùng hiện tại Lâm Tử Vận, rốt cuộc người nào mới là thật? Hoặc hiện tại Lâm Tử Vận đang tỏ vẻ kiên cường? Trong lúc nhất thời nàng nhìn không thấu Lâm Tử Vận.

Diệp Tuệ Linh từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc mỹ mãn, từ khi đi học đến luyến ái rồi kết hôn, dọc theo đường đi đều xuôi gió xuôi nước, trong sinh hoạt suy sụp rất ít, ly hôn xem như khó khăn lớn nhất. Lâm Tử Vận từ nhỏ sống ở cô nhi viện, cuộc đời sóng xô nước cuộn, gạt người tuy rằng không thể nói là kỹ xảo sinh tồn, nhưng lại là thủ đoạn thiết yếu, so về kinh nghiệm, Diệp Tuệ Linh làm sao đấu lại Lâm Tử Vận, bằng không cũng sẽ không bị Lâm Tử Vận dây dưa 5 năm, cực kỳ bất đắc dĩ lại không có biện pháp thoát khỏi.

Lâm Tử Vận nói xong câu kia, cũng không cấp Diệp Tuệ Linh thời gian phản ứng, trực tiếp xuống xe trước, sau đó đi đến bên kia, ân cần giúp Diệp Tuệ Linh mở ra cửa xe, ngọt ngào mỉm cười nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, xuống xe đi."

Diệp Tuệ Linh ngẩn người, nhìn Lâm Tử Vận ngờ vực, bất quá vẫn là rất phối hợp xuống xe, nhìn xung quanh mới phát hiện chiêu bài không phải nhà ăn mà là "Yêu Quý salon". Chỗ này nàng nghe nói qua, lại chưa từng tới, nàng biết phần lớn những nhân vật nổi tiếng hoặc quý phu nhân mới tới đây thôi.

"Tuệ Linh tỷ tỷ, chúng ta vào thôi." Lâm Tử Vận đóng cửa xe, nói một câu liền đi trước dẫn đường. Lúc này Diệp Tuệ Linh mới phát hiện hôm nay Lâm Tử Vận bất đồng, dĩ vãng nàng toàn thấy Lâm Tử Vận mặc chính trang, Lâm Tử Vận mỗi lần tìm nàng, đều là nhờ công vụ, mà lần này Lâm Tử Vận mặc quần áo hưu nhàn, xem từ sau lưng hai chân thẳng tắp thon dài phối với giày cao gót nâu và áo khoác đen, tịnh lệ xinh đẹp, Diệp Tuệ Linh phát ngốc, cũng không biết là bị bóng lưng xinh đẹp mê hoặc hay là đơn giản nhất thời không thích ứng.

Lâm Tử Vận đi vài bước, phát giác Diệp Tuệ Linh không theo kịp, cô quay lại thấy nàng vẫn đứng tại chỗ, nhìn mình ngẩn người, âm thầm đắc ý, xem ra hơn một giờ tỉ mỉ trang điểm thu được hiệu quả. Giả vờ khó hiểu, nhìn Diệp Tuệ Linh nháy mắt hai cái, tập quán vén một bên tóc ra sau tai, lộ ra nhĩ đinh trong suốt lòe lòe, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Diệp Tuệ Linh hồi phục tinh thần, phát giác mình vừa ngơ ngẩn nhìn Lâm Tử Vận, trong lòng xấu hổ, sắc mặt khẽ đỏ lên, nhưng nàng chưa bao giờ yếu thế trước mặt Lâm Tử Vận, vì thế lập tức cố giả bộ trấn định, khôi phục lãnh mạc, cũng không trả lời Lâm Tử Vận, lạnh lùng đi tới.

Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh lãnh mạc, cô quay đầu lại trộm cười thầm: "Thật sự là khó chịu."

Tiến vào Yêu Quý salon, Diệp Tuệ Linh theo sát Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận đi trước, bộ dạng cưỡi xe nhẹ đi đường quen, nhìn ra được hẳn là khách quen, tùy ý ngoắc một nhân viên phục vụ.

Hai người được dẫn dắt tiến vào phòng, Lâm Tử Vận đi đến một cái ghế, không ngồi xuống trước, mà là giống một quý ông, kéo ghế ra, mời Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, ngồi ở đây."

Diệp Tuệ Linh nhìn thoáng qua Lâm Tử Vận, phối hợp ngồi xuống, chỉ thiếu một câu "cám ơn" lễ phép. Đã đến đây rồi, tốt nhất đừng cùng Lâm Tử Vận tính toán cái gì, bằng không xấu mặt sẽ là mình. Nàng muốn mau chóng biết Lâm Tử Vận sẽ nói cái gì, tuyệt đối không thừa nhận trong lòng lo lắng Lâm Tử Vận.

Lâm Tử Vận ngồi xuống đối diện Diệp Tuệ Linh, đây là phương thức nói chuyện tốt nhất, như vậy cô có thể rành mạch chứng kiến biểu tình của Diệp Tuệ Linh. Lúc này nhân viên phục vụ hỏi: "Xin hỏi hai vị muốn dùng cơm Trung hay cơm Tây?"

Lâm Tử Vận không hỏi qua Diệp Tuệ Linh, nói thẳng: "Cơm Trung." Cô chỉ Diệp Tuệ Linh cười: "Haha, cô ấy không thích cơm Tây."

Nhân viên phục vụ không biết đáp lại thế nào, đành phải rất lễ phép cười cười, sau đó rút thực đơn đưa cho hai người. Lâm Tử Vận căn bản không cần nhân viên phục vụ phản ứng gì, kỳ thật cô chỉ muốn nói cho Diệp Tuệ Linh nghe. Cô quan sát Diệp Tuệ Linh, quả nhiên, nàng kinh ngạc.

Diệp Tuệ Linh đích xác là kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Lâm Tử Vận biết mình không thích cơm Tây, nàng nhớ rõ mình chưa bao giờ nói với Lâm Tử Vận, sao cô ấy lại biết?

Lâm Tử Vận cúi đầu nhìn thực đơn, không biết là cố ý hay vô ý, nói nhẹ: "Nếu thật tâm thích một người, mỗi chuyện nhỏ của người ấy tôi đều chặt chẽ ghi nhớ."

Cả gian phòng im lặng, Lâm Tử Vận nói, Diệp Tuệ Linh nghe được, nhân viên phục vụ cũng nghe được. Bất quá nhân viên Yêu Quý salon rất chuyên nghiệp, chỉ thấy nàng một chút diễn cảm cũng không có, làm bộ như hoàn toàn không có nghe đến. Mà Diệp Tuệ Linh lại đỏ mặt, Lâm Tử Vận ám chỉ rõ ràng, chỉ có đồ đần mới nghe không hiểu, còn có người lạ ở đây, vì thế nàng cực kỳ quẫn bách, nàng len lén liếc người kia, thấy nàng ta không có diễn cảm, mới yên tâm một chút, nàng cúi đầu giả điên, lại không biết hình dung cảm thụ lúc này, hẳn là có chút cảm động đi.

Lâm Tử Vận mặc dù cố ý nói cho Diệp Tuệ Linh nghe, nhưng những lời này cũng là thật, cô thật sự nhớ rõ từng điều về Diệp Tuệ Linh, cho nên cô lý giải khẩu vị của Diệp Tuệ Linh, gọi món ăn cũng không cần hỏi Diệp Tuệ Linh, rất nhanh liền điểm tốt lắm, sau đó cô buông thực đơn bổ sung: "Cho chúng tôi một ấm trà hoa cúc trước đi."

Diệp Tuệ Linh nghe Lâm Tử Vận gọi món ăn, phát giác đều là món mình thích, ngay cả mình thích uống trà hoa cúc cô ấy cũng biết, không khỏi nghĩ tới lời Lâm Tử Vận vừa nói: "Nếu thật tâm thích một người, mỗi chuyện nhỏ của người ấy tôi đều chặt chẽ ghi nhớ."

Cúi đầu nhìn thực đơn, nhưng Diệp Tuệ Linh lại thấy thực đơn càng ngày càng mơ hồ, lén lút đặt tay dưới bàn, nắm chặt. Nàng không hoài nghi Lâm Tử Vận, nhưng... Nàng thật sự không thể nhận, cùng một nữ nhân cùng nhau, nàng chưa bao giờ muốn, cho nên nàng luôn luôn kiên định cự tuyệt Lâm Tử Vận. Không biết vì sao, giờ phút này nơi nào đó trong lòng lại đau âm ỉ, vì sao chỉ có Lâm Tử Vận, sẽ khiến nàng có phản ứng như thế?

Nhân viên phục vụ rời đi, cũng giúp cả hai đóng cửa lại. Cơn đau trong lòng Diệp Tuệ Linh chưa tiêu, lần này không giống dĩ vãng, dĩ vãng ngẫu nhiên Lâm Tử Vận cũng sẽ khiến nàng phản ứng như thế, nhưng trước kia chỉ trong khoảnh khắc, lần này là liên tục. Nàng biết, chỉ là một tác dụng tâm lý, nhưng nàng không biết vì sao chỉ có Lâm Tử Vận sẽ khiến nàng có phản ứng như thế. Nàng có chút buồn bực, nàng muốn đuổi cảm giác này đi, vì thế nàng hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục lãnh mạc, nhìn Lâm Tử Vận nói: "Lâm Tử Vận, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

Lâm Tử Vận nhìn Diệp Tuệ Linh, môi mân lên, tựa hồ là do dự, một lát sau, cô mới lên tiếng: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chờ chúng ta cơm nước xong rồi nói có được không?"

Lâm Tử Vận lại nói tiếp: "3 năm trước tôi lần đầu lên toà, nhận định chị, thích chị, tôi hiểu rõ chị, mà chị hiểu tôi là ít càng thêm ít đi, có phải hay không? Tuệ Linh tỷ tỷ."

Diệp Tuệ Linh nhíu mày, vấn đề này nàng không phủ nhận, nàng đích xác đối Lâm Tử Vận không phải thật hiểu biết, nhưng đây là bởi vì Diệp Tuệ Linh cho tới bây giờ không nghĩ đi hiểu biết Lâm Tử Vận, cũng chưa từng yêu cầu Lâm Tử Vận hiểu biết mình. Về điểm này, Diệp Tuệ Linh không thấy mình thua thiệt cô ấy cái gì.

Lâm Tử Vận không thèm để ý Diệp Tuệ Linh có đáp lại không, tiếp tục nói: "Thật ra tôi là cô nhi, từ nhỏ sinh trưởng ở cô nhi viện, lúc 12 tuổi, có một ngày có một nữ nhân rất đẹp..."

Lâm Tử Vận tự nói, cũng không quản Diệp Tuệ Linh có muốn nghe không, trong mắt dần dần tràn ngập hồi ức. Diệp Tuệ Linh cực kỳ kinh ngạc, không ngờ cô lại là cô nhi, nàng chưa từng nghe bất luận kẻ nào nhắc qua, dần dần nàng cũng đắm chìm vào hồi ức của Lâm Tử Vận.

Hồi ức không dài cũng không ngắn, hai người ăn hết một bữa cơm, Lâm Tử Vận đứt quãng thuyết, Diệp Tuệ Linh vừa ăn vừa nghe, không ngắt lời mà còn cẩn thận nghe, Lâm Tử Vận thường xuyên gắp rau cho làm Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh có lẽ là bởi vì bị chuyện xưa hấp dẫn, cũng không cự tuyệt. Lâm Tử Vận được phu nhân lão đại tiền nhiệm Thanh Liên Hội Tàng Thiên Hải là Trương Nghiên Khánh giúp đỡ đến trường, tốt nghiệp xong liền dốc sức làm việc, cuối cùng xác định được chỗ đứng trong giới luật sư.

Lâm Tử Vận kể xong, hai người cũng vừa vặn ăn cơm xong, Lâm Tử Vận tổng kết lại: "Có lẽ cũng bởi vì tôi là cô nhi, trước đây không có nhiều đồ vật, cho nên đặc biệt tham lam và cũng rất bá đạo, phàm là tôi thích gì đó, bất kể như thế nào tôi cũng phải lấy được."

Lâm Tử Vận bỗng nhiên nhìn thẳng Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tựa như chị, tôi thích chị, cho nên tôi sẽ dùng hết tất cả phương pháp mà tôi có thể sử dụng, chỉ hy vọng chị cũng yêu tôi, chỉ hy vọng cả đời có thể cùng chị cùng nhau. Nhưng..."

Nói tới đây, Lâm Tử Vận ngừng lại, lắc đầu cười rộ lên nồng đậm tự giễu. Diệp Tuệ Linh yên lặng nhìn cô, Lâm Tử Vận làm bao nhiêu, nàng không phải người mù nàng có thể chứng kiến, hơn nữa nàng cũng rất cảm động, nhưng nó lại không thể trở thành lý do để yêu. Nàng không thể nhận Lâm Tử Vận, Lâm Tử Vận là nữ tử, nguyên nhân này nhất định là có, hơn nữa lúc đầu còn chiếm phần lớn, mà bây giờ cho dù nàng chấp nhận Lâm Tử Vận là nữ, nhưng nàng đối Lâm Tử Vận còn chưa có yêu hoặc nói còn chưa tới yêu. Trải qua một đoạn cảm tình, không có chân chính yêu mà miễn cưỡng tiếp tục cùng nhau, mới là đả thương người sâu nhất.

Diệp Tuệ Linh thừa nhận, nàng không chán ghét Lâm Tử Vận, mặc dù không thích thân phận của cô, nhưng nàng thích sự xinh đẹp cùng trí thông minh của Lâm Tử Vận, hơn nữa nàng cũng thương tiếc Lâm Tử Vận yêu mình vất vả. Giờ phút này Diệp Tuệ Linh cũng không biết nên đáp lại ra sao, an ủi cũng thấy rất khó nói ra miệng.

Lâm Tử Vận âm thầm quan sát Diệp Tuệ Linh, cảm thấy đã đến lúc độ lửa mới nói tiếp: "Tuệ Linh tỷ tỷ, kỳ thật tôi hôm nay muốn nói với chị, là chuyện này."

"Hả?" Diệp Tuệ Linh phục hồi tinh thần, nghi ngờ hỏi một tiếng. Tới Yêu Quý salon đã lâu, nàng rốt cuộc đáp lại Lâm Tử Vận, tuy rằng chỉ là âm đơn.

"Tôi biết tôi dây dưa chị, chị nhất định rất phiền chán, rất ghét tôi. Gần đây tôi mới suy nghĩ thông suốt, yêu một người không phải như vậy, yêu một người là nên dùng tất cả biện pháp khiến cô ấy mỗi ngày đều vui vẻ mà không phải phiền não. Nếu yêu một người, tuy rằng không thể cùng một chỗ, có lẽ chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc khoái hoạt, mình cũng sẽ thật vui mừng a. Cho nên..."

Nói tới đây, Diệp Tuệ Linh đã dự cảm được Lâm Tử Vận muốn nói gì, cô hẳn là lựa chọn quên đi. Diệp Tuệ Linh rốt cuộc biết Lâm Tử Vận ở viện kiểm sát, vì sao lại nói câu kia, thoáng chốc cảm giác cực kỳ phức tạp, có may mắn, đồng thời còn có mất mát.

Câu sau của Lâm Tử Vận vẫn có chút chêch lệch với suy đoán của Diệp Tuệ Linh, chỉ thấy cô tiếp tục nói: "Cho nên, tôi thấy tôi không nên ích kỷ, tôi không nên quấn quít lấy chị, nếu có thể, tôi hi vọng tôi có thể cùng chị làm bằng hữu, chỉ là bằng hữu bình thường cũng được, chỉ cần để tôi lưu ở bên cạnh chị, yên lặng chú ý chị là tốt rồi."

Diệp Tuệ Linh vốn cho là Lâm Tử Vận quyết định hoàn toàn buông tha mình, không nghĩ tới Lâm Tử Vận vẫn còn nghĩ lưu ở bên cạnh mình, cho dù làm bằng hữu bình thường cũng tốt, yêu là bao nhiêu hèn mọn, được người như vậy yêu, Diệp Tuệ Linh rất là cảm động, đồng thời lại càng thương tiếc Lâm Tử Vận. Nàng biết Lâm Tử Vận yêu nàng, bằng không cô sẽ không yêu cầu như thế, trái tim hơi đau, nàng không muốn Lâm Tử Vận yêu vất vả, Lâm Tử Vận tốt như vậy, hẳn là phải hạnh phúc mới đúng. Nàng nhìn Lâm Tử Vận, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Kỳ thật cô... Không cần vất vả như vậy, cô..."

Tuy rằng chỉ là vì phương châm mới, nhưng nghe thấy Diệp Tuệ Linh cự tuyệt, Lâm Tử Vận tràn ngập mất mát, nhưng một khi cô thích gì đó, nhất định phải dùng tất cả biện pháp lấy được, huống chi yêu một người, cái gì mà chỉ cần đối phương hạnh phúc, đều vô nghĩa, cô một chút cũng không ủng hộ. Diệp Tuệ Linh chưa nói xong, cô liền cắt đứt, lúc này cô đã không cần cố ý, mất mát thật sự rõ ràng, nói: "Haha, ngay cả làm bằng hữu bình thường Tuệ Linh tỷ tỷ cũng ghét bỏ, xem ra tôi thật sự rất thất bại. Được rồi, Tuệ Linh tỷ tỷ chị yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không dây dưa chị nữa... Chúc chị hạnh phúc!"

Lâm Tử Vận khiến Diệp Tuệ Linh bối rối, nàng đâu ghét bỏ cô, chẳng qua là hi vọng Lâm Tử Vận tốt lên, thấy Lâm Tử Vận tràn đầy mất mát, nội tâm nàng đau đớn, theo bản năng liền trấn an: "Tôi không có ghét bỏ, chỉ là... Nếu có thể trở thành bằng hữu, tôi nhất định nguyện ý."

Ở giữa, Diệp Tuệ Linh có chút do dự, đối với Lâm Tử Vận thì như vậy đủ rồi, sau đó cần cố gắng gấp bội. Nghe Diệp Tuệ Linh nói, Lâm Tử Vận lập tức cười hớn hở, vui vẻ nói: "Vậy là tốt rồi, chỉ cần Tuệ Linh tỷ tỷ không chê là tốt rồi, Tuệ Linh tỷ tỷ, cám ơn chị."

Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận, trong lòng càng cảm động, càng thương tiếc Lâm Tử Vận, nàng ý thức được, nguyên lai Lâm Tử Vận yêu nàng sâu như vậy, chỉ làm bằng hữu thôi, cô đã vui đến thế, còn nói cám ơn nàng, yêu là thâm trầm cỡ nào, hèn mọn cỡ nào.

Nhìn thấy Lâm Tử Vận thản nhiên cười, Diệp Tuệ Linh phát giác Lâm Tử Vận thật sự rất đẹp, bất tri bất giác nàng cũng cười rộ lên.

Vận Vận đúng là thánh diễn sâu ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play