Người nào đó lột giày cho tiểu lão công xem chân:">

Tàng Huyền Thanh toạ xe thuận buồm xuôi gió, vững vàng lái vào Tàng gia, xe vừa dừng, một đại hán chạy tới cung kính mở cửa xe, Tàng Huyền Thanh không lập tức đi xuống, cô nhìn thoáng qua Kinh Luân, nói với Mộ Dung Phỉ một câu "ngươi đi theo ta" mới xuống xe.

Tàng Huyền Thanh lãnh khốc, tựa hồ có thể làm đau các đốt ngón tay của nàng, Mộ Dung Phỉ dọc theo đường đi đều chịu đựng, mặt ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng chỉ có nàng biết, là cảnh giác.

Nghe Tàng Huyền Thanh nói, Mộ Dung Phỉ không nói gì, cũng không gật đầu, bởi vì Tàng Huyền Thanh nói xong liền xuống xe, cho dù Mộ Dung Phỉ gật đầu, cô cũng sẽ nhìn không tới. Mộ Dung Phỉ xuất thần xem bóng lưng Tàng Huyền Thanh, như có suy nghĩ gì, lại không biểu lộ nửa điểm, nàng cũng xuống xe, đuổi kịp Tàng Huyền Thanh.

Mộ Dung Phỉ có dự cảm, Tàng Huyền Thanh kêu mình đi theo, nhất định có liên quan tới sự kiện mình vừa hôn chị ấy, nhưng Mộ Dung Phỉ không ngờ được hậu quả, nàng không biết Tàng Huyền Thanh sẽ xử lý nàng thế nào, lúc ấy nàng kỳ thật cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn theo bản năng, trong lòng muốn làm, liền làm.

Tàng Huyền Thanh mang theo Mộ Dung Phỉ cách xa mọi người, một đường thẳng tắp đi đến gian phòng của mình, theo cô, nơi đó là địa phương thích hợp nhất cùng Mộ Dung Phỉ đàm chuyện này, cô nghĩ đây là chuyện riêng tư, đương nhiên phải nói ở địa phương tư mật, mới là thỏa đáng nhất.

Mộ Dung Phỉ rất ít đi lại trong Tàng gia, nàng là nội gián, lại bất đồng với nội gián thông thường, nàng chỉ lo mục tiêu Sở Thu chỉ định, sẽ không để ý chuyện khác, nói trắng ra, nàng chính là không có nhiều tinh thần trọng nghĩa, làm nội gián cũng chỉ là một tập quán, một phương thức sinh tồn.

Sở Thu lúc trước giao cho nàng nhiệm vụ thứ nhất, lẩn vào Thanh Liên Hội, lấy được sự tín nhiệm của Tàng Huyền Thanh, Mộ Dung Phỉ chỉ chú ý chuyện này, chuyện khác thì không quan tâm, cho dù chứng kiến Tàng Huyền Thanh giết người, nàng cũng sẽ không chủ động đăng báo, trừ phi Sở Thu chủ động hỏi.

Phòng Tàng Huyền Thanh ở Tàng gia, xem như bí mật, gian phòng của cô ở chỗ sâu nhất, muốn đi vào, trước tiên phải trải qua đại sảnh, sau đó băng qua một hành lang thật dài với hai góc vuông. Mộ Dung Phỉ đi sau lưng cô, cái gì cũng không nói.

Ai cũng không nghĩ tới, phòng Tàng Huyền Thanh có gắn khoá dấu vân tay nghiêm mật nhất, đối với Tàng Huyền Thanh, cực kỳ thuận tiện, người khác muốn đi vào, không có cửa đâu. Tàng Huyền Thanh ấn ngón cái, cửa tự động mở ra, Tàng Huyền Thanh cũng không nhìn Mộ Dung Phỉ, đi vào.

Tàng Huyền Thanh cực độ lười biếng, cô vào phòng, không tìm ghế mà đến giường, ngáp một cái, nằm lên. Mộ Dung Phỉ tư tưởng trực tiếp, Tàng Huyền Thanh kêu nàng theo không kêu nàng dừng, nàng liền thành thành thật thật theo sát, Tàng Huyền Thanh vào phòng, nàng cũng không có khách khí, đi vào.

Tàng Huyền Thanh nằm lên giường, Mộ Dung Phỉ không dám nằm theo, nàng đứng ở cạnh giường, nhìn mỹ nhân nằm dài ra đó.

Tàng Huyền Thanh tựa hồ mệt cực, người nào cũng biết cô chẳng làm qua cái gì mạnh mẽ, nhưng bọn họ lại không biết, lao động trí óc cũng mệt ngang ngửa lao động chân tay, Tàng Huyền Thanh một đường tự hỏi lại đây, không phiền lụy mới là lạ. Cô nằm lên giường, nhưng chân vẫn ở dưới, bởi vì cô còn mang giày.

Tàng Huyền Thanh không thoải mái, một là không nằm, hai là nằm, khẳng định phải nằm thư thư phục phục, nhưng cô chưa từng có thói quen đi chân trần trước mặt người khác, cô cho tới bây giờ cũng sẽ không đi chân trần ra ngoài, nếu có ra, trên chân nhất định sẽ mang một đôi giày thêu đáy bằng kinh niên không thay đổi.

Cửa phòng tự động khóa trong vòng 10 giây, Tàng Huyền Thanh không cần lo lắng cảnh sắc bên trong bị thăm dò, nhưng ở đây còn Mộ Dung Phỉ. Tàng Huyền Thanh không lột giày, cô cảm thấy chân cũng là bộ vị tư mật, nếu không phải người thân mật nhất, là tuyệt đối không thể lộ, đối với Tàng Huyền Thanh, ý nghĩa của đôi chân cơ hồ là đồng đẳng với bộ ngực.

Muốn nhìn chân Tàng Huyền Thanh, trừ bỏ cha mẹ xem qua hồi nhỏ, cũng chỉ có chồng tương lai mới có tư cách. Tàng Huyền Thanh có một thói quen, nằm ở trên giường, cô ưa thích đi chân trần, bởi vì cô chưa từng mời ai tiến vào phòng qua, đó là khuê phòng chân chính.

Thói quen mười mấy năm, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là rất khó sửa, lúc này tháo giày trở thành dục vọng của cô. Cô xem Mộ Dung Phỉ, lo lắng mình có nên cởi hay không. Sau đó nhớ lại Mộ Dung Phỉ ăn vụng đậu hũ, Tàng Huyền Thanh xem ra, chỉ có lão công mới có tư cách chiếm tiện nghi của mình thôi.

Ý tưởng của Tàng Huyền Thanh gần như là vò đã mẻ lại sứt, dù sao Mộ Dung Phỉ đã hôn cô rồi, lộ chân trần cũng không kém bao nhiêu, Mộ Dung Phỉ chỉ có hai kết quả, nếu em ấy thật tâm thích mình, mình tất nhiên sẽ nuôi cấy em ấy trở thành một người thừa kế kiêm... Tình nhân đủ tư cách. Nếu không phải, vậy thì...

Rất nhiều người sẽ cho rằng, Mộ Dung Phỉ ăn may, trộm hôn được Tàng Huyền Thanh, mới chiếm được tình yêu của Tàng Huyền Thanh, nhưng bọn họ không biết, Tàng Huyền Thanh cũng ưa thích Mộ Dung Phỉ, bằng không Mộ Dung Phỉ sẽ không được Tàng Huyền Thanh nhận định làm người thừa kế, bởi vì Tàng Huyền Thanh chưa từng bắt buộc chính mình.

Tuy rằng loại thích này còn chưa phải yêu, nhưng Tàng Huyền Thanh nghĩ là có thể bồi dưỡng, cô chưa từng trải qua cảm giác thích người khác, cũng không biết hình dung ra sao.

Tàng Huyền Thanh muốn nằm thoải mái hơn, cô lần nữa ngồi dậy, dưới ánh mắt Mộ Dung Phỉ, bỏ đi giày thêu cùng vớ thuần trắng. Cởi giày lưu vớ, Tàng Huyền Thanh không có thói quen đó, cũng không có ham mê, cho nên cô cũng cởi luôn vớ xuống.

Mộ Dung Phỉ chỉ ngây ngốc vì hai bộ vị của Tàng Huyền Thanh, âm thầm thiệt tình ca ngợi, một là môi, hai là tay, hiện giờ có thêm cái thứ ba, là chân. Môi Tàng Huyền Thanh như hoa anh túc, mềm mại xinh đẹp; tay Tàng Huyền Thanh như tay Quan Âm, thiên thiên ngọc thủ; mà chân Tàng Huyền Thanh, như ngọc Dương Chi, trắng nõn hoạt nộn.

Tàng Huyền Thanh quanh năm đều mang giày vải mềm mại thêu hoa, cho nên chân là thuần thiên nhiên, chưa bao giờ tiếp xúc ánh mặt trời, càng tăng thêm vài phần mỹ cảm, ở trong mắt Mộ Dung Phỉ, quả thật như một tác phẩm nghệ thuật. Mộ Dung Phỉ ngây người, ánh mắt cực kỳ chuyên chú.

Theo người khác, Tàng Huyền Thanh là một nữ nhân cực độ tự kỷ, theo cô, cô lại là một nữ nhân xinh đẹp tự tin, bộ vị nào trên thân thể mình cũng đẹp, mình cực kỳ vừa lòng. Thấy Mộ Dung Phỉ ngơ ngẩn nhìn chân mình, Tàng Huyền Thanh cũng không e lệ rụt rè, ngược lại là hào phóng mỉm cười, tốt lắm, cô lại có cảm giác được ngưỡng mộ nữa rồi.

Tàng Huyền Thanh nằm nghiêng, cô một tay chống đầu, hai đùi thẳng tắp vén lên, tư thái hoàn mỹ hiển lộ dáng người, đường cong rõ ràng mà tuyệt đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông đầy đặn, đôi chân thon dài, quả thật là bút tích của Thượng Đế.

Cô hỏi Mộ Dung Phỉ: "Vì sao ngươi làm vậy?"

Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh hỏi, thu hồi ánh mắt, chuyển hướng qua môi Tàng Huyền Thanh, đối với nàng, Tàng Huyền Thanh hấp dẫn nàng nhất, vĩnh viễn là một nét son hồng, không thể thay thế. Mộ Dung Phỉ biết Tàng Huyền Thanh hỏi mình về cái ôm cùng nụ hôn kia, nàng biết lý do nào cũng không giống đáp án chân thật ở trong lòng, vì thế nàng thành thành thật thật đáp: "Không biết. Lúc ấy rất muốn, liền làm như vậy."

Mộ Dung Phỉ đáp đơn giản mà dễ hiểu, Tàng Huyền Thanh trước kia rất thích Mộ Dung Phỉ như vậy, nhưng hiện tại cô không hài lòng, cô vẫn chưa nghe được đáp án mình muốn, hơn nữa cô cảm thấy Mộ Dung Phỉ căn bản đã sớm có ý đồ với cô rồi, cô híp mắt, hỏi tiếp: "Suy nghĩ đã bao lâu?"

Mộ Dung Phỉ không cần nghĩ nhiều, đôi môi Tàng Huyền Thanh dây dưa nàng mấy ngày, chính nàng rõ ràng nhất, vì thế nàng đáp thẳng: "Tổng cộng 8 ngày 3 giờ."

Tàng Huyền Thanh nhìn Mộ Dung Phỉ, trong đầu tính toán thời gian Mộ Dung Phỉ kể, giật mình, Mộ Dung Phỉ nhớ mình, là sau khi em ấy bị bắt. Nhưng thời gian quá chuẩn xác khiến Tàng Huyền Thanh sinh nghi, cô biết, rất ít người sẽ không ngừng nghĩ về một sự kiện, bởi vì còn phải ăn cơm, ngủ nghỉ, huống chi đến trình độ này, phải cực độ si mê mới được. Tàng Huyền Thanh hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không cần ăn cơm, không cần ngủ?"

Mộ Dung Phỉ đáp: "Chỉ trừ bỏ lúc ăn, lúc ngủ, trong mộng sẽ xuất hiện."

Đây là thật, Mộ Dung Phỉ cũng không có nói dối, tuy rằng nghe hơi khoa trương, nhưng tình huống của nàng quả thật đặc thù, não phải của nàng lớn hơn người bình thường không chỉ một lần, nó lại khu vực khống chế cảm tình, "một nét son hồng, mềm ấm ôm ấp" của Tàng Huyền Thanh cấp Mộ Dung Phỉ kích thích thật lớn, đập vào não phải, đập vào lòng nàng, tất cả chuyện này cũng không phải là nàng chủ động muốn, mà là nàng không thèm nghĩ nữa cũng không được, có điểm bắt buộc.

Ánh mắt Tàng Huyền Thanh sắc bén, nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, chuyện như vậy đối với Tàng Huyền Thanh, là cực độ thần thánh, bởi vì nó có quan hệ đến hứa hẹn với mẫu thân Trương Nghiên Khánh, ánh mắt kia là xem kĩ, lại lợi hại như hai thanh đao, tựa hồ là cần giải phẫu Mộ Dung Phỉ, từ trong đầu Mộ Dung Phỉ lấy được đáp án chân chính.

Mộ Dung Phỉ vô tâm vô phế, chỉ cần trong lòng nàng không có ưu tư, ánh mắt tuyệt đối sẽ không chớp lên hạ xuống, Tàng Huyền Thanh nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Phỉ kiên định vô cùng, vì thế Tàng Huyền Thanh lựa chọn tin tưởng Mộ Dung Phỉ, sau đó Tàng Huyền Thanh hỏi nàng một vấn đề cô coi trọng nhất: "Ngươi có thích ta không?"

Tàng Huyền Thanh không hề e lệ rụt rè, đối với cô mà nói, được người thích là chuyện bình thường, Mộ Dung Phỉ nhất định là thích Tàng Huyền Thanh, nhưng đến tột cùng là trình độ nào, nàng cũng chưa chắc có thể xác định, nàng đáp: "Thích."

Tàng Huyền Thanh thoáng hài lòng, nhưng vẫn chưa đủ, cô muốn hơn cơ, lại hỏi: "Vậy ngươi yêu ta không?"

Yêu, là một chữ rất đơn giản, đồng thời lại là khó giải thích nhất, Mộ Dung Phỉ biết chữ này, nàng biết có yêu giữa thân nhân, bằng hữu, tình nhân. Mộ Dung Phỉ không biết Tàng Huyền Thanh hỏi loại nào, trọng yếu hơn là, Mộ Dung Phỉ cũng chỉ hiểu trên mặt chữ, vì thế nàng hỏi Tàng Huyền Thanh: "Cái gì là yêu?"

Vấn đề này làm khó Tàng Huyền Thanh, cô sống lâu như vậy, nhưng thật không biết cái gì là yêu, tình thương của mẹ, tình thương của cha thì cô biết, nhưng giữa tình nhân á, cô cũng chưa bao giờ thử qua, Tàng Huyền Thanh có chút khó chịu, tức giận, nói toạc ra: "Chính là yêu giữa tình nhân."

Mộ Dung Phỉ cần tự hỏi, nàng nghiêng đầu qua phải, đây là động tác tự hỏi quen thuộc, nhưng mà mặc kệ Mộ Dung Phỉ nghĩ thế nào, vẫn là nghĩ không ra đáp án minh xác, nàng chưa bao giờ trải qua, còn nhỏ tuổi như vậy, sao nàng có thể hiểu "yêu", cho dù thông minh và trưởng thành sớm, ở trước mặt tình yêu, nàng vẫn chỉ là trẻ con thôi. Cuối cùng nàng đáp: "Không biết."

Tàng Huyền Thanh hơi nhăn mặt, được rồi, Mộ Dung Phỉ còn chưa xác định có yêu cô không, bất quá Tàng Huyền Thanh quyết định tạm thời tha thứ Mộ Dung Phỉ, cô biết, cô ưa thích Mộ Dung Phỉ, nhưng nói đến yêu, cô cũng sẽ đáp như vậy. Mắt linh động vừa chuyển, cô quyết định đổi câu hỏi: "Vậy ngươi thích ai nhất?"

Mộ Dung Phỉ nhíu nhíu mày, thích ai nhất? Trước khi gặp được Tàng Huyền Thanh, nàng đúng là chưa thích qua ai, mỗi người ở trong mắt nàng đều có khuyết điểm nàng không thích, Tàng Huyền Thanh là người nàng thích nhất, cũng là duy nhất, cho nên nàng nói: "Thích ngươi nhất."

Lấy phương thức như thế để xác định quan hệ tình nhân, tựa hồ rất buồn cười, hai người còn không tự biết. Đối với đáp án này, Tàng Huyền Thanh gật gật đầu, được rồi, nếu cả hai đều chưa biết yêu, vậy thì nuôi cấy đi. Tàng Huyền Thanh vươn ngón tay ra, ngoắc Mộ Dung Phỉ, ý bảo nàng tới gần.

Mộ Dung Phỉ khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đi tới, khi sắp tới gần Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh đột nhiên lấy tay ôm lấy ót nàng, sau đó kéo đầu nàng, nhích lại sát đầu cô.

Tàng Huyền Thanh không phải muốn hôn Mộ Dung Phỉ, cô chỉ là muốn Mộ Dung Phỉ tới gần một chút, hi vọng em ấy có thể chứng kiến ánh mắt của mình, nghe được lời của mình, cô cảnh cáo Mộ Dung Phỉ: "Sau này ngươi chỉ có thể yêu thích ta, còn phải là yêu thích nhất, biết không?"

Mộ Dung Phỉ nghĩ một chút, đây không phải một việc khó, nàng gật đầu như giã tỏi, đáp ứng ngay.

Khi nào hai chế "yêu" nhau thì tui sẽ thay đổi xưng hô:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play