*đại sự = việc lớn

Tổ trưởng tổ trọng án Sở Thu bị bắn chết, thời gian đã qua hơn hai tháng, nhưng án kiện vẫn không thể phá, toàn bộ đội viên đều cảm thấy áp lực trầm trọng, biết rõ hung thủ là ai, lại không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể biệt khuất ngủ đông.

Hiện giờ Sở Thanh Phong chính thức thăng làm tổ trưởng, tựa hồ là chuyện đương nhiên, đơn giản hé ra giấy bổ nhiệm liền xác định vị trí của nàng, không có gặp trở ngại. Vị trí tổ phó, cấp trên cho nàng toàn quyền quyết định, cuối cùng Chu Vân được chọn, lý lịch trong sạch, mọi người tin phục.

Buổi sáng, tổ trưởng Sở Thanh Phong đã mời tất cả dự họp, nhiệm vụ hậu truy quét đều hoàn thành xong, bây giờ chủ yếu tập trung vào Sở Thu, điểm đột phá duy nhất, phải tìm ra bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu, người nọ dường như hoàn toàn tiêu thất khỏi thế gian, tổ trọng án dốc toàn lực truy xét, thậm chí phát lệnh truy nã, đều không có tin tức gì.

Hết cách, chỉ có thể tiếp tục tìm cho ra hắn, hắn là điểm đột phá duy nhất, vì bắt được hắn, hết thảy khó khăn sẽ giải quyết dễ dàng. Sở Thanh Phong phân chia nhiệm vụ, cổ vũ các đội viên, rồi tuyên bố tan họp.

Hai tháng nay, có vài thành viên chú ý tới dòng họ "Mộ Dung", cũng nghi hoặc Mộ Dung Âm Âm và Mộ Dung Phỉ có quan hệ gì, nhưng đều bị Sở Thanh Phong áp xuống, nghĩ là không quan trọng.

Sở Thanh Phong dọn vào văn phòng tổ trưởng Sở Thu từng sử dụng, vô hình làm nàng áp lực, hiện giờ vụ án chậm chạp không có tiến triển, nếu linh hồn linh thiêng, Sở Thu sẽ khó có thể nhắm mắt.

Sở Thanh Phong trầm mặc ngồi xuống, diễn cảm có chút ngưng trọng, tập quán dùng đầu ngón tay vuốt môi, chà xát thần tuyến xinh đẹp đến mức đỏ bừng, động tác vuốt phẳng và đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn rất quyến rũ, nhưng nàng không biết, nàng chỉ là đang tự hỏi mà thôi.

Sở Thanh Phong đang ngưng thần suy tư, điện thoại vang lên, nàng dừng lại động tác, khuynh thân cúi đầu nhìn, là tiếp tân ở dưới lầu, nàng nghi ngờ bắt máy hỏi có chuyện gì, người bên kia nói cho nàng biết, phía dưới có thư tín gửi cho nàng, hỏi nàng muốn đưa lên lầu, hay tự mình đi xuống lấy.

Sở Thanh Phong nói tự mình xuống lấy, cúp điện thoại, mi tuyến mềm mại đáng yêu nhíu lại, nàng đoán không được, ai lại gửi thư tín, niên đại thông tin cực kỳ tiện lợi, thư tín đã đóng bụi ở lịch sử.

Sở Thanh Phong xuống lầu lấy thư tín, về phòng, chưa mở ra phong thư, hai ngón tay kẹp lấy một chút, cảm giác được là một đồ vật hình tròn, trong lòng nghi hoặc, mở phong thư lấy ra đồ vật bên trong, mới phát hiện là đĩa CD cùng một tờ giấy được gấp chỉnh tề, nàng khẽ nhíu mày, trước tiên là đem đĩa CD để qua một bên, mở tờ giấy ra, mặt trên chỉ đơn giản viết: Tên sát thủ đang trốn ở...

Sở Thanh Phong nhíu mày càng chặt, trong lòng có dự cảm, CD nhất định là điểm mấu chốt, nàng vội vàng mở máy tính, trong CD rốt cuộc chứa cái gì, nàng muốn biết ngay.

Máy tính khởi động, Sở Thanh Phong bỏ đĩa vào, ấn chuột, hình ảnh xuất hiện làm nàng đứng lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn, kinh ngạc cùng phẫn nộ, cảm giác cực kỳ phức tạp. Nàng không kịp nghĩ nhiều, cũng không truy cứu rốt cuộc là ai đưa tới vật như vậy, nàng chỉ biết là, áp lực đè nặng toàn bộ thành viên, vụ án Sở Thu bị bắn chết, sắp được phá giải.

Sở Thanh Phong lấy đĩa CD ra, vội vàng đi ra văn phòng, đối toàn bộ đội viên tuyên bố: "Hiện tại, tất cả lập tức tới phòng họp!"

Mọi người ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Phong, rõ ràng mới vừa giải tán, sao lại triệu tập nữa? Sở Thanh Phong nói xong liền xoay người vào phòng họp, cước bộ vội vàng, mọi người thấy nàng như vậy, ý thức được nhất định là có chuyện trọng đại, cũng không dám kéo dài, lưu loát lên.

Trong phòng hội nghị, Sở Thanh Phong dùng màn hình lớn một lần nữa chiếu đĩa CD, mặt trên có hình ảnh Lưu Tổ Thông và một gã nam tử, còn có hình ảnh Sở Thu chết thảm, sự thật đã không có gì nghi hoặc, cũng không cho bất luận kẻ nào tranh luận. Đương nhiên, đĩa CD đã bị xử lý, cắt bỏ hình ảnh Mộ Dung Phỉ xuất hiện lúc sau.

Chiếu xong, Sở Thanh Phong cũng bất chấp mọi người cảm xúc lẫn lộn, lập tức bố trí vây bắt, chữ trên tờ giấy cũng được chiếu ở trên màn hình lớn, Sở Thanh Phong chia hai tổ, một tổ do nàng chỉ huy, đến Lưu thị bắt Lưu Tổ Thông, tổ phó Chu Vân mang một tổ khác, căn cứ địa chỉ trên tờ giấy, đi bắt tên sát thủ đồng loã.

Sở Thanh Phong đặc biệt dặn dò Chu Vân cẩn thận làm việc, sát thủ khó chơi, nên cần phải lo lắng đến tình huống hắn ta phản kháng.

Tổ trọng án toàn bộ xuất động, hung thủ bắn chết Sở Thu, sắp sa lưới.

Sở Thanh Phong dẫn người đi đến Lưu thị, Lưu Tổ Thông đang họp, hắn ngồi trên chủ vị, bộ dạng ăn trên ngồi trước, an tọa chỉ điểm giang sơn. Tổ trọng án trực tiếp xâm nhập, tuyên bố bắt hắn thì hắn kinh hoảng một chút, sau đó yên tĩnh trở lại, vì hắn không biết có đĩa CD trí mạng, bạn trai cũ của Lý Hiểu Nhu cũng sớm bị hắn diệt khẩu, chỉ nghĩ tổ trọng án nắm giữ khẩu cung của Lý Hiểu Nhu, cho nên không có sợ hãi, vẫn duy trì phong độ, thậm chí còn cười an ủi nhân viên không cần kinh hoảng, nói hết thảy chỉ là hiểu lầm, tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ rõ ràng.

Lưu Tổ Thông bị còng tay dẫn về phòng thẩm vấn, không nói câu nào, chỉ nói chờ luật sư tới, thậm chí còn cảnh cáo tổ trọng án, trách cứ bọn họ vô lý mạo phạm, tổn hại danh dự của hắn. Thế nhưng khi hắn tận mắt nhìn thấy đĩa CD, thì á khẩu không trả lời được, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng Sở Thanh Phong nhưng vẫn không nói câu nào, có lẽ hắn nghĩ sẽ có đường lui.

Chu Vân bên kia, quả nhiên như Sở Thanh Phong sở liệu, sát thủ kia không chịu dễ dàng thúc thủ, tổ trọng án vây quanh nơi hắn ở, thậm chí đã điều động tay súng bắn tỉa đến hiện trường mai phục, cuối cùng sát thủ kia bởi vì rơi vào nơi hiểm yếu, bị xạ thủ đánh gục. Làm một gã sát thủ, lấy súng bắn tỉa mà mình yêu thích nhất đoạt mạng người, không biết có từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình cũng ngã vào họng súng ngắm hay không.

Hết thảy đã rõ, không cần hoài nghi cùng tranh luận, Sở Thanh Phong rốt cuộc thoải mái rất nhiều, áp lực hai tháng nay ép nàng thở không nổi. Lưu Tổ Thông bị bỏ tù, không được nộp tiền bảo lãnh, chờ Sở Thanh Phong sửa sang lại toàn bộ tư liệu, trình báo viện kiểm sát, Lưu Tổ Thông chết chắc.

Tổ trọng án vội một ngày, xử lý tốt tất cả chuyện này, đến hơn 3h chiều mới xong, Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, thấy phong thư trên mặt bàn, chỗ người gửi bị bỏ trống không để lại đầu mối gì, nàng nghĩ tới Tàng Huyền Thanh, cũng không biết vì sao lại chắc chắn như vậy, cơ hồ chỉ có người đàn bà kia mới có năng lực làm ra chuyện này, đĩa CD cùng vị trí tên sát thủ không phải một người bình thường có thể nắm giữ, chỉ có thể là Tàng Huyền Thanh mà thôi.

Sở Thanh Phong có chút khó tin, nếu thật sự là Tàng Huyền Thanh, sao chị ta không trực tiếp giao cho mình? Đây là một công lao lớn.

Gần đây Lưu Tổ Thông cùng Tô thị và Trương thị chuẩn bị liên hợp, biến thành nhân vật tiêu điểm ở H thị, hắn bị bắt, tổ trọng án không nói ra tin tức, nhưng phóng viên khứu giác mẫn tuệ vẫn biết, báo chí đều đưa tin, nhưng nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ nói, tiếp tục chú ý việc này.

Cơm chiều đi qua, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ an nhàn ngồi trên ghế sa lon, nhìn TV đưa tin Lưu Tổ Thông bị bắt, cười lạnh liên tục không phát biểu ý kiến. Vào lúc này, thủ hạ đứng ngoài phòng khách báo cáo, nói có người muốn gặp Tàng Huyền Thanh, tự xưng là thủ hạ Lưu Tổ Thông.

Tàng Huyền Thanh nghe xong, nhướng mày, không cần nghĩ, Lưu Tổ Thông cùng đường, cho nên phái người cầu cứu, cô cười lạnh một tiếng, trực tiếp kêu thủ hạ đuổi hắn đi, còn phân phó nếu sau này lại có người như vậy, trực tiếp đá hắn ra cửa, không cần thông báo cho mình.

Tàng Huyền Thanh bình tĩnh suy nghĩ một hồi, lấy ra di động, gọi Trần Dương, phân phó: "Đã đến lúc tung đĩa CD ra rồi, ngày mai phải tất yếu để tất cả mọi người biết vì sao Lưu Tổ Thông bị bắt."

Ngày hôm sau, băng ghi hình Lưu Tổ Thông sát hại Sở Thu không biết bị người nào công bố, mỗi đài truyền hình H thị đều thu được CD, hơn nữa trên Internet cũng đầy rẫy, trong lúc nhất thời Lưu Tổ Thông nổi tiếng, mất hết danh dự, làm tất cả mọi người nhận thức chân diện mục tà ác của hắn.

Sở Thanh Phong thu được tin tức này, cực kỳ khiếp sợ, băng ghi hình không phải tổ trọng án truyền ra ngoài, nhất định có người cố ý làm như vậy, mục đích khó hiểu, cục cảnh sát và tổ trọng án cực lực truy xét người gửi, người gửi cực kỳ cẩn thận, cả quá trình không để lại manh mối gì hữu dụng, thủy chung là mê man.

Tổ trọng án đang thảo luận rốt cuộc ai là đầu têu, vì sao có thể nắm giữ tin tức bí ẩn, lại thủy chung không chịu lộ diện, nhằm mục đích gì. Sở Thanh Phong và Cố Dao liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra, cả hai đồng thời nghĩ tới một người, Tàng Huyền Thanh.

Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, trực tiếp bấm số Tàng Huyền Thanh, bên kia vừa bắt, nàng liền hỏi: "Tàng Huyền Thanh, có phải chị làm hay không?"

Tàng Huyền Thanh ngữ khí nghi hoặc, hỏi ngược lại: "Thanh Phong sao? Em nói cái gì? Cái gì tôi làm cơ?"

Sở Thanh Phong nhíu mày, có chút tức giận, nàng có thể khẳng định Tàng Huyền Thanh đang giả bộ, thanh âm lạnh xuống, nói: "Tàng Huyền Thanh, chị đừng có giả điên, tôi biết chính là chị làm, cái này không phạm pháp, vì sao phải phủ nhận? Dám làm không dám nhận?"

Tàng Huyền Thanh thở dài, tiếp tục nguỵ biện, ngữ khí bất đắc dĩ: "Thanh Phong, phía trước chúng ta không phải đã nói phải hảo hảo sao? Tôi cam đoan với em sẽ không tiếp tục làm chuyện xấu, vì sao em không tin tôi, hơn nữa tôi thật không biết em đang ám chỉ gì. Nếu em không nói rõ, tôi nào hiểu được là chuyện gì."

Sở Thanh Phong trong lòng vô lực, Tàng Huyền Thanh như vậy, nàng không có biện pháp, cho dù Tàng Huyền Thanh làm, nàng cũng sẽ không tức giận, không thể nghi ngờ là giúp nàng, sao có thể tức giận, nàng thở dài, nói: "Quên đi, không có việc gì, cứ như vậy đi, tái kiến."

Tàng Huyền Thanh lúc này còn có tâm tư cười "haha", khẩu khí thân thiết, nói: "Thanh Phong, em xem em đi, thiệt là. Nếu không tiện nói thì quên nó đi. Bất quá sắp đến Trung Thu, em và Dao đến nhà tôi chơi nhé?"

Nghe Tàng Huyền Thanh nói như vậy, trong đầu Sở Thanh Phong nháy mắt hiện ra khuôn mặt Mộ Dung Phỉ, tâm cũng mềm rất nhiều, trầm mặc xuống, nàng liền đáp: "Này... Đến lúc đó rồi nói sau, còn mấy ngày nữa mới tới Trung Thu mà. Tái kiến... Thanh tỷ."

Buổi tối về đến nhà, Sở Thanh Phong tắm rửa, mặc váy ngủ mỏng khêu gợi, ngồi ở trên ghế sa lon nhàm chán xem TV, Cố Dao đang ở trong phòng tắm. Đợi 20 phút, Cố Dao đi ra, cô cũng mặc váy ngủ mỏng manh, đi đến sau lưng Sở Thanh Phong, đột nhiên ôm cổ nàng, đầu đặt lên vai Sở Thanh Phong, lắc lắc, hô hấp hương vị trên người Sở Thanh Phong, ôn nhu kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."

Sở Thanh Phong cười ôn nhu như nước, nắm tay Cố Dao quay đầu khẽ hôn Cố Dao một cái, không tự giác hít sâu một hơi, chóp mũi truyền đến mùi thơm của Cố Dao, nàng theo Cố Dao, tiết tấu nhẹ nhàng đong đưa, nghĩ một chút, nói: "Giữa trưa Thanh tỷ gọi điện, kêu chúng ta qua nhà chị ấy ăn Trung Thu."

Cố Dao dừng lắc lư, sau đó lại thở ra một hơi, nghi hoặc hỏi: "Chị ấy gọi cho chị?"

"Không phải, là tôi gọi cho chị ấy." Sở Thanh Phong vỗ nhẹ tay Cố Dao, đáp.

"Nha." Cố Dao nhẹ nhàng trả lời, nhíu mày nghi hoặc, chẳng biết vì cái gì Sở Thanh Phong lại gọi điện thoại cho Tàng Huyền Thanh.

Sở Thanh Phong tựa hồ đoán được suy nghĩ trong nội tâm cô, giải thích: "Tôi hoài nghi đĩa CD và tờ giấy kia, chính là chị ấy đưa tới, còn có truyền bá trên truyền hình và Internet về Lưu Tổ Thông, nhất định cũng là do chị ấy làm, em cũng nghĩ như vậy đi?"

Cố Dao tắm rửa xong, toàn thân thả lỏng, đầu dựa vào vai Sở Thanh Phong, mềm nhũn, có vẻ buồn ngủ, cô gật gù, tỏ vẻ mình cũng nghĩ như vậy.

Sở Thanh Phong nhẹ nhàng cười, tâm tình tựa hồ không xấu, có chút bất đắc dĩ nói: "Chị ấy không thừa nhận, bất quá không sao, mọi người hiểu rõ là tốt rồi, tâm tư chị ấy, tôi đoán không ra."

"Vâng." Cố Dao chờ đợi người yêu cùng người thân ở chung hòa thuận, thấy Sở Thanh Phong như vậy, trong lòng đương nhiên cao hứng, không tự giác cười tươi, ngây thơ đáng yêu.

"À, đúng rồi. Em chưa lên kế hoạch đón Trung Thu, đúng không? Hay chúng ta qua nhà Thanh tỷ đi?" Sở Thanh Phong quay lại đề tài cũ.

Cố Dao nghe Sở Thanh Phong kêu rõ "Thanh tỷ", lại càng hạnh phúc, mặc kệ Sở Thanh Phong tự nguyện, hay chỉ vì mình mà thỏa hiệp, đều là kết quả không tồi. Cô nhu thuận nói: "Tùy ý chị, chị quyết định đi."

Sở Thanh Phong cười cười, trong lòng có chút cảm giác mình là nhất gia chi chủ, vì Cố Dao không có chủ kiến, chuyện gì đều nghe mình. Nàng nói: "Vậy được rồi, qua nhà chị ấy đi, có nhiều người thì náo nhiệt hơn."

"Vâng!" Cố Dao trùng điệp gật gật đầu, mân khóe miệng.

Sở Thanh Phong dùng remote tắt TV, khẽ hôn lên môi Cố Dao, nói: "Ngủ."

Phòng ngủ bố trí đơn giản, vẫn có thể cảm giác được khí tức hảo ấm áp, hai người nằm trên giường, bất tri bất giác liền ôm nhau, sau đó hôn nhau, đêm nay sẽ rất tốt đẹp.

Mấy ngày kế tiếp, H thị đại sự liên tục, Lưu Tổ Thông bị pháp viện phán định tử hình, lập tức chấp hành. Lưu Tổ Thông vốn có Lưu thị, cũng bị chính phủ mạnh mẽ đoạt. Sau đó chính là Trương thị rung chuyển, tổng tài đổi người, đương nhiệm Trương Nghiêm Đình bị hất cẳng, trưởng nữ Trương Tử Hề tiếp nhận chức vụ. Lưu thị bị đem ra bán đấu giá, Trương thị trả giá cao hơn, đạt được, thu vào làm công ty con. Mà phía trước thụ chú ý "Tô Luyến Thấm", cũng bởi vì Lưu Tổ Thông bị bắt mà chết yểu.

Thời tiết dần chuyển lạnh, ánh trăng càng ngày càng tròn, đảo mắt, ngày mai chính là Trung Thu.

Truyện sẽ kết thúc với cảnh tượng thập đại mỹ nhân cùng nhau đón Trung Thu.

Kính mời các bạn đón xem chương cuối vào ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play