Đám người Sở Thanh Phong sắc mặt bình tĩnh, bọn họ được Sở Thanh Phong dẫn dắt và chen chúc vượt qua cảnh tuyến, tới hiện trường, trên mặt đất có vết phấn, miêu tả tư thế chết của Sở Thu. Lúc này có một vị cảnh sát trung niên lại đây bàn bạc, hỏi Sở Thanh Phong: "À, xin chào, cho hỏi mọi người là?"

Sở Thanh Phong bị vết phấn hấp dẫn ánh mắt, không chú ý người nọ đi tới, chờ hắn nói xong mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn hắn một cái, nghi hoặc trả lời: "Xin chào, tôi là tổ phó tổ trọng án, Sở Thanh Phong, xin hỏi ngài là?"

"Ta là Cục trưởng Cục cảnh sát Minh Thương, Liễu Trạch." Sở Thanh Phong có treo bảng tên, tuy rằng nếu không tới gần sẽ xem không rõ, nhưng hắn vẫn đoán ra thân phận của nàng, tự giới thiệu xong, hắn lại thở dài một hơi, an ủi Sở Thanh Phong: "Ai, thật sự không nghĩ tới lại phát sinh việc này, hắn là lãnh đạo của các ngươi, tin tưởng các ngươi nhất định rất khó chịu, thỉnh nén bi thương."

Sở Thanh Phong nghe nói như thế, ánh mắt lại đỏ lên, nhiều người đang nhìn, nàng cũng biết mình nên khắc chế, không ai biết nàng vất vả bao nhiêu mới có thể nén bi thương, nàng buông thõng hai tay âm thầm dùng sức nắm tay, trầm mặc, có chút trầm thấp trả lời: "Vâng, cám ơn Liễu cục trưởng quan tâm."

Liễu Trạch nghe xong, lại là thở dài một hơi, hắn cũng là cảnh sát, bi thống mất đi chiến hữu, hắn hiểu được, nhưng hắn không biết a, Sở Thu không chỉ là lãnh đạo của Sở Thanh Phong, còn là phụ thân của nàng, bởi vì thể chế quốc gia cùng không khí hiện trường trầm trọng, hắn cũng không chú ý tới Sở Thanh Phong và Sở Thu cùng họ. Hắn còn muốn nói điều gì đó, chưa mở miệng đã bị Sở Thanh Phong cắt đứt, chỉ nghe thấy nàng hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào?"

Liễu Trạch nghe nói như thế, liền hiểu được Sở Thanh Phong muốn khống chế toàn cục, dựa theo quy củ, đây là án mạng phát sinh ở Minh Thương, phải do phân cục Minh Thương phụ trách xử lý mới đúng, nếu có thể phá án, nhất định đạt công to, nhưng người chết là tổ trưởng tổ trọng án, tính chất rất nghiêm trọng, mà thực lực phân cục Minh Thương thì khá yếu. Tuy rằng Liễu Trạch không cam lòng, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cho nên rất phối hợp báo cho Sở Thanh Phong, tình huống bây giờ không lạc quan, cảnh sát đã hỏi cư dân ở phụ cận mấy lần, không ai chứng kiến, thậm chí cả người và xe khả nghi đều không có.

Một nam tử hơn 40 tuổi đi tới, trực tiếp đưa một phần báo cáo cho Sở Thanh Phong, phân vân một chút, mới mở miệng nói: "Sở tổ phó, cô... Đừng nên quá thương tâm."

Sở Thanh Phong nhìn thấy người này, nói câu cám ơn, sau đó tiếp nhận báo cáo hắn đưa tới, người này là pháp y, cùng tổ trọng án hợp tác qua rất nhiều lần, không tính là người lạ. Sau khi Sở Thanh Phong tiếp nhận báo cáo, môi hắn động hai cái, tựa hồ muốn nói gì, lại nói không nên lời, hắn thân là pháp y tiếp xúc tử thi nhiều nhất, hắn thật sự không am hiểu giao tế, muốn an ủi Sở Thanh Phong lại phát hiện mình không biết nói cái gì, môi động hai cái vẫn là lựa chọn buông tha cho.

Thấy Sở Thanh Phong lẩm nhẩm đọc báo cáo, hắn giải thích: "Sở tổ trưởng đã bị bắn hai phát đạn, bước đầu phán định vết thương trí mạng, ở tim. Dựa theo lượng máu phun ra và vết đạn trên tường, hẳn là trúng đạn trực diện, uy lực rất lớn, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể Sở tổ trưởng. Theo máu đọng lại và màu máu biến hóa, án kiện phát sinh khoảng từ 10-12h đêm qua. Đây chỉ là phán đoán sơ bộ, nếu muốn chính xác thì phải mang xác về cảnh cục giải phẫu."

Sở Thanh Phong lật qua lật lại báo cáo, trừ bước đầu phân tích, còn có ảnh chụp hiện trường, trạng huống của Sở Thu được chụp lại cẩn thận, từng góc độ đều có, lòng nàng đau, giống như có người lấy kim đâm vào tim. Nàng tận lực không để ý tới cảm xúc, bắt buộc mình nghiêm túc xem, nghiêm túc nghe, sau khi nghe xong, điều nàng có thể làm được, cũng chỉ là hết sức bình tĩnh gật gật đầu.

Pháp y có chút không rành đạo lý đối nhân xử thế, thấy Sở Thanh Phong gật đầu, do dự một chút, liền đưa bảng cho Sở Thanh Phong, nói: "Nếu đã như vậy, cô hẳn là biết quy củ a, phiền cô ký tên vào giấy cho phép khám nghiệm tử thi. Nếu cô ký sớm thì chúng tôi cũng triển khai công tác sớm."

Sở Thanh Phong biết tính cách của hắn, cũng không tính toán, trong lòng chờ mong biết được càng nhiều, như vậy mới có thể phá án nhanh hơn, nàng tiếp nhận bảng ký tên vào, sau đó đem báo cáo cùng bảng giao trả lại cho hắn, nói: "Ừ. Tôi minh bạch, cám ơn anh."

"Đừng khách khí." Pháp y do dự một chút, nói: "Sở tổ phó, cô... Hiện tại cô có muốn đi gặp Sở tổ trưởng lần cuối?"

Sở Thanh Phong ngơ ngác, quay đầu, xem nơi khác, trầm mặc một hồi, mới xoay đầu lại, cúi đầu thở dài: "Vẫn là chờ một chút đi, bây giờ tôi còn rất nhiều việc phải làm, nếu đi gặp, chỉ sợ tôi..."

Sở Thanh Phong chỉ nói một nửa, pháp y cũng thông cảm thở dài, không quá am hiểu giao tế hắn cũng chỉ nói một câu: "Vậy được rồi."

Cố Dao một mực đứng ở bên cạnh Sở Thanh Phong, không nói leo, hai tròng mắt ngẫu nhiên quan tâm Sở Thanh Phong, cẩn thận quan sát xung quanh cố gắng tìm những vật chứng có ích, lúc ngẩng đầu, lơ đãng phát hiện cửa sổ lầu ba có sự vật, cô nhìn kỹ, mới kinh hỉ bắt lấy tay Sở Thanh Phong, kêu một tiếng: "Tỷ tỷ, chị nhìn nơi đó đi!"

Lúc này Sở Thanh Phong còn hãm ở trong tâm tình, bị Cố Dao kéo, phản ứng không kịp, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Dao đưa ngón tay chỉ Sở Thanh Phong: "Tỷ tỷ, cửa sổ lầu ba hình như có... Một cái máy quay?"

Sở Thanh Phong nhanh chóng nhìn theo Cố Dao phương hướng chỉ, hí mắt quan sát phát hiện đích xác rất giống máy quay, sau đó nàng quay đầu kêu Liễu Trạch cách đó không xa: "Liễu cục trưởng, ngài hãy qua đây xem."

Liễu Trạch thấy pháp y nói chuyện với Sở Thanh Phong, tự động đi ra chỉ huy thủ hạ công tác, lúc này Sở Thanh Phong gọi hắn, liền đi qua, nghi hoặc hỏi: "Sở tổ phó, làm sao vậy?"

"Liễu cục trưởng, ngài xem cửa sổ lầu ba đi, có phải đó là máy quay không?" Sở Thanh Phong chỉ.

Thấy Sở Thanh Phong có điểm thận trọng, Liễu Trạch còn tưởng rằng là chuyện gì, nghe Sở Thanh Phong nói, mới tự tin nói: "À, thủ hạ của ta cũng đã phát hiện. Bất quá, chủ hộ không ở nhà, chúng ta đã liên hệ hắn, hẳn là rất nhanh liền trở về."

Căn nhà kia có gắn máy quay, làm cho người ta không thể tưởng được, Sở Thanh Phong cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi: "Gia đình kia làm gì, như thế nào sẽ gắn máy quay?"

Liễu Trạch nghĩ một chút, đáp: "Vì sao lại gắn máy quay, trước mắt ta cũng không rõ lắm. Chủ hộ là một bà lão, đứa con trai dọn qua trung tâm đã hai năm, bà ta ở đây, nghe hàng xóm nói hình như đứa con trai chiều qua đã đưa bà ta ra ngoài."

"Vậy à, vậy thì chờ đi." Sở Thanh Phong gật gật đầu nói, tiếp đó lại trầm mặc, ánh mắt chuyển qua nơi khác, nhìn thủ hạ của mình công tác.

Qua một hồi, một nam tử hơn 30 tuổi giúp đỡ một bà lão đi tới, một cảnh sát phụ trách giữ an ninh hỏi rõ ràng tình huống, dẫn bọn họ đi tới chỗ Sở Thanh Phong và Liễu Trạch, kêu lên: "Cục trưởng, hai vị này chính là chủ hộ căn nhà ở lầu ba."

Sở Thanh Phong và Cố Dao xoay người, thấy cả hai đi tới đây, nam tử coi như bình thường, nhưng vẻ mặt bà lão có chút kỳ quái, lúc hai người xoay người có chống lại đôi mắt cảnh giác của bà lão, sau đó bà ta tựa hồ ý thức được cái gì, vội vàng cúi đầu, lấm la lấm lét.

Sở Thanh Phong và Cố Dao đều nghi hoặc nhăn lại mi, sau đó đồng thời nhìn đối phương, từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc, trong lòng xác định, bà lão này tựa hồ có chút cổ quái a. Hai người nhìn sang, nhưng không phải nhìn biểu tình, mà là tay của bà lão, luôn luôn gắt gao bắt lấy cánh tay đứa con trai, có vẻ khẩn trương.

Liễu Trạch thấy hai mẹ con lại đây, liền hỏi ngay: "Trong nhà các ngươi có phải có gắn máy quay?"

"Vâng." Nam tử không giấu giếm, trực tiếp hồi đáp, sau đó nghĩ một chút, lo lắng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, gắn máy quay trong nhà, hẳn là không phạm pháp đi?"

Liễu trạch vừa nghe liền biết hắn hiểu lầm, cười cười tỏ vẻ hòa ái, giải thích: "Đồng chí à, cậu hiểu lầm. Nơi này tối qua xảy ra án mạng, ta thấy máy quay trong nhà cậu còn lóe đèn, hẳn là mở ra đi? Cho nên ta muốn nhìn xem nó có thể quay được tình huống lúc đó không."

"À, vậy hả? Máy quay vẫn còn mở, 5h chiều hôm qua tôi bỏ phim vào, có thể ghi hình hơn 10 giờ. Không thành vấn đề, mọi người theo tôi đi lấy đi." Nam tử nghe được Liễu Trạch nói như vậy, yên lòng, đối cảnh sát yêu cầu cũng không còn thoái thác, có chút sảng khoái đáp.

Dưới sự dẫn dắt của hai mẹ con nọ, Sở Thanh Phong, Cố Dao, còn có Liễu Trạch lên lầu, dọc theo đường đi bà lão cứ cúi đầu như không dám gặp người, Liễu Trạch không quá để ý, nhưng Sở Thanh Phong và Cố Dao nghi hoặc càng lớn, bà lão rõ ràng là bộ dáng cẩn thận, không biết bà ta đang sợ cái gì, chẳng lẽ là chột dạ? Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Về nhà, bà lão vội vàng đi vào phòng, sau đó cửa "oành" một tiếng đóng kín, điều này làm cho ba người Sở Thanh Phong kinh ngạc, nam tử nhìn mẹ hắn, có điểm xấu hổ giải thích: "Ba vị cảnh sát, thật sự là ngượng ngùng, bà ấy gần đây hơi quái lạ, tôi cũng không biết vì sao bà không muốn thấy người lạ, thứ lỗi, thứ lỗi."

"Không có việc gì, không có việc gì, lão nhân gia tính cách cổ quái một chút, cũng là bình thường." Liễu Trạch cười cười đáp, không thèm để ý.

"Để tôi lấy đĩa CD ra cho ba vị." Nam tử nói, sau đó đi đến máy quay, Sở Thanh Phong và Cố Dao thừa dịp quan sát căn phòng, không có địa phương khả nghi, không phải các nàng hoài nghi cái gì, chỉ là thói quen nghề nghiệp, cảnh sát hẳn là nên có, còn Liễu Trạch, Minh Thương luôn luôn bình tĩnh, xác suất xảy ra án kiện rất nhỏ, hắn không cần cẩn thận và tỉ mỉ như vậy.

"Ôi chao! Sao không thấy đĩa CD nữa rồi?" Nam tử đột nhiên thốt lên.

Ba người nhướng mày, nhìn về phía máy quay, nam tử cũng rất nghi hoặc, khó hiểu lẩm bẩm: "Tôi nhớ hôm qua rõ ràng đã bỏ đĩa CD vào đây, sao hiện giờ lại không thấy nữa? Không có khả năng."

"Sao lại thế này? Có phải hôm qua cậu quên?" Liễu Trạch vội vàng hỏi, hắn hơi khẩn trương, sáng sớm hỏi qua mọi người, đều không có manh mối gì hữu dụng, hiện tại thật vất vả mới có một chút đột phá, sao có thể kêu hắn không khẩn trương.

Nam tử nhíu mày nghĩ một chút, lắc lắc đầu, khẳng định: "Hôm qua tôi đích thực có bỏ vào, chỉ là không biết vì sao đĩa CD lại biến mất." Sau đó hắn chỉ vào vật phẩm trên bàn, nói: "Ba vị xem, tôi mới mua hôm qua, hộp còn ở nơi này, mà đĩa CD lại mất tiêu, thật sự là kỳ quái."

Chân mày Liễu Trạch cau lại, hắn đi lên hai bước nhìn mặt bàn, sau đó lại nhìn máy quay, có chút không tin, vừa định xác nhận, lại đột nhiên nghe thấy Sở Thanh Phong hô: "Đừng nhúc nhích, Liễu cục trưởng, đừng nhúc nhích."

Liễu Trạch ngừng tay, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Sở Thanh Phong, không rõ vì cái gì, chính là hắn còn chưa hỏi ra miệng, lại nghe nàng nói với Cố Dao: "Dao, em đi xuống kêu tổ pháp chứng lên đây ngay."

Cố Dao cũng nghĩ đến đĩa CD bị người lấy đi, gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Sở Thanh Phong mới xoay người lại giải thích: "Tôi nghĩ, đĩa CD có thể bị người cầm đi, cho nên kêu tổ pháp chứng lên đây xem sao."

Nam tử nhìn xem bốn phía, sau đó nói: "Không có khả năng, lúc chúng ta tiến vào, cửa vẫn khóa."

Sở Thanh Phong nhìn hắn một cái, không trả lời, mày nhíu lại càng chặt, cảm thấy khó giải quyết.

Fan Hề đại gia Hề thần kinh be like: "Chừng nào bả mới xuất hiện, đít tụi tui mọc rêu rồi ~" =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play