Tàng Huyền Thanh từ nhỏ đã trải qua cuộc sống cực kỳ quy luật, buổi sáng thức dậy chưa bao giờ thay đổi, kêu cô ngủ nướng, trái lại cả người sẽ không được tự nhiên. Mộ Dung Phỉ cũng thế, nàng thức còn sớm hơn Tàng Huyền Thanh, bởi vì nàng muốn luyện phi đao.

Hai người đúng giờ ăn hết bữa sáng, sau đó Tàng Huyền Thanh mang Mộ Dung Phỉ đến thư phòng, Mộ Dung Phỉ ở Tàng gia lâu như vậy, chưa bao giờ tới thư phòng Tàng Thiên Hải sử dụng khi còn sống. Mật mã trùng với phòng ngủ của Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh nhập mật mã cũng không còn kiêng dè Mộ Dung Phỉ, các nàng nhất định bên nhau cả đời, tuy rằng chưa từng nói qua đề tài này, nhưng các nàng biết vô luận là ai cũng khó có khả năng đổi ý. Nếu Mộ Dung Phỉ đổi ý, Tàng Huyền Thanh sẽ giết nàng. Tình yêu như vậy có lẽ rất nặng nề, nhưng thích hợp cả hai nhất.

Cửa thư phòng mở ra, đi vào nhìn thấy hai giá sách, có cả máy tính. Ở trên vách tường có treo một tấm bảng to ghi rằng: "Thà rằng vĩnh kiếp thụ trầm luân, không theo chư thánh cầu giải thoát." Lối viết thảo cuồng vọng trương dương, có thể thấy Tàng Thiên Hải khí độ bá đạo.

Bên trong quét tước rất sạch sẽ, ở Tàng gia mỗi người đều có thư phòng riêng, hiện giờ Tàng Thiên Hải đã hóa thành tro, nhưng Tàng Huyền Thanh vẫn lưu trữ thư phòng, dặn dò người hầu dốc lòng chăm sóc, theo cô, đó là một địa phương thần thánh, chỉ thuộc về Tàng Thiên Hải, không cho phép nó bị vấy bẩn.

Tàng Huyền Thanh ở cửa lẳng lặng nhìn xung quanh thư phòng vài lần, lúc sau mới nắm Mộ Dung Phỉ đi vào, lôi kéo Mộ Dung Phỉ trực tiếp đến ghế dựa ở máy tính ngồi xuống, sau đó ôm Mộ Dung Phỉ ngồi lên chân mình, nhấc đầu đặt lên vai Mộ Dung Phỉ, tư thế rất thích hợp, hai người đều cảm thấy rất thoải mái. Tàng Huyền Thanh mở máy tính.

Máy tính mở, Tàng Huyền Thanh bỏ đĩa CD vào, sau đó thao tác vài cái, liền có hình ảnh đêm đó, xem thời gian, là quay từ 5h chiều, có người đi qua đường nhưng đều là râu ria. Tàng Huyền Thanh không muốn lãng phí thời gian, cằm điểm nhẹ vai Mộ Dung Phỉ hai cái, hỏi: "Tối qua bắt đầu lúc mấy giờ?"

Mộ Dung Phỉ suy tư một chút, sau đó đáp: "Khoảng 11h30."

"Ừ." Tàng Huyền Thanh trả lời một tiếng, sau đó nhấp chuột, trực tiếp kéo đến đoạn Mộ Dung Phỉ nói, nhìn thấy Sở Thu đối diện màn ảnh, máy quay được trang bị ở cửa sổ hàng hiên, tuy rằng hình ảnh không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra danh tính. Tàng Huyền Thanh nhíu mi, xem ra Sở Thu cũng phát hiện ra máy quay này.

Tàng Huyền Thanh thấy Sở Thu trúng đạn ngã xuống đất, Lưu Tổ Thông và một nam tử xuất hiện, bởi vì góc quay không trực diện, mà là hơi nghiêng, cho dù Lưu Tổ Thông không ngẩng đầu, cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn, người cầm súng bắn tỉa, Tàng Huyền Thanh chưa hề thấy qua, nhưng khẩu súng trong tay hắn khiến Tàng Huyền Thanh chú ý.

Tàng Huyền Thanh híp mắt, nhìn kỹ khẩu súng ngắm, để xác minh ý nghĩ trong lòng, thoáng chốc trong mắt hàn quang bức người, nhưng cô không vội, tiếp tục xem, Phật châu trên cổ tay trượt đến lòng bàn tay, đầu ngón tay bắt đầu vê động Phật châu.

Lưu Tổ Thông và nam nhân kia đi rồi, Mộ Dung Phỉ xuất hiện trong màn hình, Mộ Dung Phỉ đứng bên người nhìn xuống Sở Thu, Sở Thu há mồm nói gì, nhưng máy quay chỉ có hình ảnh, không có thanh âm, Tàng Huyền Thanh cũng không biết hắn nói với Mộ Dung Phỉ những thứ gì.

Một màn kế tiếp, làm Tàng Huyền Thanh kinh hãi, cô thấy Sở Thu giơ súng lên chĩa vào ấn đường Mộ Dung Phỉ, tuy rằng biết rõ Mộ Dung Phỉ không có việc gì nhưng Tàng Huyền Thanh vẫn không an tâm, khi thấy Sở Thu vô lực hạ tay xuống, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem hết CD, Tàng Huyền Thanh híp mắt, ánh mắt kia rất lạnh, hỏi Mộ Dung Phỉ: "Hắn muốn giết em? Vì sao?"

Mộ Dung Phỉ nhớ tới khi Sở Thu xem mình, trong lòng như trước cực độ bài xích, nhăn mi, trả lời Tàng Huyền Thanh: "Đúng, em không biết... Lần thứ tư."

Hai đáp án trước của Mộ Dung Phỉ rất dễ lý giải, nhưng "lần thứ tư" là có ý gì? Tàng Huyền Thanh khó hiểu, không nghĩ ra được liền hỏi: "Có ý tứ gì?"

Mộ Dung Phỉ không thích ánh mắt này của Sở Thu, lúc này nhớ tới rất không thoải mái, thanh âm trở nên có chút trầm thấp: "Lần thứ tư ông ta muốn giết em."

"A? Sao em biết?" Tàng Huyền Thanh không lý giải, không phải nghĩa bóng khó hiểu, mà là tình huống cụ thể, nếu Mộ Dung Phỉ biết Sở Thu muốn giết nàng, dựa theo tính cách của Mộ Dung Phỉ thì sẽ không phản kháng sao? Vì cái gì Mộ Dung Phỉ còn có thể sống tới ngày nay?

"Ánh mắt, có sát khí. Ông ta từng dùng ánh mắt đó nhìn em ba lần, lúc ấy em không biết là sát khí, tối qua mới biết được." Mộ Dung Phỉ cũng không phải người đánh không hoàn thủ, nàng toả ra sát khí, hai mắt lãnh khốc.

"Hắn đáng chết!" Tàng Huyền Thanh cũng tức giận, càng cảm thấy Sở Thu đáng chết, hắn rốt cuộc làm gì Mộ Dung Phỉ rồi, để Mộ Dung Phỉ vì hắn mạo hiểm bán mạng, lại không chỉ một lần muốn giết Mộ Dung Phỉ.

Đối với lời Tàng Huyền Thanh nói, Mộ Dung Phỉ không có ý kiến, nếu Tàng Huyền Thanh nói Sở Thu đáng chết, thì hắn đáng chết, lời của Tàng Huyền Thanh chính là thiên lý.

Hai người an tĩnh một hồi, Tàng Huyền Thanh nhíu mày nghĩ một chút, sau đó lấy di động gọi cho Trần Dương. Trần Dương rất nhanh liền tới thư phòng, đi vào thấy Mộ Dung Phỉ, lặng đi một chút, không biết nàng trở về khi nào, hắn không hỏi, vấn an hai người, nhìn xung quanh thở dài một hơi, có chút hoài niệm.

"Trần Dương, lại đây ngồi xuống, có nhiều thứ ta cần ngươi xem." Tàng Huyền Thanh chỉ vào ghế dựa nói với Trần Dương, Trần Dương ngồi xuống, Tàng Huyền Thanh xoay màn hình qua, để Trần Dương xem, ôm Mộ Dung Phỉ, lẳng lặng chờ đợi.

Trần Dương thấy Sở Thu xuất hiện, nghi hoặc sao Tàng Huyền Thanh kêu mình xem, nhưng không hỏi, hắn biết Tàng Huyền Thanh kêu hắn xem, nhất định là có ý nghĩ riêng, vì thế hắn nghiêm túc nhìn, khi hắn chứng kiến Lưu Tổ Thông cùng một nam tử xa lạ xuất hiện, chỉ nhẹ nhàng nhăn mặt, vẫn chưa có phản ứng quá lớn, thế nhưng khi hắn chú ý tới nam tử xa lạ cầm súng bắn tỉa, lại mạnh mẽ đứng lên, hai mắt tràn đầy âm trầm cùng sát khí, hắn hiểu ý Tàng Huyền Thanh, thanh âm lạnh như băng nói: "Súng ngắm Barrett M99! Chính là nó!"

"Hừ!" Tàng Huyền Thanh "hừ" một tiếng nói: "Chẳng trách chúng ta không tra được hung thủ thật sự, chúng ta hoài nghi mọi người, chỉ riêng không có hoài nghi hắn."

Mộ Dung Phỉ không rõ hai người đang nói cái gì, nàng có chút bất mãn, cau mày nghiêng đầu xem Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh thấy biểu tình của Mộ Dung Phỉ, đắc ý cười thầm, tiểu gia hỏa này ghen? Thật sự là keo kiệt mà, đối với Mộ Dung Phỉ keo kiệt, Tàng Huyền Thanh không hề bất mãn, ngược lại là rất thích, tay cô nhẹ nhàng sờ sờ mặt Mộ Dung Phỉ, nhẹ giọng giải thích: "Hung thủ giết cha tôi, dùng súng ngắm Barrett M99."

Thanh Liên Hội kinh doanh thương hỏa, cho nên Tàng Huyền Thanh và Trần Dương tự nhiên quen thuộc súng ống, đây là điều cơ bản nhất.

Trần Dương nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, có thể thấy được hắn phẫn nộ trong lòng, hắn liếm liếm môi, thanh âm băng lãnh khàn khàn: "Đại tiểu thư, ngài hãy cho ta tự tay làm thịt cái tên lòng lang dạ sói này!"

Tàng Huyền Thanh nhìn Trần Dương, lạnh lùng cười nói: "Lúc trước sở dĩ chúng ta không có hoài nghi hắn, vì sau khi cha chết, hắn không gây chuyện xấu, cũng không cướp đoạt vị trí lão đại. Hiện giờ, ta hiểu được, hắn giết cha chỉ là vì muốn thoát ly Thanh Liên Hội, nếu cha còn sống, hắn vĩnh viễn không có cơ hội bức ra."

Trần Dương lẳng lặng nghe, tuy rằng phẫn nộ cùng sát khí tràn đầy trái tim, nhưng hắn vẫn duy trì sự tôn kính đối với Tàng Huyền Thanh, không dám bất mãn, chỉ là trong lòng có chút lo lắng, hắn hận không thể lập tức đi giết chết Lưu Tổ Thông, báo thù cho Tàng Thiên Hải. Ánh mắt hắn phóng tới màn hình, vừa vặn chứng kiến Mộ Dung Phỉ xuất hiện, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Phỉ rồi lại rất nhanh dời đi ánh mắt, nghĩ, nguyên lai Mộ Dung Phỉ rời đi nhiều ngày, là vì điều tra chuyện này, trong lòng có chút cảm kích Mộ Dung Phỉ.

Tàng Huyền Thanh vờ lơ đãng nhìn Trần Dương, diễn cảm của hắn bị cô thu hết vào mắt, suy nghĩ một hồi mới nói tiếp: "Trần Dương, cha nói qua, mặc kệ khi nào đều phải giữ bình tĩnh lấy đại cục làm trọng. Ta tự nhiên không dễ dàng buông tha Lưu Tổ Thông lại không thể tự đào hố chôn mình, bây giờ là ban ngày không thích hợp làm việc này, buổi tối ngươi hẵng đi, tận lực cẩn thận một ít, tên sát thủ bên cạnh hắn là cao thủ, cũng không biết hắn còn giấu cái gì chúng ta không biết không, cho nên đừng liều mạng, chúng ta có rất nhiều cơ hội, có rất nhiều biện pháp đối phó hắn. Hửm?"

"Vâng, Đại tiểu thư." Trần Dương cung kính đáp, sau đó tĩnh tọa một hồi, thấy Tàng Huyền Thanh không có gì cần công đạo, liền cáo từ: "Đại tiểu thư, nếu không có chuyện gì khác, ta đi chuẩn bị."

"Ừ, đi đi." Tàng Huyền Thanh gật đầu, Trần Dương rời đi, sau đó ôm Mộ Dung Phỉ càng chặt, nhớ tới Tàng Thiên Hải chết, không có khả năng không thương tâm, không tức giận, lúc này trong lòng rất trống vắng, rất khó chịu, muốn ôm chặt người trong lòng, bổ khuyết hư không. Kìm lòng không đậu dùng mặt vuốt mặt Mộ Dung Phỉ, ngậm vành tai của nàng, đặt trong miệng tinh tế nhấm nháp.

Kỳ thật Mộ Dung Phỉ rất dễ bị khơi mào cảm xúc, đương nhiên là duy độc với Tàng Huyền Thanh, chỉ một hồi Mộ Dung Phỉ liền xoay động, nàng muốn quay đầu, lại cảm giác phía sau Tàng Huyền Thanh ôm chặt hơn, thì thào bên tai: "Không, không thể, nơi này không thể. Chúng ta trở về phòng đi. Nha?"

Sau khi Sở Thanh Phong và Cố Dao hoà giải, tựa hồ trở về trước kia, hai người ngọt ngào ở chung, ai cũng không nhắc lại đề tài kia, nhưng Sở Thanh Phong biết, thân phận của Cố Dao chính là vấn đề, nàng yêu Cố Dao, cũng thông cảm cho Cố Dao, nàng biết đó không phải lỗi của Cố Dao, nhưng không có cách nào thay đổi, nàng một mực thuyết phục chính mình.

Buổi sáng các nàng cùng nhau rời giường, ăn điểm tâm, đi làm, nói tóm lại tâm tình không tệ, cuộc sống như thế làm cho người ta hạnh phúc cùng thoải mái. 9h sáng Sở Thanh Phong vừa ngồi xuống không lâu, điện thoại liền vang lên, nàng cúi đầu nhìn, trên điện thoại biểu hiện chính là kèn cornet, mà kèn cornet lại là của Cục trưởng Cục cảnh sát H thị, Ngưu Kỳ Xương.

Sở Thanh Phong nghi hoặc nhíu mày, sao Ngưu Kỳ Xương lại trực tiếp gọi cho nàng? Bình thường nếu có chuyện trọng yếu, thì phải gọi cho Sở Thu mới đúng, hắn mới là tổng phụ trách tổ trọng án, tổ trọng án thuộc phân bộ tổng cục H thị, nhưng bởi vì Sở Thu có lão đầu tử chống lưng, tổng cục cũng không kềm chế tổ trọng án quá nhiều, cho nên Sở Thanh Phong nghĩ mãi mà không rõ.

Bất quá, lãnh đạo gọi tới, Sở Thanh Phong không dám lãnh đạm, bắt máy, hỏi: "Ngưu cục trưởng, ngài khỏe."

"À, Thanh Phong, là vầy..." Ngưu Kỳ Xương ngữ khí rất nặng, điều này làm cho Sở Thanh Phong có dự cảm bất hảo, nàng ngưng mi, không cắt đứt, chờ hắn nói, tiếp theo liền nghe được Ngưu Kỳ Xương nói: "Thanh Phong, con ngàn vạn lần hãy bình tĩnh nghe ta nói, ta cũng mới vừa nhận được tin, là phân cục ở Minh Thương báo tới..."

Ngưu Kỳ Xương đệm rất dài, thật gian nan sợ chạm đến cái gì, có chút cẩn thận tìm từ, Sở Thanh Phong dự cảm càng thêm không tốt, nàng không cắt đứt, nói thầm Ngưu Kỳ Xương rốt cuộc muốn nói cái gì, đợi một hồi, Ngưu Kỳ Xương mới thật sâu thở dài một hơi, nói ra mục đích: "Tối qua ở Minh Thương phát sinh án mạng, thân phận người chết, được xác định là... Tổ trưởng tổ trọng án, Sở Thu..."

Sở Thanh Phong thoáng chốc như bị cái gì mãnh liệt đánh vào đầu, trống rỗng, mặt trắng bệch như giấy, điện thoại trong tay trượt xuống mặt bàn, sau đó lệ liền chảy xuống.

Còn chưa đến 20 chương là hoàn, xin Hề đại gia Hề thần kinh hãy xuất hiện ~

Vậy đi, ngày mai tui có bài kiểm tra Hoá nên hôm nay 1 chương thôi *bỏ chạy*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play