Cha mẹ Diệp Tuệ Linh đều là giáo sư, nàng một lòng chú tâm học tập, gia vụ một chút cũng không biết làm. Nói đến đây, mẹ Diệp rối rắm, dù sao cũng là con gái mình a, Diệp Tuệ Linh ra riêng, bà tranh thủ giúp Diệp Tuệ Linh sắp xếp việc nhà. Chỉ là gần đây, Diệp Tuệ Linh không cho mẹ Diệp tới, thoái thác, sợ mẹ Diệp mệt, mẹ Diệp cũng đích xác bận rộn, một ít đồng sự cũ mời việc vui rất nhiều, nhi tử kết hôn, sinh tôn tử, hai lão ăn uống vui chơi, thoáng chốc hơn một tháng đã trôi qua.

Mẹ Diệp hôm nay dậy thật sớm, liền chạy vào nội thành, tiện đường đi chợ, mua một chút thức ăn cho bữa trưa, còn nhân tiện đưa bữa sáng qua. Bà có chìa khoá nhà Diệp Tuệ Linh, đoán rằng Diệp Tuệ Linh hẳn là chưa tỉnh, cũng không gõ cửa, mở cửa liền đi vào.

Đi vào nhà, mẹ Diệp xem tình cảnh trước mắt, bà sửng sốt, cũng không phải nhìn thấy cái gì dọa người, chỉ là đột nhiên không quen mà thôi. Dĩ vãng bà lại đây, phòng ở luôn loạn thất bát tao, bây giờ sạch sẽ vô cùng, mọi thứ chỉnh chỉnh tề tề. Mẹ Diệp buồn bực, chẳng lẽ Linh nhi đổi tính sao?

Mẹ Diệp đặt đồ xuống, đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay nắm cửa đẩy ra, đã thấy trên giường lòi ra hai cái đầu, vừa nhìn cũng biết là hai người, còn ôm ấp nhau, bà cả kinh quay đầu đi không dám xem, tâm đột nhiên trầm xuống, cái gì đây. Sửng sốt hồi lâu, thật sự nhịn không được lại quay đầu, cẩn thận nhìn sang, mới phát hiện lộ ra bên ngoài đều là tóc dài, trong lòng thoáng chốc nhẹ nhõm.

Từ góc độ của mẹ Diệp, trừ nữ nhi của mình, người kia là ai, bà nhíu nhíu mày, bằng hữu ngủ lại, nơi này rõ ràng có phòng khách mà, vì sao còn chen chúc ngủ ở trên một cái giường đây? Bất quá bà cũng không nghĩ nhiều, nhẹ đi ra ngoài, lại không đóng cửa, hơn nữa sau khi ra ngoài còn không lớn không nhỏ ho khan hai tiếng.

Diệp Tuệ Linh không sai biệt lắm nên rời giường rồi, đang say giấc, nàng mơ mơ màng màng nghe được tiếng ho khan, chậm rì rì mở mắt ra, ngây người một trận, đột nhiên trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn, vốn cửa đang đóng lại được mở ra, nàng vội vàng đẩy Lâm Tử Vận.

"Ưm... Làm sao vậy?" Lâm Tử Vận tỉnh, mơ hồ hỏi han, thanh âm mềm mại, cả người đều tê dại, bất quá Diệp Tuệ Linh lại đổ mồ hôi lạnh, mẹ nàng đang ở bên ngoài đâu, vội vàng bưng kín miệng Lâm Tử Vận.

Lâm Tử Vận bị Diệp Tuệ Linh làm cho thanh tỉnh, nghi hoặc nhìn Diệp Tuệ Linh, rốt cuộc là làm sao vậy? Diệp Tuệ Linh nói nhẹ bên tai Lâm Tử Vận: "Tử Vận, mẹ tôi đến đây."

Lâm Tử Vận trừng to mắt nhìn Diệp Tuệ Linh, Diệp Tuệ Linh bỏ tay ra, gật gật đầu. Lâm Tử Vận lại nhỏ giọng dò hỏi: "Thật sự?"

Diệp Tuệ Linh rất khẳng định gật đầu, cùng sử dụng ánh mắt ý bảo Lâm Tử Vận nhìn ra cửa. Lâm Tử Vận thở ra một hơi, cô nghĩ một chút lại tự tin mỉm cười nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì, giao cho em!" . Ngôn Tình Hài

Diệp Tuệ Linh hoài nghi nhìn Lâm Tử Vận vài lần, biết cô suy nghĩ linh hoạt, ý đồ xấu nhiều, nói: "Ừ, tốt lắm, tôi đi ra ngoài trước."

"Mẹ, sao mẹ tới sớm như vậy?" Diệp Tuệ Linh mặc áo ngủ ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ Diệp liền hỏi, kỳ thật nàng đang chột dạ, cũng thử một chút xem mẹ có phải đã phát hiện gì không, cho nên lúc nói chuyện đặc biệt tỉ mỉ quan sát biểu tình của mẹ Diệp.

"Mẹ chỉ qua xem, lâu như vậy không tới, xem có cái gì có thể giúp con thu thập không, thuận tiện đem cho con chút bữa sáng." Mẹ Diệp nói lời này, ánh mắt cũng không ngừng hướng trong phòng phiêu, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: "Vừa rồi mẹ thấy còn một người, bằng hữu của con sao?"

Diệp Tuệ Linh tận lực biểu hiện tự nhiên, ngồi xuống cạnh mẹ Diệp, nói: "Cái gì bằng hữu nha, là Tử Vận đâu." Nói xong câu này, vội vàng bổ sung một câu: "Thanh Phong, cậu ấy ở phòng khách."

"Nha... Vậy à." Mẹ Diệp không có hoài nghi, tuy rằng phía trước cũng không nghĩ theo hướng kia, nhưng trong lòng cứ có cảm giác là lạ, bất quá lúc này nghe Sở Thanh Phong ở, bà liền bình thường trở lại, nhất định là đưa phòng khách cho Sở Thanh Phong, mà Lâm Tử Vận hẳn là không quen Sở Thanh Phong, cho nên Linh nhi mới để Tử Vận ngủ chung với nó.

"Thanh niên các con gặp mặt nhiều cũng tốt, ta đi nấu chút cháo cho." Mẹ Diệp nói xong liền đứng lên muốn đi vào bếp.

"Nha." Diệp Tuệ Linh quen được chiếu cố, tuy rằng nàng cũng là nhi đồng hiếu thuận, nhưng phần lớn là đưa tiền cùng mua vài thứ cho cha mẹ, nàng chưa hiếu thuận ở phương diện gia vụ, cho nên rất là tự nhiên lên tiếng.

Lúc này Lâm Tử Vận cũng vừa thay quần áo đi ra, cô không thể để mẹ Diệp thấy áo ngủ cùng kiểu với Diệp Tuệ Linh, bằng không rất làm người mơ màng. Cô vừa ra tới, liền thân thiết kêu lên: "Mẹ nuôi, sao mẹ tới đây sớm vậy? Mẹ hẳn là ngủ nhiều thêm, tốt cho thân thể."

"Ôi chao, Tử Vận. Không có việc gì, ta sáng sớm chạy qua xem Linh nhi, các con tán gẫu một hồi, ta đi nấu cháo, các con ăn rồi chuẩn bị đi làm." Mẹ Diệp hòa ái khẽ cười, Lâm Tử Vận rất là ngoan, trong lòng thật sự thoải mái, hơn nữa bà cũng rất ưa thích Lâm Tử Vận đứa nhỏ này, trong mắt bà, thì phải là thanh niên tri thư đạt lễ.

"A, sao có thể để mẹ động thủ đâu, vẫn là mẹ bồi Tuệ Linh tỷ tỷ toạ một hồi, con đi nấu cháo. Hơn nữa, mẹ còn chưa thử qua tay nghề của con a, hôm nay hãy để con thể hiện tài năng." Lâm Tử Vận nói xong liền đi vào bếp.

Mẹ Diệp nhìn bóng lưng Lâm Tử Vận, khen: "Tử Vận đúng là một hài tử tốt."

Diệp Tuệ Linh cũng nhìn Lâm Tử Vận, nghe mẫu thân nói như vậy, theo bản năng, nói hùa: "Vâng, không tồi, em ấy rất giỏi."

"Hừ, con cũng biết à, tốt nhất con lấy chính mình ra so với con bé, xem con xấu hổ hay không xấu hổ." Mẹ Diệp chê bai con gái mình.

Diệp Tuệ Linh bĩu môi, không nói. Vừa vặn Sở Thanh Phong đi ra, vì tối qua vốn ngủ không ngon, có chuyện trong lòng, nghe thấy bên ngoài có thanh âm, thấy mẹ Diệp ở cũng không kỳ quái, nàng gọi một tiếng: "Dì Diệp, chào dì."

Sở Thanh Phong là người bạn chơi lâu nhất của Diệp Tuệ Linh, cho nên mẹ Diệp cũng quen thuộc, vì giữa hai người không có quá nhiều khách sáo, cả ba liền ngồi cùng một chỗ hàn huyên. Lâm Tử Vận nấu cháo, bốn người ngồi ăn điểm tâm, mẹ Diệp tìm đề tài nói: "Lúc trước ta còn nói với Linh nhi, hồi lâu không thấy nó liên hệ con, không nghĩ tới hôm nay các con tụ cùng một chỗ."

Mẹ Diệp lời này chính là nói với Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong lặng đi, sau đó tìm cớ nói: "À, gần đây cấp trên giao nhiệm vụ xuống, con rất bận."

Mẹ Diệp gật gật đầu, sau đó nhìn Lâm Tử Vận, tiếp tục nói: "Thanh Phong à, con và Linh nhi chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, phần hữu nghị này không dễ có, các con phải hảo hảo quý trọng mới đúng. Còn có Tử Vận, cũng là hài tử ngoan, ba người các con gặp nhau cũng là duyên phận. Người trẻ tuổi nha, trao đổi nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."

Nghe lời này, Sở Thanh Phong sắc mặt cổ quái nhìn Lâm Tử Vận một cái, cô ta là hài tử tốt? Nàng không nghe lầm chứ? Nghĩ thầm, Lâm Tử Vận giả vờ, mới không cho dì Diệp nhìn thấy chân diện mục, bất quá lúc này nàng cũng không thể nói xấu Lâm Tử Vận, liền lễ phép đồng ý.

Lâm Tử Vận cao hứng, cười hì hì nhìn Sở Thanh Phong nói: "Mẹ nuôi, ngài đừng lo lắng, con và Thanh Phong tỷ tỷ làm việc chung, ngẫu nhiên có chút liên hệ, cho nên con và Thanh Phong tỷ tỷ cũng đã sớm nhận thức."

Mẹ nuôi? Xưng hô này, Sở Thanh Phong lặng đi một chút, không nghĩ tới Lâm Tử Vận có kỹ năng như vậy, ngay cả mẹ nuôi cũng gọi rồi.

"Nha? Vậy là tốt rồi, các con đều là hảo hài tử, duyên phận nha." Mẹ Diệp cảm thán một câu, nghe vào trong lòng ba người, toả ra ba mùi vị khác nhau.

An tĩnh một hồi, Lâm Tử Vận tìm một cơ hội nói: "Mẹ nuôi, ngài còn chưa biết đi? Kỳ thật con đã dời qua ở chung với Tuệ Linh tỷ tỷ."

Diệp Tuệ Linh nghe lời này, cả kinh, trừng Lâm Tử Vận, cô không phải là muốn come out đi? Phía trước không phải đã nói rồi sao? Lâm Tử Vận muốn làm gì nha? Diệp Tuệ Linh vội muốn chết, cố tình Lâm Tử Vận làm như không hiểu ánh mắt của nàng, vẫn cười hì hì. Muốn ngăn cản lại bởi vì mẹ Diệp tại bên người mà không dám mở miệng.

Sở Thanh Phong cũng tưởng Lâm Tử Vận muốn thẳng thắn, nhưng lại không có quá nhiều ý tưởng, chỉ im lặng nghe, chậm rãi đợi đoạn sau. Theo nàng "tình yêu" cái chữ này, tóm lại chính là chuyện hai người, những người khác đều không có tư cách phát biểu.

"Nha?" Mẹ Diệp không nghĩ nhiều, chỉ nghi hoặc lên tiếng, chờ Lâm Tử Vận nói tiếp.

Lâm Tử Vận giải thích: "Mẹ nuôi, là vầy ạ. Nguyên bản con có thuê một căn phòng nhỏ, mỗi tháng cũng chi tiêu không ít tiền. Tuệ Linh tỷ tỷ vừa vặn có phòng khách để trống, chúng con liền thương lượng, con trực tiếp dời qua ở, như vậy con có thể tiết kiệm một chút, cũng giúp Tuệ Linh tỷ tỷ xử lý việc nhà."

"Ừ, ý tưởng không tệ. Cần chiếu cố đại đồ lười Tuệ Linh tỷ tỷ của con, đổ lại có chút làm khó con. Ta nói sao vừa vào cửa liền thấy sạch sẽ đâu, thiếu chút nữa còn tưởng rằng Linh nhi đổi tính nha." Mẹ Diệp vui vẻ, người làm mẹ đều là bất công với đứa con của mình, đối với Diệp Tuệ Linh không thạo việc nhà, nhất định là hảo.

Diệp Tuệ Linh nghe xong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, oán thầm Lâm Tử Vận bại hoại cố ý dọa mình. Tranh thủ thời gian hung hăng liếc Lâm Tử Vận, hừ lạnh: "Hừ, chờ mẹ đi rồi, xem tôi xử lý em như thế nào."

Lâm Tử Vận đối với Diệp Tuệ Linh nhíu mày cười cười, không sợ trời không sợ đất như đang nói: Đến đây đi, em chờ chị.

Sở Thanh Phong giương mắt nhìn Lâm Tử Vận, nghĩ thầm, người này nói dối lão nhân gia tự nhiên như vậy, mắt cũng không nháy, còn trả tiền thuê nhà đâu, ai không biết đại luật sư Lâm Tử Vận là một phú bà. Nàng nhìn Diệp Tuệ Linh, trong lòng thở dài: Ai, Lâm Tử Vận như một con hồ ly, chỉ sợ bằng hữu tốt nhất của mình sẽ bị ăn đến sít sao.

Mẹ Diệp dễ bị dụ quá đi =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play