Bách Lý Thần nghĩ mình ở trước mặt cô cô đã là xấu hổ tới mức không thể nào ngẩn đầu lên được rồi. Nếu có một cái lỗ ở đây, nàng sẽ không một chút do dự nhảy vào, thật là không có mặt mũi gặp người mà!

Ta cư nhiên bị Bách Lý Thương Mặc công đặt dưới thân? Ông trời ơi, ngươi nhanh lên một chút thu nhận ta đi, ta không muốn sống nữa!

Tuy rằng Bách Lý Thần đã oán niệm không gì sánh được. Nhưng nàng có mất hết mặt mũi cũng không chết liền được, vì vậy chỉ có thể ở trong lòng hối hận không ngớt a

Ngô, nếu đã tỉnh rồi, vậy phải đi tắm rửa thay y phục. Thỉnh an cô cô một chút chứ!

Vốn là sáng sớm mỗi ngày Bách Lý Thương Mặc sẽ chỉ dạy Bách Lý Thần tu hành. Nhưng nàng thoáng cái liền mê man suốt bảy ngày, phỏng chừng Bách Lý Thương Mặc đã sớm bất mãn trong lòng rồi.

Bách Lý Thần cũng không hi vọng, mình cùng Bách Lý Thương Mặc quan hệ có thể trở nên thật tốt. Nhưng mà một lần ngủ lại là ngủ tới tận bảy ngày, nên thỉnh an hay chào hỏi một chút vẫn phải có. Hơn nữa cô cô đang muốn dạy ta ngự kiếm phi hành nha! Đến lúc đó có thể ngự kiếm bay đi, nên cho dù trong không muốn vẫn phải tới gặp nàng một chút

Bách Lý Thần rửa mặt chải đầu một chút, ngay lúc Thú ca cùng Ngư Tuyết không để ý liền chuồn đi tìm Bách Lý Thương Mặc

Vốn là Bách Lý Thần còn đang lo lắng có thể hay không bị mắng một chút. Nhưng tìm một lần lại không hề phát hiện ra bóng người của Bách Lý Thương Mặc ở đâu, ngực thoáng thở dài một hơi, nhưng không biết vì sao lại có chút cảm giác thất lạc.

Vậy ra bên ngoài tìm xem một chút, cô cô còn muốn dạy ta ngự kiếm phi hành, không tìm là không được nha!

Mỗi người đều luôn mộng tưởng có một ngày có thể bay ở trên trời, Bách Lý Thần cũng không hề ngoại lệ. Đặc biệt lúc cưỡi trên phi kiếm của Bách Lý Thương Mặc, cảm giác muốn bay lượn lại càng mãnh liệt hơn. Cũng phần nào vì nguyên nhân này, mà nàng có thể hăng hái tu luyện

Bách Lý Thương Mặc nơi ở chính là ngọn núi cao nhất của 'Hâm hải vân các', tên là Lạc Hà Phong. Các chưởng môn đời trước đều ở tại đây

Lạc Hà, Lạc Hà. Ý nói ánh mặt trời lặn xuống buổi chiều tà. Tại Lạc hà Phong ngắm ánh chiều tà, có thể nói là đại kỳ cảnh xinh đẹp nhất của 'Hâm hải vân các'

Đứng ở Lạc hà phong nhìn ra phong cảnh xung quanh, chỉ thấy những đám mây ở nơi xa đỏ rực như lửa cháy, bừng lên một mảng trời. Chói mắt, lóa mắt, đẹp đến bất khả tư nghị

Bách Lý Thần cũng không phải lần đầu tiên thấy cảnh đẹp này, chỉ là trước đây chỉ có một mình nàng nhìn ngắm

Mà hôm nay, nhìn bóng dáng mờ ảo xinh đẹp tựa thiên tiên của Bách Lý Thương Mặc. Ánh nắng chiều ửng đỏ cùng bạch y nữ tữ phiêu dật, cũng không biết đến tột cùng là ai làm nổi bật ai?

Bách Lý Thần như lần đầu tiên thấy được đẹp như thế nào Bách Lý Thương Mặc. Kể từ lúc cởi bỏ khúc mắc trong lòng, nàng mới thực sự phát hiện nguyên lai nàng bỏ qua mất việc cô cô xinh đẹp như vậy. Đơn giản vì trước nay vì ghét nàng, nên mới không phát hiện sao? Vậy hiện tại thì thế nào? Vì sao lại thấy Bách Lý Thương Mặc đẹp đến mức không vướng khói lửa nhân gian

Tim đập thật là mạnh, trên mặt cũng vì ánh chiều tà mà đỏ lên một mảng "Cô cô ——" không biết làm sao lại gọi Bách Lý Thương Mặc, tựa hồ lời nói như liền bị gió thổi đi

"Thế nào, say rượu rốt cục tỉnh?"

Bách Lý Thương Mặc kỳ thực sớm biết rằng nàng đã tới, chỉ là không nói ra mà thôi. Có lẽ bởi vì nàng khó có được giây phút thưởng thức cảnh đẹp như vậy, cũng không muốn bị người khác phá vỡ

Chậm rãi quay đầu, Bách Lý Thương Mặc tựa hồ nhớ lại bộ dạng Bách Lý Thần lúc sống chết ôm chính mình không chịu buông tay, mỉm cười cười.

Bách Lý Thần cũng không giống phụ thân của nàng, ca ca của mình, trước đây thật rất lòng dạ hẹp hòi.

Bách Lý Thần bị Bách Lý Thương Mặc nói một câu, vốn khuôn mặt ửng đỏ lại càng đỏ hơn. Bước chân không khỏi nhẹ dậm dậm dưới đất, "Khiến cô cô chê cười rồi, ta còn muốn cảm tạ cô cô chiếu cố ta mà."

Bách Lý Thương Mặc nhìn Bách Lý Thần biểu tình nhăn nhó, trong lòng buồn cười, Bách Lý Thần uống say thế nhưng lại rất hào phóng nha, dáng vẻ hiện tại lúc này sao cứ như là nữ nhi mười phần mà?!

"Bách Lý Thần, ngươi có từng hận ta không?"

"Di, cô cô vì sao nói như vậy?!" Bách Lý Thần sửng sốt, vừa lúc nãy còn rất tốt mà. Thế nào lại chuyển đề tài nhanh quá vậy?

"Trước đây, ta đối đãi ngươi cũng không hề tốt."

Cô cô, người thật ra cũng có thể tự một mình hiểu lấy mà! Bách Lý Thần ở trong lòng phún máu, "Cô cô muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Bách Lý Thương Mặc nhìn Bách Lý Thần cũng không có trả lời.

"Lời nói dối đi. Tất cả là cô cô đối với ta ma luyện. Người khác muốn cầu còn cầu không được, ta thật là chiếm được tiện nghi quá tốt mà. Lời nói thật đây: cô cô thật là quá nặng tay, lại lòng dạ hẹp hòi quá đáng. Nói như thế nào ta cũng là chất nữ của người, người không cho ta dựa dẫm một chút thì thôi đi. Đằng này không có việc gì làm còn hay đạp ta vài cái. Cũng may lòng ta rất rộng lớn, không muốn cùng người tính toán. Đương nhiên, sau này ta còn phải cần vào cô cô rất nhiều. Chỉ cần cô cô đối tốt với ta là hảo rồi, không phải sao?!”

Bách Lý Thần vốn không phải là một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi. Huống chi, người bị ăn khổ nuốt cay cũng không phải thực sự là nàng. Tương lai còn muốn cùng Bách Lý Thương Mặc tung hoàng gian hồ, chỉ cần nàng sau này tốt với ta là được rồi

"Nói thật ra thì cũng có chỗ đúng!." Bách Lý Thương Mặc cười khổ một chút, than thở không biết có một chất nữ như vậy là phúc hay là họa a?

"Cô cô, chúng ta không nói những... này nữa. Người nói muốn dạy ta ngự kiếm thuật mà!!!" Nói đến đây Bách Lý Thần hai mắt liền tỏa ánh sáng, "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi mà!" Bách Lý Thần tiến lên vài bước, cầm lấy tay Bách Lý Thương Mặc lắc qua lắc lại. Mười phần đều giống một tiểu hài tử

Bách Lý Thương Mặc đột nhiên có chút hoài niệm cái hài tử trước kia nhiều năm trời luôn luôn trầm lắng im lặng, vẻ mặt sợ hãi. Hôm nay lại thành ra thế này, ai, quả nhiên ta không nên đối với nàng quá tốt mà

"Như vậy, kiếm đâu?" Bách Lý Thương Mặc thấy Bách Lý Thần hai tay trống trơn lại đòi tới học ngự kiếm thuật không khỏi buồn cười, kiếm cũng không có còn muốn học ngự kiếm?!

Bách Lý Thần đang cầm lấy tay Bách Lý Thương Mặc liền cứng đờ, đã quên mất rồi.

Hãn, vật dụng quan trọng nhất lại dám để quên mất!!

"Ách, cô cô, ta không mang theo kiếm đi. Ta quên mất, nhưng người đừng lo, ta liền chạy đi lấy, người chờ ta một chút!!”

Bách Lý Thần thận trọng lựa chọn từng lời nói, tựa hồ sợ Bách Lý Thương Mặc trốn thoát. Trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn như cũ đứng nơi đó mới thở dài một hơi.

Bách Lý Thương Mặc nhìn Bách Lý bóng lưng Thần đi xa. Lại nhìn một chút cánh tay bị nàng cầm qua. Không biết từ lúc nào, chính mình đã vô ý thức tiếp nhận cho Bách Lý Thần đụng chạm, chính mình đã bao lâu rôi không có cùng người khác tiếp xúc qua? Thời gian thật đến chính nàng cũng đã quên.

Bàn tay vừa vung lên, trong lòng bàn tay thình lình hiện ra một thân trúc màu xanh biếc. Chính là món lễ vật lần trước Bách Lý Thần để lại trong phòng của Bách Lý Thương Mặc.

Có tiếng sao làm bạn, Bách Lý Thương Mặc nhắm mắt lại, nhưng tựa hồ thấy những rặng mây đỏ ở xa xăm

Khúc âm như lượn lờ, phiêu đãng trong không gian của Lạc hà phong. Thiếu đi một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của bình thường, lại thêm một tia ý mừng.

Bách Lý Thần nắm thanh Lưu Hỏa kiếm đang đi ra đỉnh núi, lại nghe được thanh âm như thế thì thình lình dừng bước.

Nếu như nói những khúc tiêu của nhân gia là tục âm thì như vậy của Bách Lý Thương thổi chính là tiên âm. Nhớ tới lần trước chính mình lại đi khoe khoang, Bách Lý Thần nhất thời có chút xấu hồ

Ngô, cô cô, người tại sao lại đa tài đa nghệ như vậy?! người như vậy, đám người hiện đại xuyên không như chúng ta cạp đất mà ăn a!

Bước chân chậm lại lắng nghe khúc sao, Bách Lý Thần phảng phất thấy được băng tuyết trong tim Bách Lý Thương Mặc dần dần như tan ra

Nàng tựa hồ đi một bước lại một bước tới gần Bách Lý Thương Mặc hơn, mà cô cô cũng chậm rãi hướng nàng mở nội tâm

Cỏ xanh trên mặt đất mềm mại, nghe như lại có hương vị của cỏ tươi mát. Bách Lý Thần tựa hồ như cảm thấy hơi thở đó, lại mang theo mùi vị của cô cô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play