"A Nguyên... cậu..." Nghe Cố Dĩ Nguyên hỏi như thế, trong lòng Đoạn Vũ Mật đã có đáp án, cô không ngừng lắc đầu, vừa định nói gì đó Cố Dĩ Nguyên đã cúi đầu hôn cô, đem tất cả những lời muốn nói của Đoạn Vũ Mật ngăn ở cổ họng. Sau khi hôn xong, Cố Dĩ Nguyên ôm lấy Đoạn Vũ Mật, để đầu Đoạn Vũ Mật thiếp trên ngực mình.
"Đoạn Vũ Mật, mình không có tùy hứng cũng không phải kích động trong chốc lát, kết thúc cuộc sống này, mình đã nghĩ rất lâu. Mình không muốn để cho cậu rời khỏi mình, mình cũng không biết dùng thân phận là người này ở bên cạnh cậu bao lâu. Trước đây mình cho rằng mình rất lý trí nhưng bây giờ mình mới biết, lý trí bởi vì yêu chưa đủ sâu. Trong khoảnh khắc giữa cái chết và mất đi cậu, mình không nghĩ tới mình càng sợ vế sau hơn."
"A Nguyên, mình không muốn để cho cậu lĩnh hội cái cảm giác đó." Đoạn Vũ Mật trước sau vẫn nhớ kỹ nỗi đau của cái chết, cho nên cô không muốn để cho Cố Dĩ Nguyên lĩnh hội, càng không muốn bởi vì liên quan đến mình để cho Cố Dĩ Nguyên buông tha tính mạng. Nhưng cô mới vừa nói xong, đầu đã bị Cố Dĩ Nguyên vỗ nhẹ, mặt cũng bị bóp nhéo.
"Cho nên mình mới hỏi cậu, có cách nào chết không đau không?"
"A..."
Chuyện tự sát dường như xác định, mấy ngày này Cố Dĩ Nguyên nộp đơn từ chức, đem giao dịch tạp nham xử lý tốt. Đoạn Vũ Mật đều ở bên cạnh Cố Dĩ Nguyên, nhìn Cố Dĩ Nguyên bàn giao mọi việc cũng như làm xong mọi việc, trong lòng luôn cảm thấy rất khó chịu, mà khi cô muốn ngăn cản, đối phương sẽ ôn nhu cười với cô, dùng cách mà mình không có cách nào chống cự được để khuất phục mình.
Nằm trên giường, Đoạn Vũ Mật chuyển động eo mỏi nhừ không ngớt, thân thể và chân tâm lưu lại cảm giác vô cùng rõ ràng, mà tên đầu sỏ gây chuyện Cố Dĩ Nguyên không biết đi nơi nào. Đoạn Vũ Mật định bay ra tìm thì Cố Dĩ Nguyên đã vui vẻ trở về.
"Đêm nay chúng ta trở về trường Cao trung thăm một chút nha?"
"Tại sao muốn đến đó?"
Không sao cả, chẳng qua là cảm thấy đó là nơi chúng ta gặp nhau, mình muốn cùng cậu về nơi đó xem."
"Được."
Quyết định xong, đến tối, Cố Dĩ Nguyên thay một bộ đồ thoải mái, dẫn Đoạn Vũ Mật đến nơi kia, đối với hai người mà nói là nơi cực kỳ có ý nghĩa. Thời gian này rất nhiều học sinh đã trở về phòng nghỉ ngơi, cũng chỉ có Cố Dĩ Nguyên và Đoạn Vũ Mật một người một quỷ nắm tay nhau ngồi ở một vị trí khuất ở thao trường. Gió thổi rất nhẹ rất chậm, Cố Dĩ Nguyên nằm trong lòng Đoạn Vũ Mật, hai người lẳng lặng nhìn thao trường.
"Đêm nay kết thúc đi." Cố Dĩ Nguyên chợt mở miệng, lời mập mờ, nhưng Đoạn Vũ Mật vẫn hiểu, Cố Dĩ Nguyên đang nói gì.
"A Nguyên, cậu không cần vì mình làm vậy, mình không đáng cho cậu hi sinh nhiều như vậy. Quên mình đi, tìm một người khác, được không?"
Đoạn Vũ Mật từ đầu đến cuối đều không muốn Cố Dĩ Nguyên dùng cái giá của sinh mạng đổi lấy cơ hội hai người ở bên nhau, cô biết, có thể trên đời này sẽ không có ai yêu Cố Dĩ Nguyên như mình, nhưng cô cũng biết, chính mình không có cách nào ích kỷ lưu lại bên Cố Dĩ Nguyên. Người đó ưu tú còn rất trẻ, con đường phải đi còn rất dài, nên tìm một người tốt hơn, mà không phải bồi mình phiêu bạt không nơi nương tựa trên thế giới này.
"Mình đã sớm quyết định, kỳ thực, mình rất sợ một mình, rất sợ cô đơn. Đoạn Vũ Mật, mình không muốn rời khỏi cậu, cậu đừng đẩy mình ra nữa." Nói đến nước này, Đoạn Vũ Mật cũng không còn gì để nói, viền mắt đỏ lên, gật đầu, sau đó bị cố Dĩ Nguyên kéo đi, trở về nhà của hai người.
Cố Dĩ Nguyên trở về tắm rửa, thay quần áo đẹp, trang điểm gương mặt thật đẹp. Đứng ở bên nhìn Cố Dĩ Nguyên làm tất cả mọi thứ, viền mắt Đoạn Vũ Mật từ đầu đến cuối đều đỏ, cho đến khi Cố Dĩ Nguyên nằm trên giường vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua, cô mới chật vật đi tới. Ở đầu giường Cố Dĩ Nguyên bất thình lình lấy ra một cây dao nhọn.
"Nghe nói cắt cổ tay sẽ không đau." Ôm lấy Đoạn Vũ Mật, Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng nói. Nụ cười trên mặt rực rỡ lại làm cho lòng Đoạn Vũ Mật chua xót. Không có gì thống khổ bằng việc nhìn người yêu mình chết, nhất là... cái chết của đối phương vẫn là vì mình.
"A Nguyên..."
"Xuỵt, xoay qua chỗ khác, đừng nhìn."
Nhìn thấy Đoạn Vũ Mật còn muốn nói gì đó, Cố Dĩ Nguyên cười che miệng Đoạn Vũ Mật lại, chậm rãi chuyển đầu người trong lòng nhìn sang hướng khác. Nếu như nói Cố Dĩ Nguyên thực sự không sợ, là giả, không ai có thể thoải mái đối mặt với cái chết, mặc dù là cô cũng không ngoại lệ. Đôi tay run rẩy, cực kỳ run. Cố Dĩ Nguyên sợ Đoạn Vũ Mật cảm giác được, chỉ có thể dùng toàn bộ khí lực áp chế cơ thể đang run, hai tay vô lực.
Cô dùng tay phải cầm dao, hai mắt nhắm lại, dùng sức cắt một đường trên tay mình. Ngay lúc đó, cảm giác đúng là rất đau, nhất là khi máu chảy, rõ ràng như vậy. Nhìn máu tươi không ngừng tràn ra, tạo thành một đường rõ ràng trên gối, màu đỏ bên trên màu trắng, tàn khốc, nhưng xinh đẹp.
"A Nguyên... A nguyên..." Đoạn Vũ Mật có thể cảm giác được cơ thể Cố Dĩ Nguyên đang phát run, nhưng cô cái gì cũng không làm được. Cô ôm cơ thể ngày càng lạnh như băng của Cố Dĩ Nguyên, quay đầu nhìn khuôn mặt Cố Dĩ Nguyên dần dần không còn chút máu, khóc lên.
"Đứa ngốc, đừng khóc, mình... cho tới bây giờ mình cũng không có xác định lựa chọn của mình là đúng. Cậu biết không? Gần đây hầu như mình nằm mơ, mơ thấy dáng vẻ khi chết của cậu, mơ thấy cậu rời khỏi mình, chúng ta xa nhau. Cậu quên mình, biến thành một người hoàn toàn xa lạ trên thế giới này mà mình cũng không nhận ra."
"Mình không biết dũng khí của mình bắt đầu từ đâu, lại làm chuyện này nhưng đến bây giờ mình cũng không hề hối hận. Tiếc nuối duy nhất có lẽ chính là lúc cậu còn sống mình không thể ôm cậu một cái."
"A Nguyên không sao, bây giờ chúng ta liền ôm nhau."
"Đúng vậy, chúng ta còn rất nhiều thời gian có thể ôm nhau. Mình cảm thấy thân thể này rất lạnh... tê dại rồi, không còn khí lực, mắt cũng không còn rõ ràng nữa, Đoạn Vũ Mật, mình không nhìn thấy cậu."
"Mình ở đây, mình đang ở bên cạnh cậu, cậu nhìn không thấy mình cũng không sao, mình sẽ đi cùng cậu."
Nghe lời Cố Dĩ Nguyên nói, Đoạn Vũ Mật nhìn về phía cổ tay của cô, tốc độ chảy của máu đã trở nên chậm hơn, ga giường đã đỏ một mảng lớn. Cố Dĩ Nguyên đang kết thúc sinh mạng của mình, cũng không phải là kết thúc, ngược lại là đi một hướng khác cho sự khởi đầu.
"Mình muốn đi cùng cậu, nó sẽ không bị sinh tử chia lìa... cho nên... Đoạn Vũ Mật, đừng khó chịu, nói xem cậu chết rồi... không sao cả, coi như cậu chết mình cũng sẽ... đi theo cậu."