Còn? Chưa trả?
Trang Trừng xoắn xuýt hồi lâu.
Nghe Tiết Tử Linh nói Mục Đức Minh Chuông đang ở Vạn Nhạc, nàng trước tiên nghĩ đến, chính là truyền thư về cho Ba Hồ Lô đại sư bí mật đem chuông trả về Đại Chiêu Tự. Nhưng nàng lại nghĩ tới, giải độc còn cần Mục Đức Minh Chuông, bất luận là trả về hay mượn lại, cuối cùng đều sẽ về Đại Chiêu Tự, chuyển tới chuyển lui không hợp lý, hơn nữa rất mất thời gian.
Tiết Tử Linh ở bên cạnh tiếp tục nói: "Ta đặt ở giữa nghị sự đường, rất dễ gây chú ý, nhưng mà ngươi yên tâm, lần này ta không có dán chữ ngoài cửa sơn trang, chỉ cần trong trang không có người để lộ bí mật ra ngoài, bên ngoài sẽ không biết."
Trang Trừng mím môi trừng qua.
Tiết Tử Linh mới không thèm để ý chút giận dỗi này, líu lo nói: "Nếu là môn phái khác vừa nhìn thấy chuông, cũng sẽ nghĩ nhanh chóng trả lại Đại Chiêu Tự, ta còn sẽ xem trò vui một hồi - mặc dù trên đường vận chuyển ta sẽ lấy lại. Lại nói Vạn Nhạc Sơn Trang các ngươi, thật ra cũng không khác, nhưng dù ngươi có lòng muốn trả lại, thì ý kiến của ngươi cũng không phải đại diện cho toàn bộ Sơn trang."
Trang Trừng khẳng định nói: "Cha ta tất nhiên sẽ ủng hộ quyết định của ta."
Tiết Tử Linh: "Ha ha, nếu là vậy, giờ phút này hắn cũng không nằm đó."
Trang Trừng nhíu mày: "Lời này của cô là có ý gì?"
Tiết Tử Linh: "Chẳng lẽ ngươi không để ý, trước khi trúng độc, phụ thân ngươi đã sắp tẩu hỏa nhập ma rồi?"
Trang Trừng cả kinh nói: "Sao lại như thế?!"
Tiết Tử Linh: "Người đều có tham lam, hắn tham lam ở chỗ võ thuật. Ta bắt mạch cho hắn, tựa hồ luyện một môn võ công mưu lợi, đáng tiếc không khống chế được, nếu như tiếp tục luyện xuống, chắc chắn tổn thương tâm mạch."
Trang Trừng ngốc hồi lâu, định thần lại, lòng còn sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Khó trách Trì tiên sinh thêm Mục Đức Minh Chuông vào, hóa ra là vì giúp cha ta điều trị tinh thần."
Tiết Tử Linh sững sờ nói: "Ngươi nghĩ vậy sao? Tên Trì Chí thiếu đạo đức kia, sao có thể nhân hậu như thế?"
Trang Trừng nghiêm túc nói: "Trì Tiên sinh đạo đức tốt, diệu thủ nhân tâm, không chỉ thay sư muội cô giải độc, mà còn thay cô chăm sóc nàng, có đại ân với cô! Sao cô có thể lấy oán trả ơn, nói hắn như vậy chứ?"
Tiết Tử Linh: "... A ha ha, tại sao lại đần như vậy? Xem ra ta và ngươi không bao giờ có tiếng nói chung. Đi thôi đi thôi, ngươi nhanh lên, đừng luôn khiến ta phải đi chậm lại chờ ngươi."
Trang Trừng chu môi, chậm? Chậm chỗ nào? Từ lúc ra khỏi thành các nàng vẫn luôn dùng khinh công. Vì theo sát Tiết Tử Linh, ngay cả nói chuyện nàng cũng cảm thấy tốn sức. Cái này có thể nói chậm sao? Yên lặng đề khí, cố gắng theo sau.
Tiết Tử Linh đột nhiên quay đầu lại: "Đúng rồi." Nói xong lại quay đầu nhìn phía trước.
Trang Trừng đợi một phút đồng hồ cũng không đợi được câu tiếp theo, nhịn không được hỏi: "Vừa rồi cô muốn nói gì?"
Tiết Tử Linh: "Ta nói xong rồi nha, đúng rồi."
Trang Trừng: "Đúng rồi, sau đó thì sao?"
Tiết Tử Linh: "Không có, ta chỉ muốn nói một câu 'Đúng rồi'."
Trang Trừng: "..." Tựa hồ bị đùa bỡn nữa rồi phải không?
Từ Bạch Mi Cung đến Kim Thiền Phái, chỉ mất năm ngày, mỗi ngày Trang Trừng đều ngủ đặc biệt ngon - mệt mỏi quá. .
Truyện Cổ ĐạiCó người nói, từ khi Kim Thiền Phái lập phái, không có vị Chưởng môn nào có võ công được xếp vào hạng 10 người đứng đầu võ lâm, cho nên Kim Thiền Phái có thể xem là môn phái nhỏ.
Lại có người nói, xét về các môn phái đầu tiên nhận nữ đệ tử, ngoại trừ Bạch Mi Cung chỉ có Kim Thiền. Từ góc đồ đề cao địa vị nữ giới trong chốn giang hồ cân nhắc, đây có thể được xem là đại môn phái.
Bất quá, có một chuyện tuyệt đối không ai dám tranh luận - chính là toàn bộ đệ tử trong ngoài Kim Thiền Phái, kể cả đại thẩm rửa rau, đều mang một trái tim thanh cao không ai bì nổi.
Chưởng môn Ngọc Băng Khiết, người cũng như tên. Từ gương mặt như bạch ngọc điêu khắc kìa, không thể nhìn ra tuổi tác thật sự, dù sao cũng không trẻ tuổi. Một tiểu cô nương trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo cùng một lão bà trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mặc dù cả hai đều dung mạo xinh đẹp, nhưng ước chừng đều phải sống độc thân đến hết quãng đời còn lại.
Hiện tại, hai tiểu cô nương phải đến nhà bái phỏng một lão bà.
Không giống với Bạch Bích Trân, Ngưng Băng Phục Linh là của cả Kim Thiền Phái, là bảo vật trấn phái được Chưởng môn mỗi đời bảo quản, độ khó không cần nói cũng biết. Trang Trừng trong lòng có hơi thấp thỏm, cũng không phải hoàn toàn không nắm chắc. Theo lời Tiết Tử Linh, Ngưng Băng Phục Linh chỉ cần cắt một ít là có thể dùng, hơn nữa cứ ba năm lại ra lá một lần.
Trong nội đường không có ghế, Trang Trừng và Tiết Tử Linh đành phải đứng cạnh nhau.
Ngọc Băng Khiết chậm rãi đi tới: "Trang thiếu trang chủ vội vàng đến đây, là có chuyện gì quan trọng?"
Trang Trừng cung kính nói: "Ngọc chưởng môn, vị này chính là bằng hữu của vãn bối Tiết cô nương. Sư muội của Tiết cô nương trúng độc hôn mê, cần gấp Ngưng Băng Phục Linh của quý phái cứu chữa, vãn bối khẩn cầu Ngọc chưởng môn ra tay tương cứu."
Ngọc Băng Khiết lạnh nhạt quét qua Tiết Tử Linh: "Trên bái thiếp không ghi tục danh của Tiết cô nương, chẳng lẽ là không tiện lộ ra? Nếu đã thành tâm muốn nhờ, há lại có đạo lý che che giấu giấu."
Trang Trừng khó xử nói: "Xin Ngọc chưởng môn thứ lỗi, vãn bối chính là bất đắc dĩ mới..."
"Tiết Tử Linh." Tiết Tử Linh cắt ngang.
Trang Trừng: "Ách..."
"Thật to gan!" Ngọc Băng Khiết quát lớn. "Phi tặc vô sỉ, dám vào Kim Thiền Phái ta! Tiễn khách!"
... Thì chính là vì vậy, mới không báo ra đấy. Trang Trừng: "Ngọc chưởng môn chậm đã. Ta và ngài thân ở giang hồ, biết được mạng người quan trọng, như bởi vì thân phận mà không cứu giúp, vãn bối cho rằng, sẽ làm trái đạo nghĩa giang hồ. Ngọc chưởng môn xin nghĩ lại."
"Nghĩ lại?" Ngọc Băng Khiết nheo mắt nhìn Trang Trừng: "Cho dù trời đất sụp đổ, Kim Thiền Phái ta cũng sẽ không ra tay giúp một kẻ đầu trộm đuôi cướp! Trang thiếu trang chủ, ngươi đã tự xưng vãn bối, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, cùng một tên phi tặc mỗi người khinh thường làm bạn, ngươi không biết sẽ ném thể diện của Vạn Nhạc Sơn Trang sao?! Hôm nay xem tại mặt mũi của Vạn Nhạc Sơn Trang, ta không so đo với ngươi. Ngươi nhanh chóng đem tên trộm này đi đi, miễn cho làm dơ Kim Thiền Phái của ta."
Tiết Tử Linh lui một bước, nói với Ngọc Băng Khiết: "Xem đây."
Sau đó chỉ trong chớp mắt, nàng giống như biến mất trong hư không. Ngọc Băng Khiết đã không thấy nàng đâu. Trang Trừng hoảng hốt trong lòng, quay người muốn tìm, đột nhiên, Tiết Tử Linh lại bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh nàng.
Ngọc Băng Khiết dựng thẳng lông mày: "Ngươi đùa nghịch hoa chiêu gì?"
Tiết Tử Linh nói: "Đại đường này của ngươi không được rồi, bị một kẻ trộm như ta dời đi mấy lần, một miếng gạch cũng không tha. Không bằng ta giúp ngươi đem toàn bộ gạch xốc lên?"
Trang Trừng nghẹn họng nhìn trân trối.
"Láo xược!" Ngọc Băng Khiết phẫn nộ không thôi: "Ngươi có bản lĩnh, liền lấy Ngưng Băng Phục Linh đi, nếu không cho dù có giết ta, cũng đừng mơ tưởng!"
Trang Trừng: "Ngọc chưởng môn xin vạn lần bớt giận, Tiết cô nương không phải cố ý mạo phạm, vãn bối thay nàng nhận lỗi."
Ngọc Băng Khiết: "Trang thiếu trang chủ, ta khuyên ngươi một câu, nếu ngươi còn tiếp tục cùng hạng người bại hoại này qua lại, căn cơ trăm năm của Vạn Nhạc Sơn Trang, sẽ hủy trong tay ngươi!"
Tiết Tử Linh nhìn về phía Trang Trừng: "A... là ta cố ý đấy."
Ngọc Băng Khiết tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
Tiết Tử Linh nói: "Nói chuyện đừng quá tuyệt tình, chặt đứt đường lui với ngươi có ích lợi gì? Thử nghĩ lại những chuyện lúc trước đã làm ngươi hối hận xem, nếu không phải trước đây quá tuyệt tình, hiện giờ có lẽ đã là tình huống khác."
Băng Ngọc Khiết lập tức nói: "Cả đời này ta chưa từng làm chuyện hối hận!"
Tiết Tử Linh mỉm cười: "Xem như ta chưa nghe gì."
Trang Trừng tiếp tục cố gắng thuyết phục: "Vãn bối cùng Tiết cô nương nhiều đắc tội, Ngọc chưởng môn khoan hồng độ lượng, mong rằng thông cảm. Chẳng qua là, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Hôm nay Tiết cô nương mạo phạm Kim Thiền Phái là thật, nhưng sư muội Tiết cô nương cùng Kim Thiên Phái không thù không oán. Vãn bối thành tâm muốn nhờ, thỉnh cầu Ngọc chưởng môn nghĩ lại, nếu như Ngọc chưởng môn có điều kiện, chỉ cần vãn bối làm được, nhất định sẽ hết sức hoàn thành."
Ngọc Băng Khiết cười lạnh: "Xem ra trong nhất thời nửa khắc các ngươi là nhất định không chịu đi. Điều kiện? Có thể, chỉ có một - ta muốn Tiết Tử Linh, chết ở trước mặt ta."
Trang Trừng bận rộn khuyên nhũ: "Ngọc chưởng môn, Tiết cô nương trong lòng lo lắng sư muội, về tình có thể tha thứ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."
Ngọc Băng Khiết: "A, Tiết Tử Linh tiếng xấu đồn xa, sư muội của cô ta sợ cũng không phải nhân vật đơn giản gì."
Trang Trừng lặng im cúi thấp đầu.
Tiết Tử Linh khẽ hất cằm, nói ra một cái tên: "Độc Hoạt."
Đến giờ phút này, kế hoạch giấu giếm đã hoàn toàn thất bại.
Vừa nghe, Ngọc Băng Khiết liền biến sắc: "Quả nhiên mèo mã gà đồng! Một tên trộm cắp, một tên ma nữ, tỷ muội các ngươi quả nhiên là tình nghĩa sâu nặng a!"
Tiết Tử Linh: "Độc Hoạt không phải ma nữ."
Ngọc Băng Khiết: "Không phải? Hừ, Trang Trừng, ta hỏi ngươi, hai năm trở lại đây, danh môn chính phái chúng ta chết trong tay ma nữ kia có bao nhiêu?"
Trang Trừng: ".... Ước chừng, có hơn bảy mươi người."
Ngọc Băng Khiết: "Ta còn tưởng ngươi không biết! Đây không phải ma nữ, còn có thể là cái gì? Vì một ma nữ giết người như rơm rạ, ngươi lại hướng ta cầu Ngưng Băng Phục Linh? Chẳng lẽ muốn cứu sống ma nữ, để cô ta đi giết càng nhiều người sao?"
Tiết Tử Linh nhíu mày: "Độc Hoạt không phải ma nữ, những người nàng giết đều có nguyên do, chính là khinh thường giải thích với bọn con lừa tự xưng là danh môn chính phái, mới gánh tội oan."
Trang Trừng nhẹ nhàng kéo tay áo Tiết Tử Linh.
Tiết Tử Linh: "Thật có lỗi."
Ngọc Băng Khiết khó nén ngạc nhiên, liếc mắt thấy Trang Trừng vừa buông tay ra, có chút hiểu được, nghĩ ngợi hồi lâu, trong mắt lộ ra chán ghét: "Dù các ngươi nói gì, ta sẽ không đáp ứng. Các ngươi đi đi."
Trang Trừng cảm thấy hôm nay không thể thuyết phục Ngọc Băng Khiết đồng ý, nhiều lời vô ích, không bằng chờ ngày mai lại đến, có lẽ sau khi Ngọc chưởng môn tỉnh táo, sự tình sẽ có chuyển biến. Nhìn về phía Tiết Tử Linh, Tiết Tử Linh hướng nàng gật đầu. Trang Trừng nói: "Ngọc chưởng môn, hôm nay nhiều mạo phạm, kinh xin Ngọc chưởng môn khoan thứ không so đo. Vãn bối trước cáo từ, mời Ngọc chưởng môn quý trọng thân thể, ít sinh tức giận."
Tiết Tử Linh: "Cáo từ."
Ngọc Băng Khiết không thèm nhìn, cao giọng phân phó: "Người tới! Đem gạch trong nội đường toàn bộ lau một lần. Không, ba lần."
Tiếng nói còn chưa dứt, một đệ tử mặc váy lam mặt mài thanh tú từ bên ngoài chạy vào: "Chưởng môn, đại sư tỷ truyền thư!"
Ngọc Băng Khiết lập tức bắt lấy, mở ra nhìn, sau đó chậm rãi khép tờ giấy kia lại cuốn vào lòng bàn tay, nhắm mắt không nói. Thật lâu, Ngọc Băng Khiết hờ hững nói với đệ tử: "Doanh Quân, ngăn hai người kia lại, đem tới gặp ta."
Buông tay, bột phấn trong lòng bàn tay chảy xuống.
Vào lúc này, Trang Trừng đang cật lực khuyên bảo Tiết Tử Linh: "Ngày mai chúng ta lại đến, cô không được xúc động như vậy nữa. Thí dụ như xốc gạch lên hết, nhục mạ Ngọc chưởng môn là con lừa, những lời như thế này cũng đừng bao giờ nói giỡn."
Tiết Tử Linh: "Đã biết."
Trang Trừng lo lắng: "Thật sự đã biết?"
Tiết Tử Linh: "Lắm lời."
Trang Trừng thở dài: "Lần này là ta suy nghĩ không chu toàn, trước đây chỉ biết Ngọc chưởng môn vô cùng tôn sùng võ lâm chính thống, thật không ngờ con người Ngọc chưởng môn lại có chút nóng nảy như vậy."
Tiết Tử Linh: "Có chút? Nếu không phải có ngươi ở đây, bà ta nhất đinh sẽ giơ kiếm đâm vào miệng ta."
Trang Trừng nghĩ thầm, câu này hình như là nàng đang ám chỉ rất cảm kích ta? Thì ra Tiết cô nương là một người có lòng biết ơn, xem ra muốn khuyên nàng trở về chính đạo chỉ là chuyện trong tầm tay.
Tiết Tử Linh nói tiếp: "Ta cũng chỉ có thể đả thương bà ta, tự mình đi lấy Ngưng Băng Phục Linh thôi."
Trang Trừng: "..." Nàng thật sự là suy nghĩ quá nhiều.