Ngoài dự đoán, phát biểu của Thủy Nhạc trong lễ trao giải cũng không nhấc lên sóng gió, ngược lại khiến mọi việc bắt đầu có xu thế bình ổn trở lại. Bất quá ngẫm lại cũng có thể hiểu được, những lời đó, tuy không dõng dạc, nhưng bù lại ngôn từ khẩn thiết, đủ để đả động lòng người.

Cũng may người dẫn chương trình trong lễ trao giải đức cao vọng trọng lại hiểu rõ nghĩa lớn. Sau khi Thủy Nhạc rời khỏi, sân khấu trở nên im lặng xấu hổ, MC quét quanh toàn trường một cái, bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy, mấy lời vừa rồi của Thủy Nhạc, đáng giá chúng ta vỗ tay!" Sau đó toàn trường vỗ tay như sấm, kéo dài hồi lâu mới dừng lại. Sau đó MC dường như không có việc gì tiếp tục chương trình.

Cứ như vậy, tuy rằng không đến mức xoay chuyển tình thế, nhưng truyền thông cũng không rầm rộ đưa tin xấu, lẫn nhau nghênh đón một đoạn tháng ngày bình yên. Rốt cuộc Thủy Nhạc cũng có thể tham gia tiệc đón gió tẩy trần do bạn bè chuẩn bị, chính là ở ngay quán rượu "Quán rượu nhỏ" mà cô nhớ mãi không quên kia.

Hiện giờ Tả Tiệp hẳn là người nhàn rỗi nhất, cho nên lúc Thủy Nhạc cùng cậu ta và Y Ân vào phòng ăn, nghĩ mình là người đến sớm nhất, kết quả, Hoài Bắc và Hàn Trang đã sớm ngồi đó trò chuyện hồi lâu!

"Ai nha, Nhạc Nhạc!" Hàn Trang vừa thấy Thủy Nhạc đến liền bật người chạy tới cho cô một cái ôm lớn: "Nhớ muốn chết rồi ~"

Hoài Bắc đang nói chuyện đến một nửa không kịp thu hồi, há miệng sửng sốt vài giây mới bình thường lại, ghét bỏ nói: "Già đầu rồi, còn không biết xấu hổ!"

Thủy Nhạc vốn muốn gọi ông ấy một tiếng, kết quả lại bị ông ấy chọc cười ha ha.

"Chú đây là chân thành, chân thành có biết không." Hàn Trang buông Thủy Nhạc ra, nghiêm túc phản đối: "Lại nói, tuổi của tôi cũng không lớn bằng ông!" Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Hoài Bắc, xoay người nói với Tả Tiệp: "Tả Tả còn chưa gặp Hoài Bắc lão sư phải không? Tuy cũng không có gì đáng nhìn, nhưng mà đều đến đây, chú cũng nên giới thiệu hai người một chút ~" Sau đó liền kéo Tả Tiệp đang ngại ngùng đứng một bên đưa đến trước mặt Hoài Bắc.

"Đây là Tả Tiệp, thanh niên rất nghiêm túc rất cố gắng cũng rất có tài năng, Hoài Bắc lão sư chỉ giáo nhiều hơn nha ~"

"Chào Hoài Bắc lão sư!" Tả Tiệp cung kính hô một tiếng.

Hoài Bắc lại không để tâm nói với Hàn Trang: "Chúng tôi đã biết nhau." Nhìn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Hàn Trang, lại bổ sung: "Bạn trai cậu ta tôi cũng biết, có phải không, Y Ân?"

Y Ân tỏ vẻ không ngờ mình cũng trở thành đối tượng bị trêu chọc. Tả Tiệp lại đỏ mặt, chọc mọi người nở nụ cười.

"Ngả tỷ tỷ và Tuyền ca không đi cùng chú sao?" Thủy Nhạc hỏi Hàn Trang.

"Cháu sẽ không cho là ba người bọn chú quay xong chương trình vẫn là trẻ sinh ba dính lấy nhau chứ?" Hàn Trang kinh ngạc nói, Thủy Nhạc duy trì nụ cười, không phủ nhận: "Bọn họ đang quay một chương trình khác, tối nay vốn có thể tới, nhưng mà khách mời đến muộn, nên phỏng chừng là tới không kịp. Vừa rồi Tâm Ngả còn khóc lóc van xin chú phải quay phim lại ~"

"Quay phim gì đó? Tôi muốn chụp ảnh!" Danh Ẩn đẩy cửa phòng, vừa vặn nghe được câu cuối cùng của Hàn Trang, chưa rõ đã bắt đầu ồn ào.

Hàn Trang vui hớn hở quay đầu nói với Hoài Bắc: "Người này mới không biết xấu hổ, là loại không còn mặt mũi đó!"

Danh Ẩn không để ý bị mọi người cười nhạo, nghiêng người như một quý ông, làm động tác mời nữ sĩ phía sau tiến vào. Vì thế khi Văn Khê vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy được Thủy Nhạc đang vui vẻ mở miệng cười. Không biết có nên cảm thấy may mắn không, bởi vì chính mình có thể trong số bạn bè ít ỏi đếm trên đầu ngón tay của chị ấy, chiếm một vị trí nhỏ nhoi.

"Nhạc Nhạc ~" Văn Khê đi qua, nhẹ nhàng ôm Thủy Nhạc một cái, lý do danh chính ngôn thuận nhất: "Đã lâu không gặp!"

"Hi, tiểu Khê ~" Thủy Nhạc nhìn cô ấy, cười khẽ chào một tiếng.

Sở dĩ Văn Khê và Danh Ẩn đồng thời xuất hiện, lấy tính cách khác nhau của họ, chỉ có khả năng là vì công việc hoặc là trùng hợp. Sự thật là Văn Khê dựa vào bộ phim điện ảnh mới chiếu đã nhận được lời mời của "Điện ảnh thị giới", Danh Ẩn hẹn cô ấy và thợ chụp hình ở nơi khác làm phỏng vấn, nhưng mà hai người đều ăn ý dành ra chút thời gian đến tham gia cuộc họp mặt này.

Nếu Văn Khê biết lần họp mặt này mình sẽ nghe được Thủy Nhạc chính miệng nói ra câu kia, không biết cô ấy có tìm cớ từ chối ngay từ đầu không...

Lam Băng là người đến sau cùng, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, vừa quay ngoại cảnh trở về. Nàng ngồi vào bên cạnh Danh Ẩn. Sau đó đột nhiên Danh Ẩn hỏi Thủy Nhạc ngồi đối diện: "Nhạc Nhạc lần trước con khen nam diễn viên trong tạp chí của chú đẹp trai quỷ khóc thần sầu, còn nhớ không? Ngày mai cậu ta sẽ đến đây chụp ảnh bìa nga, có muốn chú hẹn ra cho con gặp không?" Nói xong còn đặc biệt đáng khinh đá lông mi một cái.

Thủy Nhạc tựa tiếu phi tiếu, liếc nhìn Lam Băng một cái, thản nhiên trả lời: "Không nên nói lung tung, bạn gái của con đang ngồi bên cạnh chú đó ~"

Ngay từ đầu, trừ bỏ Y Ân, tất cả mọi người đều cho rằng Thủy Nhạc đang nói đùa, chỉ có Lam Băng, nhếch nhếch khóe miệng, thẳng tắp nhìn lại cô. Ánh mắt kia, mang theo rõ ràng sung sướng, cưng chiều, ôn nhu. Vì thế, trong phòng loạn lên.

Văn Khê không kinh ngạc, một chút cũng không. Chỉ là, giống như chờ thật lâu cuối cùng cũng chờ được thẩm phán đưa ra phán quyết, cho dù sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn khó tránh khỏi hoảng hốt trong lòng. Hơn nữa, không biết sau đó mình nên lộ ra vẻ mặt gì.

Cũng may Thủy Nhạc vì ổn định cảm xúc mọi người, thành công dời đề tài: "Đúng rồi, con và Y Ân mở một công ty, Công ty TNHH truyền thông ảnh thị Y Thủy, tên này tuyệt đối không phải như mọi người nghĩ, chỉ là có ý 'Vị y nhân, tại thủy nhất phương'*."

*Vị y nhân, tại thủy nhất phương: Dáng ai đứng đó cạnh bờ sông, tim ta hằn lấy bóng người.

Lúc này đây, ngay cả Lam Băng cũng kinh ngạc. Danh Ẩn chịu không nổi kích thích, hét lên: "Còn làm chuyện kinh thiên động địa gì nữa, lập tức khai hết đi, chú vẫn còn chịu đựng được!"

"Hai ngày nữa sẽ tổ chức chiêu đãi ký giả, chú có muốn mang người đến tham gia không?" Thủy Nhạc trêu tức nói. Nhưng lúc nói những câu này, ai cũng không thể tưởng tượng được lần chiêu đãi này sẽ phát sinh chuyện gì.

Cuối cùng đương nhiên Thủy Nhạc uống một ít rượu, cho dù chỉ là rượu trái cây, cũng đủ làm cô choáng váng, tuy rằng cô cảm thấy đầu óc mình vẫn vô cùng thanh tĩnh. Lam Băng tự nhiên đảm đương trọng trách lái xe đưa Thủy Nhạc về. Thật ra Thủy Nhạc chỉ có chút say, đoạn đường về nhà cũng đủ để tỉnh táo lại.

Về đến nhà, Lam Băng quen thuộc mở đèn phòng khách, xoay người lấy hai đôi dép trong kệ giày ra, một đôi trong đó thả vào bên chân Thủy Nhạc.

Thủy Nhạc đỡ tay Lam Băng đổi giày, thuận tiện lao vào mỗ hùng, đi qua đặt mông ngã xuống tấm thảm mềm mại trên sàn nhà, vẫn còn chút choáng váng.

Lam Băng nhìn Thủy Nhạc đang nhắm mắt lại ôm chặt mỗ hùng, trong lòng mềm mại hóa thành nụ cười ôn nhu bên khóe miệng, lập tức đi đến phòng bến cắt hai miếng chanh mỏng pha một ly nước ấm, mới trở về bên cạnh cô, ngồi xếp bằng xuống.

"Bảo bảo, bảo bảo? Uống nước nào, ngoan ~" Lam Băng cười, dỗ người rõ ràng.

Thủy Nhạc đem mặt chôn vào bụng lông mềm mại của mỗ hùng, kháo! Cô chỉ có chút choáng thôi có được không? Có được không!

"Được rồi, nước chanh, uống chút đi, đứng lên ~" Lam Băng nghiêm túc nhẹ giọng nói khẽ.

Thủy Nhạc rốt cuộc ngẩng đầu, màu sắc trên má, không biết là vì đè ép, hay vì hơi men mà trở nên hồng hào, nhận lấy cái ly từ tay Lam Băng, uống một ngụm: "Ân ~ chỉ có hai miếng, không chua."

"Phải không?" Lam Băng nghi hoặc, hơi nghiêng người, kề môi vào nơi Thủy Nhạc vừa uống, nhấp một ngụm: "Ừm, vậy lại thêm hai miếng nữa!" Nói xong thuận tay cầm cái ly lại đứng dậy vào phòng bếp.

Thủy Nhạc nghe được một thoáng thanh hương len lõi vào hơi thở của mình, nói không nên lời là cảm giác gì. Người phụ nữ này, bắt đầu công thành đoạt đất rồi sao.

Đương nhiên Lam Băng không thật sự thêm vào hai miếng chanh, chỉ dùng thìa đâm vài cái, làm cho tép chanh vỡ ra, sau đó vớt sạch vỏ cùng hạt. Tiểu bằng hữu thật soi mói a ~

"Uống xong ly này, đợi một lát hãy đi tắm, ân?" Lam Băng lại lần nữa cầm ly nước thả vào tay Thủy Nhạc, để cho cô uống từng ngụm từng ngụm, còn mình đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, chuẩn bị sẵn nước ấm.

Lúc nàng trở ra Thủy Nhạc đã uống hết nước trong ly, đang miễn cưỡng nằm trên bụng mỗ hùng dùng ánh mắt mơ màng nhìn nàng, giống như, vẫn luôn nhìn về hướng này chờ nàng đi ra, ly nước rỗng đặt ngay bên cạnh.

Lam Băng không phát giác dừng một lát, âm thầm thở dài một hơi, thật không biết ai mới là người say...

Tầm mắt Thủy Nhạc vẫn đuổi theo Lam Băng mãi đến khi nàng ngồi xổm xuống bên cạnh. Cô ấy lại dùng cái loại... giọng điệu đáng chết này nói nói chuyện với mình: "Ngoan, đi tắm đi ~" Sau đó vươn tay về phía Thủy Nhạc.

Thủy Nhạc quyết định phải biết nghe lời.

Lam Băng kéo Thủy Nhạc lên, nắm tay đưa vào phòng ngủ, đợi đến khi cô ôm áo ngủ chuẩn bị đi vào phòng tắm, xoa xoa tóc cô, dặn dò nói: "Đừng để ướt tóc, ngày mai rồi gội đầu, nhớ không?"

"Nga."

"Ngâm một chút là được rồi, chị ở trong này, có chuyện gì thì gọi."

"Ân."

Lam Băng nhìn Thủy Nhạc chậm rì rì biến mất sau cánh cửa phòng tắm, xoay người đến phòng khách rót một ly nước cho mình, sau đó đi tới đầu giường ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi.

Đến khi Thủy Nhạc tắm xong đi ra, vừa liếc mắt liền thấy Lam Băng đang tựa vào đầu giường nhìn mình, trong tay còn đang ôm ly mình vừa uống nước, mới hốt hoảng nhận ra một chuyện. .

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

"Em phát hiện, toàn bộ đồ dùng trong nhà, đều đã có đôi có cặp cả rồi ~" Nói xong còn thật sự nhìn quanh một vòng.

Lam Băng không chút xấu hổ vì bị phát hiện, bình tĩnh đáp: "Còn thiếu một cái nữa."

"Cái gì?" Thủy Nhạc đảo mắt, có chút hiếu kỳ.

Lam Băng bí hiểm nở nụ cười một hồi, mới nhìn vào mắt cô nói ra một chữ: "Em."

Đáp án này, nói thế nào đây, nằm ngoài mà lại trong dự đoán, cho nên cũng không cảm thấy trở tay không kịp. Cô chỉ nhướng mày cao cao, đi đến trước mặt Lam Băng, từ trên cao nhìn xuống: "Câu hỏi tiếp theo, phải thành thật trả lời ~ câu nói vừa rồi, có phải lần đầu tiên chị mua cái ly này thì đã nghĩ đến rồi phải không?"

Thời điểm hỏi, Thủy Nhạc thoáng khom người, đuôi tóc ẩm ướt không nghe lời rơi xuống trước ngực áo, cổ áo ngủ hơi thấp.

Lam Băng híp híp mắt nhìn thẳng vào đáy mắt thanh triệt của Thủy Nhạc, như cô mong muốn, thành thật trả lời: "Đúng vậy." Lời ra khỏi miệng đã trở nên khàn khàn.

Thủy Nhạc vốn muốn giễu cợt nàng một chút, nhưng cuối cùng vẫn không có. Nàng đã bị ánh mắt ẩn nhẫn đang khắc chế khát vọng sâu bên trong nàng mê hoặc, từng chút một tới gần mặt nàng, rất nhẹ rất nhẹ, hôn một cái vào môi nàng. Nụ hôn mỏng như cánh ve, nháy mắt phá vỡ kiên trì của nàng.

Lam Băng đột nhiên dùng sức ôm chặt eo Thủy Nhạc, xoay người đem cô áp đảo lên giường, hung ác hôn lên cánh môi kia.

Thủy Nhạc còn chưa kịp cảm nhận nụ hôn của Lam Băng có bao nhiêu tinh tế, đã phải thân bất do kỷ thừa nhận bá đạo đoạt lấy từ nàng, cố gắng đáp lại, hai tay vô ý thức leo lên vai nàng.

Trời ạ, nàng ngọt quá! Lam Băng hôn đến không chừa lối thoát, liếm láp qua từng tấc trong khoang miệng cô, dùng lực hút đến đầu lưỡi run lên, cuối cùng theo không kịp nước bọt theo khoé miệng tràn ra. Lam Băng mới buông tha hôn đến vành tai nàng, ở vành tai nàng liếm láp.

"Ha..." Thủy Nhạc rốt cuộc nhịn không được run rẩy, nhẹ nhàng ma sát hai chân, còn không hiểu đỏ mặt.

Lam Băng đột nhiên dừng lại động tác, nhích nửa người trên, chăm chú nhìn xuống đôi mắt sương mù của Thủy Nhạc, thở hổn hển nói: "Bảo bảo, em say rồi."

Thủy Nhạc tựa hồ cũng không nghe được tiếng Lam Băng, cô chỉ nhíu chặt hàng lông mày, nâng mắt khẩn cầu nhìn Lam Băng, nhẹ nhàng kéo đuôi tóc đang rũ xuống bên vai mình, có chút vội vàng lại dường như thúc giục hô một tiếng: "Lam..."

Lam Băng muốn điên rồi. Nàng không nhẫn nại được nữa, một đường gặm cắn xương quai xanh, đầu lưỡi trước ngực nàng dao động, mơn trớn viên tròn của nàng, khiêu khích nhũ tiêm run rẩy.

Thủy Nhạc liên tục run rẩy, những vui thích khó có thể mở miệng hóa thành từng chữ rõ ràng, mỗi một lần đều gọi tên nàng: "Lam... Lam..."

Khi đầu lưỡi của Lam Băng tới được nơi cấm địa kia, phát hiện, nàng đã ướt đến rối tinh rối mù...

Thời điểm Thủy Nhạc tỉnh lại, cảm giác mình bị ôm vào lòng người nào đó, một bàn tay từ phía sau gắt gao giam giữ eo nàng, chóp mũi cũng vừa vặn chạm vào lỗ tai nàng, hô hấp từng nhịp từng nhịp giống như đang thấp giọng ôn nhu dỗ dành.

"Tỉnh?" Cảm giác được người trong lòng nhúc nhích, Lam Băng dịu dàng hỏi, không biết nàng đã tỉnh bao lâu.

Thủy Nhạc không nói lời nào, vặn vẹo lật người qua hôn lên mặt nàng, nhìn thoáng qua nụ cười như rạng rỡ như ánh mặt trời kia, nhịn không được vùi vào ngực nàng, giống như lại ngủ tiếp, thật lâu không có động tĩnh gì. Thủy Nhạc thừa nhận mình có chút ngượng ngùng.

Lam Băng cười khẽ, thuận tay siết chặt cô vào lòng, thật muốn đem người này khảm vào lòng mình, tay phải như có như không vuốt ve tóc cô.

"Lam," Qua hồi lâu, Thủy Nhạc đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Không phải hôm nay phải trở lại phim trường sao?" Nếu cô nhớ không lầm Lam Băng đã nói phải sớm trở lại phim trường, bộ phim mới được quay ở một vùng núi bên cạnh thành phố, có chút xa.

"Ừm." Lam băng không chút để ý nói.

"Hắc, vậy giờ này chị còn ở đây?"

Lam Băng đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn vào mắt Thủy Nhạc, tay phải nhẹ ôm má cô nhàng vuốt ve, thành thật nói: "Chị không hy vọng, trải qua tối hôm qua, hôm sau lúc em thức dậy em lại không nhìn thấy chị bên cạnh."

Thủy Nhạc đón lấy ánh mắt nàng, trừng mắt, hai má lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi đỏ lên, thời điểm cả gương mặt đều sắp hồng thấu, đột nhiên lật người một cái, nằm úp sấp giống như mỗ hùng, đem mặt chôn vào gối đầu, ồm ồm nói: "Em đã thấy được rồi, chị có thể đi!"

Thực đáng yêu! Lam Băng nhịn không được phì cười, nghiêng qua đè lên người cô, đem mặt chôn vào cổ cô cười ha ha không ngừng, mãi đến khi Thủy Nhạc nhịn không được nữa rống lên một tiếng: "Chị tránh ra..."

Rốt cục Lam Băng cũng cười đủ, nâng nửa người trên lên, bắt đầu ăn nói khép nép dỗ dành: "Được rồi được rồi, bảo bảo, đứng lên nào, chị thật sự phải đi rồi ~" Vừa dỗ vừa dùng tay lắc lắc vai.

Thủy Nhạc thuận thế trở mình lại, ai ai ôi ôi bị vây giữa hai cánh tay Lam Băng, từ đầu đến đuôi thưởng thức dung nhan nàng một lần. Người phụ nữ từ trong ra ngoài đều giống như được tinh tế điêu mài này, báu vật vô tình bị đánh rơi trên trần gian này, vậy mà hiện tại lại thuộc về mình.

"Lam, có phải em đã mang đến phiền phức cho chị không?" Thủy Nhạc nhẹ nhàng hỏi, cô rũ mi mắt, không dám nhìn vào mắt Lam Băng. Trong chuyện của Tả Tiệp nàng xử sự cố chấp như vậy, đem mình và cả Lam Băng đều liên lụy vào, nhưng chưa từng hỏi qua cảm nhận của Lam Băng.

Lam Băng không đáp, chỉ chậm rãi cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ sát chóp mũi Thủy Nhạc. Lam Băng rất thích làm hành động nhỏ này, chọc cho Thủy Nhạc cười khanh khách như đứa bé, sau đó lại ôn nhu lưu luyến hôn cô.

Một nụ hôn kết thúc, Lam Băng tách khỏi môi nàng, giữa hai người hơi thở quấn quýt, từng câu từng chữ nói: "Thủy Nhạc, chuyện giữa hai chúng ta, mặc kệ em ở trước mặt mọi người nói cái gì, ở trước mặt truyền thông phát ngôn thế nào, chị đều đồng ý."

"Lam..."

"Nhưng mà, thực tế em có yêu chị không, chúng ta có bên nhau không, chuyện này chỉ có thể do chị quyết định."

Thủy Nhạc yên lặng nhìn nàng hồi lâu, rất chậm rất chậm tràn ra một nụ cười, nhẹ nhàng mà "Ân" một tiếng. Lại nói tiếp cũng không quan trọng nữa, Thủy Nhạc cảm thấy giờ phút này cái ôm của nàng, cũng đã đủ chống đỡ hết thảy mưa gió sau này.

"Ngủ thêm chút đi," Lam Băng hôn hôn khóe môi cô, dịu dàng nói: "Chị nấu chút cháo, đợi lát nữa em tỉnh lại là có thể ăn." Nói xong đợi được người nào đó ngoan ngoãn trả lời, mới xoay người rời giường.

Thủy Nhạc nằm trong ổ chăn, cả người biếng nhác, lại luyến tiếc ngủ. Không kiềm chế được nghĩ buổi tối ngày hôm qua Lam Băng nói, đột nhiên bật người dậy từ trên giường nhảy xuống, mở ngăn tủ ra, cầm thứ gì đó trong tay, sau đó chậm rì rì đi ra phòng khách.

Lam Băng đang ở phòng bếp bận rộn, đưa lưng về phía cửa đang cắt gì đó, trên người mặc chiếc áo ngủ giống hệt nàng. Thủy Nhạc dừng chân, lẳng lặng nhìn bóng lưng đó thật lâu, mới đi qua, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghiêng đầu dán đôi má vào sau gáy nàng.

"Bị bóng lưng đảm đang của chị quyến rũ?" Lam Băng Thủy Nhạc cong khóe môi, động tác trên tay vẫn không ngừng.

"Ân, nhưng mà chỉ có một chút, không phải nhiều như chị nghĩ đâu ~" Nói xong liền cảm nhận được người trong lòng run rẩy, vì thế cũng nhắm mắt lại nở nụ cười.

Kế tiếp không có người nói chuyện, Thủy Nhạc cứ như vậy treo trên lưng Lam Băng. Lam Băng cũng không ngại vướn tay vướn chân, mãi đến khi đem giã vị bỏ vào nồi, mới xoay người. Nhìn gương mặt tươi cười dương dương tự đắc của Thủy Nhạc, lại nghĩ rất nhanh sẽ không thấy được dáng vẻ dễ thương mềm mại của cô nữa, thế nhưng trong nháy mắt cảm thấy bàng hoàng.

Lam Băng liền dùng lực, gắt gao ôm Thủy Nhạc vào lòng, dùng sức đến như muốn đem cô nhào nát. A... thật muốn đeo nàng vào bên hông!

Thủy Nhạc cũng không giãy giụa, chỉ im lặng, nhu thuận, tùy ý cho Lam Băng phát tiết dục vọng chiến hữu của nàng. Thực ra, cái ôm như vậy cho Thủy Nhạc cảm giác càng an toàn vì có người cần mình, cho dù có chút đau, cũng chỉ làm cô càng thêm tỉnh táo càng cảm nhận sự sâu sắc của cái ôm này. Cô thích Lam Băng ôm mình như vậy.

Cứ như vậy yên lặng một hồi, Lam Băng rốt cuộc tỉnh táo lại, chậm rãi giảm bớt lực tay, nhưng vẫn ôm Thủy Nhạc vào lòng, trán kề trán, thành thực nói: "Bảo bảo, chị không muốn đi, làm sao bây giờ?" Nói xong không đợi Thủy Nhạc trả lời, liền hết sức triền miên hôn xuống.

Cuối cùng đến lúc tách ra, Thủy Nhạc chui đầu vào cổ nàng thở phì phò, tinh tế cảm nhận phần ngọt ngào quyến luyến này. Hồi lâu, mới đem chìa khóa vẫn cầm trong tay giơ lên trước mặt nàng.

Lam Băng kinh hỉ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu và cảm động, trong lòng rạn rỡ sinh huy. Thủy Nhạc thấy rất rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play