Bữa tiệc liên hoan trước khi quay phim, nữ nghệ sĩ tự nhiên đều muốn trang điểm thật đẹp một phen, Vương Vân lúc này say đến bất tỉnh nhân sự, trang điểm cũng đậm một chút, muốn nhìn ra diện mạo thật của nàng qua lớp trang điểm này cũng là chuyện khó khăn.
Vu Thi Lam bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, nhưng càng nhìn càng thấy nàng có chút quen thuộc. Gặp qua ở nơi nào, lại không nhớ được, cảm giác kỳ quái này làm cho lòng cô có một chút phiền muộn.
"Chị, cô ấy giống như nhận thức chị nha." Vu Viễn Hành yên lặng nói.
Hình như thật sự là như vậy, nàng vừa rồi còn kêu tên mình?
Vu Thi Lam dời tầm mắt, lấy tấm hình có chữ ký của Kiều Phỉ Vũ đưa cho Vu Viễn Hành, "Cầm lấy, chữ ký của Thiên tiên tỷ tỷ của em. Trước nên ra ngoài đi, chị đi đặt cho em một phòng."
Cửa vừa đóng chưa đến hai phút, di động của Vương Vân đột nhiên vang lên. Tiếng chuông vui tươi vang lên qua lại ba lần, Vương Vân mới mơ mơ màng màng theo bản năng cầm lấy điện thoại bấm nghe, "Uy, là ai a."
"Vân Tử, cậu đi đâu rồi, người trong đoàn phim đã sớm ra về, cậu chỉ có một mình lại đi nơi nào?" Đào Tiểu Muội lo lắng trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.
Là một người trợ lý có tâm, Đào Tiểu Muội đối với buổi tiệc liên hoan đêm nay đối với mấy cái loại nam nhân nào đều là có thể lý giải, sở dĩ không có nhắc nhở Vương Vân, là vì biết Vương Vân là người thông minh, sẽ không tùy tiện bắt chính mình làm chuyện không tốt. Nhưng là trái chờ phải đợi người, thời điểm đi vào vừa thấy các hàng ghế lô đã hoàn toàn trống không, giờ phút này cô mới thật sự hoảng sợ.
Cô hiểu được Vương Vân, nàng một lòng cầu tiến, rất nhiều thời điểm... nhỡ đâu bí quá hóa liều.
Đêm nay không thấy người, di động liên tục ba tiếng mới bắt máy. Đào Tiểu Muội tưởng rằng nàng đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt, bị tên đàn ông đáng khinh nào đó mang đi rồi chứ.
Vương Vân híp mắt nhìn chung quanh, đầu đau, tay hướng về nguyệt thái dương xoa xoa, "Nga, tớ trước đã trở về. Uống nhiều một chút, nên muốn ngủ."
Đào Tiểu Muội bất chấp sinh khí, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng mà thở ra.
"Vậy cậu hiện tại đang ở đâu, có muốn tớ đến xem cậu hay không, hay là mua cho cậu một chút đồ giải rượu?" Cô nói.
"Không cần đâu, không còn sớm, cậu cũng về sớm chút mà nghỉ ngơi đi." Mơ mơ màng màng nói xong, Vương Vân liền cầm điện thoại để qua một bên, điện thoại có tắt máy hay không cũng không có tinh thần quản.
Đào Tiểu Muội thở dài, đang muốn treo điện thoại, di động lại có cuộc điện thoại mới đến.
"Hà ca." Cô bận rộn đón nghe.
Âm thanh Hà Tăng trầm thấp, ngữ khí cũng có chút bất đắc dĩ, "Nhân vật của Vân Tử không còn, cô nói với cô ấy một chút, hảo hảo an ủi cô ấy. Mau chóng mang người trở về, tôi bên này sẽ an bài cho cô ấy một nhân vật mới."
Đào Tiểu Muội vừa rồi còn đau lòng cho Vương Vân, nghe xong nào có thể nhẫn được, "Sao lại như thế? Ngày mai bấm máy, hợp đồng đều đã ký, làm sao lại nói không còn là không còn?!"
"Không còn là không còn, hỏi nhiều vậy làm cái gì." Nhân vật của nghệ nhân dưới trướng Hà Tăng bị cướp, vốn là tâm tình không tốt, Đào Tiểu Muội lại rống hắn, hắn cũng tức giận, "Cô cố gắng nói cho Vân Tử là được, chuyện bên này không cần cô quản."
Nói xong đều không muốn nói gì nữa liền cúp máy.
Đào Tiểu Muội nghe âm thanh tu tu tu, lại nhớ đến vừa rồi Vương Vân uống say âm thanh mơ mơ màng màng, nhất thời liền bi thương, cổ họng như chua xót.
Lần trước nhân vật Thẩm Nghi Hương chuẩn bị lâu như vậy cũng bị cướp, lần này nhân vật nữ thứ chuẩn bị bấm máy cũng bị đoạt, này phía trước phía sau lại buôn bán lời bao nhiêu tiền a, Vân Tử muốn như thế nào liền làm như vậy, không hay ho rồi!
Đào Tiểu Muội càng nghĩ càng khóc rất thương tâm, vừa cầm lấy di động vừa đi vừa khóc, do dự cả buổi, do dự một lát rồi quyết định hay là ngày mai hãy nói cho Vương Vân. Hiện tại cậu ấy uống say như vậy chắc cũng đã ngủ, nói chuyện này, cậu ấy lại khó chịu ngủ không được, không biết lại trở thành bộ dáng gì.
...
Đợi đến một cái phòng mới, hơn nữa đã tắm rửa xong, Vu Viễn Hành mới phát hiện chị ruột nhà mình làm được chuyện tốt. Lớn như vậy mà nửa đêm lại đuổi hắn đi, quần áo đổi giặc cũng chưa cấp, tắm rửa hắn ngay cả quần lót cũng chưa mặc.
Có thể tưởng tượng được hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh có chữ ký của Thiên Tiên tỷ tỷ cả nửa tiếng, lại lên mạng lên mặt với nhóm đồng bọn cũng nửa tiếng, hiện tại đã khuya.
Muộn như vậy, chỉ sợ chị đã ngủ rồi.
Ngày mai bắt đầu bấm máy, đây chính là bộ phim đầu tiên mà có chị nhà mình tham gia, nếu không thể xinh đẹp, kia khẳng định là chuyện ăn năn lớn nhất. Đã trễ thế này, hay là đừng đi quấy rầy này, trước đem quần lót giặt đi, thổi khô bằng điều hòa một đêm, ngày mai mặc vào rồi đi về phòng lấy quần áo.
Mà bên kia, Vu Viễn Hành tưởng rằng Vu Thi Lam đã ngủ, chính là một bên đang cầm khăn ướt một tay cầm trang sức tháo ra, đem nửa người của Vương Vân kéo ra giường, đầu cố định ở trên đùi của mình, cúi đầu tẩy trang cho nàng.
Sau khi tẩy trang cho Vương Vân, tuy rằng trên mặt còn vương lại cặn trang điểm, nhưng cũng lộ ra tướng mạo thật của nàng. Gương mặt trắng nõn, mi nhãn tinh tế, chóp mũi khéo léo, đôi môi có vẻ tái nhợt, nhưng rất mảnh mai ôn nhu. Tựa như... tựa như người phụ nữ trong mộng kia.
Cái người phụ nữ kia, có ánh mắt rất đẹp.
Nhưng là hiện tại, cái người phụ nữ kêu Vương Vân này đã từ từ nhắm hai mắt.
Mà người kia luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô, hiện tại lại xuất hiện trong hiện thực, đang ở trước mặt của cô. Người uống say hay vô ý thức, đầu gối lên đùi của cô, tựa hồ trong lòng có phiền muộn gì đó, mi tâm còn hơi hơi nhíu lại.
Vu Thi Lam tay có chút run, cô nhẹ nhàng ôm đầu Vương Vân, đặt ở trên giường. Sau đó đứng dậy, khinh thủ khinh cước đi vào phòng vệ sinh, cầm tấm khăn mặt thấm nước, sau đó trở lại lau mặt cho Vương Vân. Gương mặt của nữ diễn viên, không được qua loa, tuổi còn trẻ không chịu chú ý đợi đến khi gia rồi, có muốn hảo hảo dưỡng đều không thể đẹp trở lại giống như trước.
Cô bất tri bất giác phá lệ nhẹ nhàng, như là sợ đánh thức Vương Vân, nhưng kỳ thực trong lòng cũng không có nhiều ý tưởng như vậy, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình muốn đứng hình như là ở trong mộng, các động tác của cô hầu hết đều theo bản năng.
Tựa hồ động tác mềm nhẹ đến phá lệ không thoải mái, Vương Vân lung tung đưa tay đặt trên tay Vu Thi Lam, nhẹ giọng lẩm bẩm nói, "Tiểu Muội, đừng lộng, mau ngủ đi."
Da thịt của cô gái này thì nóng, da thì của mình thì lạnh lẽo, gặp nhau, Vu Thi Lam cảm giác tim mình đập nhanh hơn.
Cô nhớ tới cái mộng kia, trong mộng, người phụ nữ kia hình như là đang nói: Nàng yêu rõ ràng không phải là ta, nàng vì cái gì muốn vì ta mà chết?
Mà cô hồi đáp ra sao?
Cô nói không nên lời, nhưng trong lòng cũng hò hét: Không, ta không có yêu ai khác, ta yêu nàng, người ta yêu là nàng, cho nên ta mới nguyện vì nàng mà chết.
Đây là cái mộng chó má gì.
Cô sống hai mươi mốt năm, chưa từng đối với bất kể người phụ nữ nào có hảo cảm, cô rõ ràng là fans của ảnh đế Mạc Sâm, cô như thế nào, như thế nào có thể yêu một người con gái, yêu con người ta đến nổi đi tìm cái chết.
Không có khả năng, cô không phải cái người vì tình yêu mà có thể tìm cái chết.
Cho nên, dựa vào điều này, cô không có khả năng yêu một người phụ nữ.
Như vậy, vì cái gì mà mộng thấy cái người này đây.
Mà cái cô gái này giống như biết mình, có thể nàng biết một chút gì đó hay không.
Vu Thi Lam đem khăn bỏ sang một bên, cúi người nhìn Vương Vân một cái, sau đó tắt đèn, ra khỏi phòng. Chờ đến ngày mai cái người gọi là Vương Vân này tỉnh lại, cô nhất định phải hảo hảo hỏi nàng một chút.
Đêm nay Vu Thi Lam ngủ rất tốt, một đêm không mộng.
Bất quá, sáng sớm hôm sau, đoàn phim tám giờ diễn ra nghi thức bấm máy, cô là tân nhân, chủ yếu là phải dựa vào chính mình trang điểm, còn phải chạy qua sớm một chút. Cho nên sáng sớm không có đi tìm Vương Vân, mà cùng Vu Viễn Hành nói một tiếng, liền đến trường quay.
Vu Viễn Hành vì muốn chị nhà mình dẫn hắn đi gặp thần tượng, thập phần đều biết nghe lời, bảy giờ là đứng lên đi ra ngoài ăn sáng, trở về lại đem cho Vương Vân một phần điểm tâm. Thời điểm bảy giờ rưỡi là đã đứng ở trước cửa phòng, đang tính gõ cửa không nghĩ tới gõ đến lần thứ hai, cửa liền mở ra.
Nhìn cái mặt mộc lại một đôi ánh mắt sắc bén của Vương Vân, Vu Viễn Hành như thành hũ nút (kiểu như mịt mờ tăm tối), nửa ngày mới khô khan mà toát ra hai chữ, "...nhĩ hảo."
"Ta không tốt." Vương Vân nói, thối lui từng bước, để Vu Viễn Hành vào phòng.
Nàng tỉnh lại mười phút trước, nhìn thấy tin Đào Tiểu Muội gởi đến tin tức nhân vật của nàng đã bị cướp, tuy rằng đã có dự liệu, nhưng tâm tình rất rất không tốt.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền phát hiện phòng này không phải là phòng của mình, bên trong không có hành lý của mình, lại có một thùng quần áo của đàn ông. Ngay sau đó liền đi đến phòng vệ sinh, liền phát hiện mình bị tẩy trang, mà còn tẩy không sạch sẽ.
Nếu không phải trên người còn mặc quần áo ngày hôm qua, cũng không có chỗ nào không thoải mái, lúc nhìn thấy Vu Viễn Hành kia một khắc, nàng liền không chỉ hồi đáp lại một câu "Tôi không tốt", hẳn là muốn trực tiếp ra chân đạp hắn một cái.
Đương nhiên nàng hiện tại cũng thực mất hứng.
Tẩy trang cho nàng, cũng không có động vào nàng, đây là ngại nàng xấu xí sao?
Vương Vân nghĩ đến nhân vật bị cướp đi, lại nhận đến tầng tầng xui xẻo.
Vu Viễn Hành cảm giác siêu cấp xấu hổ, đồng thời còn có một chút ủy khuất, lại nói tiếp hắn còn là ân nhân cứu mạng của Vương Vân, sáng sớm còn mua điểm tâm cho nàng, này không cảm tạ thì thôi, còn một bộ biểu tình như chính mình thiếu nàng cái gì ấy?
'Cô đáp lại không tốt, tôi cũng không tốt.'
Vu Viễn Hành đem điểm tâm đặt ở trên bàn, liền đi đến rương hành lý của chính mình, nhìn rương hành lý bị mở ra bên trong đều bị lật loạn thất bát lên, trên đầu từng trận dây đen. Rốt cục nhịn không được, quay đầu, hướng Vương Vân nói: "Cô lật đồ của tôi."
Trong giọng nói mất hứng đều nhanh tràn ra.
Vương Vân cho hắn một cái bạch nhãn, nói: "Anh dẫn tôi về đây, từ nơi nào mà dẫn tôi về đây. Còn có, ai cho anh tẩy trang cho tôi? Ai cho phép anh đụng đến gương mặt của tôi."
Cho dù hiện tại còn trong sạch, nhưng bị một người đàn ông không quen biết tẩy trang, kia cũng bị hắn sờ sờ chạm chạm không ít rồi? Trái lại nhìn dáng người cao lớn thế kia, tuổi lại còn trẻ còn giống như một sinh viên, như thế nào còn có cái sở thích đáng khinh như vậy?
Vu Viễn Hành mới phát hiện có điểm không đúng, hôm qua buổi tối là nàng có trang điểm, hiện tại mặt mộc hoàn toàn, trách không được vừa rồi tiến đến liền cảm giác quái dị như vậy.
Bất quá, trang điểm hay không trang điểm, thật đúng là hai loại.
Người trước là xinh đẹp theo nét đẹp gợi cảm, người sau lại xinh đẹp thanh tú làm người khác cảm thấy trìu mến, không hổ danh là ngôi sao, một cái thập bát tuyến đều như thần thái như vậy sao.
"Anh nhìn cái gì?" Vương Vân giận, tiến đến nhấc chân nghĩ muốn đá người, bất quá ngẫm lại rốt cuộc là cô nam quả nữ, nếu như nóng nảy với đối phương thì chính mình chịu thiệt, vì thế đang muốn ngạnh sinh nhưng cũng nhịn xuống, "Anh có biết đây là phạm pháp hay không? Anh là loại người gì, liền to gan lớn mật như vậy?"
Vu Viễn Hành bị nàng chọc giận nở nụ cười.
"Phạm pháp?" Hắn nói, "Bà chị, tối hôm qua cô uống say, không màn hình tượng ngồi ở bên đường kêu khóc thảm thiết. Nếu không được tôi cứu, chắc cô hôm nay cũng đã lên trang nhất trong giới giải trí rồi cũng nên?! Còn phạm pháp, tôi là ân nhân cứu mạng của cô đó."
Vương Vân nghẹn họng.
Ký ức của nàng đích xác chỉ có tối hôm qua ra khỏi khách sạn đi một đoạn đường, nàng nhớ rõ chính mình càng chạy càng thương tâm, liền tìm một chỗ mà ngồi xuống. Mình khóc sao, lại là ngồi ở ven đường không màn hình tượng mà... khóc lớn.
Được rồi, liền tính như vậy đi, nhưng kia cũng không nên tẩy trang cho nàng a.
"Vậy anh tẩy trang cho tôi làm gì?" Nàng kiêu căng yên lặng một lát, nhưng là lại không có lâu, "Anh là đàn ông con trai, như thế nào lại có cái sở thích này, cho dù anh có cứu tôi, cũng không thể tùy tùy tiện tiện mà đụng vào tôi."
Vu Viễn Hành không chịu nổi, "Tôi không có! Có thể là chị của tôi, tối hôm qua sau khi đặt phòng khác cho tôi xong, có thể là chị của tôi đến giúp cô tẩy trang. Cô để lớp trang điểm đó mà ngủ cũng không tốt, chị của tôi cũng vì tốt cho cô, bằng không chị tôi còn ngại bẩn đây."
"Chị của anh?" Vương Vân hỏi.
Vu Viễn Hành gật gật đầu, "Vu Thi Lam, chính là bạn của cô, tối hôm qua cô uống say, còn gọi tên của chị tôi."
Vương Vân: "..." Mình lúc nào mà thành bạn bè với Vu Thi Lam?
Không đúng, Vu Thi Lam!
Người đoạt nhân vật của mình, Vu Thi Lam!
Em trai của cô ta cứu chính mình, cô ta lại tẩy trang cho mình, muốn cái gì đây?
Chính mình cùng cô ta không có cái cạnh tranh gì, về phần kim chủ của cô ta là Vương Mẫn cùng Kiều Phỉ Vũ, nàng hẳn là không có tư cách đắc tội, cô ta chắc là không phải muốn chỉnh chính mình, kia vậy cô ta muốn cái gì đây?"
Vương Vân trừng mắt Vu Viễn Hành, nhìn tướng tá của hắn tuy góc cạnh rõ ràng, nhưng xem lại gương mặt có chút quá phận, trong lòng yên lặng ưu sầu.
Thực hiển nhiên, Vu Thi Lam này không phải cái gì tốt cả.
Trước có Vương Mẫn, sau có Kiều Phỉ Vũ, cư nhiên hiện tại còn coi trọng nàng?
Không đúng, chỉ có tẩy trang, cho nên không xem là coi trọng?
Vu Viễn Hành nhìn sắc mặt của Vương Vân biến hóa qua lại mấy lần, đoán không được nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng có chút suy nghĩ không cần phản ứng nàng, liền nói: "Hôm nay là ngày bấm máy bộ phim 'Mưa gió anh hùng', chị của tôi sáng sớm đã qua bên đó. Chị tôi bảo tôi mua bữa sáng cho cô, trong chốc lát cô nên ăn một ít đi, nếu không có việc gì liền nán lại một chút, nếu có chuyện liền đem số điện thoại của cô lưu lại, chị của tôi nói tìm cô có chuyện."
Nói cho hết lời, Vu Viễn Hành mới cảm giác có chút không thích hợp.
Nếu là bạn bè, như thế nào ngay cả số điện thoại cũng không có?
"Cô đổi số điện thoại mới mà không nói cho chị của tôi biết sao?" Hắn rốt cục càng để ý đến chị của mình, "Các cô không phải là đang cãi nhau đó chứ, chị của tôi tính tình thoạt nhìn có chút lãnh tình, nhưng kỳ thực là người rất quan tâm bạn bè. Chị là tuýp người ngoài lạnh trong nóng, nhiều năm như vậy tuy rằng bạn bè thì ít nhưng khi đã giao hảo xuống dưới chính là chuyện một đời, hiện tại chị cùng một số bạn bè tiểu học lẫn trung học cũng còn thường xuyên liên hệ."
Làm gì?
Chị của anh là cái dạng tính tình gì tôi căn bản không cần biết đến!
Vương Vân nghe xong Vu Viễn Hành nói, lo lắng trong lòng quả thực tăng lên một chút, này xem ra em trai của Vu Thi Lam cũng biết hướng tính dục của cô ta, bằng không như thế nào sẽ cùng mình giải thích nhiều như vậy, còn cố ý lấy cái gì mà bạn tiểu học lẫn trung học đến làm tấm chắn, nàng không có ngốc nha!
Điều nên làm lúc này là, nhanh chóng chạy!
Nhưng là, nhưng là nên đi đâu, hay ở đâu?
Vu Thi Lam bản lĩnh như vậy, là một tân nhân không có tiếng tăm gì mà lại thắng Vương Vân, đã lấy được nhân vật nữ thứ trong bộ phim của đạo diễn Mạnh Bình, lại lập tức trực tiếp cùng Kiều Phỉ Vũ dính lại cùng nhau, năng lực như vậy, nàng thực không có.
Phải học.
Lấy lòng nữ nhân, nếu không làm sự tình như đã nói, kỳ thực so với lấy lòng đàn ông còn tốt hơn. Mà cho dù sự tình như vậy, cô chỉ cần nằm trên, cái trả giá cái kia, cũng không ngại về sau gả cho người khác.
Vương Vân nhanh chóng phân tích lợi hại, liền đưa ra quyết định.
"Thi Lam lúc nào thì trở về?" Tuy rằng lăn lộn không được tốt lắm, nhưng rốt cục lăn lộn nhiều năm, này bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, Vương Vân vận dụng rất khá. Trong lòng vừa mới hạ quyết định, đối với Vu Thi Lam xưng hô liền thân thiết lên một chút.
Vu Viễn Hành thấy Vương Vân không hề giương nanh múa vuốt, thái độ cũng liền biến đổi một chút, "Phỏng chừng là một chút đi. Cô có làm việc gì không, có thể cùng tôi đi tìm chị, tôi cũng tính toán đi theo chụp một tấm ảnh với thần tượng, không đi chỉ sợ không có cơ hội."
Vương Vân thuận miệng hỏi: "Anh thần tượng ai?"
"Thiên Tiên tỷ tỷ Kiều Phỉ Vũ." Vu Viễn Hành thực sự tự hào nói.
Vương Vân ha ha cười gượng hai tiếng, vừa mới nổi lên ý định cùng Vu Viễn Hành đi tìm Vu Thi Lam, tâm nghĩ liền nghĩ nên thôi đi. Nếu nàng đi, Vu Thi Lam còn không sợ đến mức thay đổi sắc mặt sao, Vương Mẫn cùng Kiều Phỉ Vũ đều ở đó, cô ta nhất định sẽ cố sức ứng phó, nếu có thêm nàng nữa, lại thêm hai người nữa, nàng có thể hảo hảo ngồi ăn trái cây mới là chuyện không tưởng a.
"Không được, tôi ở đây chờ cô ấy." Nàng nói, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Vu Viễn Hành, "Anh đi đi, chỉnh đốn một chút rồi hãy đi, tốt xấu gì cũng nên lưu lại ấn tượng tốt với người ta."
Vậy cũng tốt, trong thời gian ngắn nữa lại là... Anh rể hay là chị dâu của anh đi?
Vương Vân đau đầu, không nghĩ ra được.
Vu Viễn Hành cao hứng đi, ngay cả số điện thoại của Vương Vân cũng chưa hỏi.
Vương Vân điện thoại cho Đào Tiểu Muội, kêu cô ấy mang quần áo cùng đồ trang điểm đến tìm nàng. Nhưng khi treo điện thoại sau đó, nàng liền có chút chuyện khó nghĩ, Vu Thi Lam tẩy trang cho nàng, cho nên có ý tứ gì, là không thích thấy bộ dáng chính mình trang điểm hay sao?
Hẳn là không thích bộ dáng này trang điểm, như vậy, chốc lát lại chọn một bộ quần áo thanh thuần một chút là được, cuối cùng là trang điểm nhẹ, có vẻ khí sắc tốt, son môi liền chọn màu hồng nhạt, có thể tha lên môi một chút là được.
Nga, hiện tại nên đi tắm rửa gội đầu.
...
Vu Viễn Hành đuổi tới địa phương cử hành nghi thức khởi động máy, bên này cũng vừa lúc dâng hương xong rồi, hắn xem xét thời gian trống liền gọi điện thoại cho Vu Thi Lam, rất nhanh đưa được Kiều Phỉ Vũ đến trước mặt.
Thấy Kiều Phỉ Vũ, Vu Viễn Hành kích động không nói nên lời, một bộ dáng ngốc hề hề nhìn Kiều Phỉ Vũ, làm Vu Thi Lam cảm thấy muốn kinh hãi.
Kiều Phỉ Vũ trái lại là nhìn riết thành quen, không có gì khác thường, chủ động đứng ở một bên cạnh Vu Viễn Hành. Vu Thi Lam ba ba ấn phím chụp ảnh, chụp bốn năm tấm ảnh, Kiều Phỉ Vũ rõ ràng là kéo cánh tay Vu Viễn Hành, cười lại đến một tư thế khác.
Vu Viễn Hành sắc mặt đỏ lên, cười đến quả thực giống như một tiểu ngốc tử.
Vu Thi Lam đành phải tiếp tục ba ba ba lại ấn vài lần.
Cách đó không xa, Mạc Sâm nhìn đến bên này thái độ ngạc nhiên, ngày hôm qua phát hiện Kiều Phỉ Vũ cùng cái tân nhân này quan hệ rất thân, chẳng lẽ là, cô ấy cùng cái người em trai của tân nhân này có quan hệ gì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT