Chớp mắt một cái liền không thấy thân ảnh của Vương Mẫn, Vu Thi Lam nhìn Tuần Xảo Ngôn đứng ở một bên, có chút xấu hổ nói: "Chủ tịch, tôi đây phải đi lấy hành lý, cô..."
Tuần Xảo Ngôn gật gật, lại nói, "Tôi không có mang theo hành lý, liền ở bên cạnh chờ cô vậy. Chờ một chút cô đi đâu, tôi đưa cô đi."
"Không cần đâu, tôi bên này... Tôi bên này có người tới đón, không cần phiền toái đến ngài." Vu Thi Lam bận rộn nói.
Dù có hay không tin tức khác của Vương Vân mà nói, Vu Thi Lam cũng không muốn phiền toái đến Tuần Xảo Ngôn. Đây là lão bản của Thanh Lâm, tuy rằng nịnh bợ cô ta một chút tài nguyên tốt đều có thể được đưa tới, nhưng Vu Thi Lam tự nhiên là không có cái khả năng nịnh bợ kia. Lại nói, mấy ngày hôm trước cô đã muốn nổi bật hết ra, hiện tại cũng không muốn lại cùng nữ nhân khác có liên hệ gì nhiều.
Không thì, không biết còn lan truyền ra cái sự tình gì.
Tuần Xảo Ngôn tựa tiếu phi tiếu nhìn Vu Thi Lam.
"Hảo, nếu như vậy, tôi liền đi trước." Cô nói, đồng thời cầm một tấm danh thiếp đưa qua, "Năm nay tôi cũng ở S thị đón cuối năm, nếu như có cần gì giúp đỡ, có thể tìm tôi."
Vu Thi Lam cung kính đón nhận danh thiếp, nhìn Tuần Xảo Ngôn đi, mới vội vàng tiến đến lấy hành lý.
Tuần Xảo Ngôn đi chưa được mấy bước liền cùng một nam một nữ hội họp lại, cô mang vào kính râm, mặc vào áo khoác ngoài buộc lại đai lưng cũng quá chặt chẽ, bước chân thật rộng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra băng lãnh.
"Theo dõi Vu Thi Lam, nhìn cô ta đi đâu." Âm thanh lãnh đạm phân phó nói, "Còn có cái người đã đi Vương Mẫn kia, điều tra cô ta đi đâu, buổi tối ở nơi nào, đặt cho tôi một phòng cạnh cô ta."
...
Vu Thi Lam lấy hành lý, một lần nữa lại đăng nhập lên Weibo, cư nhiên không biết từ lúc nào đã nhận được một tin nhắn. Cô bận rộn mở ra xem, thật sự là của Vương Vân gởi đến, nhưng không có đáp ứng sẽ đến đón cô, mà là khi cô lên máy bay đi sau đó, nói cho cô đừng đến đây.
Vương Vân V: Đừng đến tìm em, nếu đến em cũng sẽ không gặp chị. Chúng ta hảo tụ hảo tan, Vu Thi Lam, phiền chị đừng đến tìm em nữa.
Lời nói thực trực tiếp, thực khách khí, nhưng cũng thực rõ ràng tuyệt tình.
Vương Vân không phải là lần đầu tiên đối với cô mà tuyệt tình như vậy, nhưng là ở một cái thành thị xa lạ, nhìn bên ngoài người tới người đi, tuy rằng trên mặt không lo lắng, nhưng mang theo ý cười của dòng người đó, Vu Thi Lam cảm thấy lần đầu tiên trong đời lạnh lẽo hoảng lên.
Đây là ý lạnh phát ra từ trong lòng.
Cô rời khỏi Weibo, do dự hồi lâu, lại gọi điện thoại cho Vương Vân, quả nhiên, không gọi được. Vu Thi Lam tùy ý tìm một nơi mà ngồi xuống, một mình phiền muộn trầm mặc nửa ngày, lại nhớ đến còn một người rồi gọi điện thoại cho Đào Tiểu Muội.
Trái lại Đào Tiểu Muội đã đưa số điện thoại của cô ra khỏi danh sách đen, điện thoại lập tức gọi được, "Vu Thi Lam, cậu như thế nào lại gọi cho tôi, cậu đi S thị thật sao?"
Vu Thi Lam không đáp lại, nghe ý tứ trong lời nói của Đào Tiểu Muội, cô hỏi ngược lại, "Cậu không ở S thị sao? Đã về nhà?"
Đào Tiểu Muội nói: "Ân, về nhà nghỉ cuối năm. Cậu..." Cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nói, "Vân Tử còn đang ở S thị tại trung tâm quảng trường đường dành riêng cho người đi bộ bên kia, đợi tôi đem địa chỉ cùng số phòng của khách sạn cậu ấy ở cho cậu, cậu đi tìm cậu ấy đi."
"... Hảo." Vu Thi Lam đáp.
Đánh một đường đi đến đường dành riêng cho người đi bộ, thời gian cuối năm, S thị vẫn là một thành phố lớn không kém. Một đường đi thẳng đến bên kia, Vu Thi Lam cũng không có trực tiếp đi tìm người, mà là tìm một chỗ mua quần áo mới, lại mua khăn quàng cổ cùng khẩu trang, đem mình bao kín lại, rồi mới hướng khách sạn mà đi.
Cô thích Vương Vân, nhưng Vương Vân vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần cố tình tuyệt tình với cô, mức độ thích cô ấy của cô cũng không có giảm bớt, nhưng về tâm lý cũng có một chút thất vọng. Trong tình yêu, thường thì yêu đối phương càng nhiều khả năng chịu tổn thương càng lớn, giờ phút này cô biết rõ chính mình là luyến tiếc rời đi Vương Vân, cũng vì yêu càng nhiều, nhưng cô cũng không muốn để Vương Vân biết.
Mặc kệ có tới hay không, mặc kệ Vương Vân làm cái gì, mặc kệ là cô có thương tâm hay là sẽ cảm thấy không có gì, này đó, chính cô biết là được rồi.
Cô không muốn để người khác thấy mình chật vật cùng xấu hổ.
Thậm chí cô đi đến khách sạn sau đó, gởi trở lại cho Vương Vân một tin nhắn riêng, "Được, chị sẽ không đi nữa, vừa lúc Tiểu Hành cũng tới gọi chị về nhà đón cuối năm."
Sau đó, cô mới đi vào khách sạn.
Vương Vân cùng Vương Mãnh đều đang ở trong phòng, mà ngồi ở đối diện bọn họ là hai người, một người là một lão nhân tóc tai cơ hồ bạc trắng, một người là người phụ nữ trung niên mập mạp. Hai người ăn mặc nhìn cũng không tính là kém, nhưng tuyệt cũng không giàu có, hẳn chính là một người dân bình thường ở S thị này.
Âm thanh Weibo của Vương Vân vang lên, cô cầm lấy nhìn qua, sau đó liền mím môi, cầm điện thoại màn hình lật úp xuống để lại bàn.
Vương Mãnh nhìn cô một cái.
Vương Vân nhìn hắn rồi cười cười, sau đó cầm lấy một tấm hình ở trước mặt. Ảnh chụp rất có chút tuổi tác, nhưng bởi vì giữ gìn cũng không tệ lắm, bộ dáng gương mặt vẫn như cũ có thể thấy rất rõ ràng.
Mặt của người đàn ông không có chút gì thay đổi ngồi ở trên xe lăn, người phụ nữ ôm một đứa bé phụng phịu quấn tã lót, Vương Vân nhìn kỹ, người đàn ông này cô nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, nhưng người phụ nữ kia, cô nhìn lại tổng cảm thấy có chút quen thuộc.
Người phụ nữ trung niên nhìn gương mặt tinh xảo của Vương Vân, hai mắt cũng nhìn xung quanh đánh giá căn phòng xa hoa này, trong mắt càng có chút vội vàng, "Người đàn ông này là em trai của ta, người phụ nữ này chính là Vương Xuân Phương, năm đó nó đích xác sinh ra một đứa bé gái, cô ta đặt cho con bé một cái tên kêu là Tiểu Vân Đóa. Cháu không phải tên là Vương Vân sao, vậy cháu khẳng định chính là Tiểu Vân Đóa!"
Lão nhân kia cũng gật gật đầu, nhìn Vương Vân, trong mắt giống như muốn khóc.
"Đúng vậy, đúng vậy, cháu chính là Tiểu Vân Đóa." Ông ta nói, tự hồ là nhớ đến đứa con đã qua đời, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, "Cháu chính là Tiểu Vân Đóa của ta, là cháu nội ngoan của ta, đều là tại cái người Vương Xuân Phương kia, không chỉ chính mình chạy trốn, còn muốn mang cháu của ta đi theo, chúng ta tìm kiếm cháu nhiều năm như vậy, chính là không có tìm được cháu. Ta còn tưởng rằng đời này đều không nhìn thấy cháu, không nghĩ tới chính cháu lại trở về, trời cao có mắt, thật sự là trời cao có mắt!"
Vương Mãnh hỏi: "Bà ấy vì cái gì lại chạy trốn?"
Lão nhân hung hăng trừng mắt nhìn Vương Mãnh liếc mắt một cái, "Mày đừng có nói chuyện! Mày chính là con của Vương Trường Bình, mày cũng không phải là thứ tốt."
Sắc mặt Vương Mãnh có chút xấu hổ, không muốn cùng lão nhân gia này tranh chấp, quay đầu nhìn Vương Vân.
Vương Vân cũng muốn biết, cô cũng muốn hỏi người tự xưng là ông nội của cô kia.
Lão nhân nói: "Là do cô ta không an phận, sinh cháu ra rồi, vẫn luôn chê ba cháu, không muốn ở lại mà hảo hảo sống."
Vương Mãnh há miệng, bà ấy lại có vấn đề.
Bất quá lần này người phụ nữ trung niên kia không đợi được liền nói, "Lúc ấy Vương Trương Bình cũng thề son sắt nói qua, hắn cùng với em gái của hắn đã thương lượng rồi, năm ngàn đồng tiền, liền đem em gái của hắn gả cho ba cháu. Nhưng kết quả thì sao, hắn cầm được tiền thì chạy mất, còn Vương Xuân Phương bị chuốc thuốc mà đưa tới! Nhốt cô ta lại hơn một năm, tưởng rằng cô ta thành thật mà ở lại, nhưng kết quả, cháu mới vừa sinh ra được hai tháng liền đem cháu chạy trốn đi mất, một lần chạy này lại chính là nhiều năm như vậy, làm hại chúng ta vẫn tìm không thấy cháu."
"Đúng vậy, cháu gái a, cháu đây là...đây là khiến ta đau lòng nhất!" Lão nhân nói, tay run rẩy lau một phen nước mắt.
Vương Vân trong lòng vẫn bình ổn nhìn bọn họ diễn trò.
Cô ở tại thôn nhà sinh hoạt mười mấy năm, nếu thật sự muốn đi tìm cô, như thế nào lại không tìm thấy đây?
Hiện tại, cô cố ý sắp xếp ở tại một căn phòng cao cấp này, phần mình thì trang điểm ăn mặc xa hoa, chính là biết nhà này là cái dạng tính tình này. Quả nhiên, bọn họ rất muốn nhận cô trở về. Đơn giản cảm thấy, hài tử lớn lên, lại có bản lĩnh kiếm tiền, không vì gì mà không nhận, nhận rồi còn có thể có được một chút lợi ích?
Nhưng bọn họ khẳng định sẽ không ra mặt tố cáo Vương ba Vương mẹ, dù sao năm đó bọn họ cũng đã bỏ ra năm ngàn đồng tiền để mua mẹ của cô, mua bán phụ nữ, người bán có tội, bọn họ là người mua đương nhiên cũng giống nhau.
Mà nếu tố cáo Vương ba Vương mẹ đi lừa trẻ con, cũng chỉ có năng lực đem hai người đưa vào tù được vài năm đâu?
Tiễn bước hai người này, Vương Vân cùng Vương Mãnh đều lâm vào trầm tư.
Kỳ thật Vương Vân đã có chủ ý tốt, thậm chí có thể làm cho Vương ba Vương mẹ đời này muốn hảo hảo sinh sống tiếp cũng không được, chỉ là cô cũng biết, Vương Mãnh rốt cuộc vẫn còn một chút tình cảm đối với hai người cha mẹ này. Hắn đưa ra đề nghị này, nhưng lại vẫn cùng cô đến đây thực hiện, là vì lo lắng, sợ cô lập tức thực hiện việc này.
Vương Vân không biết, vì cái gì hai người vừa rồi nói năm đó mẹ ruột của cô mang theo cô cùng nhau bỏ trốn, nhưng cuối cùng cô lại rơi vào tay Vương ba Vương mẹ. Nhưng là cô lại đối với cái người mẹ không biết ở nơi nào kia một chút hận ý cũng không có, mặc kệ năm đó bà ấy không mang cô đi, nói đến cùng cô đều là một cái người xúi quẩy đáng thương.
Thậm chí Vương Vân còn cảm thấy có chút may mắn khi mà bà ấy chạy thoát.
Mà không phải bị anh trai mình bán đi, cùng một người đàn ông tàn tật cùng nhau sinh hoạt một đời, như vậy mới thật sự là không có thiên lý.
"Chị tính toán làm sao đây." Vương Mãnh hỏi.
Vương Vân nhìn di động xong, lại trả lời cho Vu Thi Lam một tin nhắn, thản nhiên nói: "Cậu có thể chịu được bao nhiêu?"
Lúc trước bất luận là Vương ba Vương mẹ đối với cô như thế nào, cô đều đối với bọn họ có một hai phần tình ý, cho dù hoài nghi thân thế chính mình, nhưng là, từ khi mơ thấy giấc mơ kia có thể là tình huống của kiếp trước, cô chậm rãi cảm thấy chính mình thay đổi. Không phải tính cách thay đổi, mà là cảm giác như nhớ tới rất nhiều chuyện này nọ, có cái nhân sinh của người phụ nữ kia trải qua, mặc kệ là vấn đề đối đãi, hay là xử sự với người, cô đều chậm rãi biến thành một người khác.
Có lẽ không thể nói như vậy, có lẽ, cô vốn là người phụ nữ kia.
Chỉ là ngủ say lắm rồi, rốt cuộc nay đã tỉnh lại.
Nếu nói đúng hơn cô đối với Vương gia còn có tình cảm mà nói, đó chính là đối với Vương Mãnh, kiếp trước cô cũng có một em trai tên là Vương Mãnh. Cùng Vương Mãnh ở hiện tại cũng không phải là giống nhau, kiếp trước là em trai ruột, bộ dáng rất giống cô, có thể coi như là một mỹ nam, tuy rằng tính cách thực ác liệt.
Đại khái kiếp trước Vương Mãnh coi như vì cô mà chết, cho nên đối với Vương Mãnh này, mặc kệ hắn có phải là có phải là Vương Mãnh của kiếp trước kia hay không, cô đều đối với hắn có hơn một phần mềm lòng.
Vương Mãnh nhắm chặt hai mắt, rốt cuộc quyết định nhẫn tâm, "Chỉ cần cuối cùng, thời điểm bọn họ không thể động, có thể cấp bọn họ dưỡng lão đều được."
Vương Vân gật gật đầu, kia cô biết rốt cuộc bây giờ nên làm cái gì. Đời này Vương Vân có một chuyện không thành, tâm cũng mềm người cũng thiên chân, nhưng là cô cũng không hiểu, cô đều là trải qua giả ngây giả dại, trải qua sống chết, huống chi, kiếp trước cô cùng Vu Thi Lam đấu đến đấu đi, giết mạng người cũng không phải là một cái hai cái.
Vương Mãnh còn đang muốn nói, kỳ thật quan hệ của Vương Vân cùng Vu Thi Lam trong lúc đó hắn thật không nhìn ra, đây là do Đào Tiểu Muội tiếc lộ cho hắn biết, hắn mới biết nguyên lai Vương Vân cư nhiên thích đồng tính.
"Tỷ, vừa rồi Tiểu Muội phát cho em tin nhắn, nói Vu Thi Lam đến S thị." Hắn nói.
Vu Thi Lam đến S thị sao?
Vương Vân kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi còn cùng cô nói không đến.
Vương Mãnh gật đầu, nói: "Tiểu Muội cô ấy...cô ấy đem địa chỉ của chị nói cho Vu Thi Lam biết."
Thời điểm mơ thấy kiếp trước của mình, Vương Vân tuyệt vọng tự sát được cứu trở về, cô đối với cái quan hệ cùng Vu Thi Lam này có do dự cùng với không buông bỏ. Hiện tại như vậy, tuy rằng cô không thể buông bỏ, nhưng tâm cũng đã cứng rắn như sắt.
Kia hết thảy đều là sự thật, cô không biết phải đối mặt như thế nào với việc ở chung với Vu Thi Lam.
Kia hết thảy đều là sự thật, kiếp trước cô đối với Vu Thi Lam có yêu có hận, hiện tại chỉ có yêu. Nhưng Vu Thi Lam thì sao, cô ta hiện tại yêu chính mình sao, nhưng đó là khi cô ta chưa khôi phục ký ức, nếu như ký ức khôi phục rồi thì sao?
Kiếp trước bởi vì Vu Thi Lam chết, cô như điên như dại một đời, nhưng kỳ thật từ đầu đến cuối, cô không biết, Vu Thi Lam rốt cuộc là đối với cô cái tình cảm gì.
Nhưng cô biết, Vu Thi Lam đối với Hiển Tông đế là tình cảm thật.
[TTS: Ở Thiên Kiêu, Hoàng hậu nương nương cùng Vân phi cũng không phải là nữ nhân hiền lành, có thể là nhân vật phản diện (không phải là 'có thể' đâu), bởi vậy kết cuộc cũng thảm rồi, một chết một điên điên. Nhưng mà...tớ thích!
Đó giờ thích kiểu như nhân vật chính một ác độc một nhẫn tâm, hai người kết hợp, làm đảo lộn triều chính hoặc giang hồ một trận gà bay chó chạy, nhưng mà...vẫn chưa tìm được một bộ ưng ý! ^^]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT