Vu Viễn Hành không an tâm hai phút, điện thoại di động lại vang lên. Hắn không đón nghe, bên cạnh là người bạn đang ăn mì, miệng cắn lấy chiếc đũa, mon men cầm điện thoại di động qua hàm hàm hồ hồ nói: "Tiểu tử, cậu làm sao vậy, năm nay dự định đi sang đâu để qua năm, cậu không muốn đi sao?" Tình huống gia đình của Vu Viễn Hành, cùng với việc hàng năm luôn an bài ở nhà nào qua năm, hai người anh em tốt của hắn đều biết đến. Người này tưởng Vu Viễn Hành giống với trước đây, lại là phút cuối suy nghĩ về chuyện qua năm này mà phiền táo, "Đi thôi, đi ăn sẽ tốt hơn, tổng so với tớ..."
Âm thanh của hắn im bặt dừng lại, quay đầu nhìn xem Vu Viễn Hành, trên mặt đầy kích động.
Một tay cầm tô mì một tay cầm di động, trong miệng còn cắn hai chiếc đũa, hắn ngại phiền toái, miệng liền mở ra liền đem hai chiếc đũa phun ra trên mặt đất, tô mì cũng lập tức để lại trên bàn, nghiêng người tới lắc lắc cánh tay Vu Viễn Hành, lớn tiếng nói: "Bạn gái cậu! Bạn gái cậu gọi điện thoại tới! Mau nghe mau nghe a!"
Bạn gái...!
Vu Viễn Hành tâm liền kinh hoảng, nhìn trên màn hình điện thoại là tên của Kiều Phỉ Vũ tự nhiên tay cũng run lên, "...Uy."
"Gần đây có khỏe không? Hiện tại đang làm gì?" Âm thanh của Kiều Phỉ Vũ truyền tới.
"Còn, còn được. Đang..." Vu Viễn Hành nhìn qua rồi ôm lấy tô mì ngốc nhìn người bạn của hắn, "Đang ăn mì."
"Đều muốn cuối năm, như thế nào lại đang ăn mì?" Kiều Phỉ Vũ nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, nhà cậu là ở B thị, hiện tại muốn ra ngoài hay không, tôi mời cậu đi ăn cơm!"
Vu Viễn Hành không có lập tức đáp ứng, không phải hắn không muốn đáp ứng, mà là sau khi cái sự kiện đó, hắn liền ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày thần hồn điên đảo nghĩ chút chuyện không nên nghĩ. Vốn tưởng lâu dài không liên hệ, hắn chậm rãi thật sự có thể ý thức được sự chênh lệch của hai người trong lúc này, sau đó liền không nghĩ nhiều về Kiều Phỉ Vũ.
Nhưng hiện tại Kiều Phỉ Vũ lại gọi điện thoại đến, lại làm cho tâm hắn như lửa đốt. Hắn giờ phút này, xác định cùng với khẳng định, tâm tính của hắn đối với Kiều Phỉ Vũ không còn là fan đối với nữ thần, hắn cũng giống như không biết trời cao đất rộng, thật sự thích Kiều Phỉ Vũ.
Hắn như thế nào có thể xứng đôi với Kiều Phỉ Vũ, cho dù khiến chính hắn nói, hắn cũng biết được bất luận là diện mạo hay thân thế, hắn cùng với cái người bạn trai cũ của Kiều Phỉ Vũ là Mạc Sâm kia đều chênh lệch một trời một vực. Hắn như vậy, ngay cả một một chút cũng không có tư cách, nhưng lần trước, Kiều Phỉ Vũ lại vì cái gì mà kéo hắn lại làm một tấm chắn đây?
Vu Viễn Hành trầm mặc, Kiều Phỉ Vũ liền hỏi: "Làm sao, cậu có chuyện à?"
"Không có việc gì." Rốt cuộc Vu Viễn Hành bị tình cảm chiến thắng lý trí, tuy rằng biết như vậy sẽ không tốt, nhưng Kiều Phỉ Vũ đưa ra đề nghị muốn gặp mặt hắn, hắn lại cự tuyệt không được, "Chị ở đâu, tôi đi tìm chị?"
Kiều Phỉ Vũ chờ ở nhà, cũng không có mang Vu Viễn Hành đi ra ngoài ăn cơm, mà kêu trợ lý đi mua một bàn đồ ăn, tiễn bước trợ lý sau đó liền xắn tay áo rửa rau cắt thái, thời điểm Vu Viễn Hành đón xe đi đến cửa của tiểu khu cũng không có vào được, cô đã đem toàn bộ đồ ăn đều bưng lên bàn, để một cái nồi lẩu ở chính giữa bàn ăn.
Vừa lòng nhìn thoáng qua, cô trở về phòng mặc vào một chiếc áo lông dài màu đen, sau đó đem khẩu trang khăn quàng cổ, đem chính mình mặc kín mít, mới đi ra cửa đoán Vu Viễn Hành.
Bên ngoài không biết trời đã đổ mưa từ lúc nào, đứng ở xa xa nhìn thấy một bóng dáng cao gầy chạy tới, Vu Viễn Hành còn không nhận ra ai, ai ngờ bóng dáng người đó liền đi đến bảo vệ cửa nói chuyện, chờ cửa mở ra, liền kéo lấy hắn nhanh chóng rời đi.
"Chị, chị..." Vu Viễn Hành kinh ngạc.
Kiều Phỉ Vũ cười ha ha lên tiếng, ánh mắt cong cong nói: "Là tôi đây, mau đi thôi!"
Vu Viễn Hành liền bị lôi đi như vậy, một đường đi đến nhà của Kiều Phỉ Vũ. Trong nhà mở máy điều hòa, phi thường ấm áp, Kiều Phỉ Vũ cầm dép lê đưa đến Vu Viễn Hành, bản thân ở một bên đưa tay cởi áo lông cùng khăn quàng cổ mà đem xuống, lộ ra bên trong áo lông cổ cao màu đỏ thẫm. Dáng người xinh đẹp mặc áo lông đơn giản cũng phi thường tôn dáng người, Vu Viễn Hành vừa thay đổi dép, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Phỉ Vũ bên cạnh mặt liền đỏ lên, đứng ngốc một chỗ hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Kiều Phỉ Vũ cũng không có phát hiện hắn khác thường, cô đem áo lông dài cùng khăn treo hảo một bên, bận rộn chạy đến bàn ăn mở bếp nấu cái lẩu.
Này mới phát hiện, Vu Viễn Hành vào cửa rồi nhưng một chút âm thanh cũng không có, cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vu Viễn Hành còn đứng ở cửa chính, vừa đổi dép xong, hai tay buông xuống, một bộ dáng ngốc ngốc ngốc.
Cô phốc xích cười, "Làm sao, tiến vào đi!"
Vu Viễn Hành từng bước đi chậm rãi tiến vào, tại dưới ánh mắtt chăm chú nhìn của Kiều Phỉ Vũ, thân thể hắn cứng ngắc ngồi trên ghế.
"Cái khác tôi cũng không có làm, hiện tại trời đã tối như vậy ra ngoài tìm một cái nhà hàng cũng không có phương tiện, chúng ta liền ăn lẩu như thế nào?" Kiều Phỉ Vũ nói, "Rau củ đều có, cậu thích ăn cái gì liền ăn cái đó, nếu không đủ, tôi gọi trợ lý đi mua."
Vu Viễn Hành cử động một cái đứng lên, kích động nói: "Đủ rồi, đủ rồi, tôi đều ăn cả!"
Kiều Phỉ Vũ chuyển mắt nhìn hai giây, rồi sau đó chính mình liền ở phía đối diện mà ngồi xuống, vỗ bàn nói: "Cậu cũng đừng câu nệ, tùy ý một chút, ngồi đi."
Vu Viễn Hành trong lòng muốn hỏi, nhưng cũng không biết là nên hỏi như thế nào, lại gặp phải thái độ cố tình tùy ý của Kiều Phỉ Vũ như vậy, như vậy, cái suy nghĩ muốn hỏi trong lòng kia của hắn càng phát ra khẩn trương.
Kiều Phỉ Vũ vốn là muốn vừa ăn vừa nói, như vậy không khí cho dù có chút không tốt, ít nhất có thể ăn cái gì đó để che dấu. Nhưng nhìn thấy Vu Viễn Hành như vậy, cô liền biết nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ là một lát nữa Vu Viễn Hành cũng không thể ăn cơm vô.
"Tôi thiếu cậu một câu xin lỗi." Cô nói, "Ngày đó vội vội vàng vàng, tôi cũng không có cách nào, vừa lúc chị của cậu ngồi ở bên cạnh, tôi lập tức nghĩ đến cậu, không có hỏi qua ý kiến của cậu liền đem cậu lôi ra làm một cái tấm chắn, thực xin lỗi."
Cũng là không phải nhìn thấy Vu Thi Lam mới nhớ đến, là từ lúc sau khi ở địa phương quay phim gặp được Vu Viễn Hành, đối với hắn là một fan bự, trái lại Kiều Phỉ Vũ cũng có một chút chú ý. Cô mới phát hiện ra, Vu Viễn Hành không chỉ lúc trước phát cho cô tin nhắn riêng, còn có mỗi lần cô phát Weibo đều thích hoặc là bình luận. Càng trọng yếu hơn, có một cái hội viên fans của cô bên kia làm một chút hoạt động tốt, Vu Viễn Hành cư nhiên lại là một trong những người trong tổ chức đó.
Kiều Phỉ Vũ không phải là loại ngôi sao một lần liền nổi tiếng, cho nên cô cũng rất yêu quý fans của mình, khó tránh khỏi đối với Vu Viễn Hành liền có một chút chú ý đặc biệt. Đến sau lại phát hiện Vu Viễn Hành là một người đặc biệt khả ái, làm ngôi sao không có khả năng đi mắng người, bản thân cô sẽ để ý này mà có chút khổ sở, nhưng không thể đi quản. Nhưng là cô phát hiện Vu Viễn Hành, thời điểm mỗi khi có người mắng cô, hắn liền xông ra, đương nhiên là không phải cùng người ta mắng chửi nhau khó nghe, mà là cấp cho người ta tiến hành giáo dục tư tưởng, hoặc là đi giải thích nói cô không phải là người như vậy...
Đầu năm nay, một chàng trai khả ái như vậy thật không nhiều.
Bất quá Kiều Phỉ Vũ không phải thật thích Vu Viễn Hành, muốn cùng Vu Viễn Hành yêu đương, công việc của cô cũng quá nhiều bận rộn, hơn nữa nếu yêu nhau đối phương cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng, mà nếu nhìn phía quan hệ của cô cùng Vu Thi Lam, chỉ cần cô không phải yêu Vu Viễn Hành muốn chết đi sống lại, cô đều không có thể xằng bậy.
Ngày hôm nay chính là muốn cùng Vu Viễn Hành nói lời xin lỗi, sau đó cũng chỉ là đem hắm làm một người hậu bối hảo hữu mà ở chung.
Thái độ Kiều Phỉ Vũ thực rõ ràng, một tia may mắn cuối cùng của Vu Viễn Hành cũng bị đánh vỡ. Hắn muộn đầu nói: "Không có việc gì, không cần nói như vậy, có thể đến giúp chị tôi rất vui."
Nhưng đồng thời, trong lòng cũng thực chua xót.
Kiều Phỉ Vũ nhìn bộ dáng của hắn, đáy lòng thoáng chút có lỗi, lại bận rộn nói sang chuyện khác mời hắn dùng bữa.
Một màn ăn lẩu, hai người ăn đều không thực tận hứng, cơm nước xong Vu Viễn Hành liền muốn đi.
Thời điểm vừa rồi đi ra ngoài là trời đã đổ mưa, lúc này Kiều Phỉ Vũ liền đi ra ban công nhìn xuống, này mới phát hiện bên ngoài mưa rất lớn. Đây là một cái tiểu khu biệt thự xa hoa, bên ngoài cũng không có xe công, mưa lại lớn như vậy chỉ sợ muốn gọi xe cũng không được.
Kiều Phỉ Vũ liền đi lấy quần áo mặc vào, "Mưa lớn quá, tôi lái xe đưa cậu về."
"Không cần không cần, tôi đi ra ngoài là có thể đón xe." Vu Viễn Hành lập tức cự tuyệt.
Động tác mặc áo của Kiều Phỉ Vũ cũng ngừng lại, "Bên này bình thường cũng khó mà đón xe, trời mưa như vậy lại càng khó đón."
Vu Viễn Hành chạy đến cửa chính bắt đầu thay đổi giày của mình, nghe xong lời nói này cũng không có dừng lại, "Không có việc gì, thật không cần."
Trước không nói buổi tối khuya trời lại mưa to như vậy mà để một người phụ nữ đi đưa hắn, là phụ nữ có bao nhiêu không an toàn. Hắn kỳ thật một đêm ăn đến đều bội thực, đã muốn nghĩ đến sớm đi liền tốt rồi, hiện tại rốt cuộc có thể đi, hòa mình vào một cơn mưa đêm mùa đông, nói không chừng còn có thể làm cho hắn thanh tỉnh một chút.
Sắc mặt của Kiều Phỉ Vũ hơi trầm xuống, "Vu Viễn Hành!"
Vu Viễn Hành cúi đầu, làm như không nghe thấy, mang giày xong liền tiến lên mở cửa, "Tôi đi, hẹn gặp lại."
Kiều Phỉ Vũ đem áo lông ném xuống đất, một cái nhanh chóng bước đến kéo hắn lại, "Cậu làm gì đây? Đây là muốn dỗi tôi phải không? Trời mưa như vậy, nếu mắc mưa cậu sẽ sinh bệnh thì sao!"
Cánh tay bị nắm chặt, Kiều Phỉ Vũ mặc áo lông cổ cao màu đỏ liền ở trước mặt hắn, thân thể ghé sát vào hắn. Tuy rằng trên người hắn cũng mặc áo lông thật dày, kỳ thật cũng có chút cảm nhận được độ ấm trên người của đối phương, nhưng lại không biết như thế nào, hắn cảm thấy trên người đều nóng không chịu nổi.
Vu Viễn Hành dùng lực cố tránh khỏi, càng phát ra cố chấp, càng phát ra khẩn trương muốn trốn thoát, "Thật không có chuyện gì, thân thể tôi rất tốt, hơn nữa tôi có thể gọi xe chạy đến đây, cho nhiều tiền phí thêm một chút là có thể."
Kiều Phỉ Vũ sửng sốt, như vậy cũng đúng, nhưng kia cũng phải mang theo ô, từ dưới lầu đi đến cửa của tiểu khu còn một đoạn đường rất dài. Cô dùng lực giữ chặt Vũ Viễn Hành lại, Vu Viễn Hành lúc này muốn đi cũng không có phòng bị, vì thế lập tức dùng lực mạnh muốn bước nhanh đi, bước chân lảo đảo về phía trước.
Kiều Phỉ Vũ nhất thời liền bị hắn kéo đi, thẳng tắp hướng phía trước mà ngã nhào tới.
Vu Viễn Hành bận rộn đưa tay bắt lấy eo của cô, một tay ôm lấy người kéo lại, ôm Kiều Phỉ Vũ quay nửa vòng, mới lập tức đặt ở trên tường. Một tay của hắn chống đỡ tường, một tay bảo vệ cái ót của Kiều Phỉ Vũ, thời điểm dừng lại Kiều Phỉ Vũ thất kinh ngẩng đầu, vừa lúc chóp mũi sát vào chóp mũi của hắn.
Vu Viễn Hành bị ma xui quỷ khiến, trong nháy mắt ăn gan hùm mật gấu, môi liền thấu lên.
Kiều Phỉ Vũ cũng trợn tròn mắt.
Đôi môi ấm áp áp lên môi của cô, thật lâu cô cũng không có nghĩ đến muốn đẩy Vu Viễn Hành ra, mà Vu Viễn Hành rốt cuộc cũng phản ứng lại, trong nhất thời sắc mặt đỏ bừng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Kiều Phỉ Vũ, bận rộn quay đầu liền chạy đi.
Bên ngoài trời mưa lạnh giá từng giọt từng giọt tạt trên mặt hắn, cả người hắn phát run lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Vu Thi Lam một cái tin nhắn, "Chị, em cưỡng hôn Kiều Phỉ Vũ!"
Ánh mắt Vu Thi Lam nhu nhu, không dám xem điện thoại di động.
Đúng là hảo gia hỏa, nguyên lai là tinh thần luyến ai, hiện tại rốt cuộc cũng tiến hành đến thân thể sao?
Bất quá, là cậu cường hôn người khác, cũng không phải bị cường hôn, cậu nói với tôi làm gì, tôicó thể làm sao đây, hâm mộ cậu a?
Ngay sau đó, lại nhận được một cái tin nhắn khác.
Vu Thi Lam vừa thấy, nhất thời dở khóc dở cười.
Kiều Phỉ Vũ nói: "Vu Thi Lam, tôi bị em trai của cô cưỡng hôn!!!"
Vu Thi Lam nghĩ nghĩ, trả lời tin nhắn: "Em giúp chị đánh nó!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT