Vương Vân nhìn Đào Tiểu Muội, nói:

"Không thể nào đâu, cô ta như thế nào biết được. Nhìn cô ta là biết chính là một tên lừa gạt lão luyện, còn không biết dùng lời này đùa giỡn qua bao nhiêu người đâu, cho dù đoán, cũng không thể nào đoán ra tớ được. Lại nói, tớ không thừa nhận là được rồi."

Đào Tiểu Muội lại cảm giác, vạn sự đều không có thể tồn tại cái tâm lý cầu may nha. Có một câu nói rất hay là không làm chuyện xấu nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.

Vương Vân này a, chính là làm chuyện xấu, cho nên hiện tại mới chột dạ đây.

"Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn." Đào Tiểu Muội ra vẻ cao thâm nói, "Vạn nhất, là tớ nói vạn nhất, Vu Thi Lam thật sự chính là tên lừa gạt, kia liền nên có vô số phương thức để gạt người, đối với từng người khác nhau thì dùng biện pháp khác nhau.

Cho nên...

Đối với mình, cô ta liền nói quỷ thoại gặp qua trong mộng như vậy?

Vương Vân phốc xích cười một tiếng, nhưng sắc mặt, thong thả chầm chậm tái trắng.

Bởi vì cô cảm giác, thật là có khả năng này.

Đào Tiểu Muội thấy cô bị dọa cho hoảng sợ, đành phải bất đắc dĩ mà pha trò, "Được rồi được rồi, tớ cũng chỉ liền tiện miệng mà nói như vậy, cũng không hẳn là thật. Hơn nữa tớ thấy cô ta cũng không phải là cái loại người này, dù sao chuyện này cậu cũng làm rồi, hối hận cũng không kịp, đánh chết cậu cũng không thừa nhận là được rồi, dù sao cô ta có tra địa chỉ IP cậu cũng không sợ, vì lúc ấy là đang ở khách sạn a.

Vương Vân tiếp nhận lời an ủi, đang muốn gật đầu, bên cạnh liền tiến vào một âm thanh quen thuộc, "Tra địa chỉ IP cái gì? Các cô muốn tra địa chỉ IP ai sao, này không khó, tôi có thể tìm người giúp các cô, em trai tôi có thể làm được."

Không phải Vu Thi Lam, còn có thể là ai.

Trời đã khuya, cô còn đội nón, mặc áo sơ mi dài tay màu hồng, quần đùi cao bồi, lộ ra hai cái chân dài thẳng tắp trắng nõn. Đào Tiểu Muội đem ánh mắt kia nhìn trên đùi dao động vài giây, trong lòng hâm mộ kèm theo một tia ý lạnh dời đi tầm mắt.

Ngôi sao a, vì đẹp đều không sợ lạnh.

"Không không, không có gì, chúng tôi chỉ tùy tiện nói, nói đùa." Vương Vân bị dọa sắc mặt trắng bệch, suýt nữa đã biến thành tiểu kết ba (nói lắp đó).

Trong lòng Vu Thi Lam biết rõ ràng, buồn cười nhìn Vương Vân liếc mắt một cái.

"Không nghĩ đến B thị lại lạnh như vậy, làm người ta đông lạnh hỏng rồi." Cô tùy tiện một bên đem cái túi hành lý đưa cho Vương Vân, một bên kéo cái vali đưa cho Đào Tiểu Muội, bản thân xoa xoa tay đi ở đằng trước hai người, "Đi thôi, các cô lái xe đến đi, nhanh lên, nhanh lên xe."

Đào Tiểu Muội chính là một người trợ lý, việc này đã rất quen thuộc, cho dù Vu Thi Lam không phải nghệ nhân cô quản lý, cô cũng không cảm thấy Vu Thi Lam đưa hành lý cho mình cũng có gì không đúng, kéo đi liền đuổi kịp. Nhưng Vương Vân lại là nhìn chằm chằm túi hành lý trong lòng mà không thể tin được, Vu Thi Lam này... Đây là đem chính mình xem là cái gì, là tiểu nữ hầu của cô ta sao?

"Đi a, Vân Tử!" Đào Tiểu Muội dẫn đường đi vài bước, mới hồi đầu kêu Vương Vân.

Nếu không phải Đào Tiểu Muội là bạn thân cũng là đồng bọn trong công việc, tất nhiên lúc này Vương Vân muốn mắng cô ta một cái, sau đó lại đem hành lý của Vu Thi Lam đưa cho cô ta cầm lấy. Chỉ tiếc, tình cảm hai người rất tốt, cô bình thường cũng không dùng cách này mà làm khó Đào Tiểu Muội, vì thế đành phải mang theo hành lý mà đuổi theo.

Vu Thi Lam ngồi ở hàng ghế phía sau, đeo kính râm giả bộ như đang ngủ, kỳ thật là ánh mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn chằm chằm vào từng động tác nhỏ của Vương Vân đang ngồi ở phía trước.

Hừ, cô là sợ làm người dọa sợ hãi mà chạy mất, cho nên nghẹn khuất trong lòng cũng không dám nói ra. Nhưng là, nghẹn khuất của cô, tổng cũng phải để Vương Vân nghẹn khuất vài phần, không thì lần tới lại để cô ta ăn nói lung tung như thế sao được.

Cư nhiên dám nói xấu cô là Lạp Lạp!

Vu Thi Lam hận đến nghiến răng.

Vương Vân ngồi vững vàng, mất hứng nhìn lại Đào Tiểu Muội vài lần, nhưng Đào Tiểu Muội lại chăm chú lái xe, cũng không có phát hiện. Vương Vân đành phải quấy rầy Vu Thi Lam, "Ha ha, Vu tiểu thư, cô muốn ăn khuya cái gì đây, muốn đi nơi nào ăn đây?"

Vu Thi Lam còn không có trả lời, Đào Tiểu Muội đã mở miệng trước, "Vu tiểu thư vừa rồi đã cùng tớ nói, liền đi cạnh khách sạn chúng ta đang ở."

Vương Vân vươn ngón trỏ cùng ngón giữa làm tư thế muốn đâm người ở trên không trung hướng Đào Tiểu Muội đâm đâm vài cái, sau đó mới cười ha ha nói: "Này đều sắp đến mười hai giờ rồi đó, Vu tiểu thư ở nơi nào, đi đến khách sạn của chúng ta ăn khuya, trở về liền đã muộn nha. Không bằng, hay là chúng ta đem Vu tiểu thư về nhà trước đi?"

Nếu là Vu Thi Lam giả vờ ngủ, tự nhiên là không có để ý đến cô.

Vương Vân hồi đầu, nhìn chằm chằm Vu Thi Lam một hồi, còn không tin cô ta nhanh như vậy đã ngủ. Vươn tay trước mặt cô ta lung lay một hồi, thấy Vu Thi Lam từ đầu tới cuối không có phản ứng mình, mới dừng lại rút tay trở về.

Trời tối khuya nên trên đường cũng không có người nào, một đường thông thoáng, không đến bốn mươi phút đã đến nơi.

Đào Tiểu Muội lái xe dừng lại ở một nơi bên cạnh khách sạn, Vu Thi Lam tự động là tự tỉnh lại.

Đối với Đào Tiểu Muội và Vương Vân là con nhà nghèo mà nói, quán thịt nướng chính là một chỗ tồn tại tuyệt vời. Nói là mời Vu Thi Lam ăn cơm, kết quả Đào Tiểu Muội ăn một cái đĩa lớn, Vương Vân gọi hai cái đĩa lớn ăn, Vu Thi Lam lại chỉ tội nghiệp ăn nữa đĩa.

Đứa nhỏ phúc hậu Đào Tiểu Muội này, hỏi Vu Thi Lam, "Vu tiểu thư, cô liền chỉ ăn chút đó, đủ ăn sao?"

Vương Vân đẩy đẩy cô, nói: "Sợ béo, ngôi sao đều như vậy, có thể ngồi không làm gì liền tuyệt đối không ăn nhiều, có thể không ăn ngay cả rau dưa cũng không ăn.

Đào Tiểu Muội lại tin tưởng, thật là như vậy, dù sao ai ai cũng không giống như Vân Tử nhà cô, ăn hoài không mập.

Ba người ngồi xuống, không nói gì, cũng chỉ chờ thịt nướng. Cũng đã trễ thế này nên khách khứa cũng không nhiều, nguyên một bàn đồ nướng, đồ nướng cũng hảo giống nhau, trái lại rải rác có thể ăn cùng nhau.

Vu Thi Lam gọi toàn bộ là rau, cô thật có một chút đói bụng, gọi một chuỗi màn thầu, hai phần kim châm, một phần cà cùng một phần rau hẹ, trừ bỏ cà chậm một chút, cái khác đều rất nhanh liền nướng xong mang lên.

Đào Tiểu Muội bên kia còn lại một nửa là rau. Về phần Vương Vân, mười xâu thịt dê, mười xâu thịt heo, cộng thêm một đôi cánh gà, cuối cùng có một phần rau giống với Vu Thi Lam là một phần cà.

(TTS: Ăn vầy sao nuôi nổi!)

Tại thời điểm Vương Vân ăn ba xâu thịt dê, Vu Thi Lam mở miệng, "Ngày mai cô có công tác hay không?"

Không có. Vương Vân nhận chỉ là một cái vai phụ tuy rằng chưa quay xong, nhưng chỉ là kém cuối quay xong chút một. Cùng đối diễn với cô chính là nữ chính có việc nên ngày mai không tới được, cũng vừa lúc có một ngày để nghỉ ngơi. Nhưng là...sợ Vu Thi Lam đưa ra cái yêu cầu không tốt gì, Vương Vân ra dấu cho Đào Tiểu Muội trước một cái gật đầu.

"Có, lại phải quay phim." Cô vừa ăn vừa nói, "Có thể là quay từ sớm đến tối muộn, ngẫm lại liền cảm thấy mệt chết."

Vu Thi Lam "Nga" một tiếng, liền đưa tay lấy cái đĩa xâu thịt dê cùng xâu thịt heo của Vương Vân lấy ra, chính mình giống nhau lưu lại một xâu, còn lại toàn bộ đưa đến trên cái đĩa của Đào Tiểu Muội.

"Nếu ngày mai còn phải quay phim, đã trễ thế này, cô nên ăn ít lại một chút. Nhất là thịt này, càng nên ăn ít, không thì ngày mai quay phim liền rất khó coi." Cô nói.

Vương Vân trơ mắt nhìn thịt kia rơi lên một cái đĩa khác, lại nhìn đến Vu Thi Lam, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Nha, cô là ai chứ, quản được tôi sao!

"Không có việc gì, thân thể của tôi tốt, ăn nhiều cũng không mập." Vương Vân kiềm lại tính tình lại ứng phó Vu Thi Lam, vươn tay lấy lại xâu thịt dê.

Vu Thi Lam không có thói quen quản người khác, nhưng là lúc này, liền vẫn còn ý định muốn quản Vương Vân. Nhưng là cô cũng là phụ nữ liền biết phụ nữ chán ghét nhất là cái gì, vừa nhìn là biết Vương Vân chính là một người thích ăn, lúc này ngữ khí của cô không tốt muốn cản lại, tuyệt đối sẽ khiến Vương Vân thập phần chán ghét.

Cô liền không có ngăn cản, cười nói: "Đúng rồi Vương Vân, cô gần đây có lên trên diễn đàn xx xem cái bái thiếp kia không, về chuyện của tôi."

Ba, xâu thịt dê trong tay Vương Vân rơi trên bàn.

Ba, xâu thịt dê trong tay Đào Tiểu Muội rơi lại xuống cái đĩa.

"Không, không có thấy, bình thường tôi không thích lên mấy cái diễn đàn." Vương Vân chột dạ nói.

Đào Tiểu Muội càng cúi thấp đầu, nhặt lên cái đĩa thịt dê, rất nhanh liền ăn. Người không thể làm chuyện xấu, làm chuyện xấu, thời khắc đều có thể bị người khác nhìn thấy, thời điểm thế này, cô vẫn là không nên nói lời nào. Dù sao, chuyện này, người ngoài tốt nhất là không cần nhúng tay vào.

Rất nhanh liền giải quyết xong hết đĩa thịt dê, Đào Tiểu Muội tại đây xấu hổ trầm mặc cuối cùng cầm lấy hai cái đĩa đứng lên.

"Ai thật sự là không nghĩ tới, thịt dê nơi này lại ăn ngon như vậy, tôi đi kêu thêm một phần." Nói, bỏ lại Vương Vân quay đầu liền chạy.

Vương Vân thầm mắng trợ lý nhà mình không trượng nghĩa, nhưng là lúc này ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.

Lăn lộn trong giới giải trí này, không có địa vị không có hậu trường, tốt nhất là ai cũng không nên đắc tội với ai. Liền tính là người cướp nhân vật đâu, tốt nhất cũng không muốn làm cho người cướp biết là ngươi đoạt, như vậy, mới có thể tận lực tránh được người khác cố ý tính kế. Vương Vân ở chỗ Đại Thiến đó đã ăn một lần đã thiệt thòi, đến giờ phút này Vu Thi Lam nhắc tới, cô mới giật mình, khả năng là phát cái bái thiếp kia chính là một cái sai lầm chí mạng.

Đương nhiên, hiện tại không thể thừa nhận.

Cô lấy chiếc đũa đâm đâm cà trong đĩa, hàm hàm hồ hồ nói: "Làm sao, nói cô làm sao? Ai, kỳ thực cô xem, chúng ta làm được một chút này, liền luôn bị người ngoài nhìn chằm chằm, một chút gió thổi cỏ lay đều bị người khác viết thành một câu chuyện kinh thiên động địa, không thể thuận theo trong lòng mình đi."

Vu Thi Lam cũng học nàng, cầm chiếc đũa đâm đâm cà.

"Nhưng là, cái người phát thiếp kia nói tôi là Lạp Lạp." Cô nhìn chằm chằm vào Vương Vân, chậm rãi nói.

"Khụ khụ khụ..." Vương Vân vị Vu Thi Lam thình lình nói ra làm kinh hoảng, lập tức ho khan.

Vu Thi Lam đem chai nước mà Đào Tiểu Muội đã mua trước đó mở nắp ra, đưa qua.

Vương Vân tiếp nhận ùng ục ùng ục uống mấy ngụm lớn, sau đó cúi đầu đậy nắp chai nước khoáng lại, chột dạ âm thanh đều lớn, "Ai, có nhiều người liền thích viết bậy, cô cứ thuận theo trong lòng của cô liền được rồi. Có hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, đừng để ý đến nhân gia viết như thế nào?"

Vu Thi Lam không đáp lời, Vương Vân đợi một lát thấy hiếu kỳ, ngẩng đầu lên.

"Cô cảm thấy tôi có phải hay không a?" Vu Thi Lam nhìn chằm chằm Vương Vân, cười tủm tỉm hỏi.

Cô cảm thấy tôi có phải hay không a?

Tôi cảm thấy cô chính là vậy a!

Vương Vân rất muốn bật thốt ra miệng nói, nhưng là nhìn bộ dáng Vu Thi Lam cười tủm tỉm rất cao hứng, cô hậu tri hậu giác mới phản ứng lại. Vu Thi Lam cô ta, cô ta không phải muốn mượn cơ hội này, cùng cô ngả bài, kêu cô nên lựa chọn a?

Cô khẳng định là không thừa nhận cái bái thiếp mà mình viết, nhưng là cô ta như vậy tìm đến đến, nhưng cũng chính là cái bái thiếp kia ban tặng!

Cô ta rất thích chính mình, thế nên mới tránh đi Vương Mẫn cùng Kiều Phỉ Vũ, không ngại ngàn dặm mà trời lại tối khuya chạy đến hỏi mình!

Bị người ái thượng như vậy, kia thật sự là một sự kiện đáng sợ.

Vương Vân mạnh lắc đầu, trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt: ý lời nói sắc bén, chắc chắn cắt đứt ưu phiền...) nói: "Không phải, tôi cảm thấy cô không phải! Vừa thấy cô chính là nữ thẳng, như thế nào có thể là cong đâu, cô đừng nói, tôi nhìn người đặc biệt chuẩn, cô khẳng định không phải."

Vu Thi Lam híp mắt cười: "Kia quá tốt, cô có thể nghĩ như vậy, tôi thật sự rất cao hứng. Vừa lúc đêm nay tôi cũng không có địa phương nào để đi, buổi tối liền với cô ngủ cùng một phòng, lập tức vậy đi."

Cái gì, cái gì?

Vương Vân cả kinh lập tức đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play