"Cậu, ta đã tìm khắp quân doanh quân địch rồi mà vẫn không tìm được Lục Nguyên Sướng."
Tống Định Thiên để Vương Siêu dù đang bị thương vẫn đi tàn sát quân doanh Harl Bố Lặc, chính là muốn cho hắn đi tìm Lục Nguyên Sướng. Tuy rằng hành vi bất cẩn của Lục Nguyên Sướng đã làm cho Tống Định Thiên thất vọng, nhưng Tống Định Thiên vẫn xem trọng Lục Nguyên Sướng cùng với tin tình báo Lục Nguyên Sướng có thể thu được.
Harl Cáp Đạo không ở chỗ này, rõ ràng là đã có mưu đồ khác, nhưng vì chuyện Tống Định Thiên đã khống chế toàn bộ Bắc cảnh vậy mà lại không cách nào tìm kiếm được hành tung của Harl Cáp Đạo đã làm cho Tống Định Thiên không khỏi cảm thấy như có gai ở sau lưng. Harl Cáp Đạo có thể chỉ mất có bốn năm ra tay đã thống nhất được Nhung Địch, tất nhiên hắn phải có chỗ hơn người. Tống Định Thiên chưa từng coi thường Harl Cáp Đạo, nếu không phải vậy thì đã không đóng cửa thành mà chờ đợi thời cơ.
"Ngươi phái thêm nhiều người hơn nữa đi tìm rộng hơn một chút. Nếu như mấy ngày nữa mà vẫn tìm không được, thì điền tên của bọn họ vào trong danh sách những người đã chết trận vậy." Tống Định Thiên bất đắc dĩ nói. Tuy rằng hắn đã đánh thắng một trận lớn, nhưng hắn còn có rất nhiều việc phải xử lý, không thể phân tâm đi tìm một cái tiểu binh sĩ.
Ở ngay tại thành Lâm Biên, mười lăm vạn đại quân Nhung Địch đã bị Tống Định Thiên tiêu diệt mười vạn, 40 ngàn bị điều trở về trong nước Nhung Địch, mười ngàn theo Harl Bố Lặc chạy trốn. Tống Định Thiên không tin Harl Bố Lặc sẽ nuốt trôi cái oán khí này mà trốn về Nhung Địch được. Khi nghĩ đến nơi nào đó của Bắc cảnh vẫn còn có mười vạn đại quân Nhung Địch uy hiếp, trong tình cảnh như vậy, Tống Định Thiên liền cảm thấy áp lực rất lớn.
Có hắn trấn giữ tại thành Lâm Biên thì sẽ không ai phá nổi, nhưng những thành khác của Bắc cảnh, lại không chắc chắn là có thể chống đỡ được mười vạn đại quân tiến công. Còn có Harl Cáp Đạo với 50 ngàn tinh binh nấp trong bóng tối mà uy hiếp, toàn bộ Bắc cảnh vẫn bị không khí chiến sự bao phủ trầm trọng. Nếu là Nhung Địch hợp binh một chỗ, tùy ý công phá một thành trì, như vậy bách tính trong cảnh nội Bắc cảnh sẽ gặp nỗi khổ đau bởi chiến tranh.
Binh lực Bắc cảnh không đủ, lại cực kỳ bị động. Bắc cảnh to lớn, có đến hơn trăm thành trì. Đường biên giới kéo dài đến như vậy cũng chỉ có mười mấy vạn binh lực đóng quân, trong đó đã bao gồm tư binh của các tướng quân. Mặc dù Tống Định Thiên đã nhiều lần hướng về triều đình xin tăng thêm binh, nhưng tựa hồ Hoàng Đế cũng không muốn làm việc này. Bởi vì, việc phát lệnh động viên vẫn chậm chạp không chịu ban ra, rõ ràng là dấu hiệu cho thấy điều đó.
Vương Siêu cũng hiểu được sự khó xử của Tống Định Thiên nên cũng không dám nghỉ ngơi. Hắn để cho Tạ bách hộ mang theo thân quân của mình ở bên ngoài thành tận lực tìm kiếm. Ba người Trương Thành cũng không hề ngủ nghỉ mà không ngừng đi tìm huynh đệ của mình. Nhưng theo thời gian trôi qua, nỗi tuyệt vọng trong lòng bọn họ càng ngày càng lớn.
"Thành ca, lão đại cùng Phùng Hoài chẳng lẽ là đã..." Trên mặt Lương Bảo Đảm biểu lộ vẻ bất an. Hắn vốn là người rất nặng tình nghĩa. Từ lúc tuỳ tùng Lục Nguyên Sướng đến nay, cùng với nhau ở chung đã lâu, hắn đã sớm đem mình làm thành người của Lục Nguyên Sướng. Người lính sẽ vì đồng đội mà chết, vì Lục Nguyên Sướng, cho dù có phải đem cả tính mạng đi đổi hắn đều đồng ý.
"Lương Bảo Đảm, chớ có nói bậy. Việc ta không tìm được lão đại, thì đó lại chính là có một tia hi vọng." Phí Chiến là người luôn luôn trầm mặc ít lời, trong ánh mắt hắn lúc là vẻ kiên định như ngày xưa. Không tìm được thi thể, vậy đã nói rõ là người còn sống sót.
"Không sai, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Nếu không làm được như vậy thì đến lúc ta trở lại, làm sao mà ăn nói với chị dâu đây." Trương Thành phụ họa nói theo. Hắn vung dây cương, giục ngựa lao nhanh.
Nếu khu vực chung quanh đều đã đi tìm, như vậy Trương Thành liền không muốn ở chỗ này làm cái việc vô ích nữa. Hắn dự định đi phía bên kia tàn doanh của Harl Bố Lặc tìm chút manh mối. Hắn xác định, hai người Lục Nguyên Sướng hẳn là phải chạy trốn. Nếu không phải như vậy thì lúc bọn họ tàn sát quân doanh vì sao không thấy thi thể bọn họ?Trương Thành là người có tính cẩn trọng hắn cảm thấy nếu là hai người này chạy trốn mà vẫn chậm chạp không về thì hẳn là đã bị trọng thương, không tìm được cách để trở về thành. Nhưng nếu là như vậy thì xung quanh quân doanh này sẽ phải có manh mối lưu lại mới đúng.
Lương Bảo Đảm cùng Phí Chiến theo sát đi lên. Bọn họ tin tưởng Trương Thành, càng tin tưởng Lục Nguyên Sướng. Mệnh của người này rất cứng, không thể chết một cách dễ dàng như vậy được.
Lâm Biên nặng nề, Phần Thành náo nhiệt, tất cả những điều này đều không làm ảnh hưởng tới khu rừng yên tĩnh nằm sâu trong núi kia. Ánh mặt trời ấm áp, giọt sương long lanh, tiếng chim hót vang lừng, con thỏ nhỏ nhảy lên thoăn thoắt. Mọi loài vật dường như đều rất quen thuộc với cảnh vật nơi này. Nhưng dưới bóng cây nào đó lại có hai người nằm đó mình đầy máu tươi, mùi tanh của máu bay khắp không trung, hấp dẫn sự chú ý của động vật ăn thịt.
Một con chó hoang nằm rạp xuống, nó hướng về hai người kia chậm rãi bò tới gần. Đầu lưỡi của nó thè ra thật dài, làm cho nước miếng chảy xuống hai bên mép. Nó đã quan sát được một lúc lâu rồi và nó cảm thấy trước mắt đang bày ra bữa tiệc lớn. Bởi vì nó nhận ra hai con mồi trước mặt kia không còn có sức phản kháng nữa. Có điều bản năng sinh tồn của loài thú nơi hoang dã nói cho nó biết, mọi việc đều cần phải cẩn thận một chút.
Rốt cục con chó hoang cũng tiến tới gần hai người kia. Nó vươn cái lưỡi dài ra liếm lên vết máu trên người của hai người, con mắt của nó hơi híp lại lộ ra vẻ hưởng thụ. Quả là mỹ vị tuyệt vời a, hôm nay hẳn là sẽ được ăn đến no nê thôi.
Chỉ là khi nó há miệng nhe ra bộ răng nanh sắc bén chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc lớn thì lại nghe thấy tiếng chó sói tru lên đầy vẻ đe dọa. Con chó hoang thật không cam lòng mà rời đi. Nó liếc mắt nhìn hai người rồi sau đó trốn thật nhanh đến phía sau một cây đại thụ.
Nước miếng của con chó hoang nhanh chóng phát huy tác dụng. Nó mang đến cảm giác mát mẻ cho người bị liếm, bên tai còn nghe được tiếng sói tru vang lên không ngừng. Tất cả điều này đã làm cho một người từ từ tỉnh lại.
Lục Nguyên Sướng từ từ mở mắt ra. Nàng mơ màng nhìn ra xung quanh, sau đó bắt đầu nhớ ra việc mình cùng Phùng Hoài đi do thám Harl Cáp Đạo, đốt cháy quân doanh của hắn, chạy trốn vào rừng sâu. Rồi nàng lại nhìn tới Phùng Hoài đang bị hôn mê bất tỉnh. Đến đây nàng đã đem được những chuyện đã xảy ra kết nối lại với nhau.
Nàng thấy Phùng Hoài chỉ là đang hôn mê, còn giữ được hơi thở, áy náy trong lòng mới giảm đi mấy phần. Nếu không vì nàng đã bất chấp hậu quả để thực hiện cái "mưu kế xuất sắc" kia, nếu không vì nàng đã quá vọng tưởng chuyện lập đại công để có được công danh cùng quyền thế, thì nàng đã cùng Phùng Hoài bình yên trở về thành từ lâu rồi, làm sao lại phải rơi vào thảm cảnh như lúc này? Hai người bọn họ có thể giữ được mệnh thôi, đã là vạn hạnh.
Thấy đoản đao bảo bối trên người vẫn còn, Lục Nguyên Sướng liền dìu Phùng Hoài dựa vào một gốc cây gần đó, giúp hắn rịt thuốc chữa thương. Nhưng đúng vào cái lúc nàng mới vừa mở vết thương của Phùng Hoài ra thì trong rừng vang lên những tiếng hú ghê rợn khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Năm con sói bị mùi máu hấp dẫn mà tìm đến. Từng cặp mắt hiện ra tia sáng lạnh lẽo cùng nhìn chằm chằm vào hai người Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng nhanh chóng rút thanh đoản đao ra, tiến lên đứng trước mặt Phùng Hoài.
Bầy sói vốn có bản tính hoang dã, thanh đoản đao kia không đủ khả năng là cho chúng phải kinh sợ. Nghe tiếng sủa ra lệnh của con sói đầu đàn, bầy sói bắt đầu vây quanh rồi tấn công Lục Nguyên Sướng. Trước đây Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh đã từng cùng một lúc đối chiến với mười con sói mà không hề sợ hãi. Hiện tại võ nghệ của nàng lại đang tiến bộ rất nhanh, như vậy thì làm sao nàng phải sợ mấy con sói trước mắt này? Thân pháp của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, nàng lao vụt lên trên bầy sói, giơ tay chém xuống. Tất cả chỉ ngăn ngắn trong mấy lần ra tay, năm con lang liền bị nàng giết chết hết. Con chó hoang ẩn thân phía sau thân cây nhìn thấy một màn kinh hoàng như vậy thì sợ đến mức vội vàng cụp đuôi quay đầu bỏ chạy.
Lục Nguyên Sướng nhìn thi thể bầy sói mà trong lòng khiếp sợ vạn phần. Không phải là nàng đã bị thương hay sao? Không phải là nàng đã bị trúng độc hay sao? Vì sao khí tức trong người nàng vẫn vững vàng như vậy? Vì sao chỗ bị trúng tên ở sau lưng lại không có cảm giác đau đớn nữa?
Lục Nguyên Sướng trở tay vuốt vết thương sau lưng mình thì phát hiện vết thương đã bắt đầu khép lại. Đến cùng thì nàng đã bị ngất xỉu đi trong bao lâu? Làm sao lại khỏi nhanh như vậy? Trong người nàng vốn đã bị trúng độc, vì sao lúc này lại biến mất không còn tăm tích?
Lục Nguyên Sướng giúp Phùng Hoài xử lý tốt vết thương, sau đó cõng Phùng Hoài lên lưng rồi hướng về phía thành Lâm Biên đi tới. Vì sợ bị Harl Bố Lặc phát hiện, nên nàng chỉ dám đi theo con đường nhỏ ở nơi hết sức hẻo lánh. Trên đường đi, nàng tập trung suy nghĩ về vấn đề thân thể của mình.
Khi còn ở Phần Thành, nàng bị nội thương rất nặng vậy mà lại nhanh chóng hồi phục. Còn ở chỗ này, độc tố lại tự hóa giải, chỉ còn lại trên người mình một vết thương nhỏ, theo thời gian trôi đi sẽ từ từ nhạt phai, cuối cùng là biến mất không còn tăm hơi. Da dẻ của nàng sẽ lại bóng loáng như lúc ban đầu, cứ như chưa bao giờ bị qua một vết thương.
Tình huống này xuất hiện từ khi nào vậy?
Ở thôn Lạc Khê! Ở núi Huyền Vân! Ở trong cái thung lũng kỳ dị kia! Cái thứ quả quỷ dị màu đỏ kia! Chỉ có thể chỉ là do trái cây màu đỏ kia mới có thể giải thích được mọi chuyện nảy sinh trên thân thể mình. Nàng đây là trong họa được phúc?
Quả thực là Lục Nguyên Sướng không thể tin được cái suy đoán này. Làm sao trong thiên hạ lại có một thứ thuốc thần kỳ như thế được? Thứ thuốc có thể khiến người ta bách độc bất xâm, có thể nhanh chóng chữa trị thương thế? Không thể!
Đây là việc không thể giải thích theo lẽ thường được, Lục Nguyên Sướng làm sao dám tin tưởng được đây? Nàng một mặt phủ nhận, mặt khác lại hoài nghi, nhưng càng nghĩ thì phủ nhận trong lòng lại càng dao động.
Trời dần chuyển về tối, mây đen che kín bầu trời. Lục Nguyên Sướng nhóm lên một đống lửa lớn rồi nướng thịt lang để ăn. Thịt lang không ngừng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến cho cái người đang hôn mê là Phùng Hoài cũng dần dần tỉnh lại.
"Lão đại!" Phùng Hoài thấy Lục Nguyên Sướng mạnh khỏe thì không dấu được vẻ vui mừng mà mỉm cười. Thật không uổng công mình đã liều mạng bảo vệ. Hắn cái lão đại này, quả nhiên là mệnh cứng mà, bị như vậy rồi mà cũng không chết được.
"Phùng Hoài, ngươi tỉnh rồi!" Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Phùng Hoài chậm rãi ngồi dậy thì vội vàng chạy tới đỡ một bên hắn.
"Lão đại, chất độc trên người của ngươi ra sao rồi?" Phùng Hoài nhìn thấy hành động của Lục Nguyên Sướng cực kỳ nhanh nhẹn, lại còn nướng được thịt lang thì không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Trong khi Phùng Hoài giúp Lục Nguyên Sướng xử lý vết thương hắn đã nhận ra Lục Nguyên Sướng đã bị trúng kịch độc. Tuy hắn đã giúp Lục Nguyên Sướng hút bớt độc ra, nhưng là vẫn có không ít độc tố đã ngấm vào trong cơ thể Lục Nguyên Sướng. Nhưng trước mắt hắn lúc này Lục Nguyên Sướng lại không chút nào có vẻ là trúng độc cả, có thể nào lại không khiến người ta phải nghi hoặc.
"Ta không sao rồi, chỉ là ngươi đã bị mất máu quá nhiều, sợ là sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian không ít." Lục Nguyên Sướng không muốn giải thích nhiều vấn đề này cùng Phùng Hoài. Nàng nhìn mặt Phùng Hoài tái nhợt thì không khỏi áy náy nói: "Phùng Hoài, đều là do ta không tốt."
"Sao lão đại lại nói như thế? Lúc đó là do hai chúng ta cùng nhau lập kế hoạch, đương nhiên là phải cùng nhau gánh chịu hậu quả." Phùng Hoài an ủi. Giờ khắc này trông Lục Nguyên Sướng bất lực giống như hài tử phạm sai lầm vậy.
"Ta cùng ngươi không giống nhau. Ta có gia đình, có thê tử, nhưng ngươi lại chỉ có một thân một mình. Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt mệnh của ngươi là được, mà ta, thì lại vì người nhà nên mới nỗ lực." Lục Nguyên Sướng biết đây là Phùng Hoài đang an ủi mình. Điều này làm cho nàng lại càng thêm áy náy: "Lục gia ta, đời đời kiếp kiếp đều là quân hộ. Tổ tiên ta, cha ta đều chết ở trên chiến trường. Ta tận mắt nhìn thấy sau khi cha chết đi thì mẹ thương tâm gần chết. Nếu như không phải vì còn phải nuôi nấng ta lớn lên, sợ là mẹ đã sớm theo cha đi rồi."
"Quân nhân ở tiền tuyến hộ gia vệ quốc, nhưng người phải chịu khổ nhất lại chính là người thân trong nhà vì phải chờ đợi. Gia nghiệp khó mà gắng gượng, gánh nặng đều đặt ở trên người các nàng. Nếu chúng ta vẫn còn sống sót thì họ sẽ vì chúng ta mà lo lắng, sợ hãi. Nếu chúng ta chết rồi, các nàng lại càng không còn hi vọng. Nhưng đã là thân quân hộ thì dù có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cảnh khốn khó như vậy được."
Phùng Hoài yên tĩnh nghe Lục Nguyên Sướng nói ra những lời từ tận đáy lòng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy chua xót thay. Dù hắn chưa thành gia, nhưng lão mẫu trong nhà vẫn còn đang đợi hắn. Hắn không phải quân hộ. Lúc trước chỉ vì nhà nghèo nên hắn mới dứt khoát bán mình tòng quân với hi vọng là để lão mẫu trong nhà có thể được sống tốt hơn một chút mà thôi.
"Chị dâu ngươi đối với ta tình nghĩa sâu nặng, đời này cho dù ta có dùng cả cái tính mạng này để đền đáp lại cũng không đủ. Ta không muốn nàng cả ngày lo lắng cho ta, càng không muốn nàng giống mẹ ta phải chịu cảnh thê lương như vậy. Vì lẽ đó ta mới làm như thế. Với hy vọng có thể dựa vào quân công mà thoát tịch, để Lục gia ta có thể được giải thoát. Đến lúc đó ta sẽ rời khỏi quân ngũ, để cùng Phù nương trải qua tháng ngày bình thản, an tĩnh. Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như ta chết ở trên chiến trường, vậy thì Lục gia, Phù nương sẽ lại trở thành không hi vọng." Lục Nguyên Sướng tự trách mình thật nhiều.
"Lão đại, đừng nên nghĩ nhiều. Bởi vì dù nói thế nào thì hiện tại chúng ta vẫn đang còn sống sót đây." Trong mắt Phùng Hoài loang loáng nước mắt. Lúc này hắn rất nhớ lão mẫu trong nhà. Tòng quân đã sáu năm, vậy mà hắn chưa một lần trở về thăm họ.
Ăn xong bữa thịt lang, thay xong thuốc, hai người liền nằm xuống nghỉ ngơi. Bởi vì thân thể Phùng Hoài quá suy yếu, Lục Nguyên Sướng liền nhận lấy trọng trách gác đêm. Nàng nằm ở dưới gốc cây, ngước nhìn bầu trời đen mịt mùng, tay sờ nắn cái phù bình an trên ngực, đầy đầu đều là hình bóng của Cố Tiểu Phù.
Từ thôn Lạc Khê đến Phần Thành, hai người một đường nâng đỡ nhau cùng đi tới, Có ấm áp, có hạnh phúc, cũng có cả thất lạc, bàng hoàng. Lục Nguyên Sướng không biết Cố Tiểu Phù bây giờ đang sống ra sao, những người mình nhờ vả kia có đem Lục gia trông chừng thỏa đáng hay không? Ngay trước khi mình đi, thân thể Cố Tiểu Phù không tốt lắm, lại còn có việc mang thai giả kia nữa.
Mang thai giả? Mang thai!
Nghĩ đến đây, vì quá kích động Lục Nguyên Sướng bật ngồi dậy. Nàng cầm lấy thanh đoản đao, khứa ra một vết thương ngay trên tay của mình. Dựa vào ánh lửa trại bập bùng, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy vết thương nhanh chóng cầm máu, miệng vết thương từ từ khép lại, dùng tay lau đi chỗ máu tươi, trên cánh tay chỉ còn lại một vết sẹo mờ mờ. Lục Nguyên Sướng khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt này. Mặc kệ trước đây nàng làm sao phủ nhận, sự thực trước mắt đã làm cho nàng hoàn toàn tin tưởng, cái trái cây màu đỏ kia thực sự là một loại quả kỳ diệu mà người thường không dễ gì biết đến.
Thân thể mình khác hẳn với người thường đã là sự thật không thể chối cãi! Như vậy nếu đúng là Cố Tiểu Phù đã mang thai, vậy thì đứa bé kia chính là con của mình! Lục Nguyên Sướng hối hận đến nỗi chỉ còn biết tự đánh mạnh lên đầu của mình. Trên đời này, còn có ai so được với Cố Tiểu Phù về phẩm hạnh hay sao?
Phẩm hạnh của Cố Tiểu Phù, Dương Minh từng dùng qua hai chữ kiên trinh để hình dung. Nàng đã từng không oán, không hối hận mà kiên trì bảo vệ, chăm sóc Trịnh Đại ốm yếu ròng rã ba năm trời thì làm sao còn có khả năng phản bội lại mình đây? Không cần nói đến chuyện trong lòng Cố Tiểu Phù luôn có chính mình, bởi cho dù không có thì lấy cách nàng làm người cũng sẽ vì mình mà hết sức bảo vệ.
Hài tử, hài tử! Ngươi có mạnh khỏe không?
Lục Nguyên Sướng không dám nghĩ tới hài tử nữa. Khi đó thân thể Cố Tiểu Phù có bao nhiêu suy yếu, làm sao nàng còn không biết, vậy mà trước khi đi nàng còn cùng Cố Tiểu Phù liều mạng trắng đêm ân ái. Cho dù thật sự mang bầu thì đứa nhỏ này sợ là không trụ lại được mất.
Hai tay bụm mặt, dòng nước mắt hối hận rơi xuống, Lục Nguyên Sướng không biết mình rốt cuộc là đã làm sao nữa. Từ sau khi tiến vào Phần Thành, nàng đã thay đổi đến nỗi ngay cả bản thân mình còn không nhận ra. Nàng cảm thấy mệt mỏi quá, nàng rất nhớ về thôn Lạc Khê. Nơi đó có cha mẹ nàng thủ hộ, còn có Cố Tiểu Phù cực kỳ ôn nhu. Nàng không cần phải đi khắp nơi mà nghĩ về âm mưu hay quyền lực. Chỉ cần hai người cứ như thế cùng sống chết bên nhau.
Lệ dù đã tuôn rơi, nhưng đau lòng vẫn cứ đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT