Lục Nguyên Sướng cởi áo khoác ra, bao bọc lấy Vân Yên rồi ôm lên. Nàng dùng con mắt sung huyết lạnh lùng mà nhìn tên bức cung nói: "Tội giết người cùng lắm là chặt đầu, vì sao lại phải tra tấn một cô gái đến như vậy?"

"Là một kẻ bán nước, đối xử như thế nào cũng không quá đáng cả! Loại đàn bà này, đẹp thì có đẹp đấy nhưng tâm địa rắn rết. Ta khuyên Lục Ngũ trưởng đừng quá mềm lòng, nếu không thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết ở trong tay nàng!" Quan bức cung khinh thường nói. Là một người từng lăn lộn ở trên chiến trường, hắn vốn đã xem thường sinh tử thành thói quen. Mạng người tính là cái gì, nhất là đó lại chỉ là một ả đàn bà hạ tiện, sao có thể so với cả một quốc gia.

Lục Nguyên Sướng lặng lẽ. Từ khi dùng thủ đoạn với mẹ Thôi ở Văn Hương lâu đến giờ, nội tâm của nàng bắt đầu vạn phần giãy dụa. Chiến trường là nơi dành riêng cho nam tử, quốc gia cũng là quốc gia của nam tử. Nữ tử vốn là sinh vật hạ tiện như giun dế rồi, vì sao còn muốn những cô gái yếu đuối này gánh vác sự trừng phạt như vậy? Việc mama Thôi đã chết làm cho nàng cực kỳ áy náy, bây giờ nhìn Vân Yên thảm trạng cũng làm cho nàng không thể nào tiếp thu được.

Nhưng nàng lại nhớ tới quốc gia đại nghĩa, nhớ tới lê dân bách tính vô tội, mà những người này lại là kẻ gieo gió gặt bão. Lúc này Lục Nguyên Sướng cảm thấy, thực tế tàn khốc như thế này, nàng không có khả năng chịu đựng nổi. Thà rằng tham gia đánh trận, ở trên chiến trường cho dù có chảy máu hi sinh, thì nhiệt huyết vẫn sôi trào. Bây giờ nàng mới ngộ ra được rằng, thân làm một người lính, nếu như được ở trên chiến trường quang minh chính đại da ngựa bọc thây lại là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

"Đa tạ các hạ nhắc nhở, ta sẽ nhớ kỹ!" Lục Nguyên Sướng nghiến răng nghiến lợi nói rồi ôm Vân Yên đi tới an bài trong tiểu viện.

Đi mời lang trung, cho dùng thuốc. Mất một thời gian rối tinh rối mù thì trời đã mờ sáng, Lục Nguyên Sướng nhìn mặt trời ló rạng mà cảm thấy trong người rất lạnh lẽo.

"Lão đại, hãy nhìn rộng ra một chút. Vì một người như thế này mà thương tâm thì thật không đáng." Trương Thành đứng phía sau Lục Nguyên Sướng an ủi.

"Đúng vậy đấy, lão đại quá mềm lòng. Cô ả Vân Yên này là người tư thông với địch bán nước, thương xót nàng làm cái gì." Phùng Hoài phụ họa nói theo, hắn cảm thấy Lục Nguyên Sướng thực sự là quá mức mềm yếu, cũng chỉ vì được rèn luyện quá ít.

"Ta không sao, các ngươi không cần phải lo lắng, ta dĩ nhiên sẽ không quên ta là người của Đại Chu." Lục Nguyên Sướng nói.

Sau giờ ngọ thì Vân Yên tỉnh lại. Nàng mơ màng nhìn đến xung quanh, tất cả đều là bằng ánh mắt hờ hững. Nha hoàn bưng tới bữa trưa, nàng cũng không dùng tới, chỉ dựa vào đầu giường nhìn xuất thần.

"Lục Ngũ trưởng, cô nương Vân Yên không chịu dùng bữa trưa, nô tỳ khuyên mấy lần đều không nghe." Nha hoàn Tiểu Thúy thấy không khuyên nổi Vân Yên nên đành phải đến tìm Lục Nguyên Sướng.

"Biết rồi, để ta đi xem xem." Lục Nguyên Sướng nói với nàng.

Khi Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Vân Yên, nàng cảm thấy Vân Yên trông không khác gì như một cái tượng gỗ vậy. Không hề có một chút sinh khí, trên khuôn mặt trắng bệch có vẻ như dại ra, một thân đầy vết thương được che kín bên trong màu áo trắng, làm cho vết thương ở trên đầu bị lộ ra bên ngoài trông lại càng dữ tợn.

"Cô nương Vân Yên, dùng cơm đi." Lục Nguyên Sướng đem cháo loãng đến trước mặt Vân Yên, nhưng Vân Yên vẫn không hề để ý đến nàng.

Lục Nguyên Sướng đem bát đặt ở một bên rồi nói: "Sau này sẽ không có thêm chuyện bị người ta tra tấn ngươi nữa, ngươi không cần phải sợ."

Vân Yên nghe nói vậy thì chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Sướng. Nàng tỏ ra không hiểu mà hỏi: "Ngươi cứu ta? Vì sao phải cứu ta? Ngươi còn không biết ta đã làm những gì hay sao?"

"Ta biết, có điều ta cảm thấy ngươi có thể chết, nhưng không cần phải chịu tra tấn như vậy." Lục Nguyên Sướng nói một cách phức tạp, kỳ thực sự mâu thuẫn này vẫn làm nàng rối rắm cả ngày hôm nay.

"Ngươi quá trẻ tuổi, quá ngây thơ, quá mềm lòng." Vân Yên lắc đầu nói.

"Ta là từ trong thôn lớn lên. Con người ở đó cũng giống như ta vậy, đơn thuần, giản dị." Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.

"Cuộc sống như thế quả thật là làm cho người ta phải ước ao. Có điều, không phải ai cũng có thể được phép lựa chọn cuộc sống của chính mình. Ta đói rồi, tứ chi vô lực, ngươi giúp ta ăn đi." Vân Yên cười khẽ rồi nói. Với nàng bây giờ mà nói, chỉ cần vẫn còn sống sót thì sẽ còn có hi vọng. Đại hình thì đã là gì, tra tấn thì đã là gì, cái mệnh nhỏ này của nàng vốn là nhờ người ta nhặt trở về mà có, vậy nên phải biết sống thêm được một ngày chính là kiếm lời một ngày.

Vân Yên nhìn Lục Nguyên Sướng vì nàng thổi bát cháo, kiên nhẫn cho nàng ăn, trong lòng cảm thấy thiếu niên này quả thật có chút đặc biệt. Đã là người trong quân doanh thì hẳn phải là hạng người giết người như ngóe. Một khi đã rơi vào tay của bọn họ, Vân Yên đã tin chắc chắn mình sẽ phải chết, thế nhưng không ngờ vậy mà lại còn có thể sống sót.

Có điều, nàng không hiểu kế hoạch của bọn họ tại làm sao lại bị lộ. Cứ cho là người Nhung Địch giả dạng làm khách làng chơi không qua được mắt của thân quân, cho dù Ô Lộ Ba Da bị vạch trần thân phận là người Nhung Địch thì cũng đâu liên quan. Hiện nay ở Phần Thành cũng không có thiếu khách thương là người Nhung Địch lưu lại ở trong thành. Ô Lộ Ba Da còn thường xuyên đi tìm giới quyền quý trong thành để trò chuyện việc buôn bán sắt và muối để mà che dấu tai mắt người khác. Kế hoạch này nhìn như thiên y vô phùng, vậy thì đã để thua ở nơi nào?

Vân Yên không biết được rằng, thiếu niên nhìn như dễ mềm lòng, ngây thơ trước mặt này mới thật sự là kẻ cầm đầu.

"Ăn cơm xong thì hãy cố mà tĩnh dưỡng. Ngày mai ta được mộc hưu, vì vậy sẽ không đến xem ngươi được, nha hoàn sẽ chăm sóc ngươi." Lục Nguyên Sướng cho nàng ăn xong liền đứng dậy muốn rời đi.

"Nếu như ngươi không đến, ta sẽ không cần ăn." Vân Yên nhìn theo bóng lưng của Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói.

"Vậy thì xin mời, một ngày không ăn cũng sẽ không chết. Còn có, ta chỉ là mềm lòng chứ không phải vô tri. Thân phận của ngươi, vĩnh viễn là tội phạm." Lục Nguyên Sướng cũng không quay đầu lại, nói xong sau liền vội vã rời đi.

Phải đến khi trời tối, Lục Nguyên Sướng mới làm xong công tác bàn giao, sau đó dẫn theo tứ đại Kim Cương trở về Lục gia. Vừa mới gõ cửa viện một cái thì cửa viện lập tức liền mở ra. Trứng Trứng nhìn thấy người trước mặt đúng là Lục Nguyên Sướng liền lao tới ôm chặt lấy chân nàng, vừa nhảy nhót vừa nói: "A Nguyên thúc, ngươi rốt cục cũng trở về, thẩm thẩm bảo ta đến chờ ngươi ở đây!"

Một đầu kia, Tiểu Cửu vốn đã cao lớn thêm không ít cũng ôm lấy Lục Nguyên Sướng mồm "Ô ô" kêu lên. Nó cũng rất nhớ cha.

Lục Nguyên Sướng một tay ôm lấy Trứng Trứng, một tay vuốt cái đầu đầy lông bù xù của Tiểu Cửu, trên mặt hé ra nụ cười đã lâu rồi không thấy. Đúng là về nhà vẫn tốt hơn cả.

"Trứng Trứng, chào khách đi." Lục Nguyên Sướng dẫn tứ đại Kim Cương vào trong viện rồi quay về Trứng Trứng nhắc nhở.

"Chào các bá ạ." Cái giọng non nớt Trứng Trứng làm cho tứ đại Kim Cương không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu dùng để dỗ dành trẻ nhỏ. Có điều khi Phí Chiến nở nụ cười thì Trứng Trứng sợ đến mức vội vàng trốn vào trong lòng Lục Nguyên Sướng, làm cho Phí Chiến rất lúng túng.

"Lão đại, chó nhà ngươi thật là cao lớn!" Phùng Hoài nhanh ý nói lảng sang chuyện khác.

"Đó là lang, ta cứu được nó từ trong ngọn núi đem về, gọi là Tiểu Cửu." Lục Nguyên Sướng nhìn Tiểu Cửu lắc đầu quẫy đuôi, liền cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Sau khi Lục Nguyên Sướng vừa nói ra lời này, tứ đại Kim Cương liền tỉ mỉ quan sát Tiểu Cửu, họ phát hiện Tiểu Cửu xác thực cùng chó nhà không thật tương đồng. Bỗng dưng họ càng ngày càng cảm thấy Lục Nguyên Sướng khác hẳn với người thường. Một đại gia đình toàn là phụ nhân và hài tử, vậy mà lại dám cùng lang sống chung một nơi. Có điều con tiểu lang này trông cũng thật đáng yêu, ánh mắt kia, thậm chí đến nửa điểm sát khí cũng không có.

Trương Thành vốn có tính trầm mặc, là một hán tử thô thiển, vậy mà chỉ mới vừa gặp đã cảm thấy phi thường yêu thích Tiểu Cửu. Hắn không một chút sợ hãi, đem Tiểu Cửu như một con chó bình thường mà đưa tay ôm lấy nó. Tiểu Cửu không thích người ngoài chạm vào, nó vừa định gầm gừ uy hiếp thì đã bị Lục Nguyên Sướng cho một cái ánh mắt cảnh cáo liền lập tức nhụt chí, oan ức "Ô ô" kêu lên.

Nó là lang sao? Nó mà đúng là lang hay sao?

Lục Nguyên Sướng dẫn đoàn người tiến vào phòng khách, không thấy Cố Tiểu Phù cùng Trân nương, liền lớn giọng kêu to: "Phù nương, đại tẩu, ta đã về rồi ~ "

Vừa dứt lời, Cố Tiểu Phù liền từ trong phòng bếp chạy ra. Nàng vừa định nhào vào trong lòng Lục Nguyên Sướng thì nhìn thấy đứng phía sau Lục Nguyên Sướng có tới bốn người nam tử, vì vậy mà đành miễn cưỡng nhịn xuống cơn kích động. Với khuôn mặt ửng đỏ nàng nhỏ nhẹ nói: "Đại lang đã trở về."

"Ừm, Phù nương, lại đây, để ta giới thiệu cho ngươi huynh đệ của ta ở trong doanh trại." Lục Nguyên Sướng tiến lên dịu dàng nắm lấy bàn tay của Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù nhớ nàng, còn nàng làm sao lại không muốn Cố Tiểu Phù?

Mấy người cùng nhau chào hỏi. Tứ đại Kim Cương không khỏi có chút căng thẳng. Bọn họ thật không nghĩ tới, đệ muội lại đẹp như thế, so với Vân Yên còn hơn một chút. Nếu so sánh về tướng mạo mà nói, hai cô gái xem như là sàn sàn, khó phân cao thấp, nhưng nếu lấy khí chất mà nói thì từ lúc sinh ra, Cố Tiểu Phù đã mang theo vẻ cao quý, mà Vân Yên lại là nữ tử phong trần nên không thể so sánh nổi. Chẳng trách Lục Nguyên Sướng đi Văn Hương lâu thì mắt đã không thèm nhìn tới những cô nương kia. Hóa ra là vì trong nhà ẩn giấu một người vợ rất đẹp, vì vậy mà ánh mắt quá cao.

"Phù nương, hôm nay làm phiền ngươi làm thêm đồ ăn nhiều hơn một chút. Bốn vị huynh trưởng đây khi ở trong doanh trại đã chăm sóc ta rất nhiều." Lục Nguyên Sướng giữ chặt lấy đôi tay nhỏ của Cố Tiểu Phù, không nỡ lòng bỏ ra.

"Bảo ta làm là được rồi, sao Đại lang lại còn nói làm phiền. Chỉ mới có mấy ngày không gặp mà đã cùng ta khách sáo hay sao?" Cố Tiểu Phù gắt giọng. Nàng rút đôi bàn tay đang bị Lục Nguyên Sướng chiếm tiện nghi của mình trở về rồi xoay người đi trù phòng làm thêm món ăn.

"Lão đại đúng là phúc khí tốt. Vừa mới đến đã được vào ở tiểu viện của phủ tướng quân, lại còn có tiểu nương tử đẹp đẽ như thế, đã vậy mới vào doanh chưa quá mười ngày liền phá được đại án. Đến lúc đó lại được tướng quân ban thưởng. Chúng ta a, chân thực là ước ao mà không được." Phùng Hoài thổn thức nói. Người này so với những người còn lại, thực sự là tức chết người, bốn người hán tử thô kệch bọn họ đến hôm nay vẫn còn phải ở lại trong doanh trại đây.

"Có điều, nói đến chuyện này lại thấy lão đại cũng quá thật thà. Chỉ vì cô nương Vân Yên kia mà ngay đến chức thập trường cũng không được." Lương Bảo Đảm luyến tiếc nói. Vốn là lần này Vương Siêu đã định cho Lục Nguyên Sướng thăng quan, có điều vì chuyện cô nương Vân Yên, Vương Siêu liền bỏ đi chuyện thăng chức, chỉ thưởng bọn họ năm người năm mươi lượng bạc. Trừ đi hai mươi lạng tiền uống rượu ngày đó, chỉ còn lại có ba mươi lạng.

Mấy người cùng nhau thương lượng qua. Lục Nguyên Sướng được mười lạng, còn lại bốn người mỗi người năm lạng, sau đó ngẫm lại đều cảm thấy phiền muộn. Triều đại này của Đại Chu trọng văn khinh võ, võ tướng thăng quan thực là gặp không ít khó khăn.

"Việc này đừng ở trong nhà nói, ta không muốn để cho người trong nhà lo lắng." Lục Nguyên Sướng cũng không muốn để Cố Tiểu Phù biết nàng tiếp nhận cái việc phiền toái lớn là đi cảm hóa cô nương Vân Yên.

Mấy người mới ngồi uống trà được một lúc thì Cố Tiểu Phù cùng Trân nương đã đem rượu cùng các món ăn bưng lên. Vốn là Cố Tiểu Phù đã vì Lục Nguyên Sướng mà chuẩn bị không ít đồ ăn, hiện nay lại làm thêm một chút, vì vậy mà đem bàn trà đều xếp đầy thức ăn. Tứ đại Kim Cương thấy rượu và thức ăn phong phú thì đối với Cố Tiểu Phù cảm tạ rối rít. Cố Tiểu Phù ưu nhã đáp lễ rồi tránh vào phòng bếp.

Đêm hôm đó, năm người đều ăn uống cực kỳ thỏa mãn, lại còn nháo đến đêm khuya mới tan cuộc.

Sau khi đem người ra cửa, Lục Nguyên Sướng liền vội vã đóng lại cửa viện rồi lại vội vã hướng về chính ốc chạy đi. Nàng càng chạy càng nhanh, tới khúc cuối, thậm chí ngay cả khinh công cũng đã dùng đến.

"Đùng ~ "

Cửa phòng bị đột nhiên mở ra rồi lại bị đóng lại tàn nhẫn. Cố Tiểu Phù sợ hết hồn, đang muốn hỏi Lục Nguyên Sướng đã xảy ra chuyện gì thì bị Lục Nguyên Sướng ôm chặt lấy, đem nụ hôn che ngợp bầu trời rơi xuống.

"A Nguyên, gấp cái gì, trước tiên hãy đi tắm táp đi đã. Ta đã chuẩn bị nước nóng cho ngươi ở phòng riêng." Cố Tiểu Phù nghiêng đầu tránh đi mùi rượu nhàn nhạt, vẫn vừa ôm Lục Nguyên Sướng vừa nói.

"Phù nương, ta nhớ ngươi muốn chết." Lục Nguyên Sướng vừa ngậm lấy vành tai nhỏ của Cố Tiểu Phù mà thổ lộ tương tư vừa dùng hai tay cùng tiến lên, chỉ chốc lát sau, áo khoác Cố Tiểu Phù đã bị nàng lột đi.

Cố Tiểu Phù cũng muốn Lục Nguyên Sướng đến điên lên rồi, bây giờ lại bị nàng như vậy đối xử, thân thể đã sớm trở nên mềm nhũn, dưới đáy đều đã bị ướt. Nàng đưa tay nâng mặt Lục Nguyên Sướng lên, hờn dỗi nói: "Ta cũng rất nhớ ngươi. Tại sao ngươi lại không về xem ta một chút vậy? Làm ta còn tưởng rằng, ngươi ở bên ngoài mà đem ta quên mất."

"Cho dù là ta có quên đi chính mình thì cũng không quên được Phù nương." Lục Nguyên Sướng cúi người hôn xuống viền mắt đẫm nước của Cố Tiểu Phù, trong lòng ngập tràn yêu thương. Làm sao nàng lại không muốn trở về? Nàng muốn người này đến gần như phát điên lên rồi, nhưng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng thực sự là không đi được, dù có đi được thì cũng không dám. Mệnh lệnh của phủ tướng quân rất nghiêm minh, chỉ làm chức binh sĩ thôi thì không được về nhà, ngoại trừ quan chức từ bách hộ trở lên, ai cũng không là ngoại lệ.

"A Nguyên, bây giờ ngươi cũng đã trở về rồi, ta nghe nói bên ngoài xảy ra đại sự, làm cho ta lo lắng muốn chết." Có thể nói là mấy ngày nay Cố Tiểu Phù bận bịu cực kỳ. Bánh ngọt của nàng ăn rất ngon, tên của nàng đã trở nên nổi tiếng ở trong đám thân nhân của thân quân bên này. Ngày nào cũng đều có người tới cửa để thỉnh cầu, mà nàng cũng nhờ vào đám phu nhân có binh sỹ mộc hưu kia mới biết được chuyện trong thành xảy ra đại sự. Cũng may là biết được Lục Nguyên Sướng vẫn vô sự, nếu không phải vậy thì còn không phải là gấp chết nàng.

"Đừng lo lắng, ta đã trở về đây rồi. Có Phù nương ở đây, ta sẽ không để cho xảy ra việc gì. Phù nương, ta muốn ngươi." . ngôn tình hay

Cố Tiểu Phù cảm nhận được động tác hôn hết sức cấp thiết của Lục Nguyên Sướng, trong động tác kia có chút thô lỗ thì liền biết nàng thực sự là chờ không được nữa rồi. Cố Tiểu Phù đè nén xuống cảm giác xấu hổ, trước ánh mắt hừng hực của Lục Nguyên Sướng đang nhìn mình chằm chằm, nàng từ từ cởi bỏ y phục của mình.

Làn da mềm mại trắng nõn nà hiện ra trước mắt Lục Nguyên Sướng, nó lập tức nhen lên ngọn lửa dục vọng của nàng. Lục Nguyên Sướng không có do dự chút nào, cúi người xuống, dùng hành động mà kể rõ nỗi tương tư của mình.

Cố Tiểu Phù vẫn ngơ ngơ ngác ngác, khi thì tỉnh táo, khi thì say mê. Không biết mấy lần, không biết hai người luyện bao nhiêu tư thế. Chỉ biết Lục Nguyên Sướng vẫn không ngừng muốn mình, cứ như vậy, muốn ngừng mà không được.

Mỗi khi cao triều đến, vui vẻ lại dâng lên thật mãnh liệt, làm cho nàng không tự chủ được niềm vui sướng, giọt lệ không bị khống chế mà rơi xuống. Sau đó, Cố Tiểu Phù chân thực là bị Lục Nguyên Sướng ép buộc đến mức toàn thân mất hết khí lực, không còn cả khả năng tiếp tục vặn vẹo vòng eo phối hợp, chỉ còn biết xụi lơ ở trong lòng của nàng, tùy ý nàng muốn gì làm nấy.

Sang đến ngày hôm sau, hai người ngủ thẳng đến tận buổi trưa mới trở dậy, sau khi đã dành trọn một đêm để phong lưu. Trân nương cũng không còn tâm trí đâu mà chế nhạo Cố Tiểu Phù nữa, Dương Vinh trở về thôn đã lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, nàng cũng rất muốn đây.

Hai người chỉ dùng qua quýt bữa trưa lại trở về phòng ngủ bù. Mấy ngày nay Lục Nguyên Sướng đã mệt đến rã rời rồi, huống chi đêm qua lại bỏ ra nhiều công sức như vậy. Mà Cố Tiểu Phù cũng trở nên phờ phạc. Đêm qua bị muốn đến tàn nhẫn như vậy, thân thể của nàng vốn đã mảnh mai, làm sao có thể so với cái người luyện võ như Lục Nguyên Sướng được.

Đến giờ Thân, hai người mơ hồ chuyển tỉnh. Sau khi ngủ được một giấc ngon lành, sức sống của Lục Nguyên Sướng lại trở nên dồi dào, lại lôi kéo Cố Tiểu Phù ban ngày tuyên dâm một hồi.

Sau khi mọi chuyện đã xong, Cố Tiểu Phù tựa ở trong lòng Lục Nguyên Sướng làm nũng mà nói với nàng: "A Nguyên, gần đây có rất nhiều người đến trong nhà cầu ta làm bánh ngọt. Ta nghĩ, hay là chúng ta mở một cái cửa hàng bánh ngọt, ngươi thấy có được không?"

"Lúc ta đang ở trong phủ tướng quân thì cũng nghe không ít người nói với ta về bánh ngọt của ngươi, làm ta có cảm giác cứ như là đã cầu được bảo bối vậy." Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù mềm mại trong lòng mà không khỏi dâng lên cảm giác giành được vinh quang. Người này là vợ của nàng, nàng làm sao có thể không kiêu ngạo được đây.

"Vậy chúng ta mở cái cửa hàng bánh ngọt đi thôi." Cố Tiểu Phù vươn mình lên, nằm nhoài trên người Lục Nguyên Sướng rồi lấy tay vuốt ve gương mặt của nàng.

"Quá mệt mỏi, chúng ta sẽ không làm." Lục Nguyên Sướng cau mày nói. Nàng sẽ nhất quyết không để cho Cố Tiểu Phù xuất đầu lộ diện.

"Ta nghĩ rằng nếu mở cửa hàng, trước là vừa có thể tìm chút chuyện làm, sau nữa là cũng có thể kiếm thêm một chút tiền. Ở Phần Thành này, cái gì cũng đều đắt đỏ, ta không muốn để cho ngươi quá cực khổ." Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng vỗ về lông mày Lục Nguyên Sướng. Nàng không có chút nào vui mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ buồn phiền của Lục Nguyên Sướng như vậy.

"Nói tới cái này, đây là của ngươi." Lục Nguyên Sướng vươn mình xuống dưới giường, tùy ý nhặt lên cái áo trong, đem túi tiền đặt trước mặt Cố Tiểu Phù rồi nói: "Chỗ bạc này ngươi cất cho cẩn thận."

Cố Tiểu Phù mở ra túi tiền, khi nhìn thấy số tiền có trong đó thì cực kỳ kinh ngạc. Nhiều bạc đến như vậy, đếm đi đếm lại, thấy có hơn hai mươi lạng! Mười lạng là Vương Siêu thưởng, số bạc còn lại là nhờ thu phí bảo hộ mà có được.

"Ngươi lấy từ đâu ra nhiều bạc như vậy?" Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng vẫn nằm trần trụi ở trên giường liền vội vàng lôi chăn lên che nàng lại.

"Tiền này có được là vì lúc đi tuần thành có thu phí bảo hộ. Đã bớt đi một ít để tiêu dùng rồi. Đây là phần còn lại." Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù ôm vào trong ngực rồi nói: "Chuyện về tiền bạc ngươi không cần phải buồn phiền, ta nhất định sẽ không để cho ngươi bị đói. Làm bánh ngọt quá cực khổ nên chuyện mở cửa hàng này ta sẽ không để cho ngươi làm. Nếu như ngươi phát chán thì hãy đi tây phố lớn dạo chơi, uống chút trà, nghe một chút tiểu khúc, hoặc là ở trong nhà luyện một chút chữ, đọc sách. Mấy ngày nữa, nhạc phụ nhạc mẫu sẽ đến Phần Thành, đến lúc đó ngươi hãy đi nhà cha mẹ mà chơi nhiều một chút."

Cố Tiểu Phù biết là Lục Nguyên Sướng đau lòng nàng. Nhưng cái việc làm bánh ngọt này không phải chỉ là để cho nàng kiếm thêm chút bạc, quan trọng hơn là nàng mong nhận được cảm giác thành công cùng sự tán đồng của người khác.

"A Nguyên, ta yêu thích làm bánh ngọt, ngươi hãy để cho ta làm đi." Cố Tiểu Phù lắc Lục Nguyên Sướng làm nũng. Bình thường mỗi khi nàng làm như vậy, yêu cầu gì Lục Nguyên Sướng cũng đều đáp ứng.

Nhưng lần này thì Lục Nguyên Sướng lại nhất quyết không đồng ý.

Hiện nay thế cuộc ở Phần Thành quá loạn. Từ khi xảy ra chuyện Vân Yên, còn có không biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn nữa vẫn chưa bị phát hiện. Lục Nguyên Sướng cũng không muốn để cho Cố Tiểu Phù có chuyện gì xảy ra. Nàng là người dễ mềm lòng, nhưng nàng không phải là người ngu xuẩn. Nàng biết chỉ có những người lính như bọn họ nỗ lực để giữ yên mọi nhà, bảo vệ quốc gia thì mới có thể làm cho gia đình nhỏ của mình hoàn toàn yên lành.

Thảm trạng mà Vân Yên phải chịu cũng không phải án đặc biệt. Đã từng có biết bao nhiêu nữ tử phải chịu cảnh nước mất nhà tan, bị dị tộc đối xử như thế. Trận đại chiến hơn mười năm trước kia dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt, trong không khí mùi máu tanh còn chưa tan đi. Nhiều nữ tử đã bị Nhung Địch cưỡng hiếp đến chết mà không nhắm mắt được, trong ánh mắt đó như vẫn còn vẻ giận dữ và nhục nhã, nàng có thể tưởng tượng được. Lục Nguyên Sướng biết, chỉ có bọn họ nỗ lực chống lại quân địch thì mới có thể bảo vệ được cuộc sống bình thản, yên lành cực kỳ quý giá hiện nay.

Nàng còn lâu mới có thể tưởng tượng ra được, nếu như cửa thành bị công phá thì Cố Tiểu Phù sẽ phải chịu đối xử như thế nào đây.

Nghĩ đến đây, Lục Nguyên Sướng ôm Cố Tiểu Phù thật chặt, vì sợ sệt mà thân thể có chút run rẩy. Cố Tiểu Phù không biết vì sao Lục Nguyên Sướng lại đột nhiên trở thành như vậy, nhưng nàng biết Lục Nguyên Sướng sẽ không bao giờ làm hại nàng. Cố Tiểu Phù dịu dàng vỗ về phía sau lưng Lục Nguyên Sướng, sau một hồi thật lâu mới làm cho Lục Nguyên Sướng dần dần bình phục tâm tình trở lại.

"Phù nương, nếu như ngươi yêu thích làm bánh ngọt thì cũng chỉ được ở trong nhà làm một ít, để đại ca cho người ta đưa đi là được rồi. Chuyện mở cửa hàng cũng đừng nhắc tới nữa." Lục Nguyên Sướng kiên định nói.

Cố Tiểu Phù biết tính khí của Lục Nguyên Sướng, một khi đã nói đến như vậy rồi thì khẳng định là không còn hi vọng.

"Ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi đừng nóng giận nữa." Cố Tiểu Phù ngoan ngoãn đáp lời.

"Chờ nhạc mẫu, đại tỷ đến rồi ngươi liền về nhà cha mẹ cho nhiều vào. Để cho các nàng mang theo ngươi đi tham gia tụ hội với đám phụ nhân, như thế sẽ không còn tẻ nhạt nữa." Lục Nguyên Sướng an ủi. Nàng làm sao không biết Cố Tiểu Phù đang thất vọng.

"Được. Có điều, ta vẫn chỉ muốn ở nhà trông nom nhà cửa để chờ ngươi trở về." Cố Tiểu Phù thấy canh giờ đã không còn sớm, đã đến lúc Lục Nguyên Sướng phải đi làm nhiệm vụ rồi, trong lòng có chút không nỡ mà giang tay ôm lấy nàng.

Hai người ôm ấp trong chốc lát rồi Cố Tiểu Phù giúp Lục Nguyên Sướng mặc quân phục vào. Một bộ quần áo này, nhìn như mỏng manh, nhưng nặng như Thái Sơn, trên vai người này có quá nhiều trách nhiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play