Đoàn người Lục Nguyên Sướng mệt nhọc lê bước chân. Đã muộn lại càng chậm, cho đến tận lúc hoàng hôn bọn họ mới đến được thành Lâm Xuyên.

Từ xa nhìn tới, họ phát hiện thấy trước cửa thành dòng người chen chúc nhau không ít. Những người này quần áo lam lũ, đầu tóc rối bù, không cần nói ra thì ai cũng đã biết đó là nạn dân. Đến lúc tiến vào gần, nhìn lên thì thấy binh lính gác cổng thành so với thường ngày nhiều hơn gấp đôi. Mỗi lần những nạn dân kia tới gần, những binh sĩ này liền cầm trường mao* chỉ về phía nạn dân, khí thế thật là oai phong lẫm liệt, còn đám nạn dân thì tỏ ra tức giận, bất bình.

"Chúng ta là tiện dân, nhưng cho dù là tiện nhân thì cũng phải cho chúng ta lưu con đường sống chứ. Từ nơi rất xa mới tới được đến đây, trời lại giá rét đến mức đông lạnh như vậy, dựa vào cái gì mà không cho chúng ta vào thành!"

* Trường mao: Cán cờ dài có gắn lông đuôi bò tót.

"Hơn nữa, các ngươi những kẻ làm quan, cái ăn cái mặc ở trên người các ngươi còn không phải cướp đoạt từ trên người chúng ta hay sao? Dựa vào cái gì mà các ngươi thì được ăn no mặc ấm, còn chúng ta lại phải chịu đông lạnh, chịu đói đây?"

"Thường ngày các ngươi làm mưa làm gió đã đành, bây giờ gặp phải thiên tai lớn như vậy, nếu như chúng ta tự có khả năng vượt qua được thì cũng sẽ không chạy đến thành này. Những người làm quan các ngươi hãy mở lòng từ bi đi để cho chúng ta được vào trong thành."

"Cái đám điêu dân các ngươi, cút ngay cho ta. Tướng quân đã có lệnh, bất kỳ một ai muốn vào thành thì đều phải nộp thuế vào thành, chưa đóng nổi thì cút đi cho ta!" Một tên tiểu quan quân thấy nạn dân cùng đường xông tới liền cầm trường mao vung lên, hướng về phía nạn dân càn quét lung tung. Trong nháy mắt, nạn dân xô nhau mà chạy loạn cả lên, một vài người bất hạnh bị trường mao tạt phải, máu chảy đầy đất.

Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh đối với những sự việc trên chỉ có liếc mắt nhìn, không dám cả thở dài, quan phủ làm như thế, không sợ dân làm biến hay sao? Đã không giúp đỡ người dân gặp phải thiên tai, không cứu tế, vậy mà lại còn ngăn cản nạn dân vào thành, cắt đứt cả con đường sống. Xem qua vẻ sục sôi này của quần chúng, nếu vẫn tiếp tục như vậy thì còn không phải quan bức dân làm phản hay sao?

Lục Nguyên Sướng đối với nạn dân tuy hết sức đồng cảm nhưng cũng vô lực giúp đỡ, vì vậy cả đoàn yên lặng nối nhau đi qua một bên đường. Việc trước mắt là phải vào được trong thành trước đã. Chỉ có điều, đến khi tính tiền nộp thuế vào thành thì lại khiến người ta sợ hết hồn.

Mỗi người tám văn, xe cộ ba mươi văn!

Cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng coi như hiểu ra vì sao lần này Huyện thái gia lại dễ dàng đồng ý giảm miễn thuế vụ đông tính theo đầu người như vậy. Thì ra là lông dê vẫn mọc ra từ trên thân dê! Thuế nông có giảm thì tăng thứ thuế khác, tiền lọt vào hầu bao của hắn vẫn không bị giảm bớt, có thể ăn bớt được ngân lương cứu tế thì cớ sao lại không làm!

Dương Vinh không muốn cùng các binh sĩ xảy ra xung đột, hắn đã nhận nhiệm vụ do Dương Minh giao cho, cần phải vì thôn dân vào thành mua cho được lương thực, không thể có sai lầm. Vì vậy mà hắn làm bé ngoan nộp tiền rồi tiến vào thành.

Năm vừa rồi cũng vào dịp tết đến như thế này, thời gian nghỉ kinh doanh của chợ đều sẽ kéo đến sát tết. Trên đường dòng người không ngừng qua lại, tiếng rao hàng không ngớt. Nào xiếc ảo thuật, nào viết câu đối, rồi bán hàng tết trên mọi ngã tư, đường phố đều rất là náo nhiệt.

Nhưng hôm nay vào thành thì chỉ thấy đường phố lạnh lẽo, thanh vắng. Người đi đường thưa thớt, bước chân ai nấy đều vội vã, vẻ mặt đăm chiêu. Trong tửu lâu không còn cảnh xướng tiểu khúc kể chuyện xưa hay có người làm xiếc. Trên đường cửa hàng đóng cửa từ rất sớm, trông không bình thường một chút nào.

"Đại ca, ngươi có cảm thấy có chút không thích hợp hay không?" Lục Nguyên Sướng không khỏi cau mày lại mà hỏi.

"Ừm, A Nguyên có phát hiện thấy trên đường có quá nhiều binh sĩ hay không?" Hiển nhiên là Dương Vinh cũng cảm thấy có chút khác thường.

"Không chỉ có như vậy. Đại ca ngươi xem, những cửa hàng này thường ngày mở ra đều rất là náo nhiệt, hiện nay ngay đến bảng hiệu cũng đã bị rơi xuống, cứ như là đã đóng cửa từ rất lâu rồi. Mà nhân khẩu trong thành hình như cũng ít đi rất nhiều." Lục Nguyên Sướng nhận xét thêm.

"Trước hết chúng ta đừng vội tự dọa chính mình. Tìm một cái khách điếm ở lại cái đã rồi sau đó mới tìm đến chợ hỏi dò xem sao." Bây giờ vì đang gánh trên vai trách nhiệm đối với thôn dân, cho nên Dương Vinh cũng không còn dễ bị kích động như thường ngày nữa.

"Chúng ta hãy đi tới khách điếm Lâm Xuyên đi, chưởng quỹ nơi đó cùng ta có quen biết."

Lục Nguyên Sướng cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ quấn y phục quanh người thật chặt rồi dẫn đoàn người hướng về khách điếm Lâm Xuyên mà đi. Chỉ là khi bọn họ đến nơi thì phát hiện khách điếm Lâm Xuyên cũng đã đóng cửa, nhìn qua cũng biết là người đã đi từ lâu rồi.

Lục Nguyên Sướng thấy thế thì trong lòng liền có dự cảm không tốt. Nghiêm chưởng quỹ tuy không phải người địa phương này, nhưng ở thành Lâm Xuyên mở khách điếm cũng đã là nhiều năm rồi, việc kinh doanh đối với hắn khá là được như ý. Nếu không phải vì xảy ra chuyện gì quá lớn, thì ắt sẽ không dễ dàng ngừng kinh doanh khách điếm như vậy được. Chí ít là ba tháng trước, Lục Nguyên Sướng mang theo Cố Tiểu Phù tới đây thì Nghiêm chưởng quỹ cũng không có dự định đóng cửa khách điếm.

Có điều, Nghiêm chưởng quỹ cũng từng nói, nếu là phương Bắc thật sự có chiến sự vậy thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà hồi hương.

"A Nguyên, khách điếm này của thành Lâm Xuyên đã đóng cửa, vậy chúng ta nên nghỉ ngơi ở đâu bây giờ?"

Âm thanh của Dương Vinh kéo tâm tư Lục Nguyên Sướng trở về. Nàng vẫn còn chưa thể xác định nguyên do sự tình nên cũng không muốn nhiều lời, sợ sẽ làm cho Dương Vinh hoảng sợ liền nói: "Đi về phía chợ thôi, bên kia có không ít khách điếm, chúng ta tùy ý chọn một gian là được."

Đoàn người lại đi vào luồng gió rét mướt, bước lên phía trước. Bọn họ đã đi suốt một ngày ròng rã, mệt mỏi, lại đói bụng. May nhờ hôm nay chỉ thỉnh thoảng mới rơi xuống một trận truyết nhỏ, nếu không thì không thể chịu đựng được đến tận lúc này. Có điều tìm cho được khách điếm hiển nhiên có chút khó khăn, cho đến tận khi trời tối hẳn đoàn người mới miễn cưỡng tìm tới một khách điếm nhỏ.

"A! Xin mời khách quan vào, là nghỉ qua hay là ở trọ?" Chưởng quỹ thấy có không ít người tiến vào liền vội vàng nhiệt tình bắt chuyện.

"Làm phiền chưởng quỹ cho chúng ta một gian phòng hảo hạng, một phòng có bốn cái giường chung, một bàn rượu và thức ăn, tám bát mì Dương Xuân." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.

"Xin khách quan chờ một chút, ta lập tức sai người đi sắp xếp cơm nước. Không biết là sẽ đưa lên phòng hay là dùng ở trong sảnh?" Chưởng quỹ nhìn thấy quần áo Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh đang mặc trên người khá là tươm tất, lại còn mang theo tới bốn cái người hầu liền biết trong túi hai người này khá dồi dào, liền ân cần hỏi.

"Ở trong sảnh là được." Lục Nguyên Sướng nói, lại cho Dương Vinh liếc mắt ra hiệu.

Dương Vinh thấy thế thì cũng rất hiểu ý, liền lĩnh người đi vào trong sảnh ngồi xuống.

Trời giá rét đến mức đông lạnh, lại đói bụng cả ngày, bốn cái tá điền nhìn thấy mì Dương Xuân nóng hổi, liền há miệng bắt đầu ăn từng ngụm lớn. Lục Nguyên Sướng thương cảm đám tá điền khổ cực, nên cố ý kêu cho bọn họ một người hai bát. Có lẽ là đã quá mức đói bụng, đám tá điền không chỉ có nhanh chóng ăn hết sạch chỗ mì mà còn đem chỗ nước canh cũng uống đến không còn một giọt.

"Mấy người các ngươi hôm nay đã phải cực khổ rồi, hãy đi nghỉ ngơi cho sớm. Ngày mai chúng ta sẽ phải vận chuyển lương thực, nếu không có sức thì không thể trở về được."

Lục Nguyên Sướng thấy đám tá điền sau khi ăn no vẫn còn đứng ở nơi đó chờ chỉ thị của mình thì nói với họ vài câu động viên. Nàng lại còn để cho chưởng quỹ đun cho bọn họ một chút nước nóng, mấy người tá điền kia liền thiên ân vạn tạ mà trở về phòng.

"A Nguyên, uống một hớp rượu cho ấm áp thân thể đi." Dương Vinh rót rượu cho cả hai người. Nhưng không giống với ngày thường, không chờ cho Lục Nguyên Sướng kịp nâng chén, hắn đã tự mình bưng chén lên uống cạn.

"Đại ca, hôm nay hai chúng ta nên uống ít thôi, không nên để xảy ra sai lầm mà bỏ lỡ việc lớn của thôn." Lục Nguyên Sướng híp mắt lại khuyên nhủ.

"Trong lòng ca ca đang cảm thấy phát hoảng lên đây. Hiếm khi được phái ra ngoài, ai ngờ thứ thấy được là quang cảnh lại như vậy. A Nguyên, ta biết rằng ngươi đã biết được chút chuyện, vậy ngươi cũng đừng giấu ta nữa, mau nói ra đi." Dương Vinh là người khá thô lỗ, nhưng vốn là người cùng Lục Nguyên Sướng lớn lên, vì vậy khi hắn nhìn kỹ vào mỗi tiếng nói, cử chỉ của Lục Nguyên Sướng thì cũng có thể tự mình nhìn ra được một chút manh mối.

"Đại ca, ta vẫn chưa xác định chắc chắn chuyện gì đang xảy ra, vì thế ngươi vẫn là nên thả lỏng một chút đi." Lục Nguyên Sướng khuyên nhủ Dương Vinh. Thấy chưởng quỹ đang đứng gần đó đánh bàn tính, nàng liền quay sang chưởng quỹ hỏi: "Chưởng quỹ, phần lớn khách điếm trong thành đều đóng cửa rồi, so với ngày xưa còn lại không đến hai, ba cái, vậy sao ngươi vẫn còn ở lại?"

"Toàn bộ gia quyến của lão hủ đều ở thành Lâm Xuyên này, đâu còn chỗ nào để mà đi. Không bằng ở lại trong thành này chờ xem thế nào mà thôi." Chưởng quỹ cũng cảm thấy được Lục Nguyên Sướng có lời muốn hỏi, liền đứng dậy đi tới.

"Mời chưởng quỹ cùng ngồi, chúng ta cũng là người thuộc huyện Lâm Xuyên này. Mọi người đều là đồng hương cả, không cần phải khách khí." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.

"Vậy lão hủ liền không sợ là mặt dày mà quấy rối khách quan." Chưởng quỹ đáp lễ nói.

"Chưởng quỹ quá khách khí, chỉ là cùng nhau uống chén rượu nóng mà thôi." Dương Vinh thấy Lục Nguyên Sướng liếc mắt ra hiệu thì cũng mỉm cười mà bắt chuyện với chưởng quỹ.

Ba người vừa uống rượu vừa nói đông nói tây, trong chốc lát, không khí cuộc nói chuyện cũng trở nên cởi mở hơn.

"Chúng ta là người thôn Lạc Khê, hiện tại vào thành là để đặt mua hàng tết. Mấy tháng trước ta cũng đã vào thành, khi đó trong thành rất là náo nhiệt, các cửa hàng khá là thịnh vượng. Hôm nay vào thành lại phát hiện cùng ngày trước cực không giống nhau. Ngay đến việc tìm cho được khách điếm cũng phải mất không ít thời gian. Không biết trong thành đang xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Nguyên Sướng nhận thấy thời cơ đã đến, liền uyển chuyển hỏi dò.

"Ai! Khách quan, việc này xem như là các ngươi phải ra về tay không rồi. Hiện nay nào còn có ai làm hàng tết a, đã nhiều năm rồi trong thành đều rất khó khăn a." Chưởng quỹ vừa liên tục thở dài vừa nói.

"Chưởng quỹ, vì sao lại nói lời như vậy? Chỉ còn không mấy ngày nữa là đến tết, không lẽ nào lại có chuyện nhiều năm liên tục trong thành đều không có hàng tết?" Lục Nguyên Sướng giả ngu hỏi.

"Ai, khách quan, vậy là các người có nhiều chuyện không biết rồi. Ba tháng trước, trong thành lương giới bỗng dưng không ngừng tăng cao, mọi người đều cho rằng là do thủ đoạn của lương thương nơi khác tạo nên. Thương hội trong thành liền tổ chức cho các lương thương thống nhất lương giới, thống nhất điều chuyển lương, quyết cầm cự cùng lương thương nơi khác. Ai cũng nghĩ bọn họ là ngoại lai, nên không thể ở lại chỗ này lâu dài được."

"Lúc đó ta cũng đang ở trong thành bán lương, vì thế cũng đã biết về việc này, vậy chẳng lẽ trong chuyện này vẫn còn có điều ẩn dấu?" Lục Nguyên Sướng hỏi.

"Cũng không hẳn là như vậy! Bởi vì sau đó chừng một tháng, lương thương nơi khác xác thực không chịu được nữa, liền thôi ghìm hàng, số lương được bọn họ mang đến đều bán hết cho lương thương bản địa. Nhưng điều không ai ngờ được là số lương có ở trong tay bọn họ cực nhỏ, căn bản không thể so được với cùng kỳ những năm trước đó."

"Sao lại cực nhỏ? Lương ở phương nam vốn rất nhiều, chẳng phải là lương thương nơi đó hàng năm đều sẽ vận chuyển đến phương bắc để bán hay sao?" Dương Vinh nghi hoặc hỏi.

"Khách quan đừng quá nôn nóng, hãy để lão hủ từ từ nói cho nghe." Với vẻ mặt sầu não, chưởng quỹ nói: "Sau khi lương thương bản địa mua hết lương từ lương thương phương nam thì phát hiện ra là số lương đó cực kỳ ít ỏi, không đủ nhu cầu của bản địa, liền hỏi lương thương phương nam vì sao lại như vậy, nhưng bọn họ đều lảng tránh mà không nói. Lương thương bản địa cũng chỉ có số lượng hàng cực nhỏ, cho dù có mua thêm bằng giá cao cũng không thể có hàng để mà mua vào. Vì thế mà hội trưởng thương hội có tầm nhìn xa, lập tức phái người đi phương nam mua lương, có điều, khi những người kia trở về lại không mang được lượng lớn lương thực về mà là mang về một cái tin."

"Tin tức gì?" Càng ngày cảm giác bất an trong lòng Lục Nguyên Sướng lại càng rõ rệt hơn.

"Lương phương nam đều bị hoàng thượng điều đến phương bắc cả rồi, sợ là chiến sự sắp xảy ra là có thật! Không còn là trò đùa trẻ con, mà là muốn cùng Nhung Địch làm một vố lớn!" Giọng của chưởng quỹ đầy vẻ trầm trọng. Nếu là chiến sự nổ ra, khách điếm này của hắn sợ là cũng không giữ được nữa rồi.

"Việc này là thật sao?" Thấy lúc này Lục Nguyên Sướng đã trầm mặt xuống thì Dương Vinh không khỏi vì nàng lo lắng.

"Cực kỳ xác thực! Sau khi tin tức này lan ra, phú hộ trong thành này liền từng nhà từng nhà hướng về phương Nam chuyển đi. Năm nay Huyện thái gia còn đặc biệt đem toàn bộ lao dịch đi tu bổ lại tường thành. Gần đây nhất lại xảy ra nạn tuyết tai, vì thế mà số người bỏ đi lại càng nhiều hơn. Hiện nay những người còn lưu lại trong thành này hoặc là người như lão hủ đây đời đời sống tại nơi đây, hoặc là những người nghèo khổ không thể có khả năng di chuyển. Vậy nên đến giữ cho được mệnh của mình còn khó, ai còn nghĩ tết đến a!" Khi nói đến chỗ này, khuôn mặt chưởng quỹ thật là buồn bã.

"Nếu trong thành đã trống vắng như vậy rồi vì sao quan phủ lại không cho nạn dân vào thành?" Lục Nguyên Sướng tức giận hỏi.

"Có vào thành hay không cũng không có gì khác biệt nữa. Lương thực còn dư trong thành không nhiều, cho dù nạn dân có tiến vào thành rồi cũng phải chịu đói chịu rét. Huống hồ quyền lực trong thành đã bị Bạc tướng quân nắm giữ, bản thân Huyện thái gia cũng không còn quyền hành gì! Vốn là Huyện thái gia cũng đã đề nghị để cho nạn dân vào thành, cho bọn họ tham dự vào việc tu bổ và bảo vệ thành khi cần. Thế nhưng Bạc tướng quân không đồng ý, nói là sợ có mật thám lẫn vào nên đành miễn cưỡng đem nạn dân chắn lại ở ngoài cửa thành mặc cho họ tự sinh tự diệt. Ngoài thành ngày nào cũng có người chết rét, chết đói, khỏi phải nói có bao nhiêu là đáng thương."

Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh hai người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra được, thế cuộc sẽ trở nên nghiêm trọng đến như vậy.

Chưởng quỹ thấy hai người cũng đã rõ ràng tình hình trong thành thì đứng dậy rời đi. Còn lại hai người Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh, nhưng lại chỉ yên lặng mà uống rượu.

Rượu đã nguội, món ăn cũng đã đông lạnh. Gió lạnh ban đêm nổi lên, nhưng cái rét thực sự là cái rét từ trong lòng tỏa ra.

Dương Vinh uống đến có chút say. Hắn chống thân thể nhìn phía Lục Nguyên Sướng, nói: "A Nguyên, lần này sợ là ngươi tránh không khỏi rồi."

"Vốn là số mệnh an bài. Ngày xưa ta cũng không cs sợ phải tòng quân, bởi lên chiến trường cũng là dịp báo thù cho cha. Nhưng hiện nay điều làm ta không yên lòng đó là nếu như ta đi rồi, Phù nương phải làm sao bây giờ?" Lục Nguyên Sướng ngửa đầu uống cạn chén rượu rồi chậm chạp thốt lên.

"Ngươi là huynh đệ của ta, Phù nương nơi đó sẽ có ta cùng cha mẹ chăm sóc. Chỉ cần còn có Dương gia thì sẽ còn Lục gia." Dương Vinh khảng khái nói. Chưa cần phải nhắc chuyện Dương Minh cùng Lục Chánh Phong bái kết huynh đệ, hắn cùng Lục Nguyên Sướng cũng là cùng nhau lớn lên, thân như tay chân, làm sao có thể để cho Lục gia chịu thiệt.

"Từ nhỏ ta đã gọi ngươi là đại ca, với cha mẹ ngươi gọi là cha nuôi lão nương. Ở trong lòng ta, các ngươi chính là thân nhân duy nhất mà ta có ở trên đời này. Chỉ cần có câu nói này của đại ca, như vậy là được rồi." Lục Nguyên Sướng nâng bát cùng Dương Vinh đụng nhau, hai người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Chỉ có điều là cái cảm giác lạnh lẽo kia vẫn không hề giảm bớt trong lòng của mỗi người.

Rượu đã được uống hết mà phiền muộn trong lòng hai người thì vẫn như cũ. Vì vậy hai người liền cùng nhau ra khỏi khách điếm đi loanh quanh trong thành. Cửa hàng tơ lụa vốn bày ra cùng cửa hàng trang sức, lương thực, quán rượu, quán trà, hiệu ăn... từng gian cửa hàng quen thuộc trước đây bây giờ đều đã bị đóng kín, cùng phủ một tầng bụi dày đặc. Đâu đâu cũng như tỏa ra cái cảm giác của "nhạc hết người đi".

Đến cuối một con phố thì thấy còn có một cửa hiệu vẫn sáng đèn. Lục Nguyên Sướng đến gần nhìn lên, thì ra đó chính là hiệu thuốc ngày trước đã trị thương cho mình. Lục Nguyên Sướng giơ tay gõ cửa, chờ một lát sau, cửa tiệm mở ra.

"Xin hỏi khách quan có chuyện gì, bản điếm đã đóng cửa." Đi ra mở cửa vẫn là dược đồng ngày đó.

"Ta muốn mua chút đồ bổ cho nữ tử dùng, hiện nay điếm bán đồ bổ không biết được là chỗ nào còn ở, vì vậy đành phải quấy rối quý điếm." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.

"Khách quan, xin mời vào ngồi bên trong." Dược đồng cũng đã nhớ ra Lục Nguyên Sướng, liền để hai người đi vào. Thực sự là ngày đó nàng cùng Cố Tiểu Phù quá mức đáng yêu, khiến cho ký ức dược đồng chưa phai.

Sau khi vào cửa, dược đồng liền đến hậu viện mời lang trung lại đây. Lang trung vừa nhìn thấy Lục Nguyên Sướng liền cười nói: "Tiểu lang quân, có khoẻ hay không?"

"Tiên sinh có lễ, ta cùng nương tử đều rất tốt, lần này là tìm tiên sinh để mua chút đồ bổ cho nương tử." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói, nàng đối với vị lang trung này quả thực rất có hảo cảm.

"Đồ nhi, ngươi đem chỗ mai rùa ta vẫn cất kỹ mang ra đây cho tiểu lang quân. Lấy thêm chút đương quy cho tiểu lang quân, còn a giao thì thôi." Lão lang trung dặn dò dược đồng xong thì quay lại nói với Lục Nguyên Sướng: "Thuốc bổ ngày đó của tiểu nương tử hẳn là còn lại không nhiều, không bằng để cho lão hủ lại kê đơn lấy thêm chén khác có được không?"

"Như vậy rất tốt, tạ ơn tiên sinh rất nhiều. Có điều, tiểu tử còn có một chuyện, rất muốn được thỉnh giáo tiên sinh." Lục Nguyên Sướng nói đến chỗ này mặt liền có chút đỏ lên.

"Chuyện gì vậy?" Lang trung thấy dáng vẻ Lục Nguyên Sướng tỏ ra ngượng ngùng như vậy thì trong lòng liền không nhịn được hiếu kỳ.

"Vâng... Là..." Lục Nguyên Sướng thấy Dương Vinh cũng nhìn vào mình thì không làm sao nói ra được thành lời.

"A Nguyên, ngươi đường đường là một nam nhân, nói chuyện thoải mái một chút không được hay sao? Bộ dạng của ngươi lúc này chẳng khác gì một cô nương vậy. Không phải là có ám bệnh đó chứ!" Bởi vì Dương Vinh đã có chút say, nói chuyện so với trước đây lại càng thô lỗ.

Lục Nguyên Sướng nghe vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận. Nhưng mà Dương Vinh là đại ca nàng, nàng không thể nổi nóng với hắn được, có điều trong lòng thì không khỏi tức giận vì vậy mà mặt mày đều đỏ bừng lên.

Lang trung nhìn dáng vẻ ngây ngô của Lục Nguyên Sướng, trong lòng không nhịn được mà tự cười thầm, tiểu lang quân này quả thật là thú vị cực điểm.

Mì Dương Xuân: Làm bằng từ bột mì và thịt bò

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play