Trước khi ra khỏi cửa, Lục Nguyên Sướng chỉ mang theo mấy chục thân
quân, mạo hiểm đi trong gió lạnh cưỡi trên lưng ngựa lao nhanh. Đoàn
người cứ thẳng hướng bắc mà đi tới. Nàng nóng lòng mong đợi thời khắc
được hôn khuê nữ của mình.
Vượt qua thành Bảo An thì đến vùng đất có cả Quan Trung cùng Bắc cảnh tụ hợp. Trên trời hoa tuyết bay lả tả, bởi vì tốc độ ngựa chạy quá nhanh, từng bông hoa tuyết đánh thẳng vào
mặt gây cảm giác đau buốt. Thế nhưng đối với một người quanh năm hành
quân như Lục Nguyên Sướng mà nói, những gian lao này quả thật không tính là cái gì. Nếu mắng nàng là anh hùng có tính khí nóng nảy Lục Nguyên
Sướng cũng sẽ vui vẻ tiếp thu. Trước mắt nàng chỉ muốn đón được khuê nữ trở về, để được một nhà đoàn tụ.
Bởi Bắc cảnh là vùng đất thuộc
quyền quản lí của Lục Nguyên Sướng. Vì vậy mà sự xuất hiện của nàng đã
làm náo động cả Bắc cảnh, đến mức đủ loại quan lại đều ra trước cổng
thành chào đón. Chỉ vì nàng đã chuẩn bị tốt cả về ngựa lẫn lương khô,
nên đoàn người đến đón cũng chỉ kịp nhìn theo Thái Bình Hầu tiêu sái
giục ngựa nhanh chóng lao đi.
"Hầu gia, cơm canh đã chuẩn bị sẵn
cả rồi." Người hầu cận tên là Lục Ngũ bưng lên một bát canh thịt cho Lục Nguyên Sướng. Nhìn thấy nét mặt đầy vẻ mệt mỏi của nàng thì không nhịn được mà khuyên nhủ: "Hầu gia, cũng chỉ còn một đoạn đường nữa là đến
thành Lâm Xuyên, vì vậy tối nay Hầu gia hãy nghỉ ngơi lại một đêm rồi
đi. Nếu cứ như vậy mà chạy đi thì thân thể sẽ không chịu nổi."
"Không cần. Chỉ cần kiên trì thêm tối nay nữa thì ngày mai đã có thể đến được
thôn Lạc Khê rồi. Ngươi hãy phái người đi Dương gia thông báo, nói với
mẹ nuôi ta là ta muốn được ăn canh thịt do nàng làm." Lục Nguyên Sướng
lắc đầu rồi ăn qua quít bát canh thịt trước mặt. Nàng vừa ăn vừa nghĩ
thầm, nếu như mình không thể đón được Trứng Gà về trước khi năm mới đến, hãy chờ xem Cố Tiểu Phù sẽ làm sao nháo mình đây.
Đám thân quân
nghe được nàng nói như vậy thì không khỏi cười thầm. Trước vạn người
Thái Bình Hầu là vô địch, nhưng đối đầu với phu nhân yểu điệu, thì vĩnh viễn không bao giờ là đối thủ. Sự ôn nhu của mỹ nhân chính là mộ chôn
anh hùng a.
Đi đường vào ban đêm là việc người bình thường khó mà chịu đựng được. Dốc núi gồ ghề, chung quanh chỉ có một màu đen kịt. Tất cả chỉ dựa vào ngọn đèn lồng toả ra ánh sáng yếu ớt ở trên lưng ngựa
chỉ dẫn. Tiếng dã thú gầm gừ, không gian âm u đầy vẻ khủng bố. Nếu là
người bình thường đi qua nơi đây sợ là đã sớm bị làm cho sợ hãi đến mất
mật. Có điều khí thế của đoàn người Lục Nguyên Sướng lại quá mức bá đạo. Những việc chém giết ở trên chiến trường kia đã ngưng tụ nên luồng sát
khí dày đặc, làm cho đến cả dã thú cũng phải lùi bước. Cứ bị dày vò như vậy suốt một đêm, đúng vào lúc bình minh, rốt cục Lục Nguyên Sướng cũng nhìn thấy được thôn Lạc Khê.
Trước mắt là một khung cảnh yên
tĩnh, an lành được bao phủ trong làn sương trắng bạc, tất cả tinh khiết đến hoàn mỹ. Hơi thở toát ra thành khói trắng phiêu dạt, tiếng móng
ngựa đã đánh vỡ hình ảnh tuyệt mỹ của buổi sớm mai này. Nhất thời Lục
Nguyên Sướng cảm thấy trong lòng cảm khái vạn lần. Năm năm trước đây,
ai có thể ngờ được rằng một đứa trẻ cô nhi nhận hết mọi sự khinh thường
trong thôn như mình, vậy mà bây giờ lại trở thành nhân vật số một số hai có thực quyền trong triều đình Đại Chu.
"Đi thôi." Lục Nguyên
Sướng dừng lại ở trước cửa thôn nhìn ngắm một lúc thật lâu. Nàng dằn
xuống cảm xúc đang trào dâng trong lòng rồi đi về phía Dương gia.
Khi tới cửa Dương gia, nàng nhìn thấy phía bên trong đèn đuốc đã được thắp
lên sáng rực, ống khói trong phòng bếp đang bốc lên một luồng khói
trắng. Vành mắt Lục Nguyên Sướng không khỏi có chút ướt át. Nàng tung
người xuống ngựa, tự mình gõ cửa.
"Cha nuôi, lão nương, ta đã trở về." Lục Nguyên Sướng thốt lên mà có chút nghẹn ngào.
"Bang thang ~ "
Trong phòng như đồng thờ cùng một lúc gà bay trứng vỡ, trên mặt đất lập tức
thành ngổn ngang, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập. Cửa viện "Đùng"
một cái mở ra. Dương Đại nương đứng ở trước cửa viện, dường như vẫn
không thể tin được vào con mắt của mình. A Nguyên đã trở về! A Nguyên
còn sống sót mà trở về!
Lục Nguyên Sướng đã nhìn thấy hình dáng
thân thương của Dương Đại nương cùng Dương Minh, nàng thả đầu gối xuống
trước cửa viện, liên tục dập đầu mà nói: "A Nguyên bất hiếu, để cha nuôi lão nương đã phải vì ta mà ngày đêm lo lắng."
"Con của ta, ngươi đây là đang làm gì vậy?" Dương Đại nương nơi nào cam lòng để cho Lục
Nguyên Sướng làm như vậy. Hai tay ôm chặt lấy nàng mà lệ rơi đầy mặt
nói với nàng: "Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Ta cùng cha nuôi
của ngươi cũng chỉ biết trông cho ngươi được bình an vô sự. Ngươi bị
khổ, bị khổ rồi..."
Lục Nguyên Sướng ôm lấy thật chặt eo của
Dương Đại nương. Từ lúc mình đi vào tới bây giờ, thân thể này vẫn run
rẩy mãi không thôi, biểu hiện lúc này của nàng cho thấy nàng có bao
nhiêu là kích động. Năm năm qua, là đã trải qua mấy ngàn ngày, trong khi bản thân mình ở bên ngoài dốc sức tranh đấu, trong khi bản thân mình
chảy máu chảy mồ hôi, trong khi bản thân mình đứng trước triều đình làm
quang tông diệu tổ thì hai lão Dương gia lại vẫn cứ như vậy yên lặng mà
canh giữ cho mình ở thôn Lạc Khê, ngày đêm ngóng trông mình trở về.
Đám thân quân đứng phía sau Lục Nguyên Sướng đều là những hán tử cứng boong boong như sắt, vậy mà nhìn thấy cảnh này không ai không rơi lệ. Ai mà
không có một gia đình, ai mà lại không có cha già mẹ yếu? Chỉ là đối với thân làm thân quân như bọn họ mà nói, gia đình chỉ là trong giấc mộng,
quá xa xôi.
Khóc được một hồi lâu, Dương Đại nương cùng Lục
Nguyên Sướng mới kềm chế lại được tâm tình kích động. Dương Minh lau đi
giọt nước mắt rồi mới nói: "Trên đất rất lạnh, A Nguyên mau đứng dậy đi
thôi. Suốt cả một đường đi tới như vậy hẳn cũng mệt mỏi lắm rồi. Vào nhà đi! Mọi người đều vào trong nhà đi. Đêm qua lão nương ngươi nghe nói
ngươi sẽ quay về thì đã suốt cả đêm không ngủ, vẫn đang vì ngươi mà làm
món ăn ngươi thích."
Dương Đại nương nâng Lục Nguyên Sướng dậy,
nàng tỉ mỉ phủi đi chỗ tuyết vẫn còn bám vào trên hai đầu gối của Lục
Nguyên Sướng. Trong mắt của Dương Đại nương, Lục Nguyên Sướng chỉ là một trong những đứa con của mình, không phải cái gì mà Thái Bình Hầu cao
cao tại thượng thống lĩnh ngàn vạn binh mã. Nàng nắm thật chặt tay Lục Nguyên Sướng dắt vào nhà, rồi vội vàng đem chỗ cơm canh đã được chuẩn
bị chu đáo từ trước đem hâm nóng lại cho Lục Nguyên Sướng.
Đám
thân quân ở trong viện ra sức ăn lấy ăn để. Mấy ngày nay việc bọn họ đi
theo Lục Nguyên Sướng đã phải chịu không ít khổ. Còn Lục Nguyên Sướng
thì ở bên trong phòng ăn cơm uống rượu do Dương Đại nương tự tay nấu
lấy. Nàng ăn bát canh thịt thơm ngon mà trong lòng cũng cực kỳ ấm áp.
Mùi vị này, vẫn đúng là mùi vị từng được ăn khi nàng còn bé, một chút
cũng không thay đổi.
"Lão nương, Trứng Gà có khỏe không?" Lục Nguyên Sướng ăn được đến lửng dạ, rốt cục cũng nhớ ra mình còn có một khuê nữ.
"Khỏe! Trứng Gà vô cùng khỏe! Thỉnh thoảng lão thần tiên cũng dẫn nàng về đây
để cho chúng ta được nhìn một cái, nàng hiểu chuyện cực kỳ." Nhắc tới
Trứng Gà, cái miệng của Dương Đại nương liền không rảnh rỗi nữa, nàng
đầy vẻ kiêu ngạo mà nói: "Bây giờ Trứng Gà đang học y thuật. Nàng đã
nhận biết được thật nhiều thảo dược, võ nghệ cũng không tầm thường.
Nghe lão thần tiên nói ra năm mới sẽ dạy cho nàng biết cách bắt mạch.
Đầu năm nay trong thôn bị nháo lên bởi ôn dịch, may mà có lão thần tiên
ra tay trợ giúp. Nếu không phải như vậy thì sợ là thôn chúng ta đã chết
hết cả rồi."
"Ôn dịch?" Lục Nguyên Sướng nghi hoặc hỏi.
"Những năm này ngươi ở bên ngoài mải lo đánh trận nên không thông tỏ tin tức
trong nhà, dĩ nhiên là sẽ không biết được rồi. Vào mùa xuân năm nay,
không biết vì sao mà người trong thôn lại liên tiếp bị bệnh. Sau đó đã
có không ít người bị chết đi. Trưởng thôn đi mời lang trung trong huyện
lại đây nhìn, hắn nói là ôn dịch. Lang trung sai người đem thi thể đi
hỏa thiêu, sau đó cũng chỉ là để lại một ít thuốc rồi bỏ đi mà không trở lại nữa. Vì thuốc kia không có tác dụng, cho nên trong thôn vẫn không
có được một chút khởi sắc nào hết. Giữa lúc mọi người đã nghĩ đến chuyện có nên rời khỏi nơi này hay không thì lão thần tiên hạ sơn. Nhờ có hắn
đem thuốc chạy chữa mới đem cả thôn chúng ta cứu trở về. Ngày đó, sau
khi lão thần tiên mang Trứng Gà từ Phần Thành về đây, Trứng Gà đã khóc
đến chết đi sống lại không chịu lên núi. Lão thần tiên dỗ làm sao nàng
cũng không chịu. Ta cũng không đành lòng nên mới để cho nàng ở lại trong nhà thêm một thời gian. Sau này Trứng Gà cùng lão thần tiên mới chậm
rãi quen thân, đến lúc đó mới bất đắc dĩ đi lên núi." Dương Đại nương kể lại mà vẫn còn thấy đau lòng.
Lục Nguyên Sướng nghe mà trong lòng trào lên cảm giác khó chịu, trong tim từng trận từng trận đau đớn.
"Sau khi lên núi cũng không biết lão thần tiên đã làm biện pháp gì mà khi
về đây Trứng Gà trở nên hoạt bát hơn hẳn. Nghe nói cả ngày nàng dẫn
theo Tiểu Nắm đem chỗ ở của lão thần tiên quấy đảo đến mức gà chó không
yên. Từng mảng từng mảng thảo dược quý giá đều bị phá sạch. Điển tập*
về y dược đã được tập hợp đủ đều bị làm cho rối loạn. Mỗi lần lão thần
tiên hạ sơn đều không còn tiên khí như ngày trước nữa, lại còn nói thu
đồ đệ không cẩn thận. Kỳ thực trong lòng hắn lại rất vui mừng vì Trứng
Gà chúng ta." Dương Đại nương đắc ý nói.
"Ha ha, Trứng Gà thật là bướng bỉnh. Chờ đến khi trở về nhà ta sẽ thu thập nàng cho coi." Lục
Nguyên Sướng nghe thấy như vậy thì vui mừng khôn tả. Vốn luôn nghĩ từ
nhỏ Trứng Gà đã không thích nói cười thì sẽ luôn là như vậy, vậy mà lên
núi lại đã biến thành người khác.
* Điển tập: Những kiến thức, hiểu biết được ghi chép lại thành sách.
"Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện đó. Trứng Gà chúng ta rất thông minh. Nháo một
chút thì lại làm sao? Sư phụ của nàng cũng không nói gì, có con gái nhỏ mà không sủng không đau sao được. Có gì thì ngươi hãy sinh thêm cái đại tiểu tử béo, muốn thu thập thế nào ta cũng không ngăn cản." Dương Đại
nương nghe nói như vậy thì lập tức cuống lên. Trứng Gà vậy nhưng là tri kỷ tiểu áo bông của nàng a, dù là ai cũng không được chạm vào.
Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ mà nở nụ cười, muốn nói với nàng rằng mình làm sao cam lòng ra tay trừng phạt Trứng Gà được đây. Dùng xong bữa sáng,
tắm rửa qua loa, Lục Nguyên Sướng mặc vào bộ quần áo đã được Dương Đại
làm từ trước cho nàng, sau đó một mình đi lên núi. Trước khi đi nàng
không quên dặn người hầu cận, lệnh cho bọn họ trở lại Lục phủ ở Phần
Thành chuẩn bị thật tốt xe ngựa cùng vật thập sau đó đem tất cả tới thôn Lạc Khê, phân phát quà mừng năm mới cho thôn dân.
Bây giờ thôn
Lạc Khê đã hoàn toàn thay đổi, đã trở thành đệ nhất thôn trong địa giới
huyện Lâm Xuyên. Nghe tin Thái Bình Hầu cải trang hồi hương, mọi thôn
dân đều trở nên kích động vạn phần, mọi người tranh nhau đi thông báo
cho mọi nhà cùng biết. Có điều sau khi bọn họ tập trung đông đủ trước
nhà cũ của Lục gia thì Lục Nguyên Sướng đã lên núi từ sáng sớm.
Lục Nguyên Sướng cũng không muốn phải chịu gian lao, nàng dùng khinh công
nhanh chóng vượt qua hết khu rừng này đến khu rừng khác. Hiện tại nàng
cực kỳ nóng ruột, cực kỳ muốn được nhìn thấy tận mắt khuê nữ của mình đã bướng bỉnh thành cái dạng gì. Đúng vào lúc trời sắp sẩm tối, rốt cục
nàng cũng đến được thung lũng thần bí kia. Sau khi xuyên qua được con
đường bí mật rất khó phát hiện của ngày trước, nàng nhìn thấy một vóc
dáng nho nhỏ ngồi xổm ở trước vườn thuốc. Tay của nàng đang chọt xới một loài thảo dược không biết tên, nằm úp sấp bên cạnh nàng là một con lang cực kỳ cường tráng.
"A ô ~" Tiểu Nắm cực kỳ nhạy cảm, Lục Nguyên Sướng vừa ra khỏi lối đi bí mật kia liền gào thét.
Trứng Gà nghe thấy tiếng Tiểu Nắm gầm chói tai liền biết là không phải sư phụ trở về. Nơi ở này của bọn họ cực kỳ bí mật, không ai có thể đi vào
được. Trứng Gà lập tức đứng dậy, lúc quay đầu nhìn sang, nàng nhìn thấy
một người mặc bộ quần áo màu trắng hết sức thuần khiết, nhưng trên mặt
là một người xa lạ đầy vẻ phong trần. Trong khi đó người này lại nhìn
mình chằm chằm đầy vẻ căng thẳng, giống như muốn ăn thịt mình vậy. (Đáng đời Sướng! Đến con gái cũng nghĩ mình là quỷ)
"Ngươi là ai?"
Cái âm thanh trong trẻo giòn tan tiến vào trong tai Lục Nguyên Sướng. Lục
Nguyên Sướng không dám tin đứa bé trước mặt này lại chính là khuê nữ của mình. Đôi con mắt kia rất giống mắt của Cố Tiểu Phù, nhưng gương mặt
kia cùng mình lại cứ như được khắc từ một khuôn mẫu đi ra vậy, cũng lại
không non nớt giống như mình trong cái lần đầu tiên đến nơi này. Ngũ
quan nẩy nở, đẹp đẽ cực kỳ. Con mắt mang theo linh khí đặc hữu chỉ có
trong ngọn núi, đen lay láy mà nhìn mình chằm chằm đầy vẻ cảnh giác.
"Ta là cha ngươi, Trứng Gà." Lục Nguyên Sướng vui mừng cười nói. Nàng thật
không bao giờ dám nghĩ tới mình sẽ có được một khuê nữ xuất sắc đến như
thế.
"Ngươi chỉ là lừa người. Cha ta vẫn còn đánh trận chưa về!"
Trứng Gà sớm không còn nhớ được dáng vẻ của Lục Nguyên Sướng, nàng chỉ
nhớ rõ Cố Tiểu Phù từng nói cùng nàng, Lục Nguyên Sướng còn phải đi đánh dẹp những người xấu.
"Đánh xong rồi, bây giờ cha đã trở về." Lục Nguyên Sướng chậm rãi đi tới trước mặt Trứng Gà, lấy tay chùi chùi lên y phục của mình, nàng muốn đưa tay vuốt ve Trứng Gà một cái.
Ai
ngờ Trứng Gà lại làm một cái khinh công, lui ra sau vài bước. Rất may là Tiểu Nắm lại còn nhớ được mùi vị trên người Lục Nguyên Sướng. Nó tiến
lên, cẩn thận liếm liếm vào tay của Lục Nguyên Sướng.
"Tiểu Nắm
đã lớn như vậy rồi sao? Cưới vợ hay chưa?" Việc Trứng Gà tránh né đã
khiến cho Lục Nguyên Sướng không khỏi có chút thương tâm. Có điều dù thế nào thì đây cũng là khuê nữ của mình, máu mủ tình thâm. Mà tình thân
này dù thế nào cũng không thể dứt bỏ đi được.
"Ô ô..." Tiểu Nắm
được Lục Nguyên Sướng vò đầu thì rất hưởng thụ, nó nằm xoài ra trên mặt
đất tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Lúc này Trứng Gà mới có chút tin tưởng,
nhưng vẫn hỏi thêm lần nữa: "Ngươi thật đúng là cha ta?"
"Không
thể giả được." Lục Nguyên Sướng thầm khen cho sự thận trọng của Cố Tiểu
Phù. Nàng lấy ra từ trong lồng ngực một chiếc vòng tay nhỏ bằng vàng rồi vừa đưa cho Trứng Gà vừa nói: "Xem đi, cái này là do mẹ ngươi đưa cho
ta. Có phải trên tay của ngươi cũng có một cái như thế hay không?"
Trứng Gà nghiêm túc nhìn cái vòng tay kia, quả nhiên là so với cái vòng tay
của mình thì giống như đúc. Đến lúc này nàng mới rụt rè kề sát vào Lục
Nguyên Sướng, thấp giọng kêu lên: "Cha!"
Cái âm thanh trong trẻo
mềm mại đã làm cho trái tim của Lục Nguyên Sướng hóa thành vũng nước.
Nàng ôm lấy Trứng Gà vào lòng rồi hôn lấy hôn để, sau đó mới đứng dậy
đi về phía ngôi nhà tranh. Khi vào cửa điều nàng nhìn thấy là trong
phòng không một bóng người, liền hỏi: "Sư phụ ngươi đâu rồi?"
"Sư phụ đi tới đầu kia ngọn núi, ngày mai mới trở về." Đôi tay nhỏ bé của
Trứng Gà ôm chặt lấy cổ Lục Nguyên Sướng không hề có một chút nào có vẻ
là sẽ buông ra.
"Hắn để một mình ngươi ở lại đây hay sao?" Lục
Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì hơi nhíu mày. Trứng Gà mới năm tuổi,
sao mà lão lang trung lại có thể sơ ý như vậy được?
"Đã có Tiểu
Nắm theo ta." Rõ ràng là Trứng Gà đã được tập mãi thành quen. Nàng theo
sát bên Lục Nguyên Sướng kể cho nàng nghe một chút chuyện lý thú khi
sống ở trên núi. Đam Mỹ Hài
Tai Lục Nguyên Sướng lắng nghe, mà trong lòng thì đang cực kỳ hối hận về
việc tại sao lúc trước lại đem Tiểu Viên tử đưa cho Vương Siêu. Trên
đỉnh núi lạnh lẽo này, có thêm một con lang để bồi tiếp thì vẫn là tốt hơn rất nhiều. Lúc này sắc trời cũng đã tối hẳn, Lục Nguyên Sướng cũng
đã sớm bị đói bụng liền dẫn Trứng Gà đi vào phòng bếp làm cơm.
"Cha, để cho Trứng Gà làm đi."
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Trứng Gà thuần thục nhóm lửa. Nàng giẫm lên cái
ghế băng nhỏ thường dùng, cánh tay nhỏ bé của nàng giơ lên cầm lấy cái
xẻng, cực kỳ nghiêm túc mà đảo thức ăn. Trong lòng Lục Nguyên Sướng lúc
này khỏi nói là có bao nhiêu đau lòng. Đường đường là một huyền quân của Thái Bình Hầu phủ, ngàn vạn sủng ái đều dồn cả vào trên thân tiểu
khuê nữ này, vậy mà mới có năm tuổi đã phải học cách để chăm sóc chính
mình. Nếu để cho Cố Tiểu Phù nhìn thấy cảnh này, làm sao nàng lại không
khóc đây.
"Trứng Gà, để đó cho cha làm." Lục Nguyên Sướng ôm lấy
Trứng Gà đặt nàng xuống đất, để mình tự tay ra trận. Nàng sống hơn hai mươi năm nhưng không mấy khi tự tay làm được một bữa cơm cho tử tế, hôm nay sẽ vì khuê nữ làm một lần đi.
Trứng Gà vui vẻ ôm lấy chân
Lục Nguyên Sướng, ngoan ngoãn ở một bên nhìn. Tuy rằng động tác của Lục
Nguyên Sướng rất là rối ren, nhưng trong lòng Trứng Gà lại cao hứng cực
kỳ. Trứng Gà yêu thích ở trên núi, nhưng mà yêu thích cha mẹ hơn. Nàng
không hiểu vì sao cha mẹ lại đem nàng vứt bỏ ở nơi đây, nàng vẫn cho
là cha mẹ không cần mình nữa.
Đôi tay lóng ngóng của Lục Nguyên
Sướng cuối cùng cũng đã làm xong bữa cơm cho ra dáng. Không để ý đến cái bụng của mình đã bị đói đến mức sôi lên ùng ục, nàng tự tay đút cho
Trứng Gà ăn.
"Nào, một miếng cơm, lại một miếng thức ăn này.
Trứng Gà của chúng ta hãy mau mau lớn lên nhé." Lục Nguyên Sướng cho
nàng ăn với vẻ cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ tay mình sẽ làm cho Trứng Gà bị
đau.
Trứng Gà mới chỉ ăn được mấy miếng thì bỗng dưng òa khóc.
Lục Nguyên Sướng nhìn thấy con gái nước mắt chảy ròng không khỏi hoảng
hồn. Nàng ôm lấy Trứng Gà đặt lên trên đùi mình, dùng nói lời nói thật
nhỏ nhẹ dỗ dành nàng: "Trứng Gà chúng ta ngoan nào, đừng khóc nha. Là
cha không tốt, hôm nay cha đến đón ngươi đi gặp mẹ. Đến lúc đó để mẹ làm cho Trứng Gà một bộ đồ mới nha, lại còn làm thức ăn thật ngon nha. Cha
sẽ dẫn ngươi đi chơi ngoài phố xá. Kinh sư rất là náo nhiệt, có hát hí
khúc, có xiếc ảo thuật này, có đường nặn hình người, vẽ chân dung nữa
này. Nếu như Trứng Gà muốn thì chúng ta đi vào trong hoàng cung chơi..."
"Trứng Gà muốn mẹ..." Lúc này thì Trứng Gà đã tìm được con đường để phát tiết. Lục Nguyên Sướng càng dỗ dành, nàng lại càng khóc hăng hái hơn. Rốt
cục Lục Nguyên Sướng cũng đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ của lão lang
trung ngày nào. Oa nhi này thực sự là dù có muốn cũng dỗ không được a.
Dùng xong bữa cơm, bàn tay vụng về của Lục Nguyên Sướng lại tắm rửa Trứng Gà trở nên thơm tho, kể chuyện xưa cho Trứng Gà nghe. Trứng Gà rất thích
nghe những chuyện của Lục Nguyên Sướng khi ở trên chiến trường. Nàng
không tỏ ra sợ hãi chuyện chém người chảy máu, thậm chí còn cảm thấy
những chuyện kia cực kỳ thú vị.
Trăng lên quá ngọn cây, rốt cục
Trứng Gà cũng mỉm cười mà ngủ, chỉ là bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn nắm
chặt lấy một góc áo của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng, nhất thời tâm tư trăm mối. Hiện nay thiên hạ đã trở
nên yên ổn, nàng cũng không muốn Trứng Gà lại phải trở về trên núi
nữa. Nhưng vì đã chính thức bái sư, việc đi ở của Trứng Gà còn phải cùng lão lang trung thương nghị.
Sáng sớm hôm sau, một lớn một nhỏ
đều cùng dậy thật sớm, cùng ở trên bãi đất trống phía trước nhà tranh
luyện công. Lục Nguyên Sướng thấy Trứng Gà luyện tập cực chăm chú liền
thăm dò võ nghệ của nàng. Hơn nửa năm tập võ, cảm ngộ võ học của Trứng Gà thật kinh người khiến cho Lục Nguyên Sướng cũng phải hoảng sợ. Tuy
rằng người nhỏ lực bạc, nhưng bước tiến của bàn chân lại cực kỳ nhanh
nhẹn, chiêu thức có bài có bản, bên trong còn có chút nội kình.
"Ha ha, quả nhiên là tướng quân đến rồi."
Lục Nguyên Sướng xoay người nhìn lại, nhìn thấy đó là lão lang trung liền
vội vàng chắp tay hành lễ rồi nói: "Từ biệt đã nhiều năm vậy mà phong
thái lão tiên sinh vẫn như xưa vậy."
"Sư phụ, ngài đã về rồi ~" Giọng nói của Trứng Gà kéo dài thánh thót. Nàng nhanh chóng chạy đi lôi kéo tay lão lang trung.
"Già rồi, làm sao so được với tướng quân oai hùng." Lão lang trung xua tay rồi dẫn Lục Nguyên Sướng vào nhà.
Trứng Gà ngoan ngoãn rót trà cho hai người, sau đó nàng đàng hoàng trịnh
trọng ngồi quỳ chân ở bên cạnh lão lang trung. Nhìn thấy cảnh này trong
lòng Lục Nguyên Sướng không khỏi có cảm giác thật khó chịu. Khuê nữ của
nàng xuất sắc như vậy mà sao lại biến thành đồng tử cho lão già này rồi vậy.
"Lão hủ cũng đã đoán chừng thời gian, hẳn là cũng đến lúc
tướng quân tới đón Trứng Gà rồi." Lão lang trung từ ái vuốt đầu Trứng
Gà. Đứa bé Trứng Gà này cũng thật biết ý, nàng quay về phía hắn cười rất ngọt ngào.
"Tiện nội rất nhớ nhung Trứng Gà, mắt thấy tết cũng
sắp tới rồi, nên ta liền tới đây đón Trứng Gà về kinh, để cho người
trong một nhà được đoàn tụ." Lục Nguyên Sướng gật đầu nói.
"Trứng Gà rất là ngoan ngoãn, lão hủ thực không muốn rời xa nàng. Có điều cốt nhục tình thân tất nhiên là đại sự, lão hủ cũng không dám giữ lại. Chỉ
là sau khi qua Tết rồi, tướng quân hãy đem Trứng Gà trở về đây." Lão
lang trung chậm rãi nói với nàng.
"Lão tiên sinh, đến ngày hôm
nay việc lớn cũng đã xong, thế đạo đã an bình. Chỉ có hai ngươi một già
một trẻ ở trên núi sẽ làm cho chúng ta thật là lo lắng. Vậy nên ta cùng
tiện nội đã cùng nhau thương nghị qua, muốn tiếp lão tiên sinh về kinh
bảo dưỡng tuổi già. Được như vậy thì Trứng Gà vẫn có thể thường xuyên
làm bạn cùng ngài, để được tiếp tục học chút bản lãnh thật sự." Lục
Nguyên Sướng lựa lời nói ra suy nghĩ của mình.
"Lão hủ nay tuổi
cũng đã già, chỉ nguyện gửi mình nơi sơn thủy mà yên tĩnh sống qua ngày. Chốn kinh sư quá náo động, lão hủ sợ là đi tới nơi đó không mấy năm đã
phải từ giã cõi đời." Lão lang trung cũng nhã nhặn từ chối.
Lúc
trước Lục Nguyên Sướng đáp ứng yêu cầu của lão lang trung, bởi vì lúc đó lo lắng quá nhiều. Nàng thật không nghĩ tới là có thể bình định được
thiên hạ nhanh chóng đến như vậy. Trước mắt dù rất muốn đưa Trứng Gà trở về nhưng làm như vậy lại là làm trái thành tín, những câu nói vừa nãy
kia đã là cực hạn.
"Nếu đã như vậy, tại hạ liền lĩnh Trứng Gà
trở về nhà. Chờ đến khi tuyết tan, khi mùa xuân đến, tại hạ sẽ tự mình
đưa Trứng Gà trở lại nơi đây." Lục Nguyên Sướng thở dài rồi nói với lão
lang trung.
"Trứng Gà, con hãy trở về nhà thu thập một chút, sau
đó cùng cha của ngươi đi thôi. Phải nhớ là lúc nào cũng phải luyện công, ngày ngày đều đọc sách. Chớ có ham chơi làm lỡ bài tập, sư phụ sẽ chờ
ngươi trở về." Lão lang trung rất không nỡ lòng mà vuốt mái tóc của
Trứng Gà, ân cần dặn dò.
"Trứng Gà không nỡ xa sư phụ." Trứng Gà
tiến vào trong lồng ngực lão lang trung uốn éo một lúc thật lâu, sau đó
mới rầu rĩ tỏ ý không vui khi bước đi thu thập hành trang của mình.
"Lão tiên sinh, những năm gần đây tại hạ có sưu tập được một số điển tập y dược, hy vọng là lão tiên sinh vui lòng nhận."
"Ha ha, nếu như tướng quân đưa tới những vật thập khác, tất nhiên lão hủ sẽ không muốn, nhưng nếu là những quyển sách này thì đúng là thật đúng ý
lão hủ rồi." Lão lang trung cười ha ha nhận lấy.
Mặt trời đã lên cao, Lục Nguyên Sướng không muốn trì hoãn thêm nữa, nàng cõng lấy Trứng Gà rời khỏi thung lũng thần bí kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT