Yêu xa có rất nhiều chỗ không thích hợp, bình thường liên lạc cơ bản đều dựa vào điện thoại, thỉnh thoảng gọi một cú điện thoại, nhàn rỗi lên QQ tâm sự. Lạc Vĩ Vĩ còn canh cánh trong lòng chuyện Lục Thi Duy cho mình vào danh sách đen, nhưng Lục Thi Duy đặt biệt mua một cặp số tình nhân, trong danh sách bạn thân chỉ có hiện lẫn nhau. Thời điểm hai người nói chuyện, chỉ dùng số của riêng hai người.
Lạc Vĩ Vĩ bắt đầu chạy đến thành phố H nhiều hơn, bởi vì một khi hiểu rõ rồi, liền không nhịn được muốn đi tiếp lần nữa, hai lần, rất nhiều lần.
Bọn họ thường xuyên đi xem phim, ăn mỳ cay, đến quán cà phê trong trường đại học của Lục Thi Duy đọc sách.
Lúc Lục Thi Duy không bận sẽ đến chỗ cô, cùng đi ngắm biển, ngắm những ngôi sao, ngắm khói lửa ngày đông.
Đám bạn cùng phòng dần phát hiện Lạc Vĩ Vĩ yêu xa, ngẫu nhiên nói đến, đều bị cô ậm ờ cho qua. Tùy Tâm trêu chọc cô nói, bạn trai của cô đang ở trong điện thoại của cậu ta.
Lạc Vĩ Vĩ luôn cười không nói, dạo này, có bạn trai cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, có bạn gái mới lợi hại!
Thời điểm nghỉ đông, hai người thường xuyên thừa dịp trong nhà không có ai liền lăn lộn cùng nhau, có một ngày Lạc Vĩ Vĩ đến không khéo, Lục Thi Duy đau bụng, vì vậy cho xoa bụng cho Lục Thi Duy cả buổi trưa.
"Chúng ta tìm thời gian cùng đi du lịch đi." Lạc Vĩ Vĩ nói.
Lục Thi Duy bị đau bụng kinh hành đến không còn hơi sức, suy yếu mở mắt nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu muốn đi đâu?"
"Đi Hàn Quốc đi, cậu xem, trong phim Hàn, phong cảnh rất đẹp luôn."
"Nhưng thật ra cậu đi là vì ăn nhỉ?" Lục Thi Duy hiểu cô rất rõ, cô không phải người ưa thưởng thức cảnh đẹp, nếu như không phải là vì ăn, nhất định là muốn gặp một vị minh tinh nào đó rồi. Gần nhất bọn họ dính nhau cả ngày xem phim Hàn, Lạc Vĩ Vĩ rất thích nhân vật nam chính củaNgôi Nhà Hạnh Phúc, gần đây lại xem phim truyền hình khác của anh ta, Lạc Vĩ Vĩ hoa si không thôi.
"Mình là người vì cái ăn mà mất đi nhận định à? Mặc dù nói thịt nướng, canh đậu tương, cá minh thái, cơm cuộn rong biển những món đó ăn rất ngon... Nhưng mà, mình thấp oppa càng đẹp trai..."
Lục Thi Duy cứ việc không có hơi sức, nhưng vẫn nhịn không được trừng mắt nhìn cô.
"Bằng không bọn mình mấy ngày nữa đi đi?"
"Cậu có hộ chiếu không?"
Lạc Vĩ Vĩ ai thán, "Đúng vậy, mình không hộ chiếu... Ngày mai chúng mình đi làm hộ chiếu đi!"
Lục Thi Duy không bội phục cô đều có tội, lạnh nhạt nói, "Mình đau bụng."
"Vậy đỡ hơn chút nào chưa?" Lạc Vĩ Vĩ lập tức bày ra vẻ mặt cún con.
Vì vậy nghỉ hè năm đó, bọn họ đi du lịch Hàn Quốc, Lạc Vĩ Vĩ mua cho Lục Thi Duy rất nhiều váy trắng, Lục Thi Duy rút cuộc cũng chuẩn bị xong. Ở chuyện trên.
Bọn họ lại đi du lịch lần nữa, là đi Trùng Khánh.
Thành phố huyền ảo kia.
Vui chơi là thứ yếu thôi, mấu chốt nhất vẫn là ăn.
Bọn họ đem đồ ăn ở nội thành Trùng Khánh ăn hết một lượt, lại đi xung quanh thành thị tiếp tục ăn.
Lạc Vĩ Vĩ ở bảng quảng cáo nào đó thấy được giợi thiệu về Phong Đô, bỗng nhiên rất muốn đi xem.
"Cậu tin có kiếp trước kiếp này không?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy ôm lấy cô từ phía sau: "Mình không biết. Mình chỉ biết bây giờ chúng ta cùng một chỗ là được rồi, về phần kiếp trước cậu cùng một chỗ với ai, cũng không quan trọng, dù sao bây giờ cậu là của mình."
Lạc Vĩ Vĩ đỏ mặt lên, Lục Thi Duy từ trước đến nay không phải kiểu người hay nói mấy lời buồn nôn, bỗng nhiên nói như vậy, thật đúng là làm lay động vũng nước trong lòng người ta.
Bọn họ vẫn đi Phong Đô quỷ thành, mở mang chút kiến thức về cầu Nại Hà, đường hoàng tuyền.
Nơi đây được xây dựng tựa vào vách núi, muốn xem toàn bộ nhất định phải đi bộ lên, lúc sau đi xuống một con dốc để xuống núi, trên đường từ bỏ thuyết pháp, nghe nói bước qua Quỷ Môn Quan rồi không thể quay trở về.
Lạc Vĩ Vĩ vừa bắt đầu đã không có vui vẻ như trước đó, leo một hồi đã bắt đầu nản chí, đi vài bước muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Lục Thi Duy vội vã lên núi, "Cậu lại tiếp tục như vậy, chúng ta trời tối cũng không ra được."
"Hai phút, ngồi hai phút nữa ..."
Lúc hai người đang nói chuyện, bên cạnh có mấy người đi qua, nữ có nam có trẻ có già có, nhìn qua là cả nhà cùng đi du lịch. Trong đó còn có một người phụ nữ ôm một đứa con ba bốn tuổi, đi bên cạnh đám người kia, bước chân cường tráng không hề áp lực.
Lục Thi Duy nhịn không được nói Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu coi kìa, dì kia thể lực còn tốt hơn cậu, nhìn người mẹ kia đi, trong tay còn ôm đứa bé nữa kìa, cậu cũng không đi nhanh được như người, có xấu hổ hay không?"
Lạc Vĩ Vĩ cợt nhả: "Mình cũng đã thích cậu rồi, còn cần gì mặt mũi nữa?"
"..." Lục Thi Duy dứt khoát ném Lạc Vĩ Vĩ qua một bên. Lạc Vĩ Vĩ này, lúc tốt đẹp miệng ngọt vô cùng, lời nói ra khiến nàng cười vài ngày; nhưng mà cách vài ngày không tổn hại nàng, dường như Lạc Vĩ Vĩ không thoải mái, cũng tìm cơ hội miệng không biết xấu hổ mấy lần.
"Cậu chờ mình một chút có được không?" Lạc Vĩ Vĩ tức giận đến trợn mắt nhìn thẳng, đáy lòng oán thầm, như cậu mà là công sao? Có công như cậu à? Hai vai hai túi mình cũng vác, còn ghét bỏ mình đi chậm?
Lục Thi Duy chợt dừng lại, quay đầu nói với cô: "Phía trước chính là cầu Nại Hà rồi."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong lại có động lực, đeo ba lô lên sải bước đuổi đến.
Cái cầu kia không rộng và dài như cô tưởng tượng, thật ra nó rất ngắn, ngắn đến đến độ bạn đi lên cũng không kịp nhớ chuyện gì đã xảy ra, chớ đừng nói là lưu giữ hình ảnh gì.
Hai người đứng ở đó dừng chân không đi tiếp.
Lục Thi Duy nói: "Chúng ta là cùng đi vẫn là một mình đi?"
"Đương nhiên là cùng đi." Lạc Vĩ Vĩ nói xong nắm tay Lục Thi Duy, bước chân chậm hơn bình thường một chút, thực sự không dùng đến 10 giây đã qua được cái cầu kia.
Nhắc tới cũng là kỳ quái, thời điểm đi qua đầu óc đều trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ đến.
Lục Thi Duy vừa định cảm tưởng chiều dài cây cầu này một chút, phía sau bỗng đi đến một đoàn du lịch, hướng dẫn viên du lịch đanh giới thiệu cho du khách về nơi đây.
Hướng dẫn viên du lịch nói: "Hiện tại chúng ta đã đến cầu Nại Hà, người ta thường nói, đi qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà, sẽ quên đi mọi chuyện buồn khổ vui cười ở thế gian, chúng ta đợi ở đây cảm nhận một chút. Chú ý nha, đi qua cầu Nại Hà không thể tùy tiện nắm tay, một khi nắm tay, liền đại biểu cho kiếp sau bạn muốn cùng một chỗ với người đó, cho nên nói, mọi người nhất định phải suy nghĩ kỹ càng."
Lời hướng dẫn viên du lịch còn chưa dứt, đã truyền đến một trận cười vang. Đây cũng là thời điểm đám tình nhân kiểm nghiệp người yêu của mình.
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong làm như có thật gật đầu, thì ra còn có chuyện này. Lại vừa quay đầu nhìn thấy Lục Thi Duy gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, "Làm sao vậy?"
"Có phải cậu đã biết truyền thuyết này rồi không?"
"Mình cũng mới nghe nói thôi."
"Gạt người! Kiếp sau ai muốn cùng một chỗ với cậu!" Lục Thi Duy nói xong muốn thoát khỏi tay cô.
Cô nắm chặt tay Lục Thi Duy, chết cũng không muốn buông ra, "Là kiếp sau mình muốn cùng một chỗ với cậu, mặc kệ cậu có đáp ứng hay không."
Nói xong cùng Lục Thi Duy đi qua đường hoàng tuyền.
xxxx
Cả đời có dài như vậy, kiếp sau lại xa không thể chạm tới như thế, chúng ta ngay cả ngày mai sẽ xảy ra cái gì cũng không dự đoán được, huống chi là tương lai xa xôi.
Mùa hè năm ba đại học, hai người lại cãi nhau lần nữa.
Rất lâu trước đây bọn họ đã từng ước hẹn, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng đến Thượng Hải, cậu nhỏ có thể giới thiệu công việc giúp bọn họ, dù sao thành phố lớn cơ hội phát triển càng thêm nhiều, cũng càng dễ dàng phát triển.
Nhưng mà Lạc Vĩ Vĩ vẫn chưa nói ý nghĩ của cô với gia đình, đến lúc này nhắc tới, mẹ Vĩ Vĩ hiển nhiên là không đồng ý. Lại nói Lục Thi Duy xuất thân học viện thương nghiệp, đến thành phố lớn nhất định sẽ có cơ hội, nhưng còn Lạc Vĩ Vĩ thì sao, kỳ thi đại học vốn làm bài thi không tốt, đại học cũng không dụng tâm học tập, đi ra ngoài có thể làm gì chứ? Khoảng cách lại xa như vậy, mẹ Vĩ Vĩ căn bản lo lắng, còn không bằng để cô ở bên mình.
Kết quả mẹ Vĩ Vĩ vừa nói muốn tìm người đưa cô vào xí nghiệp nhà nước, cô liền phát cáu.
Ngày đó nắng vô cùng gay gắt, thời tiết cực kỳ oi bức, Lạc Vĩ Vĩ tức giận đi ra khỏi nhà, đến nhà Lục Thi Duy.
Mẹ Lục không có ở đây, cho nên Lục Thi Duy vừa mở cửa, Lạc Vĩ Vĩ liền ôm Lục Thi Duy khóc lên.
"Làm sao vậy? Ai chọc giận cậu rồi?" Lục Thi Duy vuốt vuốt tóc cô, lại vỗ nhè nhẹ lưng cô, "Vào trước đi rồi hẵng nói."
Lạc Vĩ Vĩ nghẹn ngào: "Mẹ mình không cho mình đi Thượng Hải..."
"Tại sao vậy?"
"Bà ấy nói xa quá, nói mình căn bản không biết chăm sóc bản thân sẽ chết đói..."
"..." Lục Thi Duy tiếp tục dỗ dành cô: "Dì Lý lo lắng cho cậu mà, hơn nữa, cậu phải chứng minh cho dì thấy cậu có thể tự chăm sóc cho bản thân cậu thật tốt, cậu như vậy dì nhất định cho là dì không sai, cậu xem, gặp chút chuyện không vừa ý cậu đã khóc thành như vậy."
"Nhưng mình bởi vì không thể ở cùng một thành phố với cậu mới đau lòng, mình cũng không có khóc trước mặt mẹ mình." Lạc Vĩ Vĩ vẫn có chút không phục.
Lục Thi Duy thở dài, trong lòng nhượng bộ, "Hoặc là... Chúng ta không đi Thượng Hải cũng được, đến Bắc Kinh hoặc là ở lại thành phố H cũng được, cũng không tính là xa."
Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, "Mẹ mình muốn về xí nghiệp nhà nước tiếp nhận công việc của mẹ."
Lục Thi Duy lộ ra chút khó xử, trầm mặc hồi lâu.
Bọn họ vẫn duy trì tư thế ôm nhau, Lạc Vĩ Vĩ bỗng rời khỏi cái ôm của Lục Thi Duy, trên lông mi còn đọng nước mắt.
Cô vừa mới nghĩ ra phương thức xử lý tuyệt hảo trong chớp mắt. Cô nói: "Lục Thi Duy, mình comeout với mẹ mình, như vậy mình có thể theo cậu đến Thượng Hải rồi."
Sắc mặt Lục Thi Duy bỗng trở nên khó coi.
Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn đắc ý: "Sao mình không nghĩ đến chuyện này, như vậy chẳng phải chẳng có chuyện gì rồi sao? Dù sao mẹ mình thích cậu như vậy, nhất định sẽ không ngăn cản chúng ta đâu."
Lục Thi Duy hỏi lại cô: "Cậu không nghĩ đến hậu quả sao?"
"Có hậu quả gì chúng ta cùng nhau đối mặt không phải là được sao?"
"Lạc Vĩ Vĩ! Cậu có biết mẹ mình một mình nuôi mình khôn lớn có bao nhiêu khó khăn không? Cậu comeout với người nhà, cũng gián tiếp bắt mình comeout, cậu có nghĩ đến mình phải đối mẹ mình thế nào không hả? Cậu quá ích kỷ."
Lạc Vĩ Vĩ mắt thấy sắc mặt Lục Thi Duy càng ngày càng khó coi, cũng không khỏi dựng thẳng lông mày, "Mình ích kỷ?" Lạc Vĩ Vĩ cũng thở cũng không ra hơi, "Cậu dựa vào cái gì nói mình ích kỷ? Vì sao mình nói nhiều như thế, cậu còn chưa nói một câu cùng mình về Hồ thành? Mình biết mình không khả năng bắt cậu trở về, nhưng cậu một câu cũng không nói. Hai người chúng ta rốt cuộc là ai ích kỷ đây?!"
Lục Thi Duy im lặng không cãi lại.
Lạc Vĩ Vĩ lặng im nhìn nàng khoảng chừng năm phút, sau đó cười lạnh mở cửa rời đi.
Lục Thi Duy vội vàng đuổi theo, đuổi tới đầu bậc thang, "Lạc Vĩ Vĩ..."
"Đừng nói nữa." Lạc Vĩ Vĩ vung tay Lục Thi Duy ra.
"Cậu quay lại đây!"
"Cậu buông ra!"
Vì thế trong lúc lôi kéo, Lạc Vĩ Vĩ từ trên cầu thang ngã xuống. Lục Thi Duy theo bản năng đưa tay muốn kéo cô lại, lại bị cô đẩy ra, phía sau lưng nặng nề đập lên tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play