Mỗi một kỳ thi, bọn họ vẫn xem đối phương là đối thủ như cũ, ai làm bài tối, người còn lại sẽ mua kem cho đối phương.

Vào mùa đông, kem hiển nhiên không thể thường xuyên ăn rồi, vì thế liền đổi thành kẹo que. Nhưng Lục Thi Duy không thích ăn kẹo, mỗi lần coi như làm tốt cũng đưa đưa cho Lạc Vĩ Vĩ ăn.
Lạc Vĩ Vĩ luôn nói: "Kẹo này cậu để đó không ăn sẽ hết hạn, hay là để mình ăn giúp cậu nha." Giống như cô giúp Lục Thi giải quyết xong một vấn đề nan giải vậy, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, vô cùng thoải mái.
Buổi tối trước kỳ thi học kỳ một ngày, bạn học cùng phòng đều bận rộn ôn tập, tranh thủ trước lúc tắt đèn làm được vài đề. Lục Thi Duy cũng không ngoại lệ.
Nàng đối với các môn học khác không có lo lắng, nhưng lại không nắm chắc ở môn vật lý, mỗi lần nàng trên điểm Lạc Vĩ Vĩ ở những môn học khác, lại luôn bị môn vật lý kéo xuống. Thật ra nàng học toán đã xuất sắc rồi, nhưng mà so với Lạc Vĩ Vĩ, vẫn là không đủ hoàn mỹ, Lạc Vĩ Vĩ gần như lần nào cũng đạt được điểm tối đa.
Lục Thi Duy ngẩng đầu nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, thiếu chút nữa làm nàng tức chết.
Lạc Vĩ Vĩ đang nằm ngửa trên giường, cầm một quyển manga xem, nhìn thấy chỗ nào đó buồn cười, cười đến mức khiến cái giường rung chuyển theo.
Vì sao loại người này kiểm tra có thể đạt được điểm tối đa! Lục Thi Duy không phục!
"Lạc Vĩ Vĩ, ngày mai thi rồi, cậu không ôn bài sao? Đừng để lúc mình vượt qua rồi lấy điều này làm lý do đó." Lục Thi Duy rõ ràng muốn quan tâm, nhưng mới mở miệng lại mang theo ý khiêu khích.
Tâm tư của Lạc Vĩ Vĩ đều đặt trong truyện tranh, không ngửi thấy mùi thuốc súng, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Không cần ôn, đều ở đây rồi." Nói xong chỉ chỉ đầu mình.
Nếu trước kia Lục Thi Duy nghe được câu này sẽ không thèm để ý cô, nhưng mà lúc này có một vài thứ thay đổi không giống như vậy nữa, nàng vẫn bỏ sách xuống đi qua cướp quyển manga của Lạc Vĩ Vĩ.
"Người đã lớn như vậy rồi, còn xem manga, thật là ấu trĩ!"
"Ai nói manga là cho con nít xem, mình đang xem truyện người lớn!" Lạc Vĩ Vĩ không phục nói.
Sau đó cả phòng không còn gì để nói, đồng loạt nhìn Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy lúng túng thuận tay ném manga lên giường.
Lạc Vĩ Vĩ ngồi dậy giải thích: "Manga dành cho người trưởng thành... Học sinh tiểu học xem không hiểu đâu..."
"Cậu mau câm miệng đi..." Lục Thi Duy quả thật nhìn không nổi.
Đám bạn cùng phòng cười to, tiếp tục ôn tập.
Lạc Vĩ Vĩ lè lưỡi với Lục Thi Duy, "Cậu hiểu ý mình không?"
"Đọc sách không?"
"Không đọc."
"Giảng bài cho mình?"
"Được..." Lạc Vĩ Vĩ trên mặt tràn đầy ý cười.
Ngày hôm sau sau khi thi xong, Lạc Vĩ Vĩ nộp bài sớm đi đến phòng thi của Lục Thi Duy đợi nàng. Nàng vừa bước ra đã nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ vô cùng buồn chán tựa vào góc tường, trong lòng có chút cao hứng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên mà bước tới.
"Cậu ở đây làm gì?"
"Chờ cậu đó, cảm động không?"
Lục Thi Duy liếc xéo cô, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng bước nhanh theo sau, "Cậu làm được không?"
"Thì như vậy đó. Cậu thì sao?"
"Mình nửa giờ đã làm xong, nhưng mà thầy giám thị không cho mình nộp bài sớm. Nhàm chết mình." Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ ra vẻ đau khổ, giống như thầy giám thị rất đáng giận ấy.
Lục Thi Duy nghe xong quả thực muốn bóp chết cô, nhất là vừa nghĩ tới mình làm xong còn cẩn thận kiểm tra lại một lần, càng muốn bóp chết cô.
Ra khỏi tòa nhà, hai người cùng bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây ngẩn cả người. Thời điểm bọn họ làm bài thi, toàn bộ sân luyện tập đều bị tuyết rơi bao phủ.
Bởi vì đang là mùa đông, Lục Thi Duy từ nhỏ đã thích tuyết.
"Chúng ta đi đắp người tuyết đi."
"Cậu mấy tuổi rồi còn đắp người tuyết?" Lạc Vĩ Vĩ nghe xong trợn trắng mắt.
"Cậu đắp hay không đắp?" Lục Thi Duy bỗng nhiên giận tái mặt.
Lạc Vĩ Vĩ chỉ có thể chân chó mà phụ họa: "Đắp chứ..."
Đến buổi chiều, Lạc Vĩ Vĩ hung hăng viết xuống nhật ký: Cậu ấy nói mình cả ngày xem manga quá ấu trĩ, mình nói cậu ấy thích đắp người tuyết mới ấu trĩ.
"Lạc Vĩ Vĩ, môn tiếng anh cậu cũng không ôn sao?" Lục Thi Duy cau mày nhìn cô.
Cô nghe xong vội vàng khép nhật ký lại, nhét xuống dưới gối, sau đó cầm cuốn bài tập tiếng anh chạy đến giường Lục Thi Duy, "Phần ngữ pháp này mình đều làm sai, cậu giảng cho mình chút đi?"
xxxx
Kết thúc học kỳ, Lạc Vĩ Vĩ quả thực thương tâm một chút.
Bởi vì Lục Thi Duy dọn dẹp thu dọn đồ đạc, cũng không quay đầu lại mà tự mình đi rồi. Đi rồi.
Lạc Vĩ Vĩ còn chưa kịp hẹn lần sau gặp mặt nàng.
Nhưng mà không còn cách nào, nhà hai người ở hai hướng khác nhau, cũng cầm không ít đồ, ai cũng không tiện đưa ai. Lạc Vĩ Vĩ chỉ có thể đưa mắt nhìn Lục Thi Duy lên xe, sau đó nói hẹn gặp lại với bóng lưng nàng.
Vừa về tới nhà, Lạc Vĩ Vĩ không thể chờ được mà gọi điện cho Lục Thi Duy, liền thịt sườn mẹ cố ý làm cho cô cũng không ăn một miếng.
Là mẹ Lục tiếp điện thoại, Lạc Vĩ Vĩ hỏi: "Lục Thi Duy có nhà không ạ?"
Mẹ Lục: "Còn chưa về nữa, có chuyện gì không? Chờ nó về rồi dì bảo nó gọi lại cho con nhé."
Lạc Vĩ Vĩ: "Con có quyển sách hình như cậu ấy lấy nhầm rồi, ngày mai con muốn qua lấy."
"Qua đây đi, dì làm đồ ăn ngon cho con."
Cúp điện thoại, Lạc Vĩ Vĩ đắc ý cười.
Ngẫng đầu, nhìn thấy mẹ đen mặt: "Mẹ, nhiều ngày không gặp, sao mẹ trông tiều tụy quá vậy? Nhất định là nhớ con hả?"
Mẹ Vĩ Vĩ: "Tôi vất vả làm cho cô cả một bàn đồ ăn, cô về cũng không thèm nhìn một cái, gọi điện thoại cho ai đấy? Có phải cô yêu sớm rồi không?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ chột dạ không dám nói tiếp.
Mẹ Vĩ Vĩ nhìn nhật ký trò chuyện, mới yên lòng, "Ồ, là Tiểu Duy sao, mai gọi con bé đến nhà mình ăn cơm đi."
"Ngày mai con muốn đến nhà cậu ấy."
"Ồ... Vậy ngày mốt học bổ túc xong hai đứa cùng về ăn cơm đi."
"Được!"
Lạc Vĩ Vĩ còn đang ở trên cao. Hạnh phúc muốn chết. Mẹ cô đây là chấp nhận hai đứa bọn cô hả? Có thể lộ liễu yêu đương với Lục Thi Duy hả?
Đợi đến lúc tỉnh táo trở lại, Lạc Vĩ Vĩ mới hiểu rõ sự thật. Bởi vì bọn cô đều là con gái, mẹ Vĩ Vĩ mới không có suy nghĩ nhiều.
Ăn cơm trưa xong, điện thoại đúng lúc vang lên, Lạc Vĩ Vĩ nghe xong đột nhiên xông ra khỏi phòng, chạy tới phòng khách. Bình thường cô cũng không có tích cực như thế, nhưng nghĩ đến khả năng có thể là Lục Thi Duy gọi tới, cô liền đặc biệt hưng phấn, không chờ được muốn nghe thấy giọng nói của Lục Thi Duy.
Nhưng lúc nhấc máy lại là gọi lộn số.
Lạc Vĩ Vĩ thở dài, thời điểm điện thoại reo lên lần nữa, cô tức giận hỏi: "Tìm ai vậy?"
"Lạc Vĩ Vĩ, sách gì của cậu rơi ở chỗ mình?"
Vừa nghe thấy giọng nói của Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ cảm giác cả người như sống lại một lần nữa. Vội vàng chân chó đổi giọng: "Cái đó... Mình không có cuốn sách nào rơi ở chỗ cậu cả."
"Vậy cậu lừa mẹ mình làm gì? Hại mình lục túi tận ba lần."
"Sách của mình không có rơi ở chỗ cậu, nhưng ... Mình có những thứ khác để quên ở chỗ cậu."
Lục Thi Duy tin là thật, hỏi cô: "Cái gì?"
"Tim mình."
"..." Lục Thi Duy im lặng trong phút chốc mới nói, "Nếu không có chuyện gì khác... Mình cúp."
Sau đó cúp điện thoại, nhưng lại nắm ống nghe một hồi lâu mới buông tay.
xxxx
Sau khi lớp học bổ túc kết thúc, kỳ nghỉ Tết lại làm Lạc Vĩ Vĩ cô đơn lạnh lẽo.
Cho đến khi đi chúc Tết thân thích xong rồi, Lục Thi Duy và mẹ Lục đến nhà cô, rút cuộc cô cũng chịu cười.
Cô vốn rất lễ phép bắt chuyện qua lại với mẹ Lục, lại trò chuyện với người lớn trong phòng khách một lát.
Mẹ Vĩ Vĩ vẫn khen ngợi Lục Thi Duy: "Tiểu Duy lần này lại đứng thứ nhất, nhà tôi liền xong đời, con nhóc nhà tôi ẩu quá."
Mẹ Lục vội nói: "Vĩ Vĩ cũng không tệ, chỉ thấp hơn Tiểu Duy hai điểm."
"Lúc thi tốt nghiệp trung học thiếu hai điểm có bao nhiêu cái tên, vẫn là Tiểu Duy nhà chị ổn định, đứa nhà tôi cả ngày chỉ biết chơi, vừa hỏi nó con ôn tập sao rồi, thì nói, đều ở trong đầu con rồi, kết quả một cuộc thi lại tàm tạm."
Thường ngày loại lời này Lạc Vĩ Vĩ là cực kỳ không thích nghe, thậm chí là phẫn nộ, chẳng qua là mắng mình nhỏ nhẹ như thế, tức giận cũng không dám nói gì. Nhưng lúc này cô tuy cũng không thích nghe, nhưng không quá tức giận. Bởi vì Lục Thi Duy làm bài thi rất tốt, hoàn toàn bởi vì cô đã hổ trợ Lục Thi Duy môn vật lý.
"Lục Thi Duy, bài tập nghỉ đông cậu làm chưa?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi.
Lục Thi Duy vừa định hỏi bài tập gì? Thầy cô đâu có giao bài tập! Lại nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ nháy mắt ra hiệu cho nàng, vì vậy hiểu rõ nói: "Chưa làm."
Vì thế Lạc Vĩ Vĩ nói: "Đến phòng mình làm đi."
"."
Người lớn nhìn thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi vào phòng Lạc Vĩ Vĩ, lộ ra nụ cười hài lòng.
Lạc Vĩ Vĩ đóng cửa phòng, chần chừ một chút, lại khóa trái cửa.
"Cậu muốn làm gì?" Lục Thi Duy có dự cảm không hay.
Lạc Vĩ Vĩ xoay người, mở to đôi mắt một mí của cô, trong giọng nói lộ ra sự ấm ức vô hạn: "Mình rất nhớ cậu."
Tâm Lục Thi Duy mền nhũn, đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại, thảo luận bài tập sao?" Bốn chữ thảo luận bài tập này, Lục Thi Duy cố ý nhấn mạnh một chút.
"Cũng có gặp mặt đâu."
"Trước kia không phải cậu thấy phiền mình sao? Hiện tại không gặp còn muốn? Không biết xấu hổ."
Lạc Vĩ Vĩ cố gắng hít thở sâu, ngăn cản ý nghĩ muốn cãi lại, chịu thua nói: "Đúng đó. Mình không biết xấu hổ."
"..." Lục Thi Duy im lặng. Một giây sau bị Lạc Vĩ Vĩ nắm lấy vai, bị Lạc Vĩ Vĩ vây trong cánh tay.
Bước lên phía trước, là hơi thở nóng rực của Lạc Vĩ Vĩ; lui về phía sau một bước, là ván cửa cứng rắn.
Lục Thi Duy không lý do lựa chọn lùi ra phía sau.
Nàng tiến lên một bước, chủ động đưa môi mình đến. Cảm giác mê muội như thác kéo đến.
Bọn họ cũng không rõ lắm mình đang làm cái gì, hoàn toàn vâng theo bản năng của cơ thể, khát vọng với đối phương.
Bọn họ hiểu nhau rất rõ, quá quen thuộc, cảm giác ngượng ngùng chợt dấy lên, chỉ là hôn môi, dường như không thể thỏa mãn trái tim nóng vội của tuổi trẻ.
Lạc Vĩ Vĩ xem qua rất nhiều shoujo manga, cách thức nội dung cốt truyện phát triển cô hiểu rất rõ, nhưng lúc Lạc Vĩ Vĩ dỗi tay vào trong quần áo Lục Thi Duy, cô vẫn khẩn trương. Tay run đến nổi dây áo lót của Lục Thi Duy ba bốn lần mới cởi được.
"Lạc Vĩ Vĩ..." Lục Thi Duy gọi tên cô, giọng nói nhẹ tựa lông vũ, nhẹ nhàng linh hoạt trêu tâm Lạc Vĩ Vĩ ngứa ngáy.
Cô cúi đầu muốn hôn chỗ đó, bỗng dưng có người gõ cửa, "Mau ra đây ăn cơm trước."
Lạc Vĩ Vĩ muốn hận chết mẹ của cô rồi.
Nhanh chóng sửa sang lại một phen, hai người mở cửa đi ra, Mẹ Vĩ Vĩ nhìn nhìn bộ dạng hai đứa đỏ mặt không nói lời nào, bỗng nhiên nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Lạc Vĩ Vĩ có phải cô bắt nạt Tiểu Duy không hả?" Nhất định là cãi nhau, cho nên hai người mới đỏ mặt.
"..." Lạc Vĩ Vĩ còn oan hơn Đậu Nga (*)...
(*) Đậu Nga (窦娥): Nhân vật trong Nỗi oan của Đậu Nga do Quan Hán Khanh sáng tác.
Vốn bạn định để H cho mấy bạn hố nữa nhưng thôi bạn là người tốt mà người tốt thì không làm thế, làm nóng nhẹ cái nào =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play