Có vài chi tiết nhỏ liên quan đến Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ không hề nhớ rõ nữa, nhưng mà trong tiềm thức vẫn bị lời nói giống như vậy, động tác giống như vậy, đều là những chi tiết làm cô xúc động.

Lạc Vĩ Vĩ vẫn thích dáng vẻ của Lục Thi Duy khi cười, thích nàng khi nghiêm túc, thích đấu khẩu với nàng, sau đó không hiểu sao lại bị nàng hấp dẫn.
Dường như chỉ có thời điểm nhìn thấy nàng, đóa hoa thật lâu không nở kia trong nội tâm Lạc Vĩ Vĩ, trong lúc đó mới nở rộ. Lạc Vĩ Vĩ cũng không hiểu, càng không thể tin được, tại sao lại như vậy chứ? Làm sao sẽ thích Lục Thi Duy vậy? Nhưng mà đã như vậy rồi.
Cô say mê nàng, đã không thể ngăn cản được.
Hai người cùng nằm trên ghế sô pha xem một bộ phim kịnh dị Hàn Quốc, sau khi xem xong chúc nhau ngủ ngon, ai về phòng đó chuẩn bị ngủ.
Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên gọi Lục Thi Duy: "Tại sao chúng ta lại tách ra ngủ vậy?"
Bởi vì mình sợ không khống chế được... trong nội tâm của Lục Thi Duy tiểu thiên sứ đang gào thét.
"Vì sao không ngủ chung hở? Giường của tôi lớn vậy mà." Lạc Vĩ Vĩ nói.
"Cậu sợ hà?" Lục Thi Duy cố ý trêu chọc cô.
"..." Lạc Vĩ Vĩ đóng Laptop, đi qua giữ chặt tay Lục Thi Duy nói: "Được rồi, tôi sợ." Nếu như vậy có thể ngủ chung với cậu, vậy cậu coi như tôi đang sợ là được rồi.
Một khi Lạc Vĩ Vĩ đã không lý sự, Lục Thi Duy không biết bây giờ nên làm sao cho tốt nữa.
"Việc đó... Tôi đi tắm..." Lục Thi Duy nói xong thoát khỏi tay Lạc Vĩ Vĩ. Bất kể nói thế nào, trước tiên tránh một lúc đã.
"Ồ..." Lạc Vĩ Vĩ lên tiếng, sau đó mới kịp phản ứng, "Không đúng nha, không phải cậu tắm rồi à?" Cô cũng đi theo vào nhà vệ sinh.
Lục Thi Duy vừa cầm vòi sen xuống kiểm tra nước, bỗng nhiên nhớ tới hình như quên đóng cửa, xoay người muốn xem một cái, lại quên khóa nước, kết quả tất cả đều bắn lên người Lạc Vĩ Vĩ.
"Cậu ướt rồi..." Lục Thi Duy cuống quít tắt vòi nước đi, lại cầm khăn lông lau khô người Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ cúi đầu liếc mắt nhìn quần ngủ ướt đẫm của cô, "Đúng vậy, ướt hết rồi."
Hai người đồng loạt ngây ngẩn cả người, sao lời này nghe thấy hạ lưu thế...
Lục Thi Duy cố gắng chuyển chủ đề để bớt lúng túng một chút, ngẩng đầu lên đang chuẩn bị mở miệng, đầu lưỡi của Lạc Vĩ Vĩ lại không hề báo trước mà xông tới.
Buổi tối hôm nay... Trốn không được rồi. Lục Thi Duy nghĩ thầm đêm nay xong rồi, đoán chừng thủ không được rồi...
Tất cả lời muốn nói, đều bị nụ hôn ướt át cuốn đi hết, thân thể lại dần dần không chống cự nữa, đại não gần như không làm việc, chỉ nhớ phải đáp lại.
Hai người ôm hôn nhau thật chặt, hai đầu lưỡi linh hoạt cậu tới tôi đi dây dưa với nhau, giống như lúc hai người cãi nhau vậy, ai cũng không chịu nhường ai, thậm chí nghĩ trong trận võ mồm này tranh được một vị trí.
Nàng cởi quần áo của cô, cô cũng không cam chịu yếu thế kéo nàng.
Chiến trường từ phòng tắm chuyển thành trên giường, hôm nay Lạc Vĩ Vĩ người mới vào nghề chân không phối hợp, ở chân giường vấp một cái, trực tiếp bị Lục Thi Duy đẩy ngã lên giường.
Lục Thi Duy dùng cánh tay chống ở hai bên người cô, cách ra một chút khoảng cách, sau đó bắt đầu kịch liệt thở hổn hển. Một khi ngọn lửa trong lòng đã thắp lên, rất khó mà dập tắt được. Lục Thi Duy nghĩ, lúc trước giữ vững cái gọi là nguyên tắc kia, bây giờ nghĩ một chút cảm thấy thật là buồn cười mà, mặc kệ Lạc Vĩ Vĩ có phải quên mất ngày trước hay không, thật ra cũng không ảnh hưởng các nàng thân mật giống như bây giờ, dù sao nhân sinh ngắn ngủi, phải tận hưởng lạc thú trước mắt mới được.
Lạc Vĩ Vĩ thở gấp, cuộc chiến tranh đoạt vừa rồi, hai người họ đều đầy nổ lực, khó phân thắng bại, cô đã sử dụng không ít khí lực, cho nên mới chủ quan, bị chân giường làm trượt chân, bằng không thì cũng không phải tư thế như lúc này. Trái lại lúc này muốn đặt Lục Thi Duy ở dưới thân, còn phải dùng trí.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn ngực Lục Thi Duy theo hô hấp phập phồng, bỗng nhiên đưa tay cầm lấy ngực nàng.
Nàng rõ ràng sửng sốt một chút, cũng không có giãy giụa, chẳng qua mặc cho tay Lạc Vĩ Vĩ ở trên người nàng giở trò lưu manh.
Lạc Vĩ Vĩ một bên vì xúc cảm tuyệt diệu này mà say mệ, một bên xúc động nói: "Ngực lớn quá nha..."
"Này mà gọi là lớn hả? Đúng là chưa thấy qua sự đời..." Lục Thi Duy bất đắc dĩ trợn mắt nhìn thẳng, nếu như lúc này nàng có thể một tay chống đỡ thân thể, nàng nhất định sẽ đi vuốt ve cái kia của Lạc Vĩ Vĩ chưa thấy qua việc đời. Nhưng mà hiện tại nàng muốn tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Lạc Vĩ Vĩ không phục: "Tôi chưa có sờ qua người khác..."
Lục Thi Duy suy nghĩ một chút, hình như có chút oan uổng Lạc Vĩ Vĩ rồi, vì vậy nói: "Cũng đúng, của cậu nhỏ vậy mà. Ha ha ha..."
"..."
Thời điểm Lục Thi Duy vẫn còn cười, thình lình đã bị Lạc Vĩ Vĩ đánh lén, Lạc Vĩ Vĩ dùng chân ôm lấy chân nàng, rất dễ dàng đảo lộn tình thế bấy giờ.
Lạc Vĩ Vĩ đắc ý rút cuộc cũng leo lên được, đắc chí mà nhìn Lục Thi Duy: "Có lẽ giống như vậy mới hợp." Nói xong lại cong người hôn xuống.
Một nụ hôn này, so với lúc nãy kéo dài hơn. Bởi vì Lục Thi Duy phối hợp. Không hề tranh giành với Lạc Vĩ Vĩ, mà càng trêu đùa với Lạc Vĩ Vĩ hơn nữa. Nhiệt độ cơ thể hai người càng ngày càng cao, dùng da thịt sưởi ấm cho nhau, thực sự muốn hai hợp làm một.
Lại tiếp tục nữa... Thật là... Bộ phận dưới cổ không thở miêu tả được.
Cô nhìn nàng bởi vì có chút thở dốc mà mấp máy môi, lại nhìn cái cổ trắng sứ của nàng, ánh mắt tiếp tục hướng xuống vị trí phập phồng dưới cổ...
Cứ như vậy đi.
Lục Thi Duy bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Lạc Vĩ Vĩ, cơ hồ không dùng quá nhiều lực, lại một lần nữa đánh bại Lạc Vĩ Vĩ.
Nàng nằm ở bên tai cô nói: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu đã quên một chuyện quan trọng nhất rồi."
"Cái gì..." Hơi thở nóng rực phả vào tai, Lạc Vĩ Vĩ hít thở lại trở nên dồn dập.
Lục Thi Duy nói: "Cậu quên mất cậu thật ra là thụ."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy mình đi học nhiều năm như vậy rồi, học ngữ văn nhiều năm như vậy, tất cả đều học uổng công rồi.
Hoàn toàn không cách nào dùng lời nói để hình dung cảm nhận của cô giờ phút này, cô cho là mình sẽ rất căng thẳng, nhưng mà một chút cũng không cảm thấy lạ lẫm, dường như chấp nhận mọi hình động của Lục Thi Duy, giống như ban đầu vốn nên như thế, không có gì không đúng. Ngoại trừ đáp lại, cô cái gì cũng không cần làm. Chỉ cần theo Lục Thi Duy là được rồi... Là được rồi...
Thời điểm Lục Thi Duy chạm vào cô, một loại cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra. Cô giật mình đây không phải lần đầu tiên của bọn họ. Cô cố gắng tập trung tinh thần để nhớ lại, nhưng mà tư tưởng lại không thể khống chế được.
Những ký ức kia, vừa không chào đón cô, cũng không để ý cô có nguyện ý hay không, cứ câu dẫn như thế.
Trong phòng ngủ đại học của Lục Thi Duy, trong nhà cậu nhỏ, trong khách sạn ở thành phố xa lạ, trong nhà Lục Thi Duy, trong nhà cô, thậm chí trong phòng thử quần áo trong cửa hàng, nhà vệ sinh trong quán bar, sân chơi trong rừng cây...
Không chỉ một lần.
Cô đè nén không được mà muốn khóc, mặc dù không có lên tiếng, nhưng nước mắt vẫn theo khóe mắt mà rơi xuống.
"Đau không?" Lục Thi Duy hỏi, giọng nói trước đó chưa từng dịu dàng như vậy.
Cô lắc đầu, giữ im lặng, nhưng lại cong cánh tay giữ chặt Lục Thi Duy, khiến khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút, lại gần thêm một chút. Cô biết rõ cô nhất định đã mất đi rất nhiều, cho nên giờ phút này mới khát vọng đến gần như thế, cô không biết điều mà cô đã bỏ lỡ còn có thể lấy về hay không.
Nhưng mà, chỉ cần Lục Thi Duy vẫn còn, là đủ rồi.
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ từ lúc rời giường bắt đầu rất nhộn nhạo.
Lúc Lục Thi Duy chuẩn bị bữa sáng, cô đi theo bên cạnh ngâm nga hát, giống như đứa bé, bất kể Lục Thi Duy làm cái gì, cô đều dịu dàng nhìn chăm chú.
Lục Thi Duy bị cô nhìn mà có chút sởn hết cả gai ốc, "Cậu có thể ra ngoài tìm chỗ ngồi tùy làm cái gì hay không? Cậu nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mình cái gì cũng làm không được."
"Mình đang dùng ánh mắt ôm lấy cậu. Cậu cảm thấy chứ hả?"
"..." Lục Thi Duy chẳng muốn nhìn Lạc Vĩ Vĩ nháy mắt ra hiệu, lề mề chốc nữa là muộn mất, "Cậu thể giúp mình chuẩn bị quần áo để ra ngoài không?"
"Được." Nhận được nhiệm vụ thiếu hiệp Lạc Vĩ Vĩ lập tức nhảy nhót chạy vội ra ngoài.
"Cuối cùng cũng đi..." Lục Thi Duy thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cô gái này... Vào lúc này bạn bảo cậu ta làm cái gì, cậu ta đều cam tâm tình nguyện cả.
Lục Thi Duy làm bữa sáng, nhớ lại lại đêm qua, cũng nhịn không được cong khóe miệng.
Lúc ăn cơm Lạc Vĩ Vĩ cầm một tấm thẻ màu bạc. Đưa tấm thẻ cho Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy: "Làm gì?"
Lạc Vĩ Vĩ vô cùng hào khí nói: "Giao cho cậu, muốn mua cái gì liền mua cái đó, tùy tiện dùng, không cần khách khí với mình."
"..." Lục Thi Duy cảm thấy, đây có phải hơi ngược không? Tối hôm qua không phải tôi ngủ với cậu à?
"Cầm lấy đi..." Tay Lạc Vĩ Vĩ lại đưa ra trước, "Đây là tiền mình gửi ngân hàng, từ hôm nay trở đi giao cậu đó." Thật ra cô muốn nói tương lai của mình, toàn bộ của mình, đều giao cho cậu đó, nhưng mà cô không phải một người kích động.
Lục Thi Duy do dự mà cầm lấy tấm thẻ, "Bên trong có bao nhiêu tiền vậy?"
"Lát nữa cậu tự kiểm tra không phải sẽ biết sao, mật mã cậu cũng biết rồi."
"Thật sự cho mình dùng?"
"Ừ, thích gì thì mua, đừng ngại." Bởi vì Lạc Vĩ Vĩ biết rõ Lục Thi Duy không phải loại người tiêu tiền như nước như Tùy Tâm, Lục Thi Duy làm chuyện gì đều có kế hoạch như thế, không cần đồ gì sẽ không mua loạn. Bằng không cô cũng sẽ không hào phúc như thế, đây chính là tiền mà cô vất vả khổ cực gửi ngân hàng mà.
Đã từng có bao nhiêu người muốn kéo cô đi mua bất động sản cùng cổ phiếu, cô cũng không có cam lòng, lúc này hào khí như vậy cho Lục Thi Duy, thật ra chỉ là một phương thức biểu đạt tình cảm của cô mà thôi.
Mình thích cậu, mình muốn hòa hợp sống với cậu, cho nên mình nguyện ý đem hết thảy mọi thứ của mình cho cậu.
Lục Thi Duy vui vẻ tiếp nhận ý tốt của cô, mà lại cảm thấy đây không phải là phù hợp với cá tính của cô, vì vậy hỏi cô: "Lúc trước mình cũng hỏi qua chuyện gửi hàng của cậu, cậu đều che che lấp lấp, lần này ngược lại, tùy ý liền đưa cho mình một tấm thẻ bạch kim, sao bỗng dưng đổi tính vậy?"
Chẳng lẽ là biểu hiện tối hôm qua khiến cô rất hài lòng à?
Hai người hết sức ăn ý nhớ đến cùng một chuyện.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn Lục Thi Duy dùng hai ngón tay cầm lấy tấm thẻ bạch kim, trái phải lật xem, tay của Lục Thi Duy trong rất đẹp, trắng trắng mềm mềm, còn vừa nhỏ vừa dài...
Lạc Vĩ Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm trang nói: "Cái gì gọi là tùy ý đưa cho cậu chớ, mình đã suy nghĩ rất kỹ mới ra quyết định đó chứ, rất trịnh trọng mà giao cho cậu, từ nay về sau cậu không chỉ phải có trách nhiệm với nó, còn phải có trách nhiệm với mình đó biết không hả? Hơn nữa... Mình cũng không phải một người tùy tiện... Cậu chú ý dùng từ."
"..." Lục Thi Duy cố gắng để mình không có nôn ra sữa, nhưng vẫn nhưng nhịn không được mắng: "Tay cũng nắm rồi, miệng cũng hôn rồi, giường cũng lên rồi, cậu còn ăn tôi ngon như vậy, bây giờ mới nói cậu không phải người tùy tiện???"
"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play